Trên đoạn đường của hai chúng ta, nếu như em đã thấm mệt thì hãy dừng chân lại nghỉ ngơi. Vì chặng đường còn lại đã có anh thay em bước tiếp rồi.
–
Mộ Triết ngồi ở hàng ghế chờ ở sân bay, anh liên tục nhìn vào đồng hồ để xem giờ giấc. Tay anh chạm lên mặt đồng hồ, khuôn miệng khẽ mỉm cười, đây là chiếc đồng hồ mà Hạ Bối đã tặng cho anh. Mấy năm nay anh đều đeo nó trong tay, có nó, cuộc sống tẻ nhạt của anh cũng vơi đi vài phần.
Hạ Bối nhìn thấy anh ngồi ở đằng xa liền nhanh chân đi lại. Phía sau Hạ Bối là Hạ Sáng Dương.
“Sao cậu không ở lại thêm vài ngày nữa rồi đi?”
“Trước Tết còn nhiều việc chưa làm xong nên bây giờ phải tập trung để hoàn thành.” Anh nhìn sang Hạ Bối, khẽ cười: “Đó là gì vậy? Quà chia tay anh sao?”
“Cũng có thể cho là vậy đi.” Hạ Bối đưa hộp gỗ cho anh: “Hộp gỗ này coi như cho anh nhưng chìa khoá là em giữ. Khi nào thích hợp thì em đưa nó cho anh sau.”
Mộ Triết cầm lấy hộp gỗ, tại sao phải đặt ổ khoá chứ? Anh nhìn Hạ Bối, vẻ mặt bất lực: “Em là đang để cho anh tò mò đến chết sao?”
Hạ Bối không nói gì chỉ cười trừ cho qua chuyện. Cô thà để cho anh tò mò đến chết còn hơn là để anh biết được bên trong đó chứa đựng những gì. Bên trong hộp chứa toàn bộ tâm tư tình cảm của Hạ Bối dành cho anh. Hạ Bối đưa anh hộp gỗ này cũng chỉ là muốn dứt khoát buông tay anh. Hạ Bối làm vậy cũng như giúp anh nhẹ lòng hơn và cũng coi như giải thoát cho cô.
Hạ Bối mỉm cười nhìn anh: “Tạm biệt anh!”
–
Kết thúc kì nghỉ Tết, Hạ Bối trở về lại Lạc Hà để học tập và làm việc. Công việc của Hạ Bối rất thuận lợi nên khi Hạ Bối kết thúc học kỳ cô không định về Bạch Sa để nghỉ hè. Kỳ nghỉ hè Hạ Bối dành hết cho công việc, cô nhận chụp ảnh quảng bá thời trang và mỹ phẩm. Hạ Bối không ngờ được việc cô rất thích những công việc đứng trước ống kính này. Hạ Sáng Dương vì chuyện Hạ Bối không chịu về nhà mà nổi giận lôi đình, còn đòi đến Lạc Hà túm cổ cô về nữa chứ. May sao Hạ Bối còn có ba mẹ Hạ chống lưng.
Chủ nhật rảnh rỗi, Hạ Bối dọn dẹp lại nhà cửa. Lúc đi đổ rác thì thấy nhà bên cạnh đang thu dọn đồ đạc. Hạ Bối không hiểu vì sao lại nổi lên tính tò mò: “Nhà này cô không ở nữa ạ?”
“Ừm, nhà thuê cũng đến kỳ hết hạn. Cũng may là con trai cô kịp mua nhà trước khi hết thời hạn hợp đồng. Căn nhà này cũng vừa có người thuê nên cô mới nhanh chóng dọn đồ ra. Nghe nói người thuê là một cậu thanh niên ở Đông Bắc.”
Hạ Bối trò chuyện thêm đôi ba câu liền xin phép đi vứt rác. Cũng là người Đông Bắc sao?
–
Nghe nói tầm ba ngày sau thì người kia dọn nhà đến đây ở. Hạ Bối cũng không hiểu sao bản thân mình lại để tâm đến vị hàng xóm mới dọn đến ở này. Có lẽ vì người đó cùng quê với anh sao? Cơ mà nhắc mới nhớ, đã rất lâu rồi Hạ Bối và anh chưa liên lạc với nhau. Có lẽ vì anh rất bận nên mới vậy chăng? Ngay cả sinh nhật của Hạ Bối vừa qua cách đây không lâu anh cũng không thèm nhắn tin chúc mừng sinh nhật cô.
