“Í, sao lại có hai người ở đây thế này?”
“Đợi đã, hình như là còn sống.”
“Ấy, nam nhân này đẹp trai đấy chứ, đưa về cung chủ nhất định sẽ thích cho xem.”
“Thế còn cô gái này?”
“… Cô gái này à, có thể đem về chùi hố xí mà.”
Minh Nguyệt cung.
Sắc đẹp vô song Kỷ Minh Nguyệt, chính là nói đến cung chủ của Minh Nguyệt cung.
Vị cung chủ này bình sinh có ba sở thích lớn, thứ nhất, nếm tất cảcác loại rượu ngon trong thiên hạ; thứ hai, xem tất cả bí kíp võ côngtrong thiên hạ; thứ ba, thu nhận tất cả mỹ nhân trong thiên hạ.
Hai điều trước đều tốt, còn điều sau cùng… cung chủ Minh Nguyệt cung lại là nữ nhi.
Cũng từng có tráng sĩ chính nghĩa đến đây thảo phạt nhưng ai ngờkhông chỉ Kỷ Minh Nguyệt võ nghệ cao cường, đối phó vô cùng khó khăn, mà ngay cả những mỹ nam mà nàng thu nhận đều phải lòng nàng, cứ như thế,mọi người cũng không còn ý nghĩ ăn no rửng mỡ nữa.
Sau đó, Kỷ Minh Nguyệt cũng dần dần im hơi lặng tiếng, không ai biếtnàng ta ở đâu, dĩ nhiên cũng không ai quan tâm nữ ma đầu này lại đi đâuphá phách nữa rồi…
Hôm nay cung chủ Minh Nguyệt cung rất vui, bởi vì nàng vừa kiếm được một mỹ nhân mới.
Tuy mỹ nhân hôn mê ba ngày mới tỉnh nhưng điều này không chút tổn hại đến gương mặt thanh thoát, anh tuấn mà nàng rất thích của mỹ nhân. KỷMinh Nguyệt ngồi ngắm gương mặt đó ba ngày liền, càng ngắm càng thích,càng ngắm càng rung động, gương mặt này rõ ràng sinh ra là để dành chonàng, nếu nàng không nắm giữ được thì rõ ràng sẽ bị trời tru đất diệt!
Nhưng, may mà nàng có đủ kiên nhẫn.
Mỹ nhân yếu ớt mở mắt ra, Kỷ Minh Nguyệt chỉnh trang lại chiếc áobồng bềnh vàng óng ả, lại với tay giữ chiếc quạt trâm bằng ngọc lúc lắctrên đầu, nở nụ cười hí hửng như vừa nhặt được của.
“Chàng tỉnh rồi à?”
Hàng lông mi như cánh quạt khẽ chớp, mỹ nhân nhìn nàng, khẽ mấp máy đôi môi mỏng, hơi có chút hồ nghi: “Mẫu thân?”.
Kỷ Minh Nguyệt chỉ cảm thấy nụ cười trên mặt vỡ vụn từng mảnh, nàng cố giữ nụ cười: “Ta không phải là mẫu thân chàng”.
Mỹ nhân đảo mắt, cặp mắt màu hổ phách lại chớp chớp, dần dần lộ ra vẻ quyến rũ khiến người ta phải đắm say: “Đây là đâu? Ta…”.
Kỷ Minh Nguyệt rung động, đỡ vai mỹ nhân dậy: “Đây là nhà chàng, ta là thê tử của chàng, chàng quên cả rồi sao?”.
Mỹ nhân nhìn nàng bằng đôi mắt trong veo hồi lâu, mới ho lên vài tiếng: “Không… ta chỉ muốn hỏi, Tri Ly của ta đâu?”.
***
Minh Nguyệt cung, trong một khu vườn.
Thiếu niên đẩy chiếc xe chất đầy bô xí vào vườn, cao giọng mắng mỏ:“Ngươi đồ con gái lười biếng, mau ra đây! Đừng giả chết nữa!”.
Đồ con gái lười biếng chuyển mình, đầu hướng vào trong tiếp tục ngủ.
“Dậy rửa bô xí nhanh lên!”
Đồ con gái lười biếng ngáp một cái, nói: “Rửa cái đầu ngươi”.
Thiếu niên vứt xe xuống, xông đến trước giường, định lấy tay đẩy côgái ngủ nướng trên giường xuống. Người trên giường ra tay nhanh như cắt, một thanh ngân châm dài mảnh đâm vào người thiếu niên, cơ hồ trongkhoảnh khắc, toàn thân thiếu niên cứng đờ, đến lưỡi cũng không thể độngđậy.
Lại ngáp một cái nữa, Thẩm Tri Ly đứng dậy, nắn nắn huyệt thái dương, nói: “Sao ngươi không từ bỏ nhỉ, ta đã nói là ta không rửa mà”.
Thiếu niên trợn mắt tức giận, nửa từ cũng không nói ra được.
Thẩm Tri Ly ghê tởm lùi về sau, nửa bịt mũi: “Thối quá, tự ngươikhông cảm thấy sao? Hay là ngươi thấy mùi này rất thơm… Thật là nơi kỳquặc người cũng kỳ quặc, lại có người đi thích cái mùi kinh tởm buồn nôn này cơ đấy”.
Thiếu niên giận ứa gan, mắt long lên sòng sọc.
Thẩm Tri Ly chọc chọc khuôn mặt bánh bao của thiếu niên, lát sau nói: “Ta cho ngươi nói, nhưng ngươi không được kêu um sùm, nếu không ta sẽlột sạch ngươi ném ra đường”.
Thấy thế Thẩm Tri Ly lại ngáp dài: “Thế ta ngủ tiếp đây”, nói rồi đổ người xuống giường.
Thiếu niên hoảng hốt, ánh mắt lộ vẻ khẩn cầu.
Thẩm Tri Ly cười, rút ngân châm ra: “Ngoan lắm”.
Ở lâu với Tô Trầm Triệt, giờ lại ở cùng với bọn chẳng có đầu óc, thật cảm thấy… nhẹ nhõm gì đâu…
Ngân châm được rút ra, thiếu niên bỗng chốc cảm thấy người nhẹ hẳn.
Tuy chưa thể cử động nhưng nói chuyện thì không thành vấn đề: “Ngươisao lại thế hả? Mau thả ta ra! Nếu không ta đi mách với Tiểu Diệp côngtử! Công tử sẽ cho người đến đánh chết ngươi!”.
Thẩm Tri Ly không nhúc nhích: “Người nhắc Tiểu Diệp công tử lâu như thế, rốt cuộc hắn là ai?”.
Thiếu niên ưỡn ngực, bộ dạng rất kiêu ngạo: “Tiểu Diệp công tử làcông tử được ưu ái nhất trong cung cho đến nay! Đến ngay cả cốc chủ cònsủng ái huynh ấy! Mỗi tháng quá nửa đều ở chỗ công tử ấy đấy!”.
Thẩm Tri Ly chống cằm trầm tư một lúc, mới ngơ ngác nói: “Cung chủ… chẳng lẽ là Kỷ Minh Nguyệt?”.
Thiếu niên hình như bị sự to gan của nàng làm cho kinh ngạc, một lúcsau mới lớn tiếng nói: “Sao ngươi dám gọi tên húy của cung chủ thế hả!Rõ là đại bất kính! Nếu bị Tiểu…”.
Ồn ào quá…
Thẩm Tri Ly giơ tay điểm vào sau gáy thiếu niên, thế giới một mảnh yên tĩnh.
Nàng tiếp tục chống cằm suy nghĩ.
Sau khi rơi xuống vách vúi, lúc nàng tỉnh lại thì đã ở nơi quỷ quáinày rồi, đối diện với tên nhóc vừa dở hơi vừa ngu ngốc, ngoài ra chẳngnhìn thấy người thứ ba nào.
Thở dài thườn thượt, nói ra lúc tỉnh lại trên người nàng vô số vếtthương lớn nhỏ, tuy chỉ là vết thương nhẹ, nhưng tình trạng mất máukhiến nàng tuyệt vọng… Dưỡng thương vài ngày đỡ hơn được một chút rồi,cũng nên nghiên cứu xem làm cách nào thoát ra khỏi đây để đi tìm Vô Mặcsơn trang và… Tô Trầm Triệt.
Kỷ Minh Nguyệt ư… Bản thân nàng lại không thấy lo lắng, Kỷ MinhNguyệt trước nay chỉ có cảm hứng với mỹ nam tướng mạo anh tuấn xuất trần mà thôi…
Nhưng, Tô Trầm Triệt… haizzz haizzz, có lẽ nàng nên lo lắng cho Kỷ Minh Nguyệt?
Nghĩ một hồi, Thẩm Tri Ly giải huyệt câm cho tên nhóc: “Đây là đâu?”.
Tên nhóc cắn môi không đáp.
Thẩm Tri Ly lại chọc chọc khuôn mặt bánh bao đang phồng lên vì uấthận: “Định làm trò gì thế, ta đã giải huyệt câm cho ngươi rồi mà”.
Tên nhóc cắn môi đỏ tấy: “Thân người vẫn không thể cử động”.
Thẩm Tri Ly: “Ngươi muốn cử động chỗ nào ta giúp ngươi cử động”, nói rồi tiến lại gần tên nhóc.
Tên nhóc lại một lần nữa hoảng hốt: “Ngươi định làm gì thế… Tránh xata ra một chút! Ta sống là người của cung chủ chết cũng là ma của cungchủ! Ta sẽ không để cho người con gái khác khuất phục đâu! Ngươi còn lại đây, còn lại đây ta… ta sẽ cắn lưỡi!”.
“Ngươi nghĩ nhiều quá đấy.” Thẩm Tri Ly trề môi, “… Nhìn ta giống kiểu bụng đói vơ quàng lắm à?”.
Nhìn chằm chằm Thẩm Tri Ly, dường như phát hiện trong ánh mắt nàngkhông có chút gì là ham muốn sắc dục, thiếu niên mới thở phào.
Thẩm Tri Ly: “Có thể nói đây là đâu được chưa?”.
Thiếu niên nhìn trời, rồi lại nhìn đất, hậm hực đáp: “Minh Nguyệt cung”.
Thẩm Tri Ly: “Thế ra ngoài bằng cách nào?”.
Thiếu niên: “Không biết”.
Thẩm Tri Ly: “Vô Mặc sơn trang ở đâu?”.
Thiếu niên: “Không biết”.
Thẩm Tri Ly: “Tô Trầm Triệt ở đâu?”
Thiếu niên: “Không biết”
Thẩm Tri Ly: “…”
Thiếu niên nhìn Thẩm Tri Ly xuống giường, đi về phía bô xí, không nén được hỏi: “Ngươi định làm gì? Cuối cùng ngươi cũng chấp nhận số phậnchuẩn bị đi rửa bô xí đấy à?”.
Thẩm Tri Ly: “Không, ta định đổ bô xí này lên đầu ngươi”.
Thiếu niên run rẩy: “… Ngươi, ngươi không phải thật lòng đúng không”.
Thẩm Tri Ly: “Ngươi sẽ biết nhanh thôi”.
Thiếu niên khóc òa: “Ta thật không biết gì hết mà! Sau khi được bánvào đây ta luôn hầu cận Tiểu Diệp công tử, những thứ khác ta đều không…A, Tiểu Diệp công tử, mau đến cứu Lưu Ly, kẻ điên này định đổ bô xí…”.
Giọng nói uyển chuyển, yểu điệu vọng lại từ bên hông, mang ba phầnlạnh lùng, ba phần cao ngạo, bốn phần dịu dàng: “Ta biết rồi”.
Thẩm Tri Ly bất chợt quay người lại, nhìn thấy một nam nhân tuấn túvận áo đỏ rực, tóc đen mượt mà để rủ xuống bờ vai đang nhìn nàng chằmchặp. Nàng bất giác lùi một bước, trong lòng bỗng trào dâng một cảm giác kỳ lạ khó nói thành lời.
Nam tử liếc nhìn nàng, thè chiếc lưỡi đỏ tươi liếm vòng quanh đôi môi hồng hồng, sắc môi mọng đỏ mê hoặc lòng người.
Ánh mặt trời rực rỡ long lanh trong đáy mắt, chàng mở miệng, cười nhẹ nói: “Rất lâu rồi trong cung mới có nữ tử đến”.
Trong đầu Thẩm Tri Ly bỗng lóe lên hai chữ.
Quá đẹp…
“Tiểu Diệp tìm thấy tiểu tư của ngươi chưa?”
Tiểu Diệp công tử xoay người đáp, âm sắc dịu dàng, yểu điệu: “Tìmthấy rồi nhưng ở đây vừa có một nữ tử mới tới. Có muốn đến xem không?”.
“Được thôi, được thôi!”
“Nữ tử mới à? Ta cũng muốn xem!”
“Thế ta cũng đi xem…”
Sau vài tiếng xôn xao, từ cánh cửa hẹp ở một góc vườn xuất hiện vàiba mỹ nhân đủ các thể loại, đáng yêu có, dịu dàng có, kiêu kỳ có, hoa lệ có…
Bọn họ dùng đủ thể loại ánh mắt bao vây Thẩm Tri Ly.
Trong đầu Thẩm Tri Ly bỗng lóe lên bốn chữ.
Mỹ nam hậu cung.
Đây rốt cuộc là chỗ quỷ quái nào thế!
***
Sau khi bị cả chục ánh mắt săm soi từ trên xuống dưới rồi từ dưới lên trên, Thẩm Tri Ly nghe được những lời đánh gia như sau:
“Không đẹp.”
“Cũng thường thường.”
“Không bằng một ngón tay của cung chủ.”
“Quả nhiên vẫn là cung chủ đẹp nhất, những nữ tử rõ là chẳng lọt được vào mắt!”.
Sau đó… đám mỹ nhân một lần nữa phất tà áo rực rỡ, hoa lệ, hoặc ngúng nguẩy hoặc hùng dũng hoặc õng ẹo bỏ đi.
Thẩm Tri Ly đưa mắt tiễn họ đi xa rồi trong lòng vẫn thầm nguyền rủa tổ tông mười tám đời nhà họ.
Tiểu Diệp công tử phất tay áo, đôi mắt long lanh chứa nụ cười nhànnhạt nhìn Thẩm Tri Ly: “Xin đừng lấy làm phiền lòng, tính bọn họ thế đấy nhưng trong cung này quả thực không có nữ tử nào xuất sắc hơn cung chủcả”
Cung chủ… Kỷ Minh Nguyệt…
Thẩm Tri Ly không nén được bước lên phía trước kéo vị Tiểu Diệp côngtử có vẻ hơi thấu tình đạt lý này lại, thổ lộ hoài nghi vừa dâng lêntrong lòng: “Thế… các ngươi đều cam tâm tình nguyện ở lại Minh Nguyệtcung sao? Nhưng các ngươi xem ra còn chưa đến hai mươi, Kỷ… cung chủchắc hẳn tuổi tác cũng hòm hòm rồi chứ… Sao vẫn…”.
Lời nàng chưa nói dứt, Tiểu Diệp công tử đã giận dữ hất tay nàng ra.
“Loại nữ tử miệng còn hôi sữa như người thì hiểu cái gì!”
Thẩm Tri Ly: “…”
Tiểu Diệp công tử chỉnh lại vạt áo, trong nụ cười mê hoặc chứa vàiphần kiêu ngạo “Nói cho ngươi nghe ngươi cũng không hiểu, đây là lý dovì sao nàng ấy là chủ một cung còn ngươi chỉ có thể lưu lại đây rửa bôxí thôi”.
Thẩm Tri Ly ngớ người ra, tiếp đó dùng ánh mắt có chút thông cảm nhìn hắn: “Ngươi bị tẩy não rồi đúng không, hay… Đây chính là tình yêu chânthành chỉ có trong truyền thuyết chăng? Thật khiến người ta cảm độngmuốn khóc…”.
“Ngươi…” Tiểu Diệp công tử nhướng đôi mày đẹp, liếc đôi mắt đẹp, hình như là đang tức giận nhưng lại bỗng dịu lại: “Thế này đi, ta dẫn ngươiđến gặp cung chủ, ngươi sẽ biết mình nhỏ bé và ngu ngốc đến chừng nào!”, rồi quay đầu nói với thiếu niên đứng cạnh: “Lưu Ly, cởi y phục ra!”.
Thuốc tê vừa tan hết, Lưu Ly đang cố gắng cử động chân tay tỏ ra rất kinh ngạc: “Hả…”.
***
Tà áo đỏ rực uốn lượn trên nền đất theo bước chân của chủ nó, phát ra âm thanh sột soạt khe khẽ.
“Tiểu Diệp công tử.”
“Tiểu Diệp công tử.”
Trên đường đi liên tục có các tiểu tư mặc đồng phục vàng nhạt trong cung hành lễ với hắn, tư thế cung kính khiêm nhường.
Nam tử tuấn tú thận trọng khẽ gật đầu, tiến về phía trước, phía saulà một tiểu tư cũng mặc đồng phục trong cung cúi đầu nhịp nhàng bướctheo sau.
Từ bên ngoài vào trong cung, phải đi qua vô số cung điện sơn son thếp vàng, hành lang xa hoa sâu hun hút, nam tử đẹp đứng lại trước cánh cửacó chạm hình bách điểu triều phượng(*), phía trước cửa có hai tiểu tưdung mạo giống hệt như búp bê sứ đứng giữ cửa.
(*) Muôn chim hướng về phượng hoàng.
Thẩm Tri Ly hơi ngước mặt lên, cảm khái: Kỷ Minh Nguyệt rốt cuộc làtìm được ở đâu mà nhiều mỹ nhân đến thế, ra ngoài mang theo hai tiểu tưnày, quả thật quá phong độ… Trước đây dù gì nàng cũng là chủ một cốc,sao lại không nghĩ đến tìm vài thiếu niên đẹp để nở mặt nở mày chứ,nhưng… nuôi mấy thứ này chắc tốn tiền lắm…
Trong lúc nàng đang suy tính thì Tiểu Diệp công tử đã bị thiếu niên bên phải đưa tay cản lại.
Tiểu Diệp công tử nhíu mày: “Ta muốn gặp cung chủ”.
Thiếu niên bên trái mỉm cười, lúm đồng tiền thấp thoáng: “Cung chủhiện không tiện gặp người khác, tiểu nhân sẽ thông báo lại cho người.Tiểu Diệp công tử mời về trước, cung chủ bằng lòng sẽ tự cho người đếngọi công tử”.
Chân mày giãn ra, Tiểu Diệp công tử nhếch môi cười: “Trước đây ta đều không cần thông báo. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Hay là…”, giọngnói của hắn bỗng đanh lại, “Cung chủ đã xảy ra chuyện gì rồi?”.
Thiếu niên bên trái: “Cung chủ không có bất cứ chuyện gì, Tiểu Diệp công tử không cần phải lo lắng”.
Tiểu Diệp công tử cười nhạt: “Nếu ta nhất định phải vào thì sao!”.
Thiếu niên bên phải chặn lại trước: “Tiểu Diệp công tử, đừng làm loạn vô cớ ở đây, thế này chúng tiểu nhân rất khó xử”.
Nam tử tuấn tú và thiếu niên xinh đẹp nhìn nhau, không ai chịu nhường ai, không khí nhất thời vô cùng căng thẳng.
…Thật ra, cảnh tượng lúc này quá đẹp, Thẩm Tri Ly nghĩ.
