Cốt Nhục Kết Thân

Chương 19: Nhắm vào



Đối diện với đôi mắt sâu thẳm kia, hô hấp Bạch Túc Túc không khỏi dừng lại, sau đó lập tức dời mắt sang chỗ khác, ấp a ấp úng: "Nếu... nếu anh không muốn gì tôi thì tôi, tự tôi cũng có thể giải quyết."

Nhìn gương mặt nhỏ xoắn xuýt trước mắt, thần sắc Phó Sâm khẽ biến, bỗng nhiên anh đưa tay giữ cằm Bạch Túc Túc, giọng nói trầm thấp: "Hiện tại dùng xong liền muốn vứt bỏ sao? Ở trong mắt của cô tôi rẻ tiền như vậy? "

Sắc mặt Phó Sâm có chút lạnh lùng, đúng hơn là mang theo chút tức giận. Bạch Túc Túc nháy mắt mấy cái, vẻ mặt thành thật giải thích: "Tôi không có ý đó, anh giúp tôi nhiều như vậy, tôi vẫn luôn ghi nhớ trong lòng. Về sau nếu anh có gì cần tối giúp, tôi nhất định sẽ không nói hai lời liền chấp nhận!"

Diễn nhiều vai quần chúng liền kỹ năng diễn cũng thay đổi tốt hơn, nhìn bộ dáng đoan chính của Bạch Túc Túc, Phó Sâm bỗng nhiên cười xùy một tiếng, cứ như vậy nhàn nhạt nhìn cô: "Cô yên tâm, tôi sẽ cho cô cơ hội báo đáp."

Nói xong, Phó Sâm trực tiếp lên xe, cũng khó hiểu, anh điên rồi mới có thể nhàn rỗi nhàm chán cùng Bạch Túc Túc chơi trò giằng co kiểu này.

"Chờ một chút!"

Nhìn thấy Phó Sâm muốn đi, Bạch Túc Túc hình như nhớ ra cái gì, vội vàng đứng chặn bên cửa sổ xe, nhìn về phía người bên trong nói ra: "Cuối tuần sau đoàn phim của tôi sẽ đóng máy, đoàn phim có bữa tiệc mừng, tôi có thể đi không?"

Trên mặt Bạch Túc Túc mang theo chút ý thăm dò, môi hồng mím chặt vào nhau. Kỳ thật là cô cũng chẳng muốn đi chút nào, phải chạm mặt Tô Nguyệt nữa. Nhưng không đi sẽ khó tránh khỏi bị gán cái mác không cho nhà sản xuất phim cùng đạo diễn mặt mũi, cho nên cô cũng chỉ có thể đi qua gặp mặt cho có lệ. Mà cô đi thì sợ bị lão đại này lại không vui.

Nhìn khuôn mặt chờ đợi của Bạch Túc Túc ở bên ngoài, Phó Sâm chỉ không mặn không nhạt chuyển động tay lái: "Việc của cô, cô tự xem mà xử lý."

Nhìn chiếc xe kia chậm rãi biến mất trong tầm mắt, Bạch Túc Túc hít sâu một hơi quay trở lại vào biệt thự. Vì cái gì chỉ một câu đáp ứng, từ miệng Phó Sâm nói ra liền có cảm giác là cô không hiểu chuyện?

Trở lại biệt thự, thấy ngay mẹ con Trần Mân đã thu dọn xong đồ đạc, Bạch Tình Tình vẫn còn bộ dáng đáng thương kiều diễm, y như bị người khi dễ thực sự. Bất quá, ngược lại Bạch Quốc Hoa không hề biểu lộ vẻ không đành lòng, mà thay vào đó chính là khuôn mặt tràn đầy thất vọng nhìn hai mẹ con. Khả năng là đến bây giờ vẫn chưa thể chấp nhận được sự thật con gái bảo bối của mình lại làm chuyện đó.

"Tôi đã khóa hết thẻ tín dụng của mấy người, bất quá mỗi tháng vẫn sẽ cho hai người 2 nghìn tệ mỗi tháng tiền sinh hoạt. Tình Tình có thành tích, tìm việc làm khẳng định không khó. Nhưng, nếu như để tôi phát hiện Bạch Quốc Hoa bí mật chu cấp cho hai người, thì từ nay về sau, Quốc Hoa cũng cuốn gói cút xéo ngay cho tôi!" Bạch Côn ngồi trên ghế salon *không giận tự uy nhìn Trần Mân cùng Bạch Tình Tình.

