Đến gần nửa đêm trong mắt Tần Cửu sáng lên, nhìn chằm chằm trên màn hình di động.
“Anh đang nhìn gì vậy?” Trần Duyên lại gần.
“Giành vé xem phim, còn ba phút nữa.” Tần Cửu chuyển về giao diện mua vé, năm ngoái hắn nghe nói có phim của đạo diễn nổi tiếng sắp chiếu, không ngờ nhanh vậy, còn sắp xếp vào mùa phim Tết, người xem chắc rất nhiều, hắn muốn dẫn Trần Duyên xem cho nóng, suất đâu tiên vào bảy giờ tối.
Trên trang web đang có hoạt động, mua hai vé giảm mười tệ, nhưng trên trang chủ lộn xộn rất khó tìm vé ưu đãi, chắc người trang trí trước đây bán bánh ngọt cắt, các loại menu thứ cấp ghép lại với nhau, mỗi cái có phong cách riêng, Tần Cửu không dễ gì tìm được vòng ưu đãi, nhấn vào giao diện chọn ghế, hỏi Trần Duyên muốn ngồi ở đâu.
“Ở giữa lệch ra sau, lúc xem sẽ không mỏi cổ.”
“Được… đợi một lát, nó có ghế đôi.”
“Kiểu gì?’ Trần Duyên chỉ thấy một loạt ký hiệu chỗ ngồi khoảng trắng tương đối rộng, nhưng có lẽ sẽ không chênh lệch đến đâu, “Mua ghế đôi đi, còn có thể dựa vào anh xem.”
“Được.” Tần Cửu nhanh chóng khóa chặt vị trí, chỉ sợ hết mất, trên giao diện nhảy ra một chữ “Thành công, đã đặt đơn”. Tần Cửu khóa điện thoại hôn Trần Duyên, “Phim chiếu cùng ngày sinh nhật em, chúng ta đi xem trước, sau đó về đón sinh nhật em, vừa khéo đến không giờ, tiếc là…”
Tần Cửu ngậm miệng, không dám nhắc đến chuyện đàn piano.
“Tiếc là không thể đánh đàn cho anh nghe?”
Trần Duyên tự nhắc đến, Tần Cửu không khách sáo nữa, “Ừ, Duyên Duyên à, là như vậy, hôm qua tài vụ đã bí mật gửi khoản bồi thường tai nạn lao động cho anh, đủ để thuê Trần Âm hai năm.”
“Không cần.” Trần Duyên vẫn kiên quyết, “Bốn nghìn tệ cũng không ít, tích góp đi.”
Đèn ngủ kéo dài cái bóng lông mi của cậu, hai bên má hơi hồng hồng, tối nay cậu uống ít bia, bởi vì cánh gà tự làm hàng xóm tặng ăn ngon quá, Tần Cửu uống nhiều hơn cậu, lại không có việc gì cả.
“Tửu lượng của anh tốt thật.” Trần Duyên trượt vào chăn, ôm eo Tần Cửu, “Xuống đi, anh xuống đi.”
Tần Cửu ừ một tiếng, vén mái tóc tán loạn trên trán cậu ra, tiếp đó ngửi được mùi rượu tản ra từ trong mạch máu. Hắn trườn xuống tìm được tay của Trần Duyên, bắt lấy, giảm thấp âm thanh, “Em có muốn, đàn ở đây không.”
Trần Duyên ngẩng đầu lên, cong eo cười một cái, giữa chăn và chăn ma sát ra tiếng sột soạt gợi cảm.
“Thật sự là khinh nhờn nghệ thuật mà.” Cậu nói.
Ngày hôm sau, mặt trời đã thức dậy từ sáng sớm, nhưng buổi chiều hai người mới dậy. Tần Cửu chạy đến ban công đánh răng, nói Duyên Duyên xem này, ông trời cũng biết sinh nhật aem.
“Còn phải nói?” Trần Duyên cũng theo tới ban công ăn trứng gà, chậm rãi thu dọn hết vỏ bát rơi xuống, “Phim chiếu lúc bảy giờ tối à?”
