Nhìn y tá không nhìn ra dị thường gì trước mắt, Trương Thiên Hải đánh bạo thử thăm dò: “Y tá, bọn tôi không bệnh, là đi lộn vào chỗ này, có thể để bọn tôi trở về hay không?”
Y tá giống như là không nghe thấy vậy, trên mặt lộ ra nụ cười tươi ngọt ngào: “Ba vị là bệnh nhân đúng chứ? Gần nhất vừa lúc không nhiều bệnh nhân lắm, giường rất trống, các chú đi phòng bệnh số bốn đi.”
Trương Thiên Hải vô vọng quay đầu, vừa vặn thấy được chữ trên tường, lập tức bị dọa cho miệng trắng bệch cả, nhanh chóng giật giật tay áo Chu Hạc Minh, giọng run rẩy tới sắp không nghe rõ nội dung: “Đạo diễn, đây là phòng bệnh khoa hô hấp.”
Trong đầu Chu Hạc Minh đều là nghĩ sao Phạm Vô Cữu còn chưa tới, không yên lòng mà ừ một tiếng. Trương Thiên Hải nóng nảy, lại dùng sức giật giật tay áo ông ấy: “Ông đã quên lịch sử mà tôi đã nói với ông về cái bệnh viện này à, lúc đó gã bệnh tâm thần kia là vì viêm phổi nên nhập viện, viêm phổi!”
“Viêm phổi?” Chu Hạc Minh rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, quay đầu nhìn chằm chằm 4 chữ to “Khoa nội hô hấp” trên tường, miệng thì thào hỏi: “Ý của ông là chỗ này là chỗ xảy ra vụ án lúc trước?”
“Hẳn là.” Thành Ninh vẫn luôn không nói gì bảo Chu Hạc Minh nhìn vách tường: “Ông thấy bóng mờ trên tường này chứ?”
Chu Hạc Minh với Trương Thiên Hải theo ánh mắt của Thành Ninh nhìn qua phía trên vách tường, chỉ thấy trên tường có một mảnh bóng mờ bất quy tắc, có chỗ thì cả mảnh đều có, có chỗ thì lưa thưa lớt thớt, nhìn qua giống như là cái gì đó phun tung tóe lên vậy.
“Mấy cái đó hẳn đều là vết máu phun tung tóe lên khi gϊếŧ người, chỉ là che giấu đi, không nhìn ra màu sắc mà thôi. Còn có từng vệt trên đất này cũng vậy, một mảnh bóng mờ to chỗ kia hẳn chính là chỗ mà gã bệnh tâm thần gϊếŧ người bị cắt đứt động mạch cổ trước kia, chỗ hiện tại chúng ta đang ở chính là phòng bệnh khoa nội hô hấp phát sinh án gϊếŧ người trước kia.”
Chu Hạc Minh dù sao cũng là người từng gặp quỷ, hít sâu mấy hơi rồi cũng coi như bình tĩnh xuống, ông thấy Tiểu Khải đã chả biết chạy đi đâu, y tá bảo bọn họ vào phòng bệnh số 4 xong cũng không xen vào bọn họ nữa, liền nháy nháy mắt với hai người khác: “Chúng ta đi xem thử phòng này có bao nhiêu người.”
Ba người bắt đầu xem từ tận cùng hành lang, thế này mới phát hiện mấy gian phòng bệnh cuối hành lang trông như đều không có ai ở vậy, cứ mãi đi đến phòng bệnh số 4, đây là phòng mà y tá an bài cho bọn họ. Bốn người đẩy cửa đi vào, lúc này mới phát hiện đây thế mà là cái phòng 4 người, giường bệnh là hai hai đối diện, trong đó cái giường bệnh dựa sát vào cửa sổ nhất đệm chăn hỗn độn, tựa hồ có người ở lại, mà ba cái giường bệnh khác thì chăn lại xếp ngay ngắn chỉnh tề.
Chu Hạc Minh đưa một ánh mắt cho Thành Ninh ý bảo ổng đi thông khí, chính mình với Trương Thiên Hải thì lại đi qua cái giường có người ở kia, mở ngăn tủ đầu giường. Trong ngăn tủ có một cái cà mèn, một cái muỗng, còn có một quả dưa hấu, trong cái ngăn cách một tầng có một tờ đơn nằm viện: “Trần Minh Khải, bị viêm phổi thùy.”