*Không giận tự uy: mặc dù không giận, nhưng vẫn không hề suy giảm tính khí trang nghiêm

Nghe vậy, Bạch Quốc Hoa chỉ là kìm nén không nói gì, ngược lại sắc mặt Bạch Tình Tình có chút không tốt. Hiển nhiên là không nghĩ tới ông già này lại tuyệt tình đến như vậy.

Bạch Túc Túc nghe cũng muốn cười, hai nghìn tệ à? Đối với cái người đã quen vung tay quá trán mà nói 2 nghìn tệ chỉ sợ chưa đủ để mua một cái túi. Càng đừng đề cập tới ra ngoài tìm việc làm, được xem như sinh viên có thành tích cũng phải bắt đầu lại như vậy, không có bối cảnh cùng nhân mạch, Bạch Tình Tình làm sao có thể chịu được nha. Bọn họ có bí mật tiết kiệm tiền đi chăng nữa cũng không biết có thể chống đỡ được bao lâu.

"Ông nội, Trần gia kia thì sao bây giờ ạ?" Bạch Túc Túc đột nhiên hỏi.

Dứt lời, Bạch Côn cũng chỉ dừng lại một chút, sau đó nhướng mày nói: "Tất nhiên sẽ hủy bỏ hôn ước, Chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, mặt mũi Bạch gia không thể cứ như vậy bị hủy hoại trong tay mấy người bất tài này!"

Lòng bàn tay Trần Mân siết chặt, bất quá bà vẫn nhận nhịn, không nói hai lời liền kéo Bạch Tình Tình đi ra ngoài, một bộ dáng đáng thương cũng không hề có. Nhưng càng như vậy, Bạch Túc Túc lại càng thấy nhất định phụ nữ này sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ. Trước tiên cô phải tìm thám tử quan sát nhất cử nhất động của hai mẹ con đã rồi tính tiếp.

"A, đúng là gia môn bất hạnh!" Bạch Côn bỗng nhiên thở dài, vẻ mệt mỏi hiện ra trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của thời gian.

*gia môn bất hạnh: Gia đình bất hạnh, có đứa con bất tài khiến gia chủ bất lực

Bạch Túc Túc còn muốn nói điều gì nhưng Bạch Côn đã trực tiếp đi lên lầu hai, bóng lưng thẳng tắp tựa hồ có chút tang thương. Hình như đã bị sự tình lần này làm tâm phiền ý loạn.

Thấy thế, Bạch Túc Túc cũng thôi đi theo ông, cô cảm thấy ông nội của cô hiện tại trong lòng khẳng định cũng rất phiền. Dù sao gia đình hòa thuận, mọi việc thuận lợi phát triển mới là hi vọng của ông, không ngờ rằng mọi chuyện lại phát sinh như vậy.

"Con... cùng Phó Sâm tình cảm phát triển rất tốt?"

Giây lát, trong phòng khách bỗng nhiên vang lên một giọng nói ngập ngừng. Bạch Túc Túc nhìn người ba đang muốn nói lại thôi kia, cũng thản nhiên nói: "Con xảy ra chuyện, Phó gi tự nhiên cũng sẽ mất hết mặt mũi. Phó Sâm giúp con chỉ vì phương diện tình cảm của hai nhà mà thôi."

Nói xong, Bạch Túc Túc đi lên lầu hai. Ngày hôm nay cô không tính rời đi, ông nội cô lúc này trong lòng khẳng định đang rất muộn phiền.

Nhìn bóng lưng rời đi của Bạch Túc Túc, giữa lông mày Bạch Quốc Hoa nhíu lại một cái. Ông có thể cảm giác được con gái ông bây giờ đã khác xưa rất nhiều. Hoặc, từ trước tới giờ ông chưa từng thực sự hiểu rõ con gái của mình.

Lên lầu hai, vào thư phòng Bạch Túc Túc liền thấy ngay ông nội cô đang tựa ở trên ghế bành không nhanh không chậm nhấp miếng trà nóng, hơi nóng nhàn nhạt phảng phất quanh người, nhìn không khỏi có chút *đìu hiu. Trong lúc nhất thời, Bạch Túc Túc đột nhiên nghĩ đến cô có nên dọn về hay không?

