Chương trình còn đang tiếp tục, sau khi cảnh sát mang nghi phạm đang lẩn trốn đi rồi, khán giả trước TV trong lúc nhất thời đều có chút ngu người, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn màn hình còn có chút chưa phản ứng lại được. Chương trình phát sóng bắt phạm nhân tại hiện trường, xem TV nhiều năm như vậy vẫn là lần đầu tiên kíƈɦ ŧɦíƈɦ như vầy!
Khán giả ở hiện trường lúc trước nghẹn nửa tháng rốt cuộc đã có thể tám về đề tài này, có người đăng video ngắn mà mình quay tóm gọn tại hiện trường lúc trước, có người khen Bạch Thụy Trạch anh minh thần võ, còn có khán giả ngồi gần nghi phạm đều nhớ lại tâm tình của mình lúc đó một trận.
Cũng có người không tin là thật, cảm thấy là lăng xê, nhưng rất nhanh đã bị cảnh sát Tô tỉnh vả mặt. Cũng không biết có phải tiểu biên tập của weibo cảnh sát Tô tỉnh đang lén lút mà nhìn lén bình luận hay không, vào lúc có anti hấp hối giãy dụa hoài nghi tính chân thật, cảnh sát Tô tỉnh share thông báo mà cảnh sát đăng 2 ngày trước, cũng @ Bạch Thụy Trạch: Cảm ơn Bạch Thụy Trạch tìm được nghi phạm đang lẩn trốn 20 năm thay bọn tôi.
“Tôi đệt, cái thông báo của cảnh sát này lúc đó tôi còn xem, thì ra tên kia chính là Lý Lực Sơn kia!”
“Phạm nhân đang lẩn trốn này cũng không ngờ tới mình sẽ bị tóm gọn ở trường hợp này đi?”
“Lúc này xem anti còn bôi đen thế nào? Cảnh sát cũng chứng thực cho rồi.”
“A a a a, sao thực lực của Bạch Thụy Trạch nhà chúng ta mạnh như vậy nha!”
“Bạch Thụy Trạch là hàng mỹ nghệ mà Nữ Oa nương nương tỉ mỉ mà điêu khắc, chúng ta chỉ là chấm bùn tùy tay vẩy ra! Cùng là người, sao chênh lệch lại lớn như vậy chứ!!”
“Không dối gạt mọi người, ngay từ đầu tôi thích là nhan sắc của Bạch Thụy Trạch, hiện tại ca ca làm cho tôi biết ảnh không chỉ có giá trị nhan sắc nghiền áp đám phàm nhân chúng ta, chỉ số thông minh lại càng là nghiền nát bét chúng ta!”
“Ở đây chỉ có mị là chú ý đến 9 nghi phạm còn lại sao? Thời gian chương trình này thu là nửa tháng trước, dựa theo thời gian mà Bạch Thụy Trạch nói, cũng sắp sửa đến lúc đó rồi nhể?”
Nhìn đến cái bình luận này, rất nhiều netizen đều vọt tới dưới weibo của 《Siêu cấp trí tuệ》 cùng cảnh sát tỉnh Giang Tô hỏi chuyện 9 gã nghi phạm còn lại, bộ dạng thì mọi người đều thấy được, rốt cuộc có sa lưới hay không vậy?
Đối với cái này, 《Siêu cấp trí tuệ》 trả về cái emoji nghịch ngợm: “Tuần sau nhớ xem chương trình của bọn tôi, cảnh sát Vương trong chương trình sẽ nói đáp án cho bạn.”
Mà câu trả lời của cảnh sát Giang Tô lại có vẻ quan phương*: “Tình tiết vụ án đang trong tiến thêm một bước thẩm tra nữa, chờ điều tra xong sẽ hồi báo cho đại chúng biết.”
