Thước phim cuối cùng của Phương Tri Hành trước khi hoàn thành quay phim chính là cảnh mở đầu câu chuyện.
Vào một ngày tháng bảy mưa to gió lớn ở thành phố phía bắc, em gái của Úc Nhiên chuyển dạ lúc nửa đêm, cậu nhận được một cuộc điện thoại, tay Úc Nhiên bị gãy không thể tự lái xe, nên nhờ Trình Hạo chở cậu đến bệnh viện, nhưng đã bị từ chối, không thể làm gì khác đành một mình ra ngoài gọi xe.
Xe chở nước do đoàn phim thuê đã tới hiện trường, cả đoàn phim bắt đầu công tác làm ướt trường quay.
Phương Tri Hành ở trong phòng nghỉ bật điều hòa nhiệt độ cho đến tận gần sát giờ quay, lúc staff hiện trường gọi cậu đi chuẩn bị cậu còn nhảy nhót vận động vài cái làm nóng người.
Đang cuối mùa thu nhưng phải diễn cảnh mùa hạ, Phương Tri Hành không thể không mặc áo ngắn tay, vừa mới bước chân ra khỏi cửa đã bị một cơn gió lạnh táp thẳng vào mặt, lúc này cậu chỉ muốn quay người chui về phòng nghỉ.
Quý Xuyến ôm chiếc áo khoác dày nặng từ phía sau bọc chặt cho cậu: “Cậu chạy nhanh như vậy làm gì, quần áo còn chưa mặc cho tử tế nữa!”
Phương Tri Hành trùm luôn mũ lên đầu, giọng run rẩy nói: “Tớ muốn cảm nhận mùi vị của mùa thu sớm chút.”
Trên vai Quý Xuyên đeo một bọc đồ lớn, bên trong nhét hơn chục cái khăn tắm, nhìn cái túi căng phồng phối với thân hình của cậu ta trông rất giống vội vã hộ tống vợ đi sinh.
Bầu trời tối đen nặng nề, trong đêm tối Phương Tri Hành nhìn quanh một vòng, hỏi: “Anh Viễn đâu rồi?”
“Tổ B không quay bên này, bây giờ anh ấy không qua được.”
“Đã biết.”
Phương Tri Hành chẳng còn hào hứng mấy nữa, bèn a một tiếng ngắn ngủi.
Đến trường quay, đầu tiên Trần Hoa dẫn Phương Tri Hành đi dạo quanh một vòng, trên đất đánh dấu rất nhiều điểm, đến chỗ nào cần làm gì đều được giải thích rõ ràng. Sau đó ông nhấc áo khoác dày của Phương Tri Hành ra: “Có dán miếng giữ nhiệt không?”
Rất muốn dán, nhưng áo phông mặc mùa hè quá mỏng, chỉ cần dính nước sẽ trở nên trong suốt và nhìn rõ vết dán, Phương Tri Hành lắc đầu: “Không dán ạ.”
Trần Hoa hài lòng đáp một tiếng, vỗ vỗ vai cậu: “Cảnh cuối cùng rồi, kiên trì một chút, chúng ta sẽ cố gắng kết thúc sớm.”
Vòi phun nước bắt đầu làm việc, mưa như trút nước đổ xuống, bên đường còn có thêm ba chiếc máy thổi gió cực mạnh, thổi cỏ trong bồn hoa nghiêng trái ngã phải.
Phương Tri Hành cởi áo khoác, cánh tay lộ ra ngoài vừa tiếp xúc với không khí lập tức nổi lên một tầng da gà, nhưng cậu không hề lộ vẻ gì, cầm lấy đạo cụ và bật ô lên, cùng với tiếng hô “Action” của thư ký trường quay cúi đầu lao vào trong màn mưa.
3 giờ 30 phút sáng ở khu dân cư cao cấp vắng tanh, nơi này ngày thường taxi cũng rất ghét lui tới vì quá xa, ngay cả gọi xe trên app cũng chẳng ai đoái hoài.