*đìu hiu: vắng vẻ và buồn bã

"Ông nội, ngày mai con chuyển về nhà nhé?" Nghĩ đến, Bạch Túc Túc vẫn quyết định nói ra.

Nhìn đứa cháu gái đang ngồi xổm bên cạnh mình, Bạch Côn từ ái xoa đầu cô, thở dài nói: "Để con tự độc lập cũng tốt, về sau con mà muốn ra ngoài lần nữa, đến lúc đó ông nội sẽ rất không nỡ cho mà xem."

Nghe vậy, cánh mũi Bạch Túc Túc không khỏi có chút chua chua, nhịn không được cúi đầu xuống giấu đi hơi nóng trong mắt. Ở thế giới thật của cô, ba mẹ ly hôn, cả hai đều lập gia đình riêng, nên cô rất ít được nhận tình thương của gia đình. Bà nội là người thương cô nhất cũng mất vào năm cô học trung học. Cô cảm thấy mình nên trân quý những gì ở hiện tại, càng phải gần gũi với ông hơn. Bạch Côn bình thường nhất định rất cô tịch.

"Con quyết định, từ ngày mai con sẽ chuyển về, dù sao mẹ con Trần Mân cũng đã đi rồi, sắp tới con sẽ tham gia ít đi một số hoạt động, ở nhà chơi với ông, thế nào?" Bạch Túc Túc tựa đầu lên tay Bạch Côn, cười một tiếng.

"Nha đầu này." Bạch Côn buồn cười gõ xuống trán Bạch Túc Túc. "Ông chán sẽ tìm lão Trương bên cạnh chơi đánh cờ, con chuyển về chắc sẽ không tiện. Không phải nói có mấy tay săn ảnh hay theo dõi sao? Nếu như bị ba con phát hiện, khẳng định lại nói con cho coi."

Bạch Túc Túc nghiêng đầu một cái, cảm thấy cũng có lý. Được rồi, cô vẫn không nên ở lại đỡ ngại ba cô, cũng miễn cho mấy tên cẩu tử đó quấy rầy ông nội nghỉ ngơi.

"Hôm nay ông biết trong lòng con có ủy khuất, nhưng Tình Tình vẫn là con gái của ba con. Bất quá con yên tâm, ông đã lập xong di chúc, sau này ông đi rồi, tất cả mọi thứ sẽ là của con. Nếu ba con đối với con không tốt, con cũng không cần nhìn sắc mặt ba nữa, muốn làm gì thì làm, đôi mẹ con kia sẽ không thể vẫy vùng nổi sóng gió gì." Dường như còn cảm thấy có lỗi với Bạch Túc Túc, trong đầu Bạch Côn còn chút suy nghĩ áy náy, cơ hồ nghĩ muốn đem hết toàn lực đền bù cho cháu gái cưng này của mình.

Nghe vậy, Bạch Túc Túc chỉ khẽ nhíu mày: "Ông sao lại nói như vậy, ông sẽ sống lâu trăm tuổi mà."

Hơi ấm của tia nắng gấp khúc xạ nơi cửa sổ chiếu thẳng vào, hắt lên hình ảnh hai ông cháu trong bầu không khí ấm áp, bình dị tràn ngập cả phòng. Bạch Côn chỉ cười cười không nói lời nào, nhưng những nếp nhăn trên mặt đã cho thấy tuổi già của ông. Dù thân thể có tập luyện dẻo dai thế nào thì con người cũng sẽ có ngày già yếu đi. Huống chi, ông quả thật đã sớm già rồi, chỉ là vì cháu gái mới một mực chống đỡ cái nhà này.

Cảm thấy ông nội có chút mệt rồi, Bạch Túc Túc cũng không tiếp tục quấy rầy ông nghỉ ngơi, nói hai câu liền ra khỏi thư phòng. Khi cô đi xuống lầu cũng không thấy bóng dáng Bạch Quốc Hoa đâu, chẳng cần nghĩ cũng biết gặp hai mẹ con kia mà giả bộ đáng thương là ông sẽ lại mềm lòng.