*: cái từ quan phương này có đôi khi sẽ được dùng để chỉ ý ba phải chỉ thông báo một cách chính thức nhưng thật sự ra thì chả nói rõ cái gì hay hoặc là chỉ phía chính phủ thật (vì nó có một chữ quan trong đó), có đôi khi nó dùng với nghĩa chỉ chính chủ, hoặc với nghĩa một bên tổ chức nào đó, ví dụ như ekip của một chương trình nào đó hoặc là tài khoản chính thức của nghệ sĩ nào đó vậy, là nhiều mặt nghĩa, nên mình sẽ giải thích ở dưới đây nhé, nếu có bạn nào góp ý mình sẽ sửa.
Tuy hai bên quan phương đều chưa đáp lại thẳng mặt, nhưng có bạn trên mạng sâu sắc vẫn cứ dựa theo trong đó mà phát hiện manh mối: “Cho nên vẫn là bắt được rồi phải không? Bằng không thì cảnh sát sẽ không nói là tình tiết vụ án đang trong tiến thêm một bước thẩm tra xử lý.”
Nhưng mà có bạn trên mạng không tin: “Không phải giang*, cũng không phải không tin Bạch Thụy Trạch. Mặc dù là có ảnh chụp có tranh vẽ, vào lúc không có manh mối gì khác về nghi phạm mà tìm được 9 người rồi bắt hết trong vòng 15 ngày thì không khác mò kim đáy bể, sao Bạch Thụy Trạch có thể làm được chứ?”
*: Mình có từng giải thích về chữ giang tinh rồi nhể, giang này là cái giang đó đó, nó là đòn khiêng, chỉ những kẻ cứ hay thích gây hấn độc mồm cứ thích tìm chỗ mà phản bác làm người khác không vui.
Bạch Thụy Trạch làm như thế nào nhỉ? Những anh cảnh sát phụ trách cùng nhau bắt gọn với Bạch Thụy Trạch nghĩ tới cái vấn đề này thì thần sắc liền phức tạp.
*****
Sau khi thu xong kỳ chương trình kia, cảnh sát Vương trực tiếp mời Bạch Thụy Trạch về cục công an. Cảnh sát nhân dân đưa chân dung nghi phạm mà Bạch Thụy Trạch vẽ để được nhân sĩ chuyên nghiệp trong cục cảnh sát duyệt rồi lại ghi chép vào hệ thống, mà tình huống vụ án của 9 kẻ này sau khi qua công đoạn phê duyệt rồi cũng được đưa tới trước mặt Bạch Thụy Trạch.
Cảnh sát Vương đưa tài liệu cho Bạch Thụy Trạch rồi liền đi rót nước cho anh, chờ nước sôi rồi pha trà xong bưng lại đây thì Bạch Thụy Trạch đã khép vụ án lại.
Cảnh sát Vương đưa tách trà tới trước mặt Bạch Thụy Trạch, cười ha hả mà nói: “Bọn tôi đã xin phép rồi, cậu có thể xem vụ án này.”
Bạch Thụy Trạch: “Xem xong rồi.”
“Nhanh như vậy?” Cảnh sát Vương sững sờ xong thì rất nhanh đã phản ứng lại, cười nói: “Mấy cậu tham gia Siêu cấp trí tuệ chính là không giống nhau, trí nhớ tốt không nói mà tốc độ đọc cũng rất nhanh. Cậu hẳn là loại người gặp qua là không quên được trong truyền thuyết đi, loại kỹ năng này có phương pháp huấn luyện sao?”
Bạch Thụy Trạch cười lắc lắc đầu: “Tôi là trời sinh.”
“Cái này liền thuộc kiểu ông trời chiếu cố, không hâm mộ được.” Cảnh sát Vương ngồi trước mặt Bạch Thụy Trạch, nghiêm túc mà nói: “Vừa nãy đồng nghiệp của tôi đã cho chân dung cậu vẽ vào hệ thống tiến hành đối chiếu, xem có thể tìm được tin tức nghi phạm hay không, áng chừng ngày mai là có thể ra kết quả. Mặt khác, theo kinh nghiệm làm việc nhiều năm như này của tôi, tỉ lệ mà 9 người này đối xứng là rất nhỏ, nếu không có manh mối mà nói, 15 ngày, đừng có nói tìm 9 nghi phạm, một kẻ cũng rất khó.”