“Đúng, anh thấy đánh giá lễ ra mắt của họ trên mạng, nói kịch bản là loại khoa học viễn tưởng, anh chọn rạp chiếu phim rất lớn, hiệu quả nhất định rất được.” Tần Cửu ngậm bọt kem đánh răng lải nhải, cực kỳ mong đợi.
Chạng vạng tối, bọn họ tính toán thời gian đi ra ngoài, trước tiên đến Golden Arches tiêu sái một lúc, ăn một bữa gà nướng đầy đủ lại vòng qua từng tầng thang cuốn lên rạp chiếu phim. Trước phòng đông nghịt người, trong kỳ nghỉ mọi người không chịu ngồi yên, toàn chạy đến rạp chiếu phim. Trần Duyên ngửi mùi thơm của bắp rang tìm tới quầy hàng, mua một cốc bắp rang và hai cây xúc xích nướng, nghĩ thầm lát nữa có thể sẽ khát nước, lại thêm hai cốc Coca lạnh.
Lúc cậu tìm được Tần Cửu, Tần Cửu đang ngẩn người đối diện với máy lấy vé tự phục vụ. Trần Duyên nhìn giao diện, nói cái máy này cần mã hai chiều, hỏi Tần Cửu có nhận được mã hai chiều không.
Loading...
“Mã hai chiều ở đâu ra, không có, lúc đó đặt vé xong anh còn chụp ảnh màn hình.” Tần Cửu nhận một cây xúc xích nướng, cầm điện thoại so tới so lui.
“Thử cái máy này?” Trần Duyên tìm được một cái máy khác, “Chỉ cần nhập số điện thoại vào.”
“Nhận số điện thoại là đúng rồi! Anh nhớ lúc đăng ký nó hỏi anh số điện thoại.” Tần Cửu nhập vào một dãy số, kết quả vẫn không đúng. Trần Duyên nhìn chằm chằm máy lấy vé như có điều suy nghĩ, đột nhiên hỏi Tần Cửu.
“Chồng ơi, sau khi anh đặt chỗ ngồi… đã thanh toán chưa?”
“Hả?” Tần Cửu vội vàng quay về cảnh chụp màn hình, phóng to ra, miệng há tròn xoe.
Bên dưới dòng “Thành công, đã đặt đơn” còn có một dòng chữ màu xám cực nhỏ.
“Mời quay lại thanh toán.”
Tần Cửu trợn tròn mắt, xúc xích nướng trong tay lập tức tẻ nhạt vô vị. Hắn lại làm hỏng rồi.
Đ!t mẹ nó vé ưu đãi với phần mềm đặt vé.
“Anh ăn một hạt đi.” Trần Duyên ném bắp rang vào cái miệng mở ra rồi không khép lại được của hắn, hỏi: “Có phải chúng ta không có phim xem không?”
Tần Cửu không tin tà, vọt tới quầy nhân công hỏi còn thừa vé không, nhân viên xua tay nói hết rồi, chỉ có hai vị trí cuối của hàng đầu tiên anh có lấy không.
Vị trí sát thủ xương cổ, chóp mũi sắp áp vào màn ảnh lớn, xem xong đầu óc cũng muốn nổ, Tần Cửu quay đầu nhìn Trần Duyên nuốt bắp rang đang chờ sau lưng, lắc đầu nói thôi.
“Ngày mai ngày kia cũng chiếu, các anh có thể quan tâm.” Nhân viên công tác chỉ vào tờ tuyên truyền ép plastic, “Cái app này”. Cậu ta đẩy tờ đơn về phía trước, Tần Cửu tập trung nhìn vào, giao diện giống như bánh ngọt cắt, kiểu chữ lúc to lúc nhỏ, nhìn quen mắt đến mức làm người ta đau lòng.
Hắn hét một tiếng quái dị rồi chạy trối chết.
Trước phòng lục tục đợi người này đi lại có đợi người tới, Trần Duyên và Tần Cửu vai kề vai ngồi trên ghế dài gỗ, hút Coca, xem bộ phim tên là không mua được vé. Cuối cùng ăn hết bắp rang rồi, Trần Duyên kéo Tần Cửu đến karaoke mini rống mấy bài dân ca Tây Bắc, nói chúng ta đi bộ về đi, về sau cũng có thể xem bộ phim này.
