Ngày mưa dầm, trong căn phòng ngủ mờ tối, ánh sáng không mấy rõ ràng bị tấm rèm cửa vừa dày vừa nặng chặn lại.
Phương Tri Hành ở trong giấc mơ co rụt hai chân lại, không thoải mái ậm ừ một tiếng, tiếng động này làm phiền đến người bên cạnh, một cánh tay lặng lẽ luồn vào trong chăn, bắt đầu xoa bóp với lực vừa phải.
Cảm giác khó chịu từ từ biến mất, Phương Tri Hành nhanh chóng lại chìm vào giấc ngủ.
Lúc tỉnh lại lần nữa trên giường chỉ còn một mình cậu, Phương Tri Hành chui ra khỏi chăn, trên vai cậu khoác hờ bộ đồ ngủ bằng lụa màu xanh sẫm, bộ quần áo này hơi rộng so với cậu, vừa cử động một chút là sẽ lộ ra một mảng da thịt.
Cậu nằm sấp trên giường xem thời gian, giờ là ba giờ chiều.
Tối qua Phương Tri Hành đã hạ sốt, ở lại bệnh viện một đêm, sáng sớm nay được Chung Tư Viễn đưa về nhà. Đã ba đêm liên tục Chung Tư Viễn không ngủ, sau khi vào cửa nhìn người đều sắp có bóng chồng rồi, dựa vào ý chí mạnh mẽ anh cố gắng tắm xong, đầu vừa chạm vào gối là ngủ không biết trời trăng gì nữa.
Phương Tri Hành vừa khỏi sau một trận ốm nặng nên tinh thần không tốt lắm, thời tiết bên ngoài âm u lạnh lẽo nếu không ngủ thì phí quá, thế là cậu cũng trèo lên giường, tìm lại tư thế đã lâu không được dùng ở trong lồng ngực của Chung Tư Viễn rồi cùng anh chìm vào mộng đẹp.
Tiếng mưa rơi lộp độp, tiếng gió gào thét, mùa đông ở Hải Thành chậm rãi mà đến, nhưng trong nhà lại ấm áp như xuân về.
Cửa phòng ngủ đóng lại, Phương Tri Hành bưng ly ra ngoài tìm nước uống, đến lúc gõ cửa mới nghe thấy tiếng động ở bên ngoài.
Tiếng động phát ra từ phòng để quần áo, Phương Tri Hành nghi ngờ bước tới, lúc đi đến cửa thì nhìn thấy vali của mình để ở trên sàn nhà, Chung Tư Viễn đang treo từng bộ quần áo của cậu vào tủ.
Phương Tri Hành chợt khựng lại, đồng tử run rẩy nhìn Chung Tư Viễn.
“Dậy rồi à?” Vẻ mặt của Chung Tư Viễn vẫn như bình thường, thậm chí còn vuốt phẳng nếp nhăn trên áo sơ mi của cậu.
“Anh…. đang làm gì thế?”
Chung Tư Viễn lần đầu tiên không để ý đến nguyện vọng của người khác mà tự ý đưa ra quyết định: “Sống chung.”
Phương Tri Hành vẫn còn sửng sốt: “Gì cơ?”
Treo bộ quần áo cuối cùng lên xong, Chung Tư Viễn kéo vali của Phương Tri Hành lại rồi đặt ở bên cạnh vali của mình.
Sau đó kéo tay cậu, bước vào căn phòng sách ở phía đối diện.
Trên bàn có giấy và bút, Chung Tư Viễn thậm chí còn không đi đến ghế ngồi, mà đẩy Phương Tri Hành tựa vào mép bàn, ôm lấy cậu từ phía sau, rồi đặt bút máy vào trong lòng bàn tay cậu.
Phương Tri Hành dường như biết mình phải làm gì, khi điều mà cậu mong mỏi vô số lần trong mấy tháng qua thực sự xảy ra, cậu chợt cảm thấy hơi e sợ. Cậu co rúm lại, rồi quay qua nhìn Chung Tư Viễn: “Anh Viễn, anh nghĩ kĩ chưa…”
Chung Tư Viễn chẳng nói gì, chỉ nắm chặt tay cậu, ôm eo Phương Tri Hành chậm rãi đè xuống, anh dẫn dắt cậu, rồi viết câu tiếng anh trên tờ giấy trắng một cách uyển chuyển và phóng khoáng ——
“I loved you first, but afterwards your love outsoaring mine.”