Là do anh quá bận hay là người yêu anh không cho phép anh dây dưa với Hạ Bối?
Mộ Triết mệt mỏi ngã lên giường ngủ, anh đưa tay kê lên đầu. Chỉ vì muốn công ty điều mình đến Lạc Hà làm việc mà anh phải làm quần quật trong suốt mấy tháng qua mới có thể xong hết mớ việc của bản thân ở công ty cũ. Chưa kể vừa chuyển đến Lạc Hà lại phải làm cả ngày lẫn đêm mới ổn định được chỗ làm việc. Anh đưa mắt nhìn tấm hình đặt cạnh đèn ngủ, khóe miệng anh khẽ cong lên. Anh lấy điện thoại ra gọi cho Hạ Bối, lâu lắm rồi anh chưa được nghe giọng nói của cô gái nhỏ ấy. Anh nhớ Hạ Bối đến mức sắp phát điên rồi.
“Alo, em nghe.”
“Địa chỉ nhà của em ở Lạc Hà là ở đâu vậy?” Giọng nói của Hạ Bối hệt như một liều thuốc trị liệu. Vừa nghe giọng của Hạ Bối, mọi sự mệt mỏi của anh liền tan biến.
Hạ Bối thắc mắc: “Anh hỏi chỗ ở của em làm gì?”
“Biết đâu được một ngày nào đó anh đến Lạc Hà tìm em thì sao?”
“Công việc anh bận như vậy làm gì có thời gian rảnh mà đến tìm em. Với cả anh không sợ bạn gái anh ghen à?”
Mộ Triết chán nản ngồi dậy. Anh đi ra ban công hóng gió, thời tiết ở Lạc Hà ẩm mốc hơn Đông Bắc. Mùa hè ở đây nóng nực vô cùng. Anh chú ý đến ban công nhà bên cạnh. Khuôn miệng khẽ cười: “Hạ Bối, thời tiết ở Lạc Hà bây giờ hẳn là nóng lắm nhỉ?”
“Ừm, mùa hè ở Lạc Hà rất nóng.”
“Đoán chừng ở sau lưng em đang có cơn gió mát đấy.”
Hạ Bối khó hiểu quay đầu lại nhìn, hai mắt cô mở to hết cỡ nhìn người kia: “Anh… Sao anh lại ở đây?”
Mộ Triết nhún vai, giọng nói ba phần trêu bảy phần ghẹo: “Anh thuê nhà khéo thật, vừa vặn đỡ công đi tìm nhà của em.”
“…” Hạ Bối đỏ mặt: “Bộ anh nghỉ việc rồi hay sao mà lại đến Lạc Hà ở vậy?”
“Nghe tin Hạ Bối học ở Lạc Hà, anh lo em ở một mình không chăm sóc tốt bản thân nên mới làm việc quần quật để có thể chuyển chi nhánh đến đây làm việc.”
“…” Hạ Bối nhìn anh, hóa ra anh ít liên lạc cho cô là vì anh luôn chăm chỉ làm việc? Nhưng anh làm vậy để làm gì chứ? Chỉ đơn giản là vì lo cho em gái của bạn mình thôi sao?
“Hạ Bối…” Anh đương nhiên biết là Hạ Bối nghĩ cái gì: “Anh chưa từng có bạn gái. Em tin hay không tin cũng được. Anh chỉ đơn giản là muốn giải thích rõ cho em hiểu thôi.”
Trái tim Hạ Bối đập mạnh. Anh nói vậy là có ý gì chứ?
“Rõ ràng là lúc đó anh bảo là có…” Sống mũi Hạ Bối cay cay, chính miệng anh thừa nhận rồi lại phủ nhận. Thật làm cho Hạ Bối khó chịu.
“Khi ấy là anh bất đắc dĩ mới nói vậy.” Anh đi lại góc ban công gần ban công nhà Hạ Bối: “Nhìn em khóc, lòng anh thật sự rất khó chịu. Hạ Bối, lần say khi đó em nói muốn từ bỏ việc thích anh… Điều đó là thật sao?”
Hạ Bối miễn cưỡng gật đầu: “Lúc trước còn nhỏ nên ngây ngô coi đó là tình cảm. Bây giờ nghĩ lại thì không quan trọng cho lắm. Cũng là tình cảm nhưng dường như chỉ dừng lại ở mức tình thân. Em luôn coi anh là anh trai trong nhà nên là…”
“Hạ Bối, em đang chơi khăm anh đúng không?”