Đột nhiên Bạch Túc Túc cảm thấy có chút nản lòng. Khi trở lại chung cư, Bạch Túc Túc liền liên hệ ngay một thám tử tư trên mạng để anh ta hộ trợ để ý tình hình hai mẹ con kia một chút, nhìn xem bước tiếp theo của hai người đó muốn làm gì.

Mấy ngày sau Bạch Túc Túc chỉ tham gia biểu diễn quảng cáo cho một nhãn hiệu, bữa tiệc chúc mừng của đoàn phim ngày đó cũng là Chu tỷ tới đón cô, đồng thời nói luôn cho cô một việc.

"Đội ngũ chế tác << Ca Thần >> thế mà liên hệ em, mặc dù chị không biết tại sao họ lại muốn tìm em nhưng mà trực giác nói cho chị biết, chuyện này khẳng định là có quan hệ cùng Phó tổng."

Chu tỷ lái xe phía trước một mặt tự tin, Bạch Túc Túc ngồi phía sau lại quệt miệng, lơ đễnh nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ: "Khẳng định là chị nghĩ quá nhiều, trước đó em còn khiến Phó Sâm không vui cơ mà, nghĩ sao anh ta lại giúp em cơ chứ?"

"Đó là em có thành kiến thôi. Nếu một người đàn ông thích một người phụ nữ, đừng nới tới không vui, chuyện có lý sẽ biến thành không có lý. Em xem lại một chút coi em chọc giận người ta bao nhiêu lần rồi, nhưng người ta có thực sự cùng em so đo qua cái gì chưa?" Chu tỷ ý vị không rõ cười cười, ánh mắt nhìn thẳng con đường dài phía trước. "Người này có đôi khi không thể chỉ nhìn mỗi bề ngoài. Chị đã nghe qua người chế tác bên kia nói, lúc mời em là người ta gấp vô cùng. Có thể thấy được nhất định có người sau lưng giúp em."

Bạch Túc Túc không nói gì. Mặc dù Chu tỷ nói từng cái từng cái đều có lý, nhưng cô vẫn không dám tin Phó Sâm thực sự giúp cô. Phó Sâm không thích cô gia nhập giới giải trí như vậy, vì sao còn muốn giúp cô kéo dài tài nguyên?

"Tiết mục tháng sau mới bắt đầu quay, khoảng thời gian này trước tiên em có thể điều chỉnh một chút trạng thái. Mặc dù là chương trình tranh tài, nhưng cũng là chương trình tạp kỹ. Lần đầu tiên em đến tiết mục có gì không hiểu nhất định phải hỏi ra. Với lại cát-xê có khả năng sẽ không cao lắm, em phải chuẩn bị tốt tâm lý."

Bạch Túc Túc tương đối bình tĩnh khi nghe Chu tỷ nói phía trước. Vốn mục đích của việc tham gia chương trình này là để nâng cao giá trị của bản thân, những người tham gia cũng sẽ không có quá nhiều tiền, mọi người đều là vì lợi ích sau này.

Đến khi xe dừng lại ở ngoài khách sạn, Chu tỷ còn thuận tiện dặn dò cô cẩn thận một chút. Bạch Túc Túc đương nhiên biết, dù sao hôm nay cô cũng không dám uống gì nữa.

Bạch Túc Túc đi đến phòng bao của đoàn phim, bên trong đã có không ít người ngồi. Trừ đạo diễn còn chưa tới ra thì những người khác cơ bản đều đã tới. Còn có Mục Hạo phía đầu tư, ngồi bên cạnh là Tô Nguyệt, hai người ngồi cùng một chỗ thấp giọng nói gì đó, bầu không khí đặc biệt hài hòa.

Bạch Túc Túc hôm nay mặc một bộ váy màu lam dài đến đầu gối, da thịt trắng nõn, thân hình tinh tế, cho dù mặt đang cúi xuống đất cũng lờ mờ nhìn ra được ngũ quan đầy đủ xinh xắn của cô. Toàn bộ ánh mắt của các nhà đầu tư đều rơi trên người Bạch Túc Túc, riêng trong lòng thì không biết đang tính toán gì.

Nhìn thấy Bạch Túc Túc đến, Tô Nguyệt lập tức vẫy tay: "Túc Túc, ngồi bên này."

Bạch Túc Túc: "..."

Hình như cô với Tô Nguyệt chưa thân đến độ này nha?