Những từ mà Chung Tư Viễn từng ghé vào tai cậu lặp đi lặp lại rất nhiều lần, vừa đặt xuống trang giấy, Phương Tri Hành chợt hiểu ra mà không cần ai chỉ dạy.
Chung Tư Viễn nhẹ giọng hỏi cậu: “Em dịch được không?”
Phương Tri Hành nhắm hai mắt lại, cậu nhận ra rằng ở trong lòng Chung Tư Viễn mình có đặc quyền vô hạn.
Cậu gật đầu.
Rồi gọn gàng viết ra từng chữ mà mình hiểu được ở phía sau.
Sau đó cậu xoay người, trong đôi mắt lóe lên tia sáng, rồi mỉm cười hỏi Chung Tư Viễn: “Giờ em chuyển chính thức được chưa?”
Chung Tư Viễn im lặng mấy giây, rồi nâng mặt Phương Tri Hành lên nói: “Ở chỗ tôi là hạn cả đời, ký hợp đồng rồi em mãi mãi không thể rời đi nữa.”
Phương Tri Hành nhếch môi định hôn anh, nhưng lại bị Chung Tư Viễn túm eo bế lên bàn.
Tờ giấy viết hai câu tiếng anh và tiếng trung bị đè dưới mông, chỉ có thể nhìn thấy dưới góc phải của câu tiếng anh, là một câu tỏ tình ngắn gọn súc tích.
“Nhưng rồi tình yêu của em vượt xa hẳn của anh.”
Một lúc lâu sau tách ra, Phương Tri Hành híp mắt gối lên lồng ngực Chung Tư Viễn, cậu mở miệng nhỏ thở hổn hển, màu sắc sáng óng ánh bên môi giống như lớp đường áo trên quả sơn tra.
“Anh Viễn?”
Chung Tư Viễn vuốt ve lưng cậu: “Hửm?”
Phương Tri Hành hỏi: “Anh từng quay rất nhiều cảnh hôn, thế cảm giác hôn với ai là tuyệt nhất?”
Bàn tay sau lưng khựng lại, Chung Tư Viễn thực sự rất muốn cạy đầu Phương Tri Hành xem bên trong rốt cuộc có cấu tạo như thế nào, đờ mờ ‘cảm giác hôn với ai là tuyệt nhất’, sao lại phá hoại bầu không khí như thế chứ?
Chung Tư Viễn thả người ra, chỉ trong mấy giây đã đưa ra quyết định: “Tôi cảm thấy em phải thử việc trong một thời gian.”
“??? Thử cái gì?” Phương Tri Hành nhảy xuống khỏi bàn, hấp tấp đuổi theo bóng lưng đang đi ra ngoài của Chung Tư Viễn: “Họ Chung kia, anh nói rõ ràng cho em, hôn cũng hôn rồi mà anh còn đòi thử việc? Anh là tên đàn ông tồi tệ bội tình bạc nghĩa! Em không đồng ý!”
Chung Tư Viễn mặt không cảm xúc, nhưng trong đáy mắt lại mang theo chút ý cười. Đi tới phòng khách, anh cúi người cầm cái hộp trên bàn trà lên, ném cho Phương Tri Hành đang chạy về phía mình.
Trong hộp là một cái điện thoại di động mới, Chung Tư Viễn đưa thẻ sim đã tháo trong cái điện thoại cũ cho Phương Tri Hành: “Đừng quậy nữa, nhanh lắp sim vào rồi báo bình an cho người nhà đi.”
Tin tức về việc hai người họ đến bệnh viện quá ầm ĩ, nhưng lúc đó Phương Tri Hành ngủ mê man gọi cũng không tỉnh, cậu mở điện thoại mới ra, chưa kịp xem bất cứ thứ gì thì hộp SMS đã nổ tung, điên cuồng nhảy ra tin nhắn.
Phương Tri Hành nhìn lướt qua, phần lớn là đồng nghiệp trong rạp hát gửi tin nhắn hỏi tình hình của cậu.
“Sao Quý Xuyến lắm miệng ghê, em chỉ sốt thôi mà, cần gì phải nói cho cả thế giới biết thế.”
Tự nhiên bị đội nồi, Quý Xuyến ở Thất Hạm hắt xì mấy cái luôn. Thực ra, ngày hôm qua, sau khi tin tức được đăng lên, Quý Xuyến đã gửi tin nhắn vào group cho các đồng nghiệp trong đoàn kịch để báo bình an, còn đích thân gọi điện thoại báo cho Chu Phương Bình và bà ngoại của Phương Tri Hành, nếu không hai bà cụ cũng xoắn hết cả lên rồi.