Bạch Thụy Trạch cười nhẹ: “Tôi đã nói là có thể hiệp trợ cảnh sát tìm được 9 gã nghi phạm phạm tội còn lại trong 15 ngày ở chương trình, thì liền có tự tin hoàn thành thử thách.”
Cảnh sát Vương nghe thế thì không nhịn được mà xáp xáp về phía trước: “Cậu có manh mối?”
Bạch Thụy Trạch lắc lắc đầu: “Không có.”
Cảnh sát Vương tiếp tục truy hỏi: “Vậy cậu từng gặp bọn hắn ở chỗ nào?”
Bạch Thụy Trạch lại lắc lắc đầu: “Cũng không có.”
“Vậy cậu tìm được bọn hắn như nào?” Cảnh sát Vương buồn bực, nửa ngày mới vui đùa nói: “Cũng không thể là tính ra được là ở chỗ nào chứ.”
Bạch Thụy Trạch ý vị sâu xa mà cười, cảnh sát Vương chấn kinh rồi, theo bản năng mà nhìn thoáng qua đằng sau, thấy không có đồng nghiệp ở đây thì lập tức đứng dậy đóng cửa lại, đi đến bên người Bạch Thụy Trạch hạ giọng nói: “Cậu sẽ không phải là muốn dựa vào bói toán mà tìm được nghi phạm chứ? Thôi cậu đừng nháo, loại phương pháp này quá như trò đùa, trong cục chắc chắn sẽ không phê người đi bắt với cậu.”
“Cũng không cần gọi đồng nghiệp của anh, hai chúng ta là được rồi.” Bạch Thụy Trạch xoay xoay eo đứng dậy: “Hiện tại vừa vặn là buổi chiều, cách lúc anh tan tầm còn có 3 tiếng nữa, có muốn đi bắt một gã về trước với tôi không.”
Cảnh sát Vương càng ngơ ngác: “Chỉ hai chúng ta?”
“Hai chúng ta là đủ rồi.” Bạch Thụy Trạch nói xong thì cầm một cục rubik bị xoay loạn xị ở trên bàn lên tùy tay quăng một phát về phía cảnh sát Vương, cảnh sát Vương theo bản năng mà đón lấy rồi cúi đầu nhìn một cái, rubik mới nãy còn loạn xị đã khôi phục nguyên dạng. Lấy nhãn lực nhiều năm của anh ta, chỉ thấy ngón tay Bạch Thụy Trạch gảy một cái, làm sao mà trở lại nguyên dạng cũng không thấy rõ ràng được.
“Đi thôi, trễ nữa thì có thể người sẽ bỏ chạy.” Bạch Thụy Trạch xoay người ra ngoài: “Còn không đuổi kịp, tôi cũng không biết lái xe.”
Nhìn bóng lưng Bạch Thụy Trạch, lúc này cảnh sát Vương không do dự nữa, anh ta cảm thấy lấy chỉ số thông minh cao như Bạch Thụy Trạch đây chắc chắn sẽ không lấy loại chuyện này đi nói đùa, dù thế nào đi nữa cũng phải đi ra ngoài thử xem.
Lái xe cảnh sát ra khỏi sân, cảnh sát Vương không nhịn được mà hỏi một câu nữa: “Chúng ta có rời khỏi tỉnh không? Nếu ra khỏi tỉnh thì cần phối hợp bên công an tỉnh khác hiệp trợ.”
Bạch Thụy Trạch đưa ngón trỏ tay phải lên nhẹ lắc lắc: “Này đây vừa lúc ở ngay tại huyện Hoàng Thành.”
Vừa nghe thấy ở khu quận tỉnh mình, cảnh sát Vương nhẹ nhàng thở ra, chẳng những giảm đi một vài phiền toái trên thủ tục, còn dù cho có đi ra thật sự không bắt được nghi phạm, vụ này cũng sẽ không có người khác biết. Đến lúc đó mình tăng ca nhiều hơn, tranh thủ tìm được manh mối của 1 nghi phạm trong đó trong 15 ngày, đến lúc đó mặc dù Bạch Thụy Trạch không khiêu chiến thành công cũng sẽ không quá khó coi.