Trương Thiên Hải lục lọi ngăn tủ, không tìm được thứ gì khác, liền hất chăn lên, lúc này ông phát hiện dưới đệm giường không biết là giấu cái gì ấy, căng phồng, liền đưa tay hất đệm giường lên, ai ngờ dưới đệm giường thế mà có một con dao bổ dưa hấu sáng loáng.
Chu Hạc Minh xoay người nhìn thoáng qua trên con dao kia, chỉ thấy con dao kia sắc bén mười phần, hơn nữa vừa dài vừa nhọn, phỏng chừng một dao thọc vào phải mất mạng.
“Đây là phòng bệnh của gã bệnh tâm thần kia.” Thần sắc Trương Thiên Hải khẩn trương mà nói: “Lúc đó, sau khi tôi biết chuyện của bệnh viện xong thì cảm thấy rất hứng thú, muốn xem chút xem có tư liệu sống có thể dùng vào kịch bản không, cho nên cố ý lưu tâm tìm tư liệu, gã hung thủ gϊếŧ người kia tên là Trần Minh Khải.”
“Phân ba chúng ta vào cùng một căn phòng với gã bệnh tâm thần kia, đây là không tính để cho chúng ta sống á!” Biểu cảm của Chu Hạc Minh có chút khó coi: “Trước hết cất kỹ đồ cho tên kia, chớ chọc gã hoài nghi, chúng ta đến phòng khác xem xem.”
Trương Thiên Hải do dự một chút: “Thả cái dao này về thì tên đó dùng để chém chúng ta thì làm sao đây? Không bằng giấu đi nhỉ?”
Chu Hạc Minh nghe vậy thì lập tức đi đẩy cửa sổ, nhưng cửa sổ bị khóa chặt chẽ, ngay cả cái khe hở cũng không có. Bọn họ cũng không dám lấy dao đi ra, sợ bị thằng bệnh tâm thần kia chặn ngay tại chỗ, dưới tình huống đối phương vừa điên vừa là quỷ, ba người bọn họ còn không có chắc chắn là đối thủ của gã.
Hai người thương lượng một chút rồi quyết định giấu dao dưới đệm giường của cái giường bệnh kề bên kia cửa kia, cũng lấy gối đầu với chăn đậy cho chặt chặt chẽ chẽ chẽ, nhìn vào không có gì khác thường.
Ba người giấu kỹ dao rồi, xem như là nhẹ nhàng thở ra, ra khỏi phòng bệnh số 4, đẩy cửa pòng kế tiếp ra.
Phòng bệnh số 5 là phòng 3 người, ba bệnh nhân đều ở trong phòng, còn có một bác sĩ lại làm kiểm tra. Bệnh nhân với bác sĩ trong phòng tuy nghe thấy tiếng mở cửa, nhưng ai cũng không nhìn về phía cửa, tựa hồ không phát hiện bọn họ vậy.
Ba người đi xem từng gian từng gian một, nhớ hết nhân số vào trong lòng, bọn họ phát hiện là phòng bệnh có người đều tập trung hết ở mấy cái phòng kề bên phòng bệnh số 4, chờ lại đi về phía trước thì lại chả có ai.
Bao gồm cả y tá và bác sĩ, trong phòng bệnh có 10 người, ba người cân nhắc một chút rồi lại tìm được văn phòng bác sĩ, xuyên thấu qua khe cửa hơi hơi rộng mở nhìn thoáng qua vào bên trong, vừa khéo là 4 người, bên trong trừ bỏ Tiểu Khải với một bác sĩ một y tá ra thì còn có một bác gái cỡ 50 tuổi, không biết đang nói gì với nhau.
Tất cả các phòng có tổng cộng 14 con quỷ, mà lúc trước thì bệnh viện, bao gồm cả tên bệnh tâm thần kia, tổng cộng đã chết 14 người, bọn họ phỏng chừng chính là những người đã chết năm đó. Cũng không biết là vì sao vẫn luôn lưu lại nơi này, nhiều năm như vậy cũng không có đi đầu thai.
Bên trong, bác sĩ tựa hồ đang nói rõ bệnh tình, Trần Minh Khải với cụ bà đều nghe rất nghiêm túc, Chu Hạc Minh thấy thế thì mắt sáng lên, vẫy vẫy tay với 2 người khác, ba người rón ra rón rén rời khỏi văn phòng bác sĩ, về tới trên hành lang, sau đó cấp tốc mà chạy về phía cửa cầu thang.
