Khi nghe nó nói vậy, tao cũng chỉ biết há hốc mỏ trợn mắt nhìn nó. Không tin vào lỗ tai của mình, điều nó nói là thật ư?, nếu vậy thì xin chúc mừng vì anh bạn crush của tôi đã trúng một tấm vé đá đít thật đau:))). Ta nói dừa lồn tao lắm, thứ thích có mới quên cũ. Như vậy cũng vừa, tao cười hề hề rồi sau đó chuyển qua cười thật to với âm lượng vặn hết cỡ trong cổ họng. Thế Mỹ mới bước lên trên cầu thang đã nghe giọng cười khe hé không ngừng của tao, nó tỏ vẻ che miệng kiêu sa hách lệ, ánh mắt có chút khinh bỉ mà ngước nhìn.
- Mày uống thuốc chưa? Mắc gì cười như con dở?
- Kệ chị, hôm nay em biết chị vui lắm không. Em hiểu hông?
Thế rồi, nó mới bước lại gần Đình An. Nói nhỏ nhưng tao cũng nghe thấy.
- Bộ nó thi xong, tâm thần bất an lo lắng nên mới tẩu quả nhập ma sinh ra chứng bệnh trầm cảm phải không?_Nó suy nghĩ vẩn vơ.
- Không phải, mày chưa nghe tin crush của Thái Bình bị con Trân Châu đen đá không đường đá đít hả?_Nó nhướng cặp chân mày hỏi lại.
Có chút hoang mang nhưng cũng vừa nhìn nhận ra vấn đề. Nó à lên một tiếng rồi mới khoanh tay trước ngực, khuôn mặt hách dịch mà nói.
- Tao biết rồi, biết hôm qua nữa!
- Sao không thông báo cho tao con đỉ?_Tao cau mày vì sao nó không chịu nói sớm cho vui.
- Ủa đụ đụ, hôm qua mày nhắn với tao ngủ không được nên tao mới sợ nói cho mày biết rồi mày ôm bụng cười hề hề suốt cả đêm ngủ không được, tao lo cho mày vậy còn muốn gì nữa?
Nó nói làm như nó thương tao lắm dị á. Nghe mà muốn nín ỉa luôn á. Mà cũng vui thiệt, không ngờ thông tin đó đúng chính xác thật. Tao vỗ tay một cái rồi mới đưa ra ý định.
- Hay là chọc crush cho nó quê chơi!
- Không được, mới bị đá đừng nên chọc lúc này...
Thế Mỹ can ngăn, dùng đôi mắt đậm chất mưu mô xảo quyệt suy nghĩ. Nó mới cười phá lên rồi nói tiếp tục sau khi dừng lại một chút...
- Mà hãy tới khi nào hai đứa đó gặp nhau rồi hẳn chọc luôn cho vui cửa vui nhà!
- Đúng rồi chị đỹ ơi, trí lý...Mà chút về đi ăn nhà, hôm nay đúng vui luôn cả nhà ơi. Có gì chúng ta mở tiệc sương sương ăn mừng ngày crush bị bồ đá!
- Ok!
Hai đứa kia tán thành ý kiến. Cái gì khác chứ cái ăn uống là luôn ok với nhau, dù có đứa không còn một xu dính túi cũng phải ráng mà đi. Ăn là bất hủ nha mọi người ơi!.
Thế là cả ba đứa tao tung tăng vui vẻ, hái hoa bắt bướm. Đi cà khịa khắp nơi trên mọi nẽo đường từ sân trường đến cuối sau trường. Trường tao khá rộng, chia thành 2 khu một bên là khu phòng học dành cho anh chị lớp trên, một bên là lớp tao đang học. Nói gì nói chứ, trường tao là một trong những ngôi trường nhiều toilet nhất luôn ấy, đi đâu cũng gặp một cái toilet. Tao mới hiếu kỳ rồi nói.
- Ê, sao trường mình xây nhiều toilet vậy?
- Mày thấy trường mình ra chơi sao?_Thế Mỹ quay sang điềm tĩnh hỏi lại tao.
- Thì tao thấy nó dành giựt toilet không à, như là nó không cung cấp chất vào bên trong mà nó cứ toàn bỏ ra bên ngoài không à!
