Edit: Nynuvola
Tô Hòa đi theo Lục Vân Sanh xuống xe, gió biển mặn chát thổi vào bọn họ khi đặt chân đến bến tàu. Ngay bên bờ bên kia là một con tàu sang trọng đang cập bến.
"Theo tôi." Lục Vân Sanh theo thói quen thầm ra lệnh, nhấc chân bước đi.
Tô Hòa vội vàng bám phía sau lưng hắn, nhưng cậu trước nay không mang giày cao gót ra đường bao giờ, đành phải lắm lấy tay áo Lục Vân Sanh mới vững được.
Bộ tây trang phẳng phiu bóng loáng nháy mắt bị túm nhăn nhúm, Lục Vân Sanh lạnh lùng liếc qua, cũng không đẩy Tô Hòa ra, chứng tỏ ở mức độ này hắn có thể chịu đựng được.
Thế nên Tô Hòa lập tức thoải mái bung xõa kéo tay Lục Vân Sanh, hé lộ gương mặt tươi cười thanh tú, hai người cùng nhau lên thuyền.
Nam giả nữ thì sao chứ, chỉ cần cậu không ngượng ngùng, người xấu hổ chính là Lục Vân Sanh.
Tô Hòa thể hiện kỹ năng chụp ảnh đường phố sân bay thường ngày của mình, đem quãng đường ngắn ngủi từ đây lên thuyền trở thành thảm đỏ. Ngay cả Tiểu Đào Tâm cũng không khỏi trầm trồ cổ vũ cho cậu.
【Ưỡn mông ra, hất tóc nữa, mở to mắt, đêm nay cậu là nữ minh tinh đẹp nhất nơi này!】
Tô Hòa vặn vẹo cực kỳ hăng hái, Lục Vân Sanh nhịn không nổi phải cảnh cáo: "Làm tạm ổn được rồi." Lúc này cậu mới chịu thu liễm lại chút.
Trước khi tới đây, Lục Vân Sanh cũng đã cho người điều tra Tô Hòa, không hộ khẩu, cô nhi, vốn làm công trong một nhà hàng, bởi vì càng lớn càng xinh đẹp nên bị ông chủ nuôi dưỡng xong mang đi bán.
Ở cái chỗ mà mỗi ngày đều có người chết, chỉ có thể sống sót dựa vào tài phú hoặc bản lĩnh, Tô Hòa ngoại trừ khuôn mặt kia ra chẳng còn gì hữu dụng nữa, thêm cả Lục Vân Sanh không phải loại háo sắc, vì vậy hắn sẽ không giữ Tô Hòa bên người.
Nếu chỉ có mỗi sắc đẹp, vậy thì lợi dụng điểm này, bóp chết giá trị cuối cùng của cậu, Lục Vân Sanh thầm nghĩ.
Sau khi lên thuyền, Tô Hòa mới phát hiện cậu không phải người trang điểm lồng lộn nhất ở đây, những người khác đều thoạt nhìn giống như kẻ săn mồi với bạn kèm bên cạnh, nam nữ hay bất nam bất nữ có đủ.
Ban đêm, con tàu chậm rãi rẽ sóng đi về phía biển rộng sâu, không ai biết những giao dịch đen tối đang ngầm diễn ra trong bữa tiệc trên du thuyền, nhìn qua nó trông giống như một buổi tụ tập của thương nghiệp.
Tô Hòa đi theo Lục Vân Sanh đến một bàn đánh bạc, sự xuất hiện của Lục Vân Sanh hấp dẫn ánh mắt của đông đảo mọi người tại đây, nhưng chỉ có duy nhất ánh mắt của một người phía đối diện nhắm vào Tô Hòa.
Người đàn ông chào hỏi Lục Vân Sanh bằng thứ tiếng Anh sứt sẹo của mình, Tô Hòa nghe thấy trong màn đối thoại đó nhắc đến tên cậu, phần còn lại thì không hiểu.
Bên cạnh gã còn có bạn kèm, là một đại mỹ nữ ngực to, eo thon, mông mẩy cực kỳ phong tình, cô ta không hề e dè phát tín hiệu với Lục Vân Sanh, mà hắn cũng chẳng có vẻ gì là bài xích.
Xem ra trên chiếu bạc kia, ngoại trừ tiền tài còn đánh cược thêm cả thứ khác.
Tô Hòa nhớ đến lời của Lục Vân Sanh, cảm thấy hắn khả năng cao hắn và gã đầu hói có cùng chung suy nghĩ, muốn bán cậu đi.