Vừa cân nhắc xong chuyện này, cánh sát Vương liền cảm thấy Bạch Thụy Trạch đang nhìn mình, anh ta thừa dịp chờ đèn xanh đèn đỏ mà quay đầu nhìn nhìn Bạch Thụy Trạch, không quá hiểu được mà hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Không có.” Bạch Thụy Trạch khẽ cười một tiếng: “Anh là một người tốt.”
Chả hiểu sao lại bị phát thẻ người tốt, cảnh sát Vương sờ sờ tóc nở nụ cười, vừa muốn cân nhắc cũng đáp lễ lại hai câu khen ngợi, liền thấy Bạch Thụy Trạch dựa vào lưng ghế mà nhắm hai mắt lại, hình như là đang ngủ.
Cảnh sát Vương xem ghi hình 1 kỳ chương trình ở hiện trường rồi, cảm thấy mấy tuyển thủ đó thật sự là không dễ, tham gia cái show thôi mà cũng đốt não giống bọn họ phá án vậy, phỏng chừng cũng rất mệt. Thấy Bạch Thụy Trạch muốn đi ngủ, cảnh sát Vương tắt radio, không muốn ầm ĩ anh ấy.
Từ thành phố chạy đến cái huyện nhỏ kề bên thành phố đã chạy đủ hơn 3 tiếng, nhìn con phố với giao thông rõ ràng là có chút hỗn loạn, cảnh sát Vương đậu xe lại ven đường, vừa định gọi Bạch Thụy Trạch hỏi bước tiếp theo, liền thấy Bạch Thụy Trạch bỗng nhiên mở mắt, nhìn lại về phía một quán sủi cảo ven đường.
Cảnh sát Vương theo tầm mắt của Bạch Thụy Trạch nhìn thấy quán sủi cảo kia: “Thế nào? Đói bụng à.”
“Đi thôi, đi ăn một đĩa sủi cảo.” Bạch Thụy Trạch vừa mở cửa xuống xe vừa dặn cảnh sát Vương: “Xe của anh đừng có đậu ở đây, rất chói mắt, trực tiếp đậu chỗ đất trống phía sau quán sủi cảo đi.”
Cảnh sát Vương nhìn thoáng về phía quán sủi cảo, cũng chẳng thấy được đất trống ở đâu, có điều vẫn là nghe lời mà chạy xe qua đó, quả nhiên vừa quẹo qua liền nhìn thấy một chỗ đậu xe, chỉ là nhìn hơi bị quá kín đáo.
Đậu xe xong rồi, sau khi cảnh sát Vương vào quán sủi cảo thì phát hiện Bạch Thụy Trạch ngồi ở một cái bàn nhỏ ở cửa, hai người tiến đến cùng gọi hai đĩa sủi cảo, vừa gọi hai chai đồ uống.
Cảnh sát Vương vặn mở một chai đồ uống rót cho Bạch Thụy Trạch: “Vất vả cậu chạy đường xa vì vụ án của bọn tôi, bữa cơm này tôi mời cậu.”
Bạch Thụy Trạch ý vị sâu xa cười cười: “Bữa cơm này quả thật nên là anh mời.”
Sủi cảo nóng hôi hổi rất nhanh liền được bưng lên, bà chủ đưa tỏi giã, sa tế cùng dấm chua lên, nhiệt tình bảo: “Sủi cảo nhà chúng tôi đều là tự mình gói, nhân bánh nhiều vị đã mở hơn hai mươi mấy năm. Hai loại nhân bánh mà các cậu gọi đây vừa lúc là mới gói, còn chưa có để đông lạnh, ăn vào cùng một vị với trong nhà.”
Cảnh sát Vương ăn một cái sủi cảo, liên tục gật đầu: “Vị đúng là ngon thật, vốn không cảm thấy đói, ăn một cái này đổ lại là kéo sâu thèm ăn lên đây.”
Bạch Thụy Trạch ăn năm sáu cái sủi cảo liền buông đũa xuống, bưng ly lên uống đồ uống. Cảnh sát Vương nhường hai lần nhưng thấy Bạch Thụy Trạch không ăn thật, liền bụp sạch sẽ số sủi cảo còn lại.