Đẩy cửa phòng ra, mấy người họ dùng tốc độ nhanh nhất mà chạy về phía dưới lầu, nhưng mà vòng vo hai vòng đến cái lầu dưới rồi, mấy người họ bỗng dừng lại, cái bọn họ nhìn thấy không phải đại sảnh lầu 1, mà là một cái cửa thủy tinh quen thuộc.
Thành Ninh nhìn ánh đèn sáng bên trong do dự một chút, run rẩy đưa tay đẩy cửa ra, mấy chữ phòng bệnh khoa nội hô hấp ánh vào mi mắt, lại quay đầu nhìn lại, còn có thang lầu mãi xoắn xuống.
Chu Hạc Minh cắn răng một cái: “Chúng ta tiếp tục đi xuống dưới.”
Một bận hai bận rồi ba bận, ba người không biết đã chạy bao lâu, bọn họ thậm chí cũng không dừng lại mà vẫn luôn chạy xuống, cơ mà cái nhìn thấy vẫn là phòng bệnh khoa hô hấp như cũ, bọn họ căn bản không trở về lầu 1 chân chính được.
Chu Hạc Minh lau một phen mồ hôi: “Nếu đã không xuống lầu được thì chúng ta lên lầu xem xem.”
Ba người xoay người lại đi lên cầu thang, càng đi tim càng lạnh, dù cho bọn họ đi lên trên hay là đi xuống dưới, kết quả đều như nhau, cái nhìn đến chỉ là cái tầng phòng bệnh khoa hô hấp kia.
Ba người mệt mỏi thở hồng hộc, tuyệt vọng lại suy sút ngồi dưới đất nhìn cái cầu thang đi không đến tận cùng, cảm thấy sống không thể yêu. Đúng lúc này, cửa phía sau mở, Tiểu Khải đứng ở cửa nhìn bọn họ: “Sao các ông không trở về phòng bệnh?”
Trương Thiên Hải lập tức đứng lên, khẩn trương mà nuốt nước miếng, muốn thử tán gẫu với gã Tiểu Khải này một chút: “Tiểu Khải à, gì kia, hai ta trong WC quen biết một hồi cũng coi như duyên phận. Cậu thấy con người của tôi đây tâm địa thật tốt nha, còn tưởng rằng cậu là diễn viên quần chúng bị bỏ lại bệnh viện, còn nhiệt tình tìm túi ngủ với chăn cho cậu, có phải con người của tôi rất không tệ không?”
Chu Hạc Minh yên lặng mà liếc Trương Thiên Hải một cái, câm nín mà ôm kín mặt, hy vọng chính mình có thể bình tĩnh một chốc. Quay phim Thành Ninh ở kế bên rốt cuộc đã hiểu được vì sao mình gặp quỷ, ông ấy khiếp sợ mà nhìn Trương Thiên Hải: “Biên kịch, té ra là ông dắt quỷ về nha!”
“Đừng có quỷ quỷ quỷ……” Trương Thiên Hải dùng sức mà nháy mắt với Thành Ninh, sau đó hèn mọn mà cười gượng với Tiểu Khải: “Ta đều là bạn bè mà có phải không?”
“Đúng!” Tiểu Khải cười gật gật đầu, ngay vào lúc Trương Thiên Hải thở dài nhẹ nhõm một hơi, muốn tiếp tục dùng ba tấc lưới không nát của mình để khuyên bảo một chút ấy, chỉ thấy cái tay vẫn luôn để sau lưng của Tiểu Khải rút một con dao bổ dưa hấu chói lọi ra, mà nụ cười của Tiểu Khải dưới ánh hào quang của dao bổ dưa hấu có vẻ càng thêm sáng lạn.
Ba người không hẹn mà cùng lui về sau một bước, suýt nữa ngã xuống từ trên cầu thang.
Một lời không hợp liền móc dao, con quỷ này có chút dọa người a!
Tiểu Khải lại giơ dao không nhúc nhích, mà là cười với bọn họ: “Mẹ tôi mua dưa hấu cho tôi, các chú muốn tới ăn dưa hấu chứ?”
“Dưa… dưa hấu…” Ba người nhìn thoáng qua nhau, không biết nên làm cái gì bây giờ.
Nói thiệt, bọn họ tất nhiên là hổng muốn ăn cái gì mà dưa hấu với con quỷ này, nhưng mà loại tình huống như hiện tại đây là chạy không thoát, bọn họ cho dù có chạy vẫn là sẽ vòng tới trước mặt Tiểu Khải, nếu chọc giận gã ta chỉ sợ là con dao này liền bổ xuống.
Nhưng mà không chạy mà đi vào theo gã, trong lòng lại cảm thấy run lên.