- Thì nhà trường mới xây nhiều nhà vệ sinh đó, có gì khỏi con lồn nào dành giựt chi cho mệt! Trường mình thật là chu đáo! yêu trường ghê!_Đình An tự hào vì nó học trong một ngôi trường rất chi là lo xa cho học sinh.
...Tuy nhiều toilet nhưng muốn vứt rác cũng là một điều khó khăn, vì mày có kiếm lòi mắt cũng chẳng bao giờ thấy thùng rác éo đâu. Trường tao quy định khi ăn xong, bao bì thức ăn phải được bỏ sau phía sau trường là lò rác, nhưng chỗ đó khá xa nên không có ai dám đi hết. Với lại, bọn giàu trường này mỗi lần ra chơi là lại phóng xe máy đi ăn ở ngoài trường rất nhiều. Nên căn tin là thứ có cũng được không có cũng được.
Đang ngồi trên ghế đá, tao đang chú tâm vào cái điện thoại không thèm để ý tới ai. Bỗng đang yên đang lành con Thế Mỹ lại hát ngân nga.
- Đối với anh cô ấy có thể là tia nắng...Nhưng đối với em con đó là mặt lồn!~~~~~
Câu hát sửa lời làm tao bật cười ha hả, không nhịn được mồm. Sao nó lại sáng chế ra câu hay vl nhỉ?:). Cũng đồng thời lúc đó, con Trân Châu và thằng crush tao đi ngang qua nhau. Ánh mắt không còn dành cho nhau như trước nữa. Crush không thèm để ý tới tao rồi lườn lờ đến chỗ Trân Châu. Và bắt đầu diễn cảnh sến súa cho tụi tao coi!.
- Em, em đã câu trả lời chưa? Tại sao em lại chia tay anh? Tại sao em lại...chúng ta vẫn vui vẻ như trước mà??_Lời nói đau lòng, tao nghe mà thấu cả tim gan ruột phèo phổi.
- Tôi đã nói rồi, vì tôi chán!. Anh không hiểu sao?
Trân Châu trở nên chua ngoa, có chút đanh đá trong từng câu chữ. Vốn dĩ, thứ đàn ông có mới nới cũ như hắn quả thật chỉ nên chơi qua đường. Loại này không xứng đáng với ai cả!. Crush tao vẫn nài nỉ van xin đòi quay lại.
- Xin em đó, quay lại đi. Anh không thể sống thiếu em?
Trân Châu bật cười, ánh mắt có chút e ngại vì không ngờ lại thích nó đến như vậy. Bước đến gần một chút, buông lời thô tục.
- Xin lỗi, tôi chán ngáy với câu thiếu anh thiếu em là sống không nổi. Xin lỗi nhé, thiếu ăn thì tôi mới sống đéo nổi thôi! Ok?
Từ ôn nhu chuyển sang mạnh bạo trong lời nói. Thô thỉ không thèm quan tâm tới cảm xúc của ai. Bọn tao ngồi đó xem cảnh hay, mặt đứa nào đứa nấy lố lên cảm xúc thỏa mãn trong lòng. Vừa là phim tình cảm lại pha lẫn chút drama trong đó.
Tử Văn nhíu mày, không vui vì sao Trân Châu lại trở nên gắt gỏng như thế.
- Là anh sai ở điều gì? Em nói đi, anh sẽ sửa mà!
Cô ả thở dài, lắc đầu nói.
- Anh biết anh sai ở điểm nào không? Giờ tôi hỏi anh nhé! giữa người anh thích với người thích anh, người anh thích bản tính hiền hòa có chút kiêu lệ nhưng cô ta lại không thích anh, còn người anh thích thì bản tính đanh đá, chua chát nhưng lại có thể làm bất cứ điều gì vì anh. Anh chọn ai?
- Tất nhiên là anh sẽ chọn người thích anh...
Chưa để anh nói xong, nó liền nói nhanh. Lời nói có chút bực dọc.
- Vậy sao anh lại bỏ Thái Bình?_Cô nhíu mày hỏi xoáy.
- ...Vì cô ấy, hở một chút là chửi thề hở một chút là như đàn ông? Ai lại thích...?
Tao quay sang hỏi Đình An và Thế Mỹ.
- Ủa, tao giống đàn ông sao? Tao dịu dàng thế mà...
- Sửa lại cách ngồi hay banh háng ra đi má!_Tụi nó phán một câu.