Phương Tri Hành không biết, vì vậy sau khi đọc xong, cậu vào wechat tìm group của đoàn kịch rồi gửi tin nhắn: “Cảm ơn sự quan tâm của mọi người, tôi không có gì nghiêm trọng cả, sau hai ngày nữa sẽ quay lại luyện tập!”
Mới vừa gửi xong thì có cuộc gọi đến, là bà ngoại của Phương Tri Hành.
Phương Tri Hành vội vàng nghe máy, bà cụ gần như bật khóc trong điện thoại, bà hỏi giờ cậu đang ở đâu, muốn sang thăm cậu.
Lúc này Phương Tri Hành mới hiểu đã xảy ra chuyện gì, sau gần nửa tiếng dỗ dành và thuyết phục cậu mới vỗ về được bà cụ.
Cúp điện thoại, Phương Tri Hành miệng khô lưỡi khô cổ họng cũng đau, Chung Tư Viễn rót đầy ly nước cho cậu, rồi nhìn cậu uống cạn trong một hơi.
Phương Tri Hành ném điện thoại nằm sấp trên đùi Chung Tư Viễn, bực bội dụi mắt nói: “Đám phóng viên không có việc gì làm hay sao ấy, người ta đi bệnh viện mà cũng để mắt tới nữa.”
Chung Tư Viễn cầm tay cậu, vừa vặn trên bàn trà có khăn ướt, anh rút một tờ lướt qua lông mi Phương Tri Hành nhẹ nhàng lau khóe mắt đỏ hoe của cậu: “Là do tôi sơ suất.”
Quan tâm quá sẽ bị loạn, lúc đó Phương Tri Hành sốt đến mức hôn mê, Chung Tư Viễn đâu còn tâm trạng để ngụy trang cơ chứ.
Phương Tri Hành lắc đầu: “Ngày mai em về nhà một chuyến, về thăm bà ngoại.”
“Ừ, tôi đưa em về.”
“Không cần, anh ở nhà nghỉ ngơi đi.” Phương Tri Hành hỏi: “Quay xong bộ phim này anh còn có lịch trình gì không?”
Khăn ướt lau lên làn da tái nhợt, hàng lông mi dài càng thêm ướt sũng, Chung Tư Viễn nhìn hai màu sắc tương phản, cổ họng trượt một cái, anh trả lời: “Không có, nghỉ ngơi thôi.”
Kỳ nghỉ này đến muộn ba tháng, lúc đó hồ đồ, giờ Phương Tri Hành mơ hồ cảm nhận được điều gì đó, cậu bèn thăm dò hỏi: “Anh Viễn, anh thực sự nhận bộ phim này vì anh thích nó ư?”
“Ừm.” Chung Tư Viễn vẫn đưa ra câu trả lời như vậy, nhưng bổ sung thêm: “Thích là một trong những lý do.”
Phương Tri Hành hỏi tiếp: “Còn lý do gì nữa?”
Chung Tư Viễn dừng tay, nhìn chăm chú vào đôi mắt của Phương Tri Hành nói: “Lúc tôi đang quay bộ phim trước đó, đạo diễn Trần có đưa kịch bản cho tôi, tôi đọc thấy rất thích, nhưng vẫn còn băn khoăn.”
Đề tài đồng tính là một thử thách không hề nhỏ đối với các diễn viên, Chung Tư Viễn luôn thể hiện sự táo bạo và khác biệt trong việc chọn kịch bản phim, mỗi bộ phim đều có phong cách rất khác nhau, kịch bản này thực sự rất hấp dẫn đối với anh, hơn nữa bản thân anh cũng là người đồng tính, nên anh càng mong có thể giúp cộng đồng LGBT được xã hội công nhận và tôn trọng.
Nhưng mấy năm gần đây trong giới có quá nhiều phim đam mỹ, mọi người đều nói đam mỹ chuyển thể thành phim chắc chắn sẽ hot, nhiều nam diễn viên lợi dụng điều này và trở nên nổi tiếng, đồng thời phải đối mặt với việc bị ép buộc chặt với bạn diễn trong một thời gian rất dài, fan only và fan CP đấu đá lẫn nhau, đoàn đội của diễn viên sử dụng mọi biện pháp để tẩy trắng, làm không tốt còn bị cắn ngược lại nữa.