“Hôm nay là sinh nhật em, không xem được mùa phim Tết đáng tiếc quá.” Tần Cửu cúi đầu ủ rũ.
Trần Duyên nói bây giờ mới bắt đầu sinh nhật của cậu, trước đó không tính.
“Đi thôi, chúng ta về nhà xem phim, em đã mua hội viên tháng năm tệ.” Trần Duyên kéo tay hắn, “Nghề phụ của chủ quán cánh gà là buôn bán cái này.”
Ông chủ thần thông quảng đại, đồng hương Quảng Đông bán dưa cũng là ông giới thiệu cho Trần Duyên biết.
Tần Cửu gật đầu, im lặng ôm vai cậu, cầu nguyện bất ngờ buổi tối đừng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Đám người tốt nhất nên đáng tin cho hắn.
Rét tháng ba se lạnh, bọn họ mặc áo lông đi dọc bờ sông, Trần Duyên nói hồi đại học rất thích chạy bộ ngược gió lạnh, gió thổi như vụn băng, đầu sẽ tỉnh táo hơn nhiều, mấy đề lựa chọn khó hiểu có thể nghĩ rõ ràng mấy phần.
“Có hoài niệm khi đó không?” Tần Cửu hỏi, “Tháng ngày đi học ấy.”
“Không đâu, thanh xuân vang lên rồi qua thôi.”
Lời này của cậu bi quan, Tần Cửu che miệng cậu lại, “Gì mà qua với không qua, chúng ta còn trẻ.”
“Được.” Trần Duyên lấy tay hắn ra, thơm mặt Tần Cửu, đúng lúc Tần Cửu quay đầu, nhẹ nhàng đáp lại, “Duyên Duyên mãi mãi mười tám tuổi.”
“Em không muốn mười tám tuổi, mười tám tuổi của em rất dở.” Trần Duyên chớp mắt mất cái, “Em muốn số tuổi hiện giờ, những tuổi bên cạnh anh em đều muốn.”
“Ôi chao.” Tần Cửu bị cậu nói cho xấu hổ, “Vậy phải rất nhiều rất nhiều năm!”
“Đúng rồi, rất nhiều năm.” Trần Duyên cười, dùng cách công tử bột tản mạn treo trên cánh tay Tần Cửu.
Bọn họ đi ngang qua một quảng trường ban ngày là công viên, buổi tối là câu lạc bộ nhảy của người già. Trào lưu âm nhạc sống động lắc qua lắc lại, ông già bà già ôm nhau lắc lư rất có sức sống. Trần Duyên kéo Tần Cửu thưởng thức rất lâu, một đôi dẫn đầu nhảy khá tốt, trong lúc di chuyển bước chân có mỹ cảm sắp bay lên, không giống người khác. Xem một lúc, Trần Duyên nhìn về phía Tần Cửu, “Chồng? Sao anh lắc eo?”
“Có đâu.” Tần Cửu cúi đầu nhìn, “Ể sao anh cũng lắc theo nhỉ…”
“Chúng ta thử đi.” Cách một bãi cỏ lớn, Trần Duyên ôm cổ hắn, Tần Cửu phản xạ có điều kiện ôm eo cậu, nửa người trên cứng nhắc giống như đeo nẹp lưng, mỗi lần lắc lư đều không giẫm lên điểm. Ngoại trừ cố gắng dẫn hai người về tiết tấu chính xác Trần Duyên cũng là kẻ tám lạng người nửa cân. Cậu đong đưa chọc cười với hắn một lúc, nói là tư thế không đúng, duỗi một tay ra dắt Tần Cửu, Tần Cửu ngoan ngoãn nghe cậu thao túng, để Trần Duyên xoay một vòng trong lòng bàn tay hắn, sau đó phấn khích tuyên bố bọn họ biết khiêu vũ.