Ngay vào lúc ba người nghĩ cách kéo dài thời gian đó, sự kiên nhẫn của Tiểu Khải tựa hồ là tới cực điểm rồi, nụ cười trên mặt biến mất, lộ ra biểu cảm âm trầm: “Các ông không muốn ăn dưa hấu với tôi?”
“Muốn muốn muốn!” Trương Thiên Hải nhanh chóng sải bước lên trước một bước, thuận tiện kéo hai người bên cạnh đi lên, ba người cố nặn ra một nụ cười: “Bọn tôi muốn ăn dưa hấu với cậu.”
Tiểu Khải nhìn thoáng qua ba người, thấy trên mặt bọn họ đều mang cười mới vừa lòng gật gật đầu, vác dao lên vai xoay người mở cửa, còn không quên quay đầu uy hiếp một câu: “Các ông tới đây nhanh chút nha, bằng không tôi sẽ tức giận.”
Ba người cố gắng bảo trì mỉm cười mà đồng loạt gật gật đầu, thẳng đến khi bóng lưng Tiểu Khải biến mất ở trong cửa, ba người mới xụi lơ ở trên tường.
“Tôi hình như biết Tiểu Khải là ai ý?” Trương Thiên Hải lộ ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Thằng đó chính là Trần Minh Khải của phòng bệnh số 4, thằng bệnh tâm thần hung thủ gϊếŧ người kia.”
Chu Hạc Minh đau đầu nói: “Không phải ta đã giấu dao bổ dưa hấu rồi sao, sao tên đó nhanh như vậy đã tìm được rồi?”
“Không phải nói tên đó có 2 con dao bổ dưa hấu sao? Phỏng chừng còn có một con mà vừa nãy chúng ta không tìm được.” Thành Ninh nói mà đều muốn khóc: “Đạo diễn, ta còn có thể còn sống mà ra khỏi chỗ này chứ? Có phải chỉ cần còn sống rồi kiên trì tới hừng đông là chúng ta liền có cơ hội chạy trốn không?”
Trương Thiên Hải có chút bi quan lắc lắc đầu: “Chỉ sợ thời gian chỗ này là chậm lại, chúng ta vĩnh viễn cũng không đợi được tới hừng đông.”
“Đừng có nhụt chí như vậy, các ông đã quên Phạm Vô Cữu ngay tại dưới lầu sao.” Chu Hạc Minh vỗ vỗ bả vai hai người họ: “Yên tâm đi, Phạm Vô Cữu sẽ đến cứu chúng ta.”
Trong ánh mắt Trương Thiên Hải mang theo tuyệt vọng: “Phạm Vô Cữu đến thì có ích gì, chẳng qua là thêm một người bị chôn ở đây thôi.”
“Chờ cậu ấy đến rồi ông biết liền.” Chu Hạc Minh vực dậy tinh thần: “Đi thôi, chúng ta đi phòng bệnh, nếu mà chậm thì chỉ sợ dao chém người liền bổ xuống đây.”
Ba người đồng loạt thở dài, sải bước chân nặng nề trở về phòng bệnh, Trần Minh Khải đang giơ dao đánh giá dưa hấu nhìn thấy ba người tiến vào thì lập tức lộ ra tươi cười: “Các chú đã trở lại rồi, vậy tôi cắt dưa hấu!”
Hai tay Trần Minh Khải cầm dao bổ dưa hấu dùng sức bổ xuống, dưa hấu bị xẻ làm hai, nước dưa hấu màu đỏ bắn tung tóe ra. Nhìn chất lỏng màu đỏ, trong mắt Trần Minh Khải xẹt qua một tia thần sắc hưng phấn, dao trong tay liên tiếp bổ xuống, băm cả quả dưa hấu nát bươm, trên bàn trên đất trên giường đều là nước dưa hấu bị vẩy ra.
Trần Minh Khải liếm nước dưa hấu trên dao, trên mặt mang theo nụ cười bệnh hoạn, làm như nói nhỏ rồi lại như nói cho ba người Chu Hạc Minh nghe: “Dao của tôi bị người ta giấu rồi, may mà tôi còn một cái mới. Nếu mà để cho tôi biết ai giấu dao của tôi, tôi nhất định băm đầu tên đó y như dưa hấu vậy.”
Trương Thiên Hải không tự chủ được mà lui về sau một bước, trong lòng kinh hoảng bồn chồn, Trần Minh Khải này thật sự là thằng điên không hơn không kém!