Trên đường cái dòng xe cộ thưa thớt, đèn trong các khu hàng hóa đều sáng lên. Vương Dũng nhanh như điện dẫn họ đến một bệnh viện thành phố, bác sĩ ngoại khoa khẩn cấp vừa nhìn thấy vết thương, không chớp mắt mở vắc xin chó dại. Trần Duyên sắp xếp cho Tần Cửu đến chiếm chỗ trước cửa phòng truyền dịch còn mình đi nộp phí lấy thuốc giúp hắn.
Cô ở cửa sổ trực ban hỏi Trần Duyên muốn hàng nội địa hay nhập khẩu.
“Trước kia chưa tiêm bao giờ đúng không? Nhập khẩu đương nhiên đắt hơn!” Cô nói.
Màn xanh do màn hình điện tử chiếu lên bị một lớp thủy tinh làm mờ đi, hơi mỏng chiếu vào trong mắt Trần Duyên.
Đắt chắc chắn có lý lẽ của đắt, cậu ước lượng trong túi, cắn răng chọn nhập khẩu. Ngón tay của cô đặt trên bàn phím gõ mấy lần, thu của cậu một nghìn bảy trăm.
Tiêm vắc xin chó dại phải tiêm tổng cộng năm mũi, mỗi mũi tiêm hơn hai trăm tệ, Trần Duyên móc ra một đống tờ hai mươi năm mươi, đếm một nghìn bảy nhét vào trong lỗ hổng bên dưới cửa sổ.
Ánh sáng của đèn sợi đốt chiếu thẳng xuống, chiếu lên người quá thê thảm. Trần Duyên vân vê số tiền mặt còn lại, đi qua hành lang đến cửa sổ thuốc tây đối diện để lấy thuốc.
Lại hết tiền rồi, Trần Duyên nhìn một hộp thuốc nho nhỏ trên tay cười khổ.
Dobermann, gọi là Dobermann nhỉ? Cậu thật sự không ngờ nửa năm tích góp của họ sẽ bại bởi mấy giọt nước bọt của con chó này.
Tần Cửu thấy Trần Duyên quay lại bèn hỏi cậu sao rồi. Trần Duyên chọn nói cho hắn vài tin tức, Tần Cửu nghe xong vỗ đùi, “Năm mũi?! Lần này xong rồi, từ mùng một đến mùng bốn đều phải chạy đến bệnh viện!”
“Vừa rồi anh cũng nghe bác sĩ nói, phải tiêm.” Trần Duyên xoay hộp thuốc một cái, giấu tên nước ngoài vào lòng bàn tay.
Bệnh đau đến thăm thật sự không phân biệt tết nhất, người chờ bên ngoài để truyền dịch rất nhiều, mọi người mặt buồn rười rượi, không ai muốn đến bệnh viện tiêm thuốc vào tối nay.
Trần Duyên yên lặng đứng bên cạnh Tần Cửu, lúc cúi đầu mái tóc hơi dài mềm mại rũ xuống, cảm giác rời rạc rất sâu. Tần Cửu cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại không biết chính xác là chỗ nào, rầu đến mức sờ mũi một cái, bị chó cắn rõ ràng là cánh tay, tại sao đầu óc cũng sệt như hồ dán vậy.
“Đến chúng ta rồi.” Tai Trần Duyên lúc nào cũng chú ý đến màn hình thông báo, vừa rồi số một trăm bảy mươi hai đã đi vào, bọn họ là một trăm bảy mươi ba.
Trong phòng truyền dịch kín người hết chỗ, bệnh viện tri kỷ bật ba cái TV, hai cái trong đó treo chính giữa khu truyền dịch, một cái khác treo trên tường làm khí dung và rút máu, cùng phát trực tiếp Đêm hội mùa xuân.
“… Số một trăm bảy mươi ba! Tần Cửu! Tần Cửu có ở đây không! Tần Cửu!”
“Đây ạ!” Trần Duyên và Tần Cửu vội vàng vòng qua xe lăn trước mặt, chen đến bàn truyền dịch, nào hóa đơn nào thuốc nào bệnh án đều cầm lung tung, động tác có phần bối rối. Y tá kéo khẩu trang lên rất cao, nhìn Tần Cửu kéo tay áo lên nhíu mày, “Cắn sâu thế?”
Tần Cửu dạ dạ trả lời, đặt cánh tay lên đệm mềm rồi bất động, khi nhìn thấy y tá lấy kim tiêm to như hạt đậu ra, hắn lặng lẽ nói với Trần Duyên đạ mấu có phải muốn giết người không. Trần Duyên nhìn thấy kim to không bình thường cũng rùng mình, ánh mắt dời về phía TV, “A? Phùng Củng ra rồi.”
Loading...
“Đâu đâu?” Trần Cửu nghe thấy được tiếng vỗ tay và tiếng hoan hô, hắn rướn cổ nhìn, ồ người mặc áo choàng ngắn giữa màn hình thật sự là Phùng Củng, Tần Cửu vừa nhìn thấy ông đã muốn cười, y tá vỗ vỗ cánh tay hắn, “Ít cử động.”
Lúc này Tần Cửu mới phát hiện kim tiêm đã chọc vào, y tá đang đẩy từng chút thuốc nước lạnh lẽo vào trong mạch máu. Trần Duyên cười với hắn, Tần Cửu vừa định nói gì đó, một câu “Các bạn khán giả tôi nhớ các bạn chết mất” trên TV lại thành công hấp dẫn hắn, Tần Cửu cố sức xoay cổ nhìn Phùng Củng.
Tiêm vắc xin xong, y tá dặn họ quan sát nửa tiếng rồi hãy đi, Trần Duyên sờ cánh tay Tần Cửu, cảm giác rất lạnh nên cậu tháo khăn quàng cổ xuống quấn một lớp cho hắn, tay của mình cũng thuận thế ở bên trong, mười ngón đan xen với hắn.
“Cục cưng, anh xin lỗi.” Tần Cửu áy náy nói, “Tết này không vui rồi.”
Trần Duyên tập trung ủ ấm tay hắn, “Ở đâu mà không phải Tết?”
“Nhưng đừng ở nơi như thế này, vốn dĩ định xem Đêm hội cuối năm ăn hạt dưa với em, qua không giờ lại hôn em một cái, nhưng bây giờ…”
“Không phải chúng ta đang xem Đêm hội cuối năm à?” Trần Duyên hất cằm về phía TV, “Hạt dưa thì về ăn, sau đó em bóc quýt cho anh, đút vào trong miệng anh.”
Tần Cửu không nói chuyện, biểu cảm như đứa trẻ phạm lỗi.
Khi còn mười phút nữa là đến mùng một đầu năm, bên cạnh họ có một đôi vợ chồng già đi tới. Ông cụ ngồi trên xe lăn, thấy dáng vẻ tội nghiệp của đôi trẻ ở trong góc, cứ đòi phải chia một ít bánh sủi cảo trong hộp giữ ấm cho họ.
Giành ăn bánh sủi cảo của người già thì xấu xa quá, Trần Duyên và Tần Cửu muốn kiên quyết từ chối. Nhưng mà không ngửi được mùi thơm còn tốt, ngửi được mùi thịt lợn tể thái, bụng hai người bắt đầu réo, cả buổi tối họ chưa ăn gì.
“Bà nhà” của ông lão rất nhiệt tình, chê người trẻ tuổi da mặt mỏng rồi cứ nhét cho họ bát đũa dùng một lần, chia cho mỗi người ba cánh bánh sủi cảo, còn hỏi họ có ngon không, là trong nhà làm đấy.
Lúc họ nhắc đến “trong nhà” khóe mắt cong lên một đường cong hạnh phúc.
Bánh sủi cảo rất ngon, bọn họ ăn từ từ, TV đang phát tiết mục ca hát cuối cùng, sau đó là đếm ngược, trong phòng truyền dịch náo nhiệt hơn. Mọi người nói đi nói lại sắp qua năm mới rồi, sắp qua năm mới rồi, chúc mừng năm mới chúc mừng năm mới. Trần Duyên tiện tay lấy sổ tay tuyên truyền phòng ngừa HPV[1] trong cột sách báo, mở ra một cái rồi hôn Tần Cửu tại một tiếng đếm ngược cuối cùng.
[1] Siêu vi papilon ở người (Human papillomavirus – HPV) là bệnh lây qua đường tình dục phổ biến nhất tại Hoa Kỳ
“Chúc mừng năm mới.” Trần Duyên hơi rời khỏi môi hắn, “Em yêu anh.”
Cậu thật sự yêu hắn, yêu người thăng trầm trong hồng trần với cậu, nhiệt liệt lại nóng bỏng, yêu vào trong xương cốt.
May mà Tần Cửu chỉ bị chó cắn, may thật.
Ra khỏi bệnh viện, Trần Duyên mặc ngược áo lông, vặn tay ga của mô-tô một cái, lái mãi lái mãi rồi đột nhiên nở nụ cười. Cảm thấy chuyện này quá thảm, thế mà trở nên rất thú vị, Tần Cửu ai oán nói Duyên Duyên có phải em đang cười anh không.
“Không đâu, không đâu.”
“Nói mò, anh nghe thấy em cười rồi.”
“Em vui, bởi vì năm mới đến rồi.” Trần Duyên cười xuất phát từ nội tâm, “Anh đừng nói, là một dấu hiệu tốt.”
“Dấu hiệu tốt gì cơ?’
“Báo trước một năm mới của chúng ta vạn sự thịnh vượng, đỏ rực như lửa.”
“…” Tần Cửu thật sự hội phục cái miệng đổi trắng thay đen lẫn lộn trái phải của Trần Duyên. Lúc chửi người rất cứng, lúc nói lời may mắn thì rất ngọt, lúc hôn hắn lại rất mềm.
“Duyên Duyên, đây xem như tai nạn lao động, anh đã xin sếp Trương rồi, xem xem có thể bồi thường bao nhiêu.”
“Ừ, mau xem pháo hoa kìa!” Trần Duyên nói.
Tần Cửu nhìn sang, tòa nhà đối diện bãi sông đang giăng hàng chữ chúc mừng năm mới, pháo hoa có đuôi rực rỡ dần dần bay lên phía sau, píu một cái nổ tung ra.
“Đẹp quá… nếu tai nạn lao động có thể bồi thường hai ba nghìn, Duyên Duyên, hôm nay tiêm đã tốn bao nhiêu?” Tần Cửu càng nói càng chậm, đột nhiên nhận ra điểm bất thường, “Khoan đã, chúng ta nộp tiền thế nào?”
“Dùng Chi Chi nộp?”
“Thật không?” Tần Cửu tìm điện thoại trong túi quần cậu, “Số dư còn lại bao nhiêu?”
Đương nhiên Trần Duyên không thể biết được, tối hôm nay cậu không mở phần mềm Chi Chi ra. Tần Cửu thấy cậu không lên tiếng, giọng nói lập tức lo lắng, “Duyên Duyên… chẳng lẽ khi chúng ta đến nhà, tiền trong ống tiết kiệm đã hết rồi?”
“Tích góp khẩn cấp, lúc nên tiêu vẫn phải tiêu, tiêm chó dại không thể đến bảo hiểm y tế.” Trần Duyên thẳng thắn.
“Đây là tiền khẩn cấp mà!” Tần Cửu sốt ruột, “Đây không phải tiền tích góp để đón đàn piano sao! Trực tiếp dùng tiền trong thẻ ngân hàng là được! Ôi, em nghe này, đợi có tiền bồi thường tai nạn lao động, em và anh đến…”
“Em không muốn.” Trần Duyên nhỏ giọng nói, “Không cần nữa.”
“Lừa ma hả.”
“Là thật, em cảm thấy sau này chúng ta có thể thuê đàn piano, bây giờ em không muốn nó nữa… Gió thổi hơi lạnh, chồng ơi anh kéo quần áo lại giúp em đi.”