"Phi! Tra nam!" Tang Nịnh Thu chỉ dám chửi trong lòng.
【Hắn còn chưa ngủ với cậu đâu.】
Tiểu Đào Tâm nhắc nhở.
"Hắn không ngủ với tôi thì tôi nghĩ cách ngủ với hắn, đến lúc đó gạo đã thành cơm, nếu tôi không cẩn thận 'có' rồi, hắn phải chịu trách nhiệm."
【Cậu...... Cậu có nổi không đó?】
Tiểu Đào Tâm tỏ vẻ quả bàn tay vàng như vậy cô kham không nổi, quá dọa người.
"Không được cũng phải được."
Tô Hòa một tay giữ vai Lục Vân Sanh, nhấc mông, trước mặt rất nhiều người ngồi hẳn lên đùi hắn.
Không chỉ thế, cậu còn nâng ly rượu whisky trên bàn, ghé lại gần đút cho hắn.
Trong lòng ngực đột nhiên nhiều thêm một người, Lục Vân Sanh vẫn trấn định vị trí, thuận theo vòng tay ôm lấy eo Tô Hòa.
Eo rất nhỏ, gọn gàng nhỏ xinh chỉ cần một tay là có thể bao trọn, dời xuống chút nữa là thịt non mềm mại, Lục Vân Sanh thử nhéo vài cái, xúc cảm rất tốt.
Tô Hòa xém tí nữa kêu thành tiếng, nhưng rất nhanh nắm bắt được phản ứng, bắt dầu dựa vào ngực Lục Vân Sanh, dùng ngón tay sơn màu đỏ thưởng thức cà vạt của hắn.
Cậu còn khẽ hà hơi bên tai hắn: "Quỷ sứ hà."
Khi bọn họ cứ như chốn không người chim chuột nhau, bàn đánh bạc đã khai màn. Nhất cử nhất động của Tô Hòa khiến bầu không khí nơi đây nóng lên, những người hứng thú thậm chí còn đặt cược nhiều hơn.
Lục Vân Sanh trong lòng bình tĩnh, cơ đùi của hắn rắn chắc, huống chi người ngồi trên đùi hắn lúc này cũng không nặng, có điều đêm nay vận may tương đối tệ, vừa bắt đầu đã thua mấy ván.
Tô Hòa nhìn không hiểu bọn họ chơi cái bài gì, chỉ thấy Lục Vân Sanh ném một đống chip ra trước mặt, bụng vừa lo lắng vừa tức giận, nhưng vẫn muốn làm bộ vân đạm phong khinh, liếm môi cười tươi cổ vũ Lục Vân Sanh, dù sao cũng nên giữ mặt mũi cho người đàn ông này ở bên ngoài.
Nhưng tâm lý cậu không khỏi ngầm lo lắng, bàn tay khoác qua vai Lục Vân Sanh cũng trở nên căng chặt gấp gáp, ly rượu đã bị cậu uống hơn phân nửa.
Lục Vân Sanh bốc lên một quân bài mới được chia, người tinh ý đều có thể nhận thấy phần thắng rất thấp, Tô Hòa nhịn không được dí sát mặt lại gần, đáng thương khẩn cầu Lục Vân Sanh: "Đừng bán tôi đi mà."
Tô Hòa ngồi trong lòng Lục Vân Sanh cũng chỉ cao đến tai hắn, cậu ngước đôi mắt rơm rớm nước ướt át nhìn Lục Vân Sanh, toàn bộ dáng vẻ của hắn đều phản chiếu nơi mắt cậu.
Phần ửng đỏ trên má còn đậm hơn cả phấn hồng đã tô, chóp mũi mượt mà thanh thú, bờ môi mềm mại hồng hào sẽ hơi chu lên những lúc cảm thấy oan ức, màu son kia đẹp đấy nhưng nếu làm nó nhòe đi hẳn sẽ còn rực rỡ hơn.
"Ồ? Vậy cậu nói thử xem, vì sao không thể bán cậu đi?" Lục Vân Sanh thưởng thức lá bài trên tay, ván này hắn không theo.
Dáng vẻ này của Tô Hòa khiến Lục Vân Sanh sinh lòng cảm mến, hắn hiếm khi lộ ra nụ cười câu hồn quyến rũ, Tô Hòa nhìn đến ngẩn người.