Ăn sủi cảo xong rồi, cảnh sát Vương đánh cái ợ no nê: “Ta đi thôi.”
Bạch Thụy Trạch lắc lắc đầu: “Không vội, ngồi một lát.”
Cảnh sát Vương cũng không biết Bạch Thụy Trạch ngồi đây làm gì, có điều anh ta cũng không biết phải đi đâu, nếu Bạch Thụy Trạch muốn ngồi thì ngồi đi. Hai người mặt đối mặt mà lẳng lặng ngồi 10 phút, đang lúc cảnh sát Vương có chút không ngồi nổi nữa thì rèm cửa bỗng bị vén lên, một nam một nữ đi vào.
“Lên xe sủi cảo xuống xe mì*, ông về vội vàng lại không ngốc ở nhà được 1 tiếng, tôi cũng không kịp gói sủi cảo cho ông, liền ăn ở nhà này một chút đi.” Người phụ nữ trung niên vẻ mặt sầu bi mà liếc mắt nhìn người đàn ông một cái, xoay người ngồi xuống ở một bên bàn.
*: lên xe đi đâu thì ăn sủi cảo, xuống xe thì đi ăn mì.
Người đàn ông tựa hồ là tâm sự đầy bụng, cúi đầu đi đến ngồi đối diện người phụ nữ, lúc người phụ nữ gọi sủi cảo, người đàn ông ngẩng đầu ngó chung quanh trong quán một vòng, vừa khéo liếc mắt nhìn nhau một cái với cảnh sát Vương đang đánh giá ông ta.
Nhìn thấy trong quán có cảnh sát ngồi, vẻ mặt người đàn ông rõ ràng có chút hoảng loạn, muốn đứng lên lại mạnh mẽ dừng lại, xoay đầu sang bên kia dùng cánh tay chống mặt.
Có điều mấy động tác đó của ông ta đã quá muộn, vào lúc ông ta đối mặt với cảnh sát Vương, cảnh sát Vương đã ghi tạc diện mạo ông ta trong lòng. Đã nói sao cái ông này nhìn quen mắt thế, thì ra là trông giống như đúc với một nghi phạm án cướp xe gϊếŧ người mà Bạch Thụy Trạch vẽ.
“Trần Chí!”
Một tiếng quát chói tai này làm cho đôi nam nữ này đều chấn động, người đàn ông đứng dậy rồi liền chạy ra ngoài, nhưng chỗ cảnh sát Vương ngồi chiếm cứ thiên thời địa lợi nhân hòa, trực tiếp chặn đường đi của Trần Chí, hai người lập tức vật lộn với nhau.
Trần Chí dù sao cũng là kẻ phạm tội tàn bạo từng gϊếŧ người, gã ta thấy tình thế không ổn thì rút một cái dao nhọn từ eo ra đâm về phía cảnh sát Vương. Mắt thấy chuôi dao nhọn này chỉ cách ngực cảnh sát Vương còn có 5cm, bỗng có hai ngón tay thon dài vươn lại đây, trực tiếp kẹp dao nhọn lại giữa kẽ tay.
Trần Chí dữ tợn mà cười lạnh một tiếng, dùng sức thọc về phía trước, nhưng không nghĩ tới dao của mình phảng phất như bị khảm trong kẽ tay vậy, chẳng chút sứt mẻ. Trần Chí có chút không cam lòng, gã lại ý đồ rút dao trở về, nhưng lần này còn gian nan hơn lúc thọc vào trong, gã dùng hết sức lực toàn thân nhưng cũng chỉ là lắc lư một chút mà thôi, dao nhọn vẫn cứ chặt chẽ mà bị Bạch Thụy Trạch kẹp lấy như cũ.
Đụng phải cọng rơm cứng* rồi.
*: Ý chỉ những người lợi hại, khó đối phó. Có câu nói là ‘đá phải tấm sắt’, cái cọng rơm cứng này cũng y như cái tấm sắt đó vậy.