Úc Nhiên gian nan dùng một tay nâng ô, áo phông của cậu nhanh chóng bị cơn mưa dội ướt sũng, chiếc ô bị gió lớn thổi đến biến dạng, lồng ngực gầy gò của cậu hoàn toàn không chịu nổi mưa gió, hai bả vai vô thức co rụt lại.
Ánh đèn đường mờ vàng bị dòng nước làm cho nhòe đi thành từng vòng ánh sáng mờ, đánh tan tác cái bóng in trên mặt đất của Úc Nhiên, tay cầm ô chợt mất sức, chiếc ô bị cơn gió to cuốn đi. Úc Nhiên loạng choạng đuổi theo vài bước, bị hạt mưa đập tới tấp vào đầu vào mặt bỏng rát, cảm nhận rõ sự cô độc cùng nghẹt thở trong đêm đen lạnh giá.
Cậu lôi điện thoại di động ra, chẳng mấy chốc cơn mưa đã thấm ướt màn hình, ánh sáng trắng đâm thẳng vào mắt, cậu chợt nhận ra không có Trình Hạo bản thân cậu giống như một con thú bị mắc kẹt không tìm được lối thoát, trong thành phố rộng lớn này, người mà cậu có thể ỷ lại không còn nữa, vì vậy cậu mới đang phải khó khăn vật lộn ở nơi đây.
Nỗi bi ai gần như tuyệt vọng bò dần lên khuôn mặt đã tái nhợt của Úc Nhiên, cậu giống như người đã mất đi ý chí trầm luân trong cơn mưa mù mịt này.
Trần Hoa thổi còi hô dừng, Quý Xuyến phi thẳng đến cầm khăn tắm bọc chặt Phương Tri Hành lại.
Cậu lạnh đến cả người phát run, được staff nhét vào tay cho một cái túi chườm nóng.
Không để ý đến việc bị ướt, Quý Xuyến chỉ lo Phương Tri Hành nhiễm lạnh rồi sinh bệnh, trực tiếp trùm áo khoác lên người cậu: “Khanh Khanh, tớ chỉ nhìn cậu thôi cũng cảm thấy lạnh.”
Hai hàm răng Phương Tri Hành va vào nhau kêu “lách cách” nhưng vẫn còn sức mắng người: “Nói cậu bao nhiêu lần rồi, không được gọi tớ là Khanh Khanh.”
Trông rất là cáu kỉnh.
Trần Hoa vẫy tay với cậu, đối với cảnh quay vừa nãy của Phương Tri Hành không hài lòng lắm: “Tiểu Phương, tâm trạng của cháu không đúng.”
“Chú hiểu khoảng thời gian này tuyến thời gian quay phim rất lộn xộn có khả năng sẽ làm cháu nhầm lẫn, thế nhưng chú nhất định phải nhắc nhở cháu, lúc này Úc Nhiên chưa hề sinh bệnh, hy vọng sống của cậu ấy hiện giờ vẫn chưa hoàn toàn biến mất.” Trần Hoa nói, “Em gái của Úc Nhiên sắp sinh, cậu ấy liều lĩnh, coi như không có ai giúp đỡ cậu ấy, phải bò cũng sẽ bò được đến bệnh viện, nhưng vừa rồi nhìn biểu hiện của cháu, chú nhận ra giống chứng lo lắng tự trách bản thân của người bệnh, đây không phải là trạng thái hiện tại của Úc Nhiên.”
Phương Tri Hành hơi gật đầu, nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng của bản thân.
“Nghỉ ngơi năm phút rồi trở lại, không cần gấp gáp, nhớ kỹ bây giờ cháu không bị bệnh.”
Cảnh mưa không dễ quay, đặc biệt lại là cơn mưa to như thế này, người đứng bên trong đến mắt còn không mở ra được, nhưng vẫn phải cho khác giả cảm nhận được từng cảm xúc tinh tế khác nhau thông qua vẻ mặt của nhận vật, là một thử thách rất lớn đối với diễn viên. Cảnh này quay suốt từ 8 giờ tối đến tận hơn 1 giờ sáng mới xong, sau khi Trần Hoa tuyên bố cảnh này qua, mặt Phương Tri Hành đã hoàn toàn tê cứng.