"Không cần, tôi vẫn không nên làm bóng đèn giữa cô với Mục tổng." Bạch Túc Túc cười rồi tìm một vị trí không có người, ngồi xuống.

Thấy Bạch Túc Túc không lại, Tô Nguyệt chỉ cảm thấy có lẽ là Bạch Túc Túc còn đang giận mình, cũng không nói gì nữa. Khả năng thiên kim tiểu thư như Bạch Túc Túc chịu cùng cô ta nói chuyện cũng chẳng có một ai.

Sự xa cách trong mắt Bạch Túc Túc là không lừa người, cho là Bạch Túc Túc đang xa cách Tô Nguyệt, Mục Hạo cũng không nói gì. Lúc trước hiểu lầm Bạch Túc Túc, trong lòng Mục hạo còn có chút áy náy. Nhưng hiện tại xem ra, những tiểu thư có gia cô thế này đều như nhau, không coi ai vào mắt.

Thấy một màn này, Triệu Tiếc bên kia bỗng nhiên từ tốn nói: "Túc Túc, lần trước cổ họng không thoải mái, lần này thì tốt hơn rồi chứ? Nếu không hát thử cho chúng tô nghe một bài OST của phim đi?"

Ở bữa tiệc này, Triệu Tiếc trang điểm tinh xảo, lông mày mảnh khẽ nhướng lên, cứ như vậy không mặn không nhạt nhìn Bạch Túc Túc. Mà những người khác cũng nhiệt liệt vỗ tay, dù sao ai cũng thích xem náo nhiệt.

Ngược lại Lục Liệt ngồi bên kia bỗng nhiên nhíu mày nói: "Ăn cơm đi còn ca hát cái gì."

Trong phòng bao rất ồn ào, tất cả mọi người đều ngồi xem náo nhiệt, chỉ có Bạch Túc Túc cười nhìn về phía Triệu Tiếc: "Tâm tình tôi hôm nay không tốt, không muốn hát."

Dứt lời, sắc mặt Triệu Tiếc có chút khó coi, lập tức cười lạnh một tiếng: "Quả nhiên là *cường điệu. Được rồi, chúng tôi quả nhiên không được vinh dự nghe cô tiểu thư này hát."

*cường điệu: kiêu ngạo, phóng đại

"Ca khúc mới còn chưa có phát hành, đương nhiên phải giữ bí mật đến phút cuối cùng chứ. Cô muốn tôi hát thì nhất định tôi phải hát sao?" Bạch Túc Túc tự mình ăn đồ ăn, nhẹ nhàng quét mắt nhìn Triệu Tiếc.

Không nghĩ tới Bạch Túc Túc thế mà không nể mặt mình, sắc mặt Triệu Tiếc khó coi, một nhà dầu tư ngồi bên kia cũng không vui đặt ly rượu trên bàn "Hát có bài cũng cứ thần thần bí bí, hôm nay không hát về sau cũng đừng hát nữa!"

Bầu không khí có chút xấu hổ. Tính tình nhà đầu tư này có chút nóng nảy, tựa hồ không nghĩ tới một cô minh tinh nhỏ nhoi mà tính khí lại lớn như vậy. Ông nhà đầu tư cũng không nghe nói phía sau Bạch Túc Túc có hậu đài gì.

Đối diện với ánh mắt của mọi người, Bạch Túc Túc định nói gì đó. Mục Hạo ngồi bên kia cũng nhìn không được, Vương tổng này tin tức không linh thông rồi, kiểu này mà bị Phó Sâm biết được, nói không chừng kết cục lại toang giống như Đông gia.

Với lòng hảo tâm, Mục Hạo vẫn quyết định cứu vớt Vương tổng ngu ngơ này, bỗng nhiên lên tiếng: "Vương tổng làm gì phải làm khó xử cô gái nhà người ta như vậy."

"Đúng vậy." Lục Liệt cũng phụ họa một câu.

Nhìn thấy Mục Hạo ra mặt thay Bạch Túc Túc, Tô Nguyệt không khỏi xiết chặt tay. Chẳng lẽ Mục Hạo cũng thích Bạch Túc Túc sao? Vì cái gì tất cả mọi người đều thích Bạch Túc Túc như vậy?

Vương tổng chưa từng bị coi thường mặt mũi thế này, trực tiếp sầm mặt lại:"Hôm nay tôi muốn nghe cô ta hát!"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv