Sau những ngày chung sống với nhau thì thấy khá là thích thật. Được chọc ghẹo A Đỉnh từ sáng đến chiều tối mãi không chán. Lại được ăn xoài miễn phí nữa, mặc dù nó hơi chua một xíu..Một Xíu thôi nha mấy má. Nói chung ciễu A Đỉnh chính là người chị hiền từ có tâm lý hơi vặn vẹo một xíu thôi. Nhưng thật sự thì bọn tao có nhiều giây phút rất vui vẻ với nhau.
Cuối cùng thì mẹ cũng gọi điện thoại nói ngày mai sẽ về nhà vào sáng sớm, chời ơi tao dui gần chớt. Nhưng lại chợt nhận ra rằng sắp phải xa người chị thân yêu này rồi. Cặp mắt của tao chợt long lanh lồng lộng như hai hòn sương mai mà phải nói thảo mai còn hơn Trân Châu. Tao đạp cửa cầu tắm xông vô thì thấy nó đang giải quyết đại sự. Cả hai hét lên như hai con dở, A Đỉnh nhanh nhẹn lấy cuồn giấy chọi thẳng vào mặt tao không quên chèn thêm một câu trước khi tạo chạy ra ngoài "Địt mẹ mày, không thấy tao đang đi ỉa hả?"
"Xin lỗi! Tại mẹ tao bảo mai sẽ về nên tao muốn lan toả năng lượng vui vẻ cho mày nên mới..."
Nó trong cầu vệ sinh chửi vọng ra "Đĩ mẹ khùng lồn! Rồi mắc củ lồn gì đạp cửa vậy hả?"
"Tại tao sợ xa mày tao buồn với lại mày cũng buồn mà đúng hông?"
Nó im một chút rồi mới đáp "Buồn cục cứt chứ buồn làm như thân nhau lắm vậy?"
Tao đau đớn trong lòng, một chút chết trong tim một nút thắt trong lòng. Đi đến cửa nhà vệ sinh nhưng chỉ đứng nhìn tấm gương mờ mờ ảo ảo. Tao buồn bã nói "Mày biết nói vậy đa lòng lắm không?? Con tym bé nhỏ của tao không chịu nổi nữa!"
"Đụ má tha tao! Bữa hổm diễn kịch để chỉ để bắt tao mua đồ ăn cho còn bây giờ mày diễn kịch để bắt tao làm cái gì đây?"
"Không phải vậy đâu. Bộ mày không buồn khi phải xa tao hả?"
"Xa thì nữa có gì đi chơi chúng với nhau!"
Tao định mở cửa đối chấp với nó về vấn đề tại sao nó lại lạnh nhạt đến như dậy?
"Nhưng..."
Chưa nói xong nó đã hâm dọa, lời lẽ du côn đéo chịu được "Mày đi ra nha, mày mà mở cửa nữa là tao ném cứt vợ mặt mày đó!"
"Sao mày nói chuyện như dậy hả?"
Nó tức quá, giải quyết sạch sẽ xong hết bước ra nhiều một vị thần "Mày muốn ở lại đây mãi mãi?"
"Khong. Ra khỏi đây tao dui gần chớt có điều sợ mày buồn thôi!"
Nó phản bác ngay "Không chị. Chị đi về nhà là em vui lắm! Có chị ở đây thế giới của em thay đổi 180 độ liền, em quá mệt mỏi với cái mức độ ngáo thuốc của chị rồi!"
Tao nhìn xung quanh căn nhà xong mắt nhìn lại phía cây xoài trước sân, nuốt nước miếng ực ực chỉ chỉ vào nó
"Vậy khi nào về nhà, nhổ cho tao cây xoài đó nha!"
"Tao nhổ cây đó thì tao không được chứ nhổ răng mày tao làm được đấy!"
Tao nũng nịu chống nạnh đứnh đó, mặt phụng phịu hong coá zui "Sao nạnh nùng quá dọ?"
"Câm mồm ngay. Tao ghét nhất mấy con đĩ dẹo nhá!"
Ngón tay õng a õng ẹo đưa lên trước mặt nó rồi lắc lắc, ngực tấn công mông phòng thủ, dáng vẻ như mấy con bê đê trong chợ. Giọng điệu chảy nước "Em hem có dẹo đâu. Giọng em bẩm sinh zậy rùi đoák!"
Nó cầm cây lau nhà và dép lào thần chưởng lên rượt tao chạy vòng vòng nhà "Mày chết con đĩ mẹ mày!"
"Á cứu chị em ơi!"
...
Sáng hôm sau, nó chở tao về nhà thẳng tiến trên chiếc xe đạp cũ kĩ nhưng chạy rất mượt nha. Có điều cái yên sau xe nó quay qua quay lại như đang quẩy Vinaphone í lộn Vinahouse í.