Vòi phun nước cuối cùng cũng tắt, staff đạp nước chạy qua bên này ôm lấy cậu, cơ thể lạnh ngắt được không biết bao nhiêu lồng ngực ấm áp bao bọc, Phương Tri Hành hé miệng cười, bên tai ầm ĩ tiếng tung hô: “Hoàn thành quay phim vui vẻ!!!”
Không thể tin được, lần đầu quay phim của Phương Tri Hành cứ như vậy mà kết thúc, ba tháng chung sống, từ xa lạ đến thân quen, đoàn làm phim tựa như một gia đình lớn cho cậu biết bao nhiêu điểm tựa cùng cổ vũ.
Dần dần đám đông chen chúc bên cạnh cậu lùi về hai bên.
Chung Tư Viễn mặc tây trang tươm tất, chắc hẳn đi thẳng từ bên tổ B qua, anh ôm một bó hoa tường vi màu đỏ, ánh mắt trước nay vẫn luôn lạnh nhạt được sắc đỏ tươi của bó hoa nhuộm lên đong đầy ấm áp.
Anh đưa hoa cho Phương Tri Hành, nhỏ giọng nói: “Hoàn thành quay phim vui vẻ.”
Phương Tri Hành ôm hoa cười khúc khích, ngửa mặt lên hỏi: “Anh tới lúc nào thế?”
“Rất lâu rồi.”
Chung Tư Viễn đã đến từ lúc Trần Hoa hô “cut” lần thứ nhất, không làm phiền đến ai, chỉ im lặng đứng nhìn Phương Tri Hành liên tục bị gió mưa nhấn chìm, hết lần này đến lần khác mờ mịt mất phương hướng trong cơn mưa.
Anh nhìn Úc Nhiên kia không biết phải cầu xin sự giúp đỡ từ ai ngâm mình trong cơn mưa lớn, bốn năm đóng phim lần đầu tiên lẫn lộn giữa kịch bản và đời thực, trong lòng anh nghĩ, anh thật sự không muốn tiếp tục nhìn thấy biểu cảm đó trên mặt Phương Tri Hành nữa, anh cũng chắc chắn sẽ không để một mình Phương Tri Hành chịu tổn thương như vậy, Khanh Khanh của anh, nâng trong lòng bàn tay anh còn sợ đau.
Phương Tri Hành tùy tiện nhét bó hoa cho người bên cạnh, mặc kệ cả người còn đang ướt sũng nhào lên ôm lấy Chung Tư Viễn.
Chung Tư Viễn mở rộng vòng tay đón được cậu, cùng cậu chia sẻ mưa gió và giá lạnh.
“Thầy Chung, em quay phim xong rồi.” Khuôn mặt lạnh lẽo của Phương Tri Hành dán sát vào cổ Chung Tư Viễn, thì thầm nói, “Cảm ơn anh đã không bỏ rơi em.”
Năm ngón tay Chung Tư Viễn luồn vào mái tóc ướt lạnh, cố gắng ôm cậu thật chặt.
Phương Tri Hành bị ép uống hết hai bát trà gừng rồi mới được thả về nhà, lúc về đến nhà đã gần ba giờ sáng, cậu buồn ngủ đến mức không còn phân biệt nổi phương hướng nữa nhưng Chung Tư Viễn vẫn nhất quyết không tha cho cậu, tự xả đầy nước bồn tắm, cởi áo len quần dài của cậu rồi nhét cậu vào phòng tắm.
Hơi nóng bốc lên mờ mịt ở bên trong, Phương Tri Hành nằm nhoài bên bồn tắm ngủ gà ngủ gật, Chung Tư Viễn pha xong thuốc cảm thì vào vớt Phương Tri Hành từ bồn tắm ra, nhìn cậu uống hết chén thuốc mới buông tha cho cậu.
Phương Tri Hành ngâm mình trong cơn mưa nhân tạo quá lâu, cả người tê cóng, làn da của cậu sau khi tắm nước ấm vẫn còn lạnh ngắt.