Chung Tư Viễn không thích fanservice, trong thời gian tuyên truyền anh có thể phối hợp nhưng từ chối marketing một cách ác ý, càng không muốn gây rắc rối.
Trần Hoa cũng ghét những điều đó, chính vì vậy mới muốn mời một người vừa kín tiếng vừa không mắc bệnh ngôi sao như Chung Tư Viễn trước, để thể hiện thành ý của mình, nhân vật Trình Hạo này từ đầu đến cuối ông chỉ mời một mình Chung Tư Viễn, Trần Hoa còn đồng ý với Chung Tư Viễn là casting diễn viên sẽ hỏi ý kiến của anh.
“Đạo diễn Trần đã casting tất cả diễn viên trong giới, nhưng vẫn không tìm được ai khiến ông hài lòng.” Chung Tư Viễn chạm vào khóe môi Phương Tri Hành, anh chạm vào rất nhẹ: “Cho đến ngày hôm đó, khi tôi kết thúc cuộc phỏng vấn đang trên đường về nhà, lúc đi ngang qua Thất Hạm, thì nhìn thấy poster quảng cáo của《Thập Diện Mai Phục》 ở cửa.”
Vừa nhìn lướt qua, Phương Tri Hành – người đã năm năm trời không có chút tin tức bất chợt lọt vào tầm mắt của Chung Tư Viễn, lúc anh kịp phản ứng lại thì đã thấy bản thân mình đứng trước cửa Thất Hạm rồi.
Hình ảnh Ngu Cơ trên poster cực kỳ nổi bật, thực ra nó khác xa so với dáng vẻ vốn có của Phương Tri Hành, nhưng Chung Tư Viễn chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra cậu, đôi mắt đó quá đẹp, vẫn trong veo sạch sẽ như trong ký ức của anh. Anh không phủ nhận rằng mình hận Phương Tri Hành, anh hận cậu ra đi không lời từ biệt, hận những cái gọi là lý do rời đi, anh cũng muốn xem thử giờ Phương Tri Hành đã đạt được những thành tựu gì, liệu đã đạt được những thứ như cậu mong muốn hay chưa?
Nhưng lúc anh bước vào cổng của Thất Hạm, tất cả mọi thứ đều sụp đổ.
Họ đã xa nhau năm năm, và tất cả những phản ứng của anh bây giờ chỉ để chứng minh một lần nữa trong mối quan hệ này, người duy nhất cầm lên được nhưng không bỏ xuống được chính là anh.
Chung Tư Viễn cực kỳ bình tĩnh mua một tấm vé, ngồi xem buổi biểu diễn từ chiều cho đến tối.
Anh ngồi trong bóng tối ở hàng ghế sau, đôi mắt giống như mang theo móc câu.
Hoàn cảnh xung quanh chẳng tốt chút nào, nhà hát đổ nát, khán giả thì ít ỏi, anh nhìn Phương Tri Hành trên sân khấu, rất muốn hỏi cậu một câu, đây chính là cuộc sống mà em muốn ư?
Nhưng cuối cùng, Phương Tri Hành miệng cắn củ ấu màu đỏ chảy xuống cổ, những giọt nước mắt đau thương và hối hận rơi trên khuôn mặt cậu, khoảnh khắc kinh diễm đó khiến hình ảnh Úc Nhiên trong tâm trí Chung Tư Viễn bỗng nhiên được cụ thể hóa.
Phương Tri Hành trở mình: “Hả! Là anh giới thiệu em với đạo diễn Trần à?”
“Không.” Chung Tư Viễn vò mái tóc mềm mại của cậu: “Tôi chỉ mời đạo diễn Trần tới xem kịch, có chọn em hay không không phải do tôi quyết định.”
Thật ra mục đích cũng chẳng khác mấy.
Phương Tri Hành liếm môi, bỗng nhiên nhổm dậy dũng cảm dạng chân ngồi trên người Chung Tư Viễn: “Lúc đó anh vẫn chưa tha thứ cho em.”
Chung Tư Viễn thuận thế đỡ eo cậu, đầu ngửa ra sau dựa vào lưng ghế sô pha, anh nhìn Phương Tri Hành chẳng nói lời nào.
“Sao anh lại tốt như vậy chứ.”
Phương Tri Hành không biết mình đã nói câu này biết bao nhiêu lần, dường như cho dù cậu có biểu đạt như thế nào cũng không đủ, giới hạn cao nhất mà từ ngữ có thể diễn đạt cũng chẳng bằng lòng tốt mà Chung Tư Viễn dành cho cậu.