Đợi Tần Cửu quấn chặt áo lông cho cậu, Trần Duyên mở nhạc lên, sau quý cô Thái Y Lâm là Vương Lực Hoành, Vương Lực Hoành hát xong là “Chân bẩn” của ban nhạc Quái nhân. Tần Cửu muốn nói chuyện tiếp với Trần Duyên, hỏi cậu cắt đứt cái tay này có được không, Trần Duyên vặn tay ga, không để ý tới hắn.
Xe mô-tô lao vun vút trên đường cái không một bóng người, đèn đường chiếu ra bóng rõ ràng của hai người, vừa nhỏ vừa dài. Nhìn thế giới từ khe hở của màn đêm, khắp nơi đều thay đổi dáng vẻ. Gió lạnh thổi đau má Trần Duyên, nhưng sau lưng nóng rực đến mức gần như muốn hòa tan cậu.
Không có đàn piano nhớ mãi không quên, bọn họ vẫn có thể chờ mong ngày mai.
Cuối cùng không thể đón Trần Âm về nhà.
Tần Cửu cảm thấy Trần Duyên bướng bỉnh lên rất đáng sợ, đồ sắp vào tay nói không cần là không cần, còn không cho hắn nhắc nửa chữ liên quan đến đàn piano. Từ lúc đầu chờ mong đến từ chối lại đến mâu thuẫn, Duyên Duyên của hắn giống như đi vào ngõ cụt, không cởi mở nữa.
Có lẽ chỉ có mình Trần Duyên biết, không có kỳ vọng sẽ không có thất vọng, cậu luôn luôn cực đoan.
Số tiền còn thừa đủ mua một cái máy hát đĩa kiểu treo, cái loại nhét CD vào để nghe. Trần Duyên đặt tên cho nó là Trần Bàn Bàn, thỉnh thoảng bị đơ khi phát mấy album nhạc rock metal, nhưng vô cùng phù hợp với nhạc cổ điển. Trần Duyên nói rất tuyệt, Trần Bàn Bàn có thể đàn những bài cậu không biết đàn, đàn còn hay hơn cậu.
Nhưng Tần Cửu thích ca khúc Duyên Duyên đàn nhất, hắn chưa bao giờ học nhạc lý không nghe ra được cách thức gì, nhưng khi Trần Duyên đánh đàn piano khiến hắn cảm thất rất đẹp rất thoải mái, khiến con người cam tâm tình nguyện thả hồn theo giai điệu, nghe mãi nghe mãi.
“Đợi qua mùng năm, em muốn đến chỗ bà ngoại dưới cầu một chuyến.” Trần Duyên dựa vào trong ngực Tần Cửu, thoải mái nhắm mắt lại.
“Được, mang một ít nhãn khô, táo đỏ gì đó?”
Trần Duyên gật đầu, “Lại xách một thùng sữa và hoa quả.”
Bà ngoại dưới cầu cũng không phải bà ngoại ruột thịt, từ lúc Trần Duyên nhớ được chuyện cậu đã gọi là bà ngoại dưới cầu, nhiều năm như vậy thuận miệng gọi đã quen. Bà không có con cái, sống trong hẻm nhỏ bên gầm cầu, trong sân trồng cái gì chết cái đó, chỉ có cái chum đựng nước tồn tại mấy chục năm như một, mùa hè làm lạnh dưa hấu rất nhanh.
Trước kia Trần Duyên từng nói đến bà cụ với Tần Cửu, nói sau khi cậu đến thành phố này học tiểu học đều do bà ngoại dưới cầu chăm sóc cậu. Tần Cửu hỏi là bảo mẫu à, Trần Duyên bảo lúc đó xem như bảo mẫu, nhưng sau nhiều năm như thế đã thân thiết hơn cả người thân.
Tần Cửu biết nhà Trần Duyên trọng nữ khinh nam, theo Trần Duyên thuật lại lời nói của cha cậu, trước khi cậu sinh ra, lão Trần – nô lệ của con gái vô tận thậm chí tuyên bố nói nếu như là con gái sẽ chiều chuộng, là con trai thì đóng gói ngay trong đêm —— đưa đến viện mồ côi.