Cậu rút ngón tay ra khỏi cà vạt rồi dời lên trên, nút cổ áo quá khít làm hầu kết của hắn thoạt nhìn mang theo vẻ cấm dục.
Tô Hòa muốn cởi bỏ nhưng không được, chỉ đành dùng móng tay cứa nhẹ qua yết hầu Lục Vân Sanh một chút, trêu đùa: "Không đút tôi cho cá mập ăn, cũng không đút cho chó, vậy cho anh có được không?"
Khóe miệng của Lục Vân Sanh rất thích hợp để hôn, cảm giác khi thưởng thức sẽ sung sướng vô cùng, Tô Hòa cứ nhìn chằm chằm mãi, thiếu tí nữa liền muốn cắn xuống.
"Thành thật chút." Lục Vân Sanh chụp tát một cái ngay mông cậu, Tô Hòa cuối cùng không thực hiện được hành vi táo bạo trắng trợn như vậy.
Một vòng bài mới lại bắt đầu, Lục Vân Sanh tựa hồ thay tên đổi vận, giống hai vòng trước đều là hắn giả bộ.
Tô Hòa dường như say rồi, cũng mệt mỏi, cậu dựa vào người Lục Vân Sanh, không biết do tư thế hay vấn đề gì mà vẫn cảm thấy khó chịu.
"Súng của anh cấn tôi." Tô Hòa vặn vẹo mông.
Lục Vân Sanh âm trầm cười: "Trên người tôi không chỉ có một khẩu súng, cậu đang nói đến 'súng' nào?"
Tô Hòa lập tức đỏ bừng mặt, cậu nhìn lợi thế trên bàn, cảm thấy Lục Vân Sanh sắp thắng tới nơi rồi, muốn hắn đưa cậu rời đi, vì vậy không cam lòng yếu thế đáp trả: "Quần lót của tôi bị kẹt giữa khe rồi, anh có thể giúp tôi rút nó ra không?"
Nói xong liền nâng cao đùi lên, cầm tay Lục Vân Thâm vói vào trong váy tìm tòi, tất lụa rất mượt mà êm ái, da thịt dưới lớp vải mỏng thật sự khiến Lục Vân Sanh cảm thấy có chút tâm viên ý mã, súng ống cũng sớm sẵn sàng lên nòng.
Trong ván bài cuối cùng, Lục Vân Sanh showhand(*) và chiến thắng, Tô Hòa cũng không bị bán, bởi vì cậu được Lục Vân Sanh ôm đi rồi.
(Showhand còn có nghĩa là tất tay, người chơi dồn toàn bộ số vốn để cá cược. Đây chính là cuộc chơi định mệnh quyết định số phận của tay bài.)
Bọn họ đến căn phòng được sắp xếp đặc biệt dành riêng cho khách quý, vừa vào phòng, Tô Hòa đã bị bế tì lên cửa, Lục Vân Sanh được như ý nguyện hôn nhòe son môi ai kia.
Cảm giác khi hôn đối phương cũng không tệ, cả hai đều hưởng thụ đắm chìm trong đó, môi của Lục Vân Sanh quả thật cực kỳ thích hợp để hôn.
Người ta đều nói không thể chạm vào đuôi lão hổ, chim cu piu piu của lão đại cũng không thể tùy tiện sờ loạn, nhưng ngón tay của Tô Hề chẳng hề e dè luồn vào tóc Lục Vân Sanh, làm rối bời kiểu tóc tỉ mỉ chỉn chu ấy, nhắm mắt gặm cắn lung tung.
Cuối cùng vẫn là Lục Vân Sanh cướp lại quyền chủ dộng, hắn dùng đầu lưỡi cạy mở miệng Tô Hòa, đầu lưỡi linh hoạt chui vào, hung hăng mà liếm mút hàm trên, sau đó càn quét toàn bộ khoang miệng.
Tô Hòa chống đỡ không nổi, đầu lưỡi kia ngậm lấy răng môi mút mạnh, làm cậu không khỏi rên thành tiếng.
Dạo chơi môi lưỡi đã ghiền, Lục Vân Sanh di chuyển xuống xương quai xanh và cổ Tô Hòa, dùng lực lớn hơn so với màn dạo đầu.
Lục Vân Sanh lưu luyến mãi chỗ cái bớt kia, cảm thấy nhìn thế nào cũng không vừa mắt, nó không phải chiến tích của hắn, càng không phải của người khác, trời sinh hay là báo ứng của chính mình. Hắn liên tục liếm cắn, để ấn ký của hắn thêm khắc sâu.