Rõ ràng bị vứt bỏ, rõ ràng trong lòng vẫn đang hận người ta, nhưng khi gặp lại, chẳng thể không yêu người ta thêm một lần nữa.
Cậu ôm cổ Chung Tư Viễn, ngập ngừng nói: “Em không biết anh thích em vì cái gì nữa.”
Vẻ băng giá tích tụ nhiều năm trên mặt Chung Tư Viễn chợt biến mất, bóng dáng của Phương Tri Hành phản chiếu trong đôi mắt dịu dàng của anh: “Bởi vì em cũng rất tốt.”
Câu nói này khiến Phương Tri Hành bỗng nhiên có dũng khí, cậu cúi đầu, nắm chặt cổ áo Chung Tư Viễn, cực kỳ nghiêm túc nói: “Anh đợi em thêm chút nữa, không lâu lắm đâu, dũng khí của em sắp đầy rồi.”
Chung Tư Viễn chấp nhận sự nghiêm túc của cậu, thậm chí còn hôn cậu một cái coi như cổ vũ tinh thần.
Hai người sến súa trên sô pha được một lúc thì bụng của Phương Tri Hành chợt kêu ọt ọt.
Chung Tư Viễn xách cậu sang ngồi một bên: “Em muốn ăn gì, để tôi đi nấu.”
Giờ Phương Tri Hành chính là một yêu tinh dính người, Chung Tư Viễn đi tới đâu là cậu bước tới đó, cậu tò tò theo vào phòng bếp nói: “Em muốn ăn đồ Trung Quốc.”
Chung Tư Viễn mở tủ lạnh ra nhìn sơ qua một vòng, rồi cân nhắc một lát mới hỏi: “Cánh gà rán được không?”
Để quay phim, Phương Tri Hành phải kiêng đồ chiên trong ba tháng, mới chỉ nghe mà nước miếng đã sắp chảy xuống rồi: “Được được được, ăn món này đi.”
Thế là Chung Tư Viễn xắn tay áo bắt đầu làm việc.
Mưa ngoài cửa sổ vẫn chưa ngừng rơi, trong phòng bếp, Phương Tri Hành nằm nhoài trên quầy bar nói chuyện cùng Chung Tư Viễn.
Cuộc sống dường như chính là như vậy, thỉnh thoảng thời tiết xấu, công việc không vừa ý, củi gạo dầu muối, hai người sống cùng nhau.
Và những điều tồi tệ, không như ý kia cũng sẽ dần trôi qua. ngôn tình hay
Tất cả những thứ phù phiếm rồi cũng sẽ trở về với cát bụi, còn người ở bên cạnh chính là điều mà trái tim ta hướng tới.
————————
Câu của anh Viễn được trích trong bài “I loved you first: but afterwards your love” của Christina Rossetti.
I loved you first: but afterwards your love
Outsoaring mine, sang such a loftier song
As drowned the friendly cooings of my dove.
Which owes the other most? my love was long,
And yours one moment seemed to wax more strong;
I loved and guessed at you, you construed me
And loved me for what might or might not be –
Nay, weights and measures do us both a wrong.
For verily love knows not ‘mine’ or ‘thine;’
With separate ‘I’ and ‘thou’ free love has done,
For one is both and both are one in love:
Rich love knows nought of ‘thine that is not mine;’
Both have the strength and both the length thereof,
Both of us, of the love which makes us one.
Tạm dịch:
Tình tôi vốn trao trước tình em
Vậy mà chẳng vượt tình em dạt dào, bài ca vang vọng nơi em
Cứ thế lấn át lời yêu nơi tôi nhẹ nhàng.
Em tôi hai ngả ai nợ ai nhiều? Tình tôi vốn đã dài lâu
Vậy mà chẳng thể hơn được phút giây em còn
Tôi yêu rồi hình dung em, còn em cứ thế hiểu tôi ít nhiều
Rồi em cứ thế mà yêu, cho dù tôi có ít nhiều ra sao
Nhưng em ơi, cân đo đong đếm làm chi,
Vì yêu đâu chỉ phân chia “tôi” “em” rõ ràng
Tình yêu chẳng màng “em” “tôi”,
Cùng yêu thì đều cả hai như một,
Tình yêu sâu đậm bao nhiêu, làm sao phân được của ai rõ ràng
Dù em hay là tình tôi, cũng đều sâu đậm không sao tách rời,
Hai ta hãy cứ như vậy, giống tình ta đó mạnh mẽ bền lâu.