Khiêu vũ là một chuyện rất lãng mạn, nhưng Trần Duyên cảm thấy hai người họ phối hợp lại rất giống quạt điện kêu kẹt kẹt của quầy rau thịt và vải buộc dưới quạt điện xoay vòng vòng. Có điều không quan trọng, bọn họ cách xa đám người và đèn trên bãi cỏ, không ai sẽ chế giễu họ.
Lồng ngực Tần Cửu ấm áp, hỏa khí của hắn tốt, bên trong áo khoác chỉ mặc áo len vừa mua, tỏa ra mùi thơm của nước xả.
Trần Duyên chống trán lên ngực hắn, lắc lư xoay vòng không có mục đích gì. Phượng Hoàng truyền kỳ lúc trước nghe không quen đột nhiên trở nên hay lạ thường, không có bài hát nào thích hợp hơn.
“Duyên Duyên, có em thật tốt.” Tần Cửu nghiêng đầu hôn cậu.
Hội liên nghị ở quảng trường kết thúc vào mười giờ, xung quanh thế giới nhỏ lớn tuổi lặng yên không một tiếng động, giống như chưa từng có ai đến, ngoại trừ một mảnh cỏ xanh bị giẫm đổ núp trong bóng tối.
Lúc trở về Trần Duyên sốt ruột muốn xem phim cũ, nhưng Tần Cửu cứ lề mề dẫn cậu vòng qua đường xa, còn thỉnh thoảng nhìn điện thoại một cái, nghiêng màn hình gõ chữ còn cho là mình làm đến mức thần không biết quỷ không hay. Nhưng Tần Cửu vừa cởi quần Trần Duyên đã biết hắn muốn thả rắm gì, song cũng giả ngu không biết gì hết, mặc cho hắn dẫn đường. Sau đó giả vờ rất giật mình trong nháy mắt bị miếng vải đen bịt kín mắt.
Kỹ năng diễn xuất của cậu không tốt lắm, nhưng không muốn cải thiện, dù sao Tần Cửu cũng không nhìn ra.
Tiếp đó cậu bị một cái ôm ấm áp bao lấy, đặt vào chỗ ngồi phía sau của Vương Dũng, Tần Cửu khởi động mô-tô, nói là muốn dẫn cậu đến một nơi, nhưng nhất quyết không nói là nơi nào.
Thế là cách mỗi năm phút Trần Duyên hỏi hắn đi đâu, sao vẫn chưa đến, còn bao lâu mới đến, thỏa mãn lòng hư vinh của Tần Cửu bằng trình độ rất lớn.
“… Đến khách sạn à?” Trần Duyên tiếp tục quấy rối hắn, “Đúng không đúng không?”
“Không phải đâu.” Tần Cửu cười hì hì.
“Tốt nhất không phải, nếu như em biết anh tốn nhiều tiền như vậy đi đặt một gian phòng lớn sẽ đánh chết anh.”
“Ha ha, chồng em xưa nay không coi tiền như rác.”
“Cho nên chúng ta đi đâu?”
“Duyên Duyên đến nơi em sẽ biết!”
“Lúc nào chúng ta đến hả?”
Tần Cửu không làm gì được cậu bèn thổ lộ kế hoạch: “Chúng ta đến ngoại ô!”
“Còn bao lâu?”
“Đến rồi này!” Tần Cửu phanh xe, Trần Duyên đập vào lưng hắn theo quán tính, bám chặt áo khoác Tần Cửu, “Em có thể cởi bịt mắt không?”
“Đợi tí.” Tần Cửu dừng xe mô-tô xong, cẩn thận từng li từng tí đỡ Trần Duyên xuống, dẫn về phía trước. Trần Duyên tin cậy hắn, bước chân rộng như lúc bình thường, sau đó Tần Cửu dừng lại, nút buộc ở sau gáy Trần Duyên buông ra, cảnh tượng vùng ngoại ô vào ban đêm nửa chặn nửa che lộ ra. Ánh trăng chiếu lên mặt đất hơi trắng, kéo dài mãi đến ngọn đồi tối ở xa xa, sự yên tĩnh phân bố đều trong mỗi giây, rõ ràng là một nơi rộng lớn như thế, nhưng hơi thở lại không hiểu sao trở nên nhỏ bé cẩn thận.
