Đừng mang ánh mắt đó nhìn ta a! Kì thật ban nãy, ta rất muốn cho lão già kia một liều thuốc độc. Ta đây đã lớn như vầy, mang đi so với ông ta cũng chẳng có thấp hơn, nếu cùng lão già đó đánh nhau thì việc thua với ta mà nói là điều không thể. Vì vậy ta dám chắc, nếu cùng ông ta đánh nhau, ta chắc chắn không thua.
Mà mỗi khi muốn đánh lão, ta đều phải nhìn lại tiểu tử nhà ta một chút. Tên nhóc này cao chưa tới 1m3,... nếu có gió thổi qua chắc chắn hắn sẽ bay đi mất chứ đừng nói đến việc chịu một đòn của lão ta. Thử nghĩ xem, nếu xảy ra ẩu đả thì việc hắn bị va chạm là điều không thể tránh khỏi. Lớn lên trong nhà này, thân đã mang không ít bệnh... da thịt non mềm, đụng phải chỗ nào chỗ đó liền bầm lên một mảng lớn. Trênn cơ thể hắn, chỗ nào có thể chịu được đòn?
Ta cũng lão già kia đánh nhau, đánh không được ta, lão sẽ chuyển mục tiêu qua tên nhóc này. Một ngày nào đó khôn may mắn, ta không có ở nhà, hắn bị lão tóm được thì việc bị đánh chết cũng không có gì ngạc nhiên.
Aizda!!!! Đứa trẻ này của ta, ta quát hắn một cái còn không nỡ chứ nói gì là để người khác động tay động chân.
Cho nên, chỉ còn một nước là dụ ngọt hắn, dám chắc với hắn rằng cuối kỳ này ta sẽ dẫn hắn một lần nữa đi ăn.
Nhưng trí nhớ của đứa trẻ này không tốt, hắn đã sớm mang chuyện này quăng ra sau đầu. Đến khi ta nhắc lại, hắn như từ ngoài hành tinh khác rơi xuống, gương mặt vô cùng ngạc nhiên.
___________________________
Lấy kinh nghiệm của lần đi ăn trước, trước khi đến Wallace hắn đã để bụng rỗng, ta ép buộc lắm hắn mới mặt nhăn mày nhó mà ăn một cái bánh bao ở nhà Trần thúc.
Lúc ăn, ta đưa cho đứa nhỏ này một cái đùi gà nóng hổi, gương mặt trẻ con của hắn vô cùng phấn khởi. Hắn dùng cái nĩa trên tay, xiên ngang chiếc đùi gà rồi tưởng tượng nó thành bó đuốc của "Nữ thần Tự Do" cứ như vậy mà vuii vẻ đưa lên cao.
Đứa trẻ này luôn làm trò khiến ta không thể nhịn được cười. Ta nén nụ cười vào trong, gương mặt thật nghiêm túc nói:
- Ngươi đừng giơ cao như thế, không khí lại muốn cùng người đoạt thức ăn kìa.
Nghe đến đây, hắn liện vội vàng thu tay về há miệng thật to để cắn cái đùi gà. Nước từ thịt gà cứ như vậy mà dính đầy miệng hắn, xấu đến nỗi có thể doạ người đối diện ngất xỉu ngay lập tức.
Ta rút một tờ giấy ăn lau khoé miệng cho hắn, vừa lau vừa cảm khái:" Ta thật sự phục ngươi! Vì sao ngươi có thể ăn uống xấu đến vậy? "
- Không xấu!_ hắn ngẩn đầu, mở to mắt nhìn ta.
- Bởi vì ngươi không nhìn thấy._ ta nói.
Hắn chép chiếc miệng nhỏ của mình, một hồi lâu, tựa hồ vắt hết thông minh để đáp trả ta,... bàn tay nhỏ của hắn chỉ vào mắt ta. Ta nhướng mày, chờ xem đứa nhỏ này đang muốn mồm miệng điều gì.
- Ta thấy được nha! Trong mắt ca ca có ta mà.
Mẹ kiếp, đứa nhỏ này sao có thể cãi chày cãi cối như vậy? Nghe xong câu nói của hắn, mặt ta trở nên tê rần bàn tay vô thức xé đôi tờ giấy ăn, trừng lớn mắt mà nói với hắn:" Mắt ta ngươi cũng có thể nhìn được, nhỏ như vậy cũng có thể nhìn ra sao? Ngươi đây là đang cùng ta chày cối? "
Tên nhóc trước mặt ta đôi mắt liền ngậm nước, tỏ ra oan ức bắt đầu lầm bầm:
- Chính là ca ca không tin ta.
Cầm lên một cái cánh gà, hướng miệng tên nhóc thối nhét vào. Dùng cái này chặn miệng hắn rất hữu dụng nha, nhóc con lập tức im miệng bắt đầu chuyên chú ăn.
Lần này, hắn thật sự ăn rất liều mạng, mang hết tất thảy đồ ăn trên bàn nhét hết vào bao tử. Thấy hắn liều mạng như vậy, ta bèn hỏi được hay không chúng ta gói mang về nhưng lòng hắn vẫn còn mang cái bóng lớn, liều mạng cùng ta lắc đầu:
- Không... không muốn, như vậy sẽ không ngon.
Kết quả, về đến nhà,... ngày hôm sau, khi nhìn thấy bát cháo hoa dưa muối. Hắn liền hoài niệm về bữa ăn đêm qua, đưa mắt nhìn ta than khổ:
- Ca ca... ca ca... cái này thật khó nuốt!
- Ngươi biết vì sao Wallace lại ngon như vậy không?_ ta hỏi hắn.
Không cần nghĩ, tên tiểu tử kia liền trả lời ta:" Vì đó là thịt..."
- Vì rất lâu nhà ngươi mới được ăn một bữa._ không đợi hắn nói xong, ta đã nhanh chóng cắt lời.
Hiển nhiên, đứa trẻ ngốc nghếch này không thể hiểu hết ý trong câu nói của ta, hắn dùng đôi mắt nghi hoặc mà nhìn ta.
- Đồ càng ít thì sẽ càng quý, ngươi đã từng nghe qua chưa? Mà không đúng, ngươi chỉ là học sinh tiểu học thì hiểu cái gì chứ._ ta nói_ Hiểu rõ những thứ xung quanh mới có thể quý trọng nó. Nếu như lần sau lại đi ăn Wallace thì ngươi tự mang theo tiền mà trả, lúc đó ngươi sẽ muốn ăn ít và quý trọng đồ ăn hàng ngày hơn. Hiểu không?
Hắn trưng cho ta bộ dáng hiểu nhưng lại không hiểu, gương mặt bị mấy cái logic của ta làm cho phát hoảng. Nhưng hiểu hay không vẫn là không quan trọng, điểm mấu chốt vẫn là đứa trẻ này chịu ăn hết tô cháo kia.
Ta cũng mang bát cháo của mình mà ăn cho hết, không nhịn được mà thở dài vì mùi vị của nó. Lời ta nói với đứa nhỏ kia toàn là ngụy biện vì ngay cả ta cũng chẳng thể thuyết phục được mình.
Aizda! Ta cũng muốn được ăn mỗi ngày, chỉ tiếc là không có đủ kinh phí thôi.