Trên con đường quen thuộc về đến thẳng nha em, tao mới buồn miệng hỏi nó.
"Không biết bên phía Thuần Nhã sao nhỉ?"
"Chắc là A Hào giúp nó một tay rồi, cũng đã mấy ngày trôi qua rồi nên cũng đã dọn vào xong hết rồi!"
Nó nói tiếp
"Mà anh nó công nhận giàu nhỉ? Thuần Nhã giờ là chủ của một ngôi nhà rồi! Mà để cho nó ở một nơi xa lạ thấy có ổn hông?"
"Tao nghe nói có người đến chăm sóc đó, nói chung cũng không quá nhẫn tâm nhưng tao không thích ổng chút nào. Mà mày dám gặp lần đầu đã bảo ổng tên Khang Đụ rồi, người ta là Khang Dụ đó má!"
A Đỉnh nhìn lại thấy mình thật ngu xuẩn vì đã đắc tội với đại gia giàu có, sợ có một ngày anh ta sẽ thuê người đến giết mình lúc nào không hay vì dám bôi nhọ danh tiếng tên tuổi của anh ta trước mặt người khác. Mà là mấy con dở dở ương ương thích nhây chó nữa. Nó rưng rúng nước mắt "Lúc đó em tưởng zậy là ngầu!"
"Chắc ổng không thuê người bắn chết mày đâu. Đừng lo!"
"Mong vậy!"
...
Tao hỏi lại lần cuối về cái con người phụ bạc này "Nhưng mà mày không buồn khi rời xa tao hả?"
"Không!"
"Bo xì. Giận!" Tao giẫy nẫy hông chịu.
"Mày nói tiếng nữa là mày thành cái xe đạp liền đó!. Tao hong hiểu sao A Hào lại thích mày!"
"Rồi mắc lồn gì nói về nó?. Mà nếu có thích thì chắc tao đáng yêu xinh đẹp hiền lành trong sáng và dịu dàng quá nên thích thôi!"
"Xàm!"
...
"Nắng ấm xa dần zồi, nắng ấm xa dần zồi..xa dần theo những zấc mơr!~~~~"
Nó quay xuống nhét cái bánh bông lan zô bản họng tao "Câm mồm!"
...
"Ê!"
"Gì nữa?"
"Có cách nào mày chạy nhanh hơn mà không cần phải né xe máy hông?"
"Có!"
"Cách gì?"
Hai chân nó đạp nhanh đồng thời hô hào toáng lên cho người đi đường nghe, và có cả xe hơi nghe nữa "TRÁNH RA! XE CHỞ CỨT ĐÂY!!!!!!"
...
"Tao vào nhà nha! Vào nhà tao sẽ điện cho mày ngay! Tao sẽ không để mày cô đơn đâu!" Tao xách vali với cái balo trên tay mình. Tuy là nó bự nhưng rất nhẹ, một tay có thể cầm hết được.
Nó vẫy tay chào tạm biệt rồi nói "Mày khỏi gọi tao là cảm ơn mày nhiều!"
...
Mấy ngày sau, A Đỉnh nằm xem tivi nhìn điện thoại của mình liên tục nói với giọng vô cùng căm phẫn ai đó "Cũng đã hơn 3 ngày rồi mà chưa có điện nữa ta? Nói vậy mà hổng điện luôn! Dòng đĩ vô tâm còn hơn hơn Trân Châu nữa!"
...
Thế là mùa hè của đời học sinh năm lớp 11 của đám Thái Bình diễn ra vô cùng tẻ nhạt sau chuyến đi chơi ở quê của A Hào. Từ 6 nhóm đã kết nạp thêm một thành viên mới đó là Thuần Nhã- chàng trai vứt bỏ liêm sỉ của mình để có được tình yêu, không quan tâm mọi thứ chỉ cần nhìn thấy gái xinh là nhận làm vợ ngay. Mặc dù có thêm cái tên đó vào đội hình có hơi lấp vấp một xíu nhưng khá là ok. Còn về mùa hè của cả đám thì cũng diễn ra bình thường. Thái Bình thì chìm đắm trong tình yêu hủ nữ cùng với đam mỹ, Thế Mỹ thì phải ở nhà trong em của mình để ba mẹ đi làm, Đình An thì phải học thêm một đống bài tập vào mỗi buổi sáng riết nó ám ảnh đến mức có triệu chứng ngáo đá ăn giấy khi thấy một quyển sách xấu số nào đó ở gần nó. Có câu chuyện nó đã nhai nát một cuốn sổ chi tiêu của mẹ bị mẹ đánh cho nhừ tử, thế là nó được thả tự do không cần học thêm nữa. Vì học nó cũng như mù đi đêm mà thôi:))). Tối ngày lại đi tâm sự chuyện tình yêu với Trân Châu. A Đỉnh thì ráo rước đi làm thêm, nhưng lâu lâu lại kiểm tra điện thoại xem có ai nhắn tin hay gọi gì không. Càng lúc thấy càng tức vì Thái Bình đéo bao giờ nói được làm được!.