Mắt dần dần thích ứng với tia sáng thưa thớt lại mơ hồ, Tần Cửu vỗ tay một cái, ngay lập tức một ánh lửa ung dung bốc lên.
Màu da cam nhảy nhót sáng tỏ, mang đến an lòng từ thời kỳ đồ đá rồi vùi vào trong gen. Ngay từ đầu, nó chỉ giống một con đom đóm lạc đường ở bình nguyên, không chịu nổi mưa gió chập chờn, tiếp đó nó càng lên càng cao, càng đốt càng sáng, hóa thành kích thước của một cái ôm, chiếu gương mặt của Trần Duyên và Tần Cửu nóng lên, cũng chiếu sáng một hai ba bốn năm sáu tên ngốc đứng xung quanh đống lửa.
“Anh Duyên sinh nhật vui vẻ!”
“Anh dâu sinh nhật vui vẻ!”
“Anh Trần Trần Duyên sinh nhật vui vẻ!”
Nhóm tay chân hét nhiệt tình, khổ nỗi xưng hô lung tung, mỗi người một kiểu, vừa nghe đã biết không thống nhất trước, Tần Cửu trợn mắt, “Chuyện gì thế hả!! Nói lại lần nữa!”
“Chúc —— ngài —— sinh —— nhật —— vui —— vẻ!”
Lũ ranh con trở nên thông minh, Tần Cửu hết sức hài lòng, sau đó quay đầu nhìn cục cưng Duyên Duyên của hắn có hài lòng không.
“Xem đi, anh đốt lửa cho em, lần này đủ ấm chưa?” Tần Cửu tường tận nhìn mặt Trần Duyên, tiếp đó ung dung thản nhiên che đằng trước, giơ tay lau khóe mắt cậu.
“… Duyên Duyên, cục cưng, sao lại khóc rồi?”
Trần Duyên hít mũi một cái, nhanh chóng thu nước mắt, “Cảm động.”
“Chưa ăn bánh ngọt, chưa nhận quà mà.” Tần Cửu mỉm cười, vẫy tay ra đằng sau, “Nào! Mang bánh ngọt lên!”
Lão đại đã thông báo, đêm nay làm gì cũng phải có bài bản, thế là sáu người vây quanh chiếc bánh ngọt oreo di chuyển tới, lúc sắp đến trước mặt Trần Duyên, Tiểu Bạch tạm thời rời khỏi góc của cậu ta, chuyển một cái hộp to hình thù kỳ lạ từ sau đống lửa ra.
“Quà chuẩn bị cho em.” Tần Cửu kề sát tóc cậu nói, “Mở ra nhìn xem?”
Tiểu Bạch phối hợp cúi đầu xuống, “Mời anh Duyên vui vẻ nhận!”
Trần Duyên giơ tay mở hộp quà, giấy bọc quà nới lỏng, cậu không tốn nhiều sức đã bóc túi đeo chéo tạo hình con sư tử đầu tiên, Trần Duyên sờ phần mép mềm mại, nhớ ra mấy ngày trước dạo phố ánh mắt cậu quả thực dừng lại trên người nó mấy giây.
Món quà thứ hai là Trần Bàn Bàn mới tinh, mang hóa đơn bảo hành, Trần Duyên ngẩn người, trách cứ Tần Cửu tiêu tiền bậy bạ, tay lại ôm chặt nó. Tóm lại, những thứ cậu đi ngang qua thuận miệng khen đẹp đều được Tần Cửu mua, vụng về gói thành món quà to to nhỏ nhỏ đưa đến trước mặt cậu.
Tần Cửu rất hình thức hỏi cậu thích không, sáu cái miệng đằng sau cũng hỏi cậu thích không giống như máy lặp lại. Trần Duyên gật đầu như giã tỏi, sợ mình biểu hiện không giống trong lòng, cậu dứt khoát ôm cổ Tần Cửu hôm mấy cái, cùng với từng đợt ồn ào trêu đùa.