Trần Chí lập tức thả lỏng cái tay cầm dao, muốn thừa lúc lực chú ý của hai người này đều ở chỗ cái dao mà chạy đi. Nhưng gã vừa chạy được một bước thì liền cảm thấy dưới chân như là bị thứ gì vướng vậy, lảo đảo một phát trực tiếp quỳ gối trước mặt cảnh sát Vương.
Bạch Thụy Trạch xoay con dao một vòng trong tay rồi cầm lấy chuôi dao, đôi chân dài nhấc một cái rồi dẫm trên lưng Trần Chí: “Cảnh sát Vương, nghi phạm đã bị bắt, còng hắn lại đi.”
Cảnh sát Vương đem hai tay Trần Chí còng lại sau lưng, lúc mang người ra ngoài còn có chút ngu người đâu, thế này đã bắt được? Tốc độ cũng quá nhanh đi!
Đẩy Trần Chí vào xe cảnh sát, sau khi cảnh sát Vương đóng cửa sau xe lại thì không nhịn được mà hỏi Bạch Thụy Trạch: “Sao mà cậu biết hắn sẽ xuất hiện trong quán sủi cảo này?”
“Chỉ là thuật số thuật mà thôi.” Thấy bộ dáng cảnh sát Vương đầy mặt ngu ngơ, Bạch Thụy Trạch lại giải thích một câu: “Chỉnh là bói toán mà anh nói.”
8 giờ tối hôm đó, cảnh sát Vương đầy mặt rối rắm mà mang nghi phạm Trần Chí về, đồng nghiệp đang tăng ca thấy thế đều trợn tròn mắt: “Được nha anh Vương, lại tóm được một nghi phạm đang lẩn trốn, chiếu cái tốc độ này của anh, không được một tháng, bản án cũ của tỉnh ta đều có thể kết được rồi.”
“Không phải tôi bắt.” Cảnh sát Vương ăn ngay nói thật: “Là Bạch Thụy Trạch mang tôi đi bắt gã ta.”
“Chỉ hai người các anh? Làm bậy!” Cục trưởng Lưu, thượng cấp của cảnh sát Vương đi ra vừa lúc nghe câu đó, trực tiếp gọi cảnh sát Vương vào phòng làm việc của mình: “Sao cậu dám một mình ra ngoài đi bắt người với Bạch Thụy Trạch hả? Bạch Thụy Trạch chỉ là một người thường, một mình cậu cũng khó địch lại tội đồ cùng hung cực ác, lỡ mà nghi phạm xách dao làm bị thương cậu thì sao đây?”
Cảnh sát Vương yên lặng mà đưa một cái túi giấy trong tay qua: “Đây là dao nhọn mà nghi phạm mang.”
Cục trưởng Lưu hít sâu một hơi: “Vậy các cậu làm sao mà tra được manh mối của nghi phạm? Sao lại không thông báo?”
“Thật ra cũng không tra được……” Cảnh sát Vương lộ ra biểu cảm rối rắm: “Là Bạch Thụy Trạch tính một quẻ tính ra được. Mới đầu tôi không tin, nhưng không nghĩ tới lại đụng phải thiệt.”
Mặt cục trưởng Lưu nhíu lại: “Thật sự?”
Cảnh sát Vương tội nghiệp gật gật đầu, anh ta cũng không muốn tin tưởng, nhưng sự thật đặt ngay tại trước mắt, anh ta cũng hổng có cách nào á!
“Cái lý do này không được!” Cục trưởng Lưu đau đầu ấn ấn huyệt thái dương: “Cậu không thể nói với những người khác là Bạch Thụy Trạch đoán mệnh tính ra được, cậu lại bịa một cái cớ ra.”
“Vậy được rồi!” Cảnh sát Vương gãi gãi đầu: “Cứ nói bọn tôi đi tới một chỗ ngoài 100 km ăn sủi cảo rồi vừa khéo đụng phải, tôi tin các đồng nghiệp sẽ tin.”
“Còn có nè……” Cục trưởng Lưu có chút ngại ngùng mà ho nhẹ một tiếng: “Lại bịa 8 cái lý do, tóm 8 nghi phạm còn lại về luôn.”
Cảnh sát Vương: “………………”