Ngực Tô Hòa sưng đỏ một mảng, đau đớn vì bị mút mát, bàn tay nắm tóc Lục Vân Sanh càng kéo loạn.
Giữa lúc ý loạn tình mê, bọn họ đều say trong cuồng si, không biết là do tàu hay do người.
Vốn tưởng rằng Lục Vân Sanh sẽ tiếp tục tiến xa hơn, Tô Hòa cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, không ngờ giây tiếp theo, cổ cậu bị bóp chặt, cái ót đụng vào cửa, cơn đau ngay lập tức đẩy lùi tình dục.
Mà Lục Vân Sanh tuy còn ôm Tô Hòa, 'súng' của hắn cứng rắn chống nơi đùi, nhưng ánh mắt cực kỳ tỉnh táo, vẫn như cũ không có bất kỳ biểu tình nào nhìn Tô Hòa.
"Rượu bị bỏ thuốc." Đây là câu khẳng định không phải nghỉ vấn, Lục Vân Sanh biết rồi.
Ly rượu kia quả thật do Tô Hòa nói Tiểu Đào Tâm động tay chân, vì để cốt truyện trở nên hợp tình hợp lý, nhưng cậu trăm triệu lần không ngờ tới, Lục Vân Sanh có thể phát hiện ra.
Rượu này phát huy dược hiệu rất chậm, tác dụng cũng không mạnh lắm, bằng không Lục Vân Sanh sẽ dễ dàng nhận ra có gì đó không ổn, hơn nữa Tô Hòa tự mình uống nó, còn không ngừng trêu chọc Lục Vân Sanh trên chiếu bạc, chỉ vì muốn khiến hắn thành thật với bản thân hơn.
"Đúng là không thể coi thường cậu." Lục Vân Sanh thả Tô Hòa xuống, lật ngược người lại, tay vẫn giữ cổ cậu.
Dược hiệu tuy yếu, nhưng không phải không có, Tô Hòa eo thon, mông nhỏ vừa cong vừa mềm, với mái tóc dài kia, thoạt nhìn từ đằng sau không khác gì phụ nữ.
Lục Vân Sanh không định nhịn, hắn móc súng ống của mình ra, vén làn váy lên, quẹt qua kẽ mông đi vào, lồng ngực áp tấm lưng Tô Hòa hỏi: "Cậu tiếp cận tôi, rốt cuộc có mục đích gì?"
"Tôi nói rồi, tôi chỉ muốn sống thôi." Tô Hòa sợ muốn chết, vì xoay người lại nên không thể nhìn rõ vẻ mặt của hắn, chỉ đành run rẩy nói: "Anh là người có tiền có thế, ở trong ngôi nhà lớn, mỗi ngày đều ăn ngon, đi theo anh sẽ không bị đói rét hay bị bắt nạt, tôi không có bản lĩnh, chỉ biết..."
Câu kế tiếp Tô Hòa nói không được nữa, oan ức khóc nức nở, Lục Vân Sanh thế mà lại bị cái do đó thuyết phục một cách khó hiểu, dù sao những cách thức của người này thật sự quá ngu ngốc.
"Cậu nói sai rồi." Cảm giác được khẩu "súng" trực tiếp đẩy vào kẽ mông, Tô Hòa run rẩy kịch liệt, Lục Vân Sanh khàn giọng thì thầm, "Đi theo tôi vẫn bị bắt nạt như thường."
Nói xong hắn xé toạc tất chân, nắm chặt mông thịt của Tô Hòa, bắt đầu va chạm.
....
Tới hồi kết, làn da non mềm giữa hai chân Tô Hòa đều bị mài xước ra, Lục Vân Sanh đạt được khoái cảm cao nhất, mới bằng lòng buông tha cậu.
Tô Hòa mệt quá ngủ thiếp đi, nhưng Lục Vân Sanh chỉ nằm trên người cậu một lát, sau đó liền đứng dậy rời khỏi phòng, không biết là đi nơi nào.
Có điều Tô Hòa biết ít nhất Lục Vân Sanh sẽ không cùng cậu chung chăn chung gối trải qua một đêm tình.
=============
Chương chưa bao gồm H. Bản full update trên wordpress.
Gợi ý pass: 'Truyện' mà Tiểu Đào Tâm viết còn có thể được gọi là gì? Tiếng anh, 6 chữ không cách, không viết hoa.