“Phim cũ của em đâu?” Trần Duyên chia bánh ngọt xong, dựa trong lòng Tần Cửu, bọn họ ngồi gần đống lửa, toàn thân ấm áp đến mức đổ mồ hôi.
“Muốn xem phim cũ đúng không, bảo bọn họ diễn cho em!”
Một miếng bánh ngọt của Trần Duyên nghẹn trong cổ, mới phát hiện đồ hóa trang chất đống trên mặt đất cách đó không xa, cậu thả đĩa nhựa xuống, buồn cười nhìn Tần Cửu.
“Chồng à, không đến mức đó chứ?”
“Không không không, anh dâu, bọn em tự nguyện, tự nguyện!” Bị dâm uy của Tần Cửu ép buộc, Thuận Tử thay trang phục xong, xách theo vách dài chạy đến trước mặt Trần Duyên, nhỏ giọng giới thiệu chương trình: “Cảnh đầu tiên ‘Lâm Đại Ngọc mới vào Giả phủ’ trong ‘Hồng Lâu Mộng’.”
“Ha ha.” Tần Cửu xoa tay giống như tranh công, “Chúng nó diễn khá lắm! Anh đã xem diễn tập rồi, thú vị phết.”
Rất hay. Trần Duyên cười đến mức thở hổn hển, Tiểu Bạch diễn Lâm Đại Ngọc, thằng Tráng diễn mẹ Giả, ba anh em nhà họ Lâm đóng Tam Xuân vừa vặn, cộng với lời thoại cân đối và lời kể của tên lâu la, trong mấy người này tính ra mắt Thuận Tử nhỏ nhất dài nhất, nên cậu ta diễn Vương Hi Phượng.
Trước đó Tần Cửu đã tuyên bố không cho bọn họ cười, nhưng chuyện này sao có thể khống chế được, diễn một màn gà bay chó chạy mà cười mấy lần, sách lậu lậu đến mức sung sướng lậu đến mức đáng yêu. Sau Lâm Đại Ngọc là Chân Hoàn nhỏ máu nghiệm thân, không có ghế chân cao và nước phèn chua, biểu diễn không vật thực của Thuận Thử đã vượt qua kỹ năng thần kỳ, giải thích sự oan ức và cứng cỏi kia vô cùng đúng mực.
Gánh hát Tần Cửu tìm rất tuyệt, không chỉ có kỹ năng diễn xuất tốt, mà sau khi diễn xong ai cũng kiếm cớ nói trong nhà có việc, lần lượt tản đi hết, Tần Cửu gửi lì xì trong nhóm nhỏ của họ, hai giây đã cướp sạch.
Chỉ còn hai người họ.
Trần Duyên hà hơi giữa không trung, nhờ bóng đêm làm nền, hơi nước trắng rất rõ ràng, Tần Cửu đợi thời gian nhảy đến mười hai giờ đúng, rồi hôn môi Trần Duyên nói sinh nhật vui vẻ.
“Cảm ơn anh.” Trần Duyên mở mắt ra, “Cảm ơn vì mọi thứ, top ba sự kiện khó quên nhất.”
“Top ba? Hai chuyện còn lại là gì? Sao anh không biết?” Tần Cửu nghi ngờ nói.
“Em không nói.” Trần Duyên ngồi trên đùi hắn, đầu lưỡi thò sâu hơn, khiến Tần Cửu nhanh chóng đánh tan suy nghĩ tiếp tục truy cứu.
Để có được tình yêu tha thiết và nụ hôn của Trần Duyên, hắn tình nguyện làm bất cứ chuyện gì.
Ngọn lửa cháy đôm đốp, trời đất cũng nhìn nó cháy. Bọn họ ngồi ở đây, muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu. Sau hừng đông Tần Cửu tiếp tục đòi nợ, Trần Duyên tiếp tục kéo excel tính sổ sách, cuộc sống không thể tiếp tục tiến lên dọc theo hướng không hề có hy vọng.
Họ đang làm những chuyện mà những người ước mơ nên làm.