Chung Tư Viễn dém kín chăn cho cậu, còn Phương Tri Hành thì đã cuộn tròn trên giường không nhúc nhích nữa rồi.
Anh lo Phương Tri Hành sẽ dính cảm, còn sợ cậu ngâm mình trong mưa quá lâu bị khí lạnh ngấm vào sẽ tổn thương đầu gối, dù Phương Tri Hành đã say giấc nhưng anh vẫn chưa trở về phòng, lấy thuốc cao nhập khẩu ra im lặng ngồi bên giường xoa bóp cho cậu.
Đầu gối cũng lạnh ngắt, Chung Tư Viễn xoa bóp đến khi da dẻ cậu nóng ửng đỏ lên mới dừng lại.
Sắp xếp xong xuôi cũng đã gần 4 giờ sáng, anh kết thúc các cảnh quay sau Phương Tri Hành hai ngày, ngủ không được bao lâu đã phải tỉnh dậy nên chỉ đơn giản nằm nghỉ trên sô pha một lúc.
Chung Tư Viễn ngủ không sâu, cảm giác không làm sao đi vào giấc ngủ được, cứ mãi lo lắng cho Phương Tri Hành, tầm 6 giờ 30 phút sáng anh lại đi vào phòng kiểm tra thân nhiệt của Phương Tri Hành, rất may là không phát sốt.
Tạm an tâm hơn, lúc này mới quay về căn đối diện tắm gội thay quần áo, làm chút đồ ăn sáng đơn giản bỏ vào lò vi sóng rồi đến trường quay luôn, vẫn không quên để lại cho Phương Tri Hành một tờ note: “Đồ ăn sáng làm rồi, nhớ ăn.”
Thần kinh của Phương Tri Hành suy sụp ba tháng trời cuối cùng cũng được thả lỏng nên ngủ không biết trời đất gì nữa, nhìn qua còn tưởng hôn mê bất tỉnh, lúc mở mắt ra nhìn thấy ngoài trời tối đen còn nghĩ rằng mình mới vừa ngủ chưa được bao lâu.
Mãi đến tận lúc cậu lôi điện thoại ra nhìn thời gian, ý thức hỗn độn mơ hồ nhìn chằm chằm gần 1 phút mới giống như người mới thoát khỏi sương mù.
Trời mẹ ơi 7 giờ tối luôn rồi, cậu thật sự ngủ thẳng cẳng từ đêm hôm trước đến tối hôm sau!
Điện thoại có rất nhiều thư chưa đọc, Chung Tư Viễn cũng gửi cho cậu rất nhiều, tin nhắn cuối cùng gửi đến lúc 1 giờ chiều, não Phương Tri Hành tự động thêm một tệp âm thanh với giọng điệu kinh ngạc: “Vẫn còn ngủ?”
Phương Tri Hành hơi đỏ mặt, sau 6 tiếng mới trả lời lại cho người ta: “Thầy Chung… Em dậy rồi.”
Nói ra thật xấu hổ, heo cũng không thể ngủ được như cậu luôn ……
Chưa đầy nửa phút, Lâm Mạn Mạn đã gọi điện lại cho cậu.
Phương Tri Hành đoán rằng tin tức mình ngủ mười mấy tiếng đã loan truyền khắp nơi rồi, vô cùng lúng túng bắt máy: “Alo, Tiểu Mạn à.”
“Thấy Phương anh dậy rồi à, anh đại đang quay phim, chờ anh ấy quay xong sẽ bảo anh ấy trả lời điện thoại của anh nhé.”
“Ấy, không cần không cần đâu.” Phương Tri Hành ôm chăn xua tay, “Bảo anh ấy cứ bận việc của mình đi, không cần phải để ý đến tôi đâu.”
“Không sao mà, anh đại không nghe được giọng của anh sẽ không yên lòng. Trong bếp có bữa trưa, hâm nóng lại là có thể ăn, buổi trưa anh đại nấu đó.”