Còn về hai anh em Vũ Hào và Trân Châu thì quay trở về cuộc sống trên mạng xã hội trước kia. Kiếm được vài triệu đồng chỉ trong 2 tháng hè. Thuần Nhã sau khi chuyển vào nhà thì một người giúp việc đỡ đần cậu. Nói chung bà ấy rất hiền hậu và xem cậu như con trai của mình vậy. Sau đó cậu còn được bảo mời gia sư đến dạy để có thể học lại kiến thức lớp 10 và kiến thức mới để sang năm có thể học lên 11. Thấy đám Thái Bình lên 12 cậu mới hối hận tại sao lại từ bỏ việc học như vậy chứ?. Giờ thấy mình ngu xuẩn ghê.
Tất cả đều mỗi đứa cách khá xa nhau nhưng lâu lâu lại đi ăn chung và tán gẫu với nhau rất nhiều thứ nữa. 7 đứa 7 tính cách khác nhau hoàn toàn nhưng trong lòng cũng chỉ có một điểm chung là nút chặt tình bạn để không ai rơi ra ngoài hết. Cũng như lần đầu tiên chỉ có bộ ba Thái Bình, Thế Mỹ và Đình An nhưng cả 3 đứa đều không đứa nào bị bỏ mặc hết. Tất nhiên đi xe buýt 2 ghế ngồi thì nó vẫn chèn vào cho bằng được. Nói chung, chúng tao chơi với nhau không có khái niệm "tam giác tình bạn". Chỉ có 3 điều làm nên thương hiệu rằng: yêu thương, chung thủy và cảm thông. Đơn giản dễ hiểu mới bền lâu được! Đôi khi mất dạy như chó:v
Sau đó có thêm A Hào, Trân Châu, A Đỉnh nữa. Lại được thêm một người bạn bất đắc dĩ là Thuần Nhã, tuy có hơi khó chịu nhưng vẫn tạm chấp nhận được cái cách biến thái vô liêm sỉ của nó được. Bây giờ nhóm đã hùng hậu ghê, lên 12 phải trân trọng khoảng thời gian tốt đẹp này mới được. Và nhóm tao có tên là 7 anh em siêu nhân, nghe tên là biết những đứa con của biển cả rồi vì đứa nào cũng có cái nết mặn chát và tâm lý thì vô cùng hãm lồn.
Vào mùa hè oi bức của những chú ve lười biếng. Đọc xong quyển manga cuối cùng với kết thúc viên mãn, tao vội vàng mỉm cười đôn hậu, rút chiếc điện thoại bấm gọi video nhóm, gọi cho nhóm bạn cùi mía kia "Alo, sắp hết hè rồi. 7 anh em siêu nhân tập hợp để đi chơi công viên trò chơi đê!"
Cả đám đồng thanh "Có mặt ngay!"
Đình An hỏi "Mà đi đâu?"
Thế Mỹ đáp "Công viên nước Đại Thế giới!"
A Đỉnh nghe xong gớt cả nước mắt "Tao mắc chứng sợ nước, mày muốn giết tao à Thế Mỹ?"
Thế Mỹ bật cười ha hả "Hoá ra mày sợ nước, ủa mày có tắm hông?"
"Đá mày chết mẹ mày à!" A Đỉnh vả vả vô cái điện thoại để trút bỏ cơn giận.
Trân Châu mắt sáng trưng "Đua xe Go Kart!"
Cả đám im lặng nhìn nữ quái xế đang trưng bộ mặt vui vẻ hồn nhiên như con điên kia. Một giây chết lặng trong tim của mình, A Đỉnh bảo "Đi một mình đi!"
Thế Mỹ móc mũi nói "Tao sợ tốc độ mà mày rủ tao đi đua xe? Mày có ác với tao hông zậy?"
"Ủa sao hổm về thấy mày vui lắm mà!"
"Tại lúc đó tao thích nghi được với tốc độ chạy của nó rồi nên không sao! Còn giờ chắc lên lần nữa chắc tao ỉa trong quần!"
Trân Châu buồn bã trong lòng vì ý kiến mình làm tổn hại đến tuổi thọ của bạn mình, Đình An nghĩ ra một nơi "Leo núi Push Climbing!"
Cả đám đồng thanh chửi "Rồi mày nhắm leo được mấy mét?"
Nó gãi đầu cười trừ "Chắc tầm 1 mét!"
A Đỉnh nói "Đã sợ độ cao muốn tuột háng mà đòi đi chắc lúc đó tuột quần trùm lên đầu cho hết sợ quá!"
Tao nói "Đúng là A Đỉnh vẫn độc miệng như ngày nào!"