Lúc mẹ Trần Duyên vừa mang thai, lão Trần cử chỉ điên rồi ngay cả tên cũng đã nghĩ trước, tên là Trần Y Y, nghĩa là duy nhất.
Kết quả sinh ra nhìn thấy là con trai, cuối cùng không đưa đến viện mồ côi, đó là hành vi phạm pháp. Lão Trần uể oải, con của mình dù sao cũng phải nuôi lớn, nhưng trong nhà vẫn vô tình hay cố ý nuôi cậu như con gái, tình huống này cho đến khi cậu rời nhà lên tiểu học mới dần dần khá hơn.
Mẹ Trần thương cậu, đã từ chối cái tên Trần Chiêu Muội, nói là nếu con lựa chọn nhà chúng ta, chắc chắn là có duyên phận kiếp trước, không bằng gọi là Trần Duyên, lão Trần nghe xong chỉ à một tiếng, tỏ ý không có vấn đề.
(chữ Muội có nghĩa là mờ mịt, che giấu)
Cho nên từ nhỏ đến lớn, người đối xử tốt nhất với Trần Duyên là bà ngoại dưới cầu xuất hiện lúc cậu bảy tuổi.
Sáng sớm mùng năm, Trần Duyên dậy sớm thay quần áo, lưng của cậu nhỏ, lúc cánh tay chéo nhau giữ chặt kéo vạt áo ngủ lộ ra một đoạn eo nhỏ, Tần Cửu dựa vào gối nhìn cậu, suy nghĩ tính khả thi của việc trì hoãn thời gian của Trần Duyên.
Trước khi ra ngoài Trần Duyên nhét áo ngủ vào máy giặt, ăn mặc nhẹ nhàng khoan khái, ôn tập thân phận của từng người với Tần Cửu. Cậu là công chức nhà nước, Tần Cửu mở xưởng kim khí là bạn tốt của Trần Duyên, bà cụ lớn tuổi không chịu được sợ hãi, lời nói dối đẹp nói mỗi năm một lần là đủ rồi.
Bà ngoại dưới cầu giống như rất nhiều người cùng thời đại với bà thích dệt váy cưới viền ren cho ghế sofa và bàn trà. Trần Duyên xách theo đồ Tết vào nhà, ôm chầm bà một cái, sau đó dẫn Tần Cửu hỏi thăm bà ngoại. Tiếp đó ngồi xuống ghế sofa đấu tranh với hạt bí đỏ xì dầu, cậu vĩnh viễn không thể tách chúng ra một cách hoàn chỉnh được.
“Tiểu Trần à, có muốn ăn bánh tuyết không?” Bà ngoại lấy từng món ăn vặt từ trong thùng, “Còn có hạt dẻ cười.”
“Không ạ không ạ con không ăn đâu bà ngoại.” Tần Cửu không muốn làm phiền bà cụ.
“Có muốn óc chó không…”
“Bà ngoại không cần khuyên anh ấy, ch… Lão Tần muốn ăn gì anh ấy sẽ tự nói.”
(em nó định nói chồng = lão công nhưng sau đó đổi thành lão Tần nên mình để chữ ch)
Tần Cửu gật đầu, “Đúng đó, con sẽ không khách sáo.”
“Hầy, vậy được.”
Bà cụ đặt đồ ăn vặt vào thùng, tập tễnh đi mở máy sưởi ấm, Trần Duyên quen cửa quen nẻo đi vào phòng bếp rửa mơ tây. Bà ngoại cũng theo vào phòng bếp, lúc ẩn lúc hiện ở bên cạnh, sau đó ghé vào tai cậu, ung dung nói: “Duyên Duyên… Sao bạn trai vẫn là cậu ấy hả?”
Tác giả có lời:
“Chân bẩn” là “Dirty Paws” do ban nhạc Of Monsters And Men biểu diễn, là một bài hát lặp lại không ngừng với cp này.
Nhịp điệu tiếng đàn, nhịp trống và tiếng người hòa vào nhau rất thích hợp với họ.