“………Ể?” Phương Tri Hành nghi ngờ hỏi: “Buổi trưa anh ấy có về à?”
Lâm Mạn Mạn nói: “Đúng á, cả sáng anh chẳng có động tĩnh gì, anh đại còn tưởng anh bị làm sao rồi.”
Càng nói càng xấu hổ, Phương Tri Hành nói mình không sao rồi cúp điện thoại, ngủ đến cả người mềm xìu, cậu nhanh chóng đứng lên hoạt động gân cốt một chút.
Đánh răng rửa mặt, bưng cơm nước đã được hâm nóng đặt lên bàn ăn, Phương Tri Hành bất giác nở nụ cười, Chung Tư Viễn nhìn qua thì giống dạng người chẳng đặt chuyện gì trong lòng, nhưng chỉ cần có tí dính dáng đến cậu là anh ấy sẽ tự mình dọa mình, Phương Tri Hành có thể tưởng tượng ra được tâm trạng của người này lúc buổi trưa chạy về nhà.
Cậu ăn uống no nê, mang chén bát đi rửa sạch sẽ, sau đó sang nhà đối diện vuốt mèo tiện thể chờ người.
Bé mèo mập Mozart này từ ngày bị Phương Tri Hành bóp đau một cái thì bắt đầu ghi thù, hiện tại chỉ cần cậu tới gần sẽ nhe răng trợn mắt né tránh, sợ lại tai bay vạ gió.
Phương Tri Hành mặc kệ phản kháng của bé mèo ôm nó đặt trên người xoa xoa, rất thành tâm hối lỗi: “Hôm đó là tao sai, là tao không tốt, tao dỗ mày cả tuần rồi sao mày vẫn còn kiêu ngạo thế.”
Mozart duỗi móng vuốt về phía trước, bị Phương Tri Hành túm lấy đặt lại trên ghế sô pha: “Tao mua cá khô, mua thức ăn cao cấp của mèo cho mày nhé, tao chuẩn bị thành người có tiền rồi, mày còn không biết thức thời nịnh bợ tao đi, mày hy vọng Chung Tư Viễn sẽ vuốt ve mày sao? Mày nhìn thử coi anh ấy có thèm để ý đến mày không!”
Dường như Mozart hơi do dự, cán cân trong lòng nghiêng tới nghiêng lui, nhưng vẫn nỗ lực cứu vớt chút tôn nghiêm của bản thân.
Phương Tri Hành vùi đầu vào bụng nó, nằm nhoài trên ghế sô pha cùng Mozart mắt to trừng mắt nhỏ: “Cùng lắm thì tao cho mày bóp lại một cái được không?”
Cậu tóm lấy móng vuốt của Mozart đặt lên mu bàn tay mình: “Bọn mình mỗi đứa một lần, thế xong hòa nhau nhé.”
Mozart lớn đến vậy rồi cũng chưa từng làm ra chuyện xấu xa như thế, nó meo một tiếng, móng vuốt tránh đi, quay mông về phía Phương Tri Hành.
Phương Tri Hành ôm cổ Mozart đem nó ấp vào lồng ngực, xoa xoa cái mặt bẹt vui vẻ nói: “Là mày không chịu cào tao nhé! Tao coi như mày đã tha thứ cho tao rồi, nào nào đến đến, nhanh cho tao hôn một cái.”
Mozart đầu tiên là bị người ta nắm lông, sau đó bị ép nhận lời xin lỗi, giờ còn bị người ta đè ra cưỡng hôn, mèo sinh thật sự rất gian nan.
Sau khi Chung Tư Viễn bước vào cửa thì nhìn thấy một người một mèo đang lăn lộn trên ghế sô pha nhà anh, vẻ mặt anh lạnh nhạt, thay giày rồi vào phòng khách, phá vỡ bầu không khí: “Em muốn hôn ai?”
Phương Tri Hành mím miệng khựng lại giữa chừng, sau đó thành thật lui về.
Rốt cuộc cậu cũng chịu buông tha cho Mozart, dép lê cũng chưa thèm xỏ, chân trần chạy đến trước mặt Chung Tư Viễn: “Anh Viễn.”