"Câm đi đồ xảo trá hai mặt lượn lẹo không giữ lời hứa y chang Trân Châu"
"Rồi mắc cái gì chửi tao?" Trân Châu nghe xong tức á.
Vũ Hào giờ mới lên tiếng "VR Top of Vietnam!"
Thuần Nhã cũng tìm được một nơi mình thích "Bắn cung đối kháng!" Nó lại nói với Trân Châu "Hay Châu đi vào tim mình đi! Em yêu, hãy yêu anh nha. Anh sẽ nắm tay em và hôn lên đôi má của em vào mỗi sáng mai!"
Lập tức Đình An và A Hào off ngay lập tức. Tao đã hiểu hai người đó off vì lý do gì rồi. Là để đi đến nhà đập chết cái tên không có miếng đạo đức này. Thả thính trên mọi hình thức là điều cực kì đáng ghét. A Đỉnh nhăn mặt không hiểu còn Trân Châu chỉ biết gượng cười. Thế Mỹ cầm điện thoại quay đến chỗ của Đình An đang mài con dao nhọn hoắc. Tao hỏi "Đến chơi nhà Đình An sao không rủ tao?"
Nó thảnh thơi nói "Anh hai tao cấm mày đến rồi. Ổng mà thấy mày đến là ổng cạo lông nách tao!"
"Mày sợ!"
"Sợ chứ. Tao phải bảo tồn cái nách của tao!"
"Cạo cho mát!"
"Ổng nói nếu tao còn cho mày vào nhà là ổng trùm mền tao lại rồi địch cho tao hửi!"
Tao hoang mang vô cùng "Chơi cái trò gì mà mất dạy!"
Thuần Nhã không hiểu tại sao bạn của mình off muốn gần hết. Nhưng cậu đã đóng cửa cẩn thận rồi nên không sao đâu, nó hỏi A Hào đâu thì nhân được hung tin từ Trân Châu bảo là sẽ đến nhà cậu để đánh chết cậu vì cậu dám thả thính em gái hắn lung tung. Nghe đến đây không biết có nên báo cảnh sát không nhỉ?.
Thế Mỹ thoa kem dưỡng da của Trần Mu, nó mỉm cười "Rồi xong, lòi lồn chiến sĩ!"
A Đỉnh không quan tâm mà đi xem tivi không thèm nói chuyện với tụi não lợn này. Trân Châu cười ngại ngùng "Cậu nên khoá cửa an toàn sẽ tốt hơn. Anh hai tôi đi rồi đó!"
"Sao cậu không ngăn thằng chả lại?"
"Làm sao mà ngăn trong khi ổng nổi điên chứ!"
A Hào nổi điên thì chỉ có trời ngăn lại được thôi. Cậu ta bị dọa sợ mặt không còn giọt máu nào, tao mới trấn an "Yên tâm đi, tao gọi xe cấp cứu rồi!"
Thế Mỹ múa quạt quẩy Vinahouse trong nhà, có cả hai đứa em nó quẩy cùng nữa. Thế là tao bắt trend lên quẩy cùng, để cái điện thoại xuống rồi múa may điên cuồng. Bên phía A Đỉnh cũng đã lấy cây lau nhà quơ loạn xạ tùm lum. Thuần Nhã sợ hãi đi khoá cửa cẩn thẩn lại, cô giúp việc cũng đã ngủ từ lâu. Cậu ta nằm trong phòng trùm chăn lại rồi an tâm. Chắc A Hào cũng không điên mà đạp cửa xông vào đâu!.
Nhưng không, cái tên mất não Thuần Nhã khoá được tất cả các cửa nhưng lại đéo nhớ khoá cửa sổ lại. Và thế là ... Thuần Nhã hét lên khi thấy một nam thanh niên điển trai đang leo vào. Nó đặt điện thoại xuống bàn, quay hết cảnh nó bị A Hào ép xuống giường rồi kẹp cổ cứng ngắt. Miệng không ngừng cầu xin tha mạng "Xin tha mạng..."
"Tôi đã nói là tôi sẽ không tha cho bất cứ ai nếu dám tán tỉnh em gái tôi mà!"
"Ớ....ớ tha!"
Sau đó, Đình An cũng lập tức xông vào đánh cái tên kia. Hai người phối hợp ăn ý để bức lông chân của Thuần Nhã cho chừa cái tội dám tán tỉnh người khác làm tự ái lòng FA.
Trân Châu hốt hoảng gọi xe cứu thương, còn Thế Mỹ và A Đỉnh thì vô tư quẫy bất chấp quên lối về. Qua con mắt hủ nữ trong sáng của tao thì tao mong chờ đến cảnh A Hào lột quần Thuần Nhã và fuck fuck fuck!!! :))))). Tao quát lớn "A Hào, hãy thao chết Thuần Nhã đi!"