Chung Tư Viễn cụp mắt, chẳng nói một lời bóp lấy eo của Phương Tri Hành kéo cậu ôm vào lòng.
Anh mới từ bên ngoài về, trên người còn phả khí lạnh, lúc chạm vào cơ thể ấm áp của Phương Tri Hành bèn cau mày.
Phương Tri Hành ôm cổ Chung Tư Viễn, hai chân quặp trên người anh: “Làm gì thế…?
Chung Tư Viễn ôm lấy đùi cậu đi thẳng vào trong phòng, đến bên giường thì thả cậu xuống, bàn tay hơi lạnh đặt lên trán Phương Tri Hành.
Phương Tri Hành co rúm người lùi về phía sau, trên người nổi một lớp da gà.
Chung Tư Viễn nhìn kỹ sắc mặt cậu, da dẻ trắng bệch nhưng vẫn nổi lên một rặng màu hồng, như mật đào chín mọng. Anh không nỡ trách mắng, kéo chăn ra đắp lên người Phương Tri Hành: “Em đang phát sốt, em không cảm giác được à?”
“…..”
Phương Tri Hành tự sờ sờ mặt mình, lẩm bẩm nói: “Có hả? Đâu nóng đâu….”
Chung Tư Viễn nắm lấy tay cậu: “Cả người nóng ran lên rồi, em tự sờ làm sao mà cảm giác được?”
Thật sự không biết nên nói cậu ngốc hay là không biết tự chăm sóc bản thân nữa, đến mình phát sốt mà cũng không biết.
Chung Tư Viễn đẩy Phương Tri Hành nằm xuống, dặn cậu ngoan ngoãn đợi, còn anh thì đi tìm thuốc và nhiệt kế.
Sau khi đo nhiệt độ xong thì Phương Tri Hành đã tin, 38 độ 5, cậu đột nhiên cảm thấy hơi mệt, cả viền mắt cũng bắt đầu tỏa nhiệt.
Hôm qua Chung Tư Viễn không ngủ được, phòng trái ngừa phải cuối cùng Phương Tri Hành vẫn đổ bệnh, tâm trạng anh không dễ chịu gì, lạnh mặt bận rộn chạy qua chạy lại, nấu nước, chần khăn ấm, tìm rượu để hạ nhiệt trước.
Hải Thành đã bắt đầu cung cấp hệ thống sưởi, Chung Tư Viễn đặt một chiếc khăn bông trên trán Phương Tri Hành, sau đó cởi cúc áo ngủ lau ngực và cổ của cậu bằng rượu.
Phương Tri Hành ngoan ngoan mặc người xử lý, cơn sốt của cậu dần dần nghiêm trọng hơn, lúc lau đến cổ tay thì Phương Tri Hành lật tay nắm lấy tay Chung Tư Viễn, lòng bàn tay nóng bỏng như bàn ủi.
“Thấy khó chịu ở đâu à?”
Phương Tri Hành lắc đầu: “Anh nói xem có phải em chỉ đang nhõng nhẽo với anh hay không, trước lúc anh về em còn khỏe re á.”
Chung Tư Viễn không có tâm trạng nói đùa với cậu, đây không phải cảm sốt thông thường, bị nước lạnh dội mấy tiếng đổi lại là ai thì cũng sẽ đổ bệnh thôi, anh sợ bệnh sẽ ngày càng nghiêm trọng hơn: “Trước tiên cứ thử hạ nhiệt bằng phương pháp vật lý xem, một lát nữa vẫn không giảm thì lại cho em uống thuốc, sáng mai vẫn sốt thì tôi sẽ chở em đến bệnh viện.”
“Không sao đâu mà, chỉ là cảm lạnh thôi.” Phương Tri Hành thả tay ra, “Ngày mai anh còn phải quay một cảnh cuối cùng nữa.”
Chung Tư Viễn đặt mấy thứ trong tay xuống, trầm giọng nói: “Đóng phim không quan trọng bằng em.”
Phương Tri Hành tự biết không khuyên nổi, nếu như ngày mai vẫn chưa đỡ thì lại càng không cản được, chẳng khác gì miếng thịt nằm trên thớt mặc cho người xâu xé, chỉ có thể tự cầu cho mình hãy mau khỏe lên, đừng gây thêm phiền phức vào lúc này nữa.
Bệnh tới như núi lở, rất nhanh Phương Tri Hành cảm thấy rệu rã hẳn, cậu không còn chút sức nào, thậm chí lại bắt đầu ợ chua.
Chung Tư Viễn dém góc chăn cho cậu: “Đêm nay ngủ ở đây, bây giờ ngủ đi.”
Phương Tri Hành bị bọc kín chỉ lộ mỗi đôi mắt: “Thế còn anh.”
Chung Tư Viễn nói: “Tôi trông em.”
Vậy ngày mai còn muốn quay phim nữa không hả.
Phương Tri Hành bắt đầu tỏ ra yếu đuối dùng ngón tay bám lấy tay áo của Chung Tư Viễn: “Ngủ một mình lạnh lắm, anh lên đây với em đi.”
Là đàn ông bình thường đều không thể chịu nổi khi thấy người mình yêu tỏ ra yếu đuối làm nũng, lòng Chung Tư Viễn mềm nhũn, cầm tay Phương Tri Hành đặt vào trong chăn, rồi dỗ dành: “Được, em ngủ trước đi, tôi tắm xong sẽ lên nằm với em.”
Phương Tri Hành cảm thấy có lẽ cậu sẽ không buồn ngủ nữa sau khi đã ngủ liền tù tì mười mấy tiếng, nhưng sự thật là chân trước Chung Tư Viễn vừa đi tắm thì chân sau cậu đã bắt đầu rơi vào mơ hồ.
Đây là lần đầu tiên cậu ngủ trên giường Chung Tư Viễn, mùi thơm trên gối đầu giống hệt mùi trên người Chung Tư Viễn, nhàn nhạt thanh lãnh, là mùi hương khiến cậu say mê, cũng làm cho cậu cảm thấy an tâm hơn.
Sức khỏe của Phương Tri Hành vẫn luôn rất tốt, lần cuối cùng ngã bệnh là ở Hàn Quốc, cũng vào khoảng thời gian giao mùa như bây giờ, nguyên nhân là do Chung Tư Viễn không chịu ngủ cùng cậu.
Bây giờ thật sự rất khác khi xưa, năm đó có đánh chết Phương Tri Hành cũng không tin có một ngày Chung Tư Viễn sẽ đáp ứng hết tất cả các yêu cầu của cậu.
Lúc Chung Tư Viễn tắm xong bước ra, Phương Tri Hành đã thiếp đi, chắc hẳn vẫn còn rất khó chịu, ngủ rồi mà vẫn cau chặt mày.
Anh vén chăn nằm lên giường, ôm cơ thể nóng hầm hập của Phương Tri Hành vào ngực, bàn tay vuốt vuốt eo nhỏ rồi dịch đến phía sau lưng nhẹ nhàng xoa xoa, giống như đang vuốt lông cho Mozart vậy, nhưng anh không kiên nhẫn với bé mèo như thế.
Không bao lâu sau Phương Tri Hành bắt đầu ra mồ hôi, đá chăn ra, nóng đến mức hai gò má đỏ ửng lên.
Chung Tư Viễn khẽ nắm cổ tay cậu, nhẹ nhàng vuốt ve, dịu dàng vỗ về, cẩn thận lau đi giọt mồ hôi đọng nơi lông mày đang nhăn lại của cậu: “Khanh Khanh, đừng đạp.”
Dường như Phương Tri Hành bị tiếng gọi của anh đánh thức, vẻ mặt kỳ lạ mở choàng mắt ra.
Chung Tư Viễn hơi buông cậu ra, nhỏ giọng hỏi: “Sao thế?”
Phương Tri Hành mím môi, đột nhiên đẩy anh ra, che miệng rồi lao vội xuống giường chạy đi: “Chết tiệt, em muốn ói!”