Cánh cửa bỗng đột nhiên bị ai đó đẩy ra.
Một cánh tay thon thả, trắng trẻo từ trong thò ra, các ngón tay thondài, nước da mềm mịn như ngọc được mài giũa tỉ mỉ, sáng bóng như đượcphủ lân quang.
Thẩm Tri Ly im lặng cúi đầu nhìn tay mình, rồi lại nhìn cánh tay ấy, trong lòng dâng lên một nỗi buồn mơ hồ.
Vì sao nàng cảm thấy mình mới giống người sắp bốn mươi tuổi…
Bên kia, giọng nữ nhân có phần uể oải đã vang lên: “Tiểu Diệp chàng nhớ bản cung chủ đến thế ư?”.
Tiểu Diệp công tử lập tức cúi người, cẩn thận nâng bàn tay cua KỷMinh Nguyệt lên, âm sắc du dương như nước chảy: “Tiểu Diệp muốn gặp cung chủ”, trong lúc nói còn làm tư thế chuẩn bị đặt một nụ hôn nhẹ lên mubàn tay Kỷ Minh Nguyệt.
Kỷ Minh Nguyệt lại đẩy hắn ra không chút lưu tình, ngữ khí lạnh lùng: “Gặp bản cung chủ rồi, chàng có thể lui”.
Tiểu Diệp công tử hầu như không tin vào tai mình: “Cung chủ…”.
Kỷ Minh Nguyệt chậm rãi đứng thẳng lên, đến nhìn cũng không thèm nhìn Tiểu Diệp công tử, chỉ bóp bóp trán ra vẻ khổ sở: “Tâm Tả, Tâm Hữu, đihỏi cho ta trong cung có người nào mới đến tên là Thẩm Tri Ly không? À,đi làm một ít thức ăn đem lên đây”.
Hai thiếu niên sinh đôi đẹp trai dạ một tiếng rồi đưa mắt nhìn nhau, tên bên trái lập tức lui đi.
Thẩm Tri Ly chớp chớp mắt… không thể hiểu nổi vì sao Kỷ Minh Nguyệtlại muốn tìm nàng… Đợi đã, ánh măt nàng nhìn vào trong khe cửa…
Không phải xui xẻo đến vậy chứ…
Tiểu Diệp công tử vẫn không từ bỏ, ngước mặt lên nói: “Cung chủ… nàng sao thế, có phải là chán ngấy Tiểu Diệp rồi không?”.
Chiếc trâm cài hình quạt bằng ngọc rủ trên đầu Kỷ Minh Nguyệt khẽ lay động, thần sắc lại không chút thay đổi: “Sao có thể thế được, chàngnghĩ nhiều quá rồi đấy. Bản cung chủ không phải luôn có thái độ nàysao…”.
Tiểu Diệp công tử áp bàn tay Kỷ Minh Nguyệt vào má mình, ánh mắt đaubuồn, bi thương nói: “Cung chủ, rõ ràng hôm trước nàng còn nói yêu Diệpnhi nhất mà, hơn nữa… trước đây nàng luôn kêu người ta là ‘Diệp nhi thân yêu’ mà…”.
Kỷ Minh Nguyệt hình như cũng có chút xúc động, đôi mắt đẹp nhìn Tiểu Diệp công tử rất lâu.
Một giọng nói mừng rỡ đột nhiên vang lên phá tan bầu không khí ngột ngạt: “Tri Ly”.
Kỷ Minh Nguyệt và Tiểu Diệp công tử cùng quay đầu nhìn, còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra thì nhìn thấy một con chim to màu lông sặc sỡ vồlấy chú gà con.
Thiếu niên vận y phục vàng nhạt của cung đưa tay ra chặn đầu kẻ vừabổ nhào đến, đẩy hắn ra xa, mặt nghiêm nghị lắc đầu nói: “Tên này là ai, ta không quen biết hắn…”.
Kỷ Minh Nguyệt nhíu mày: “Này này, chàng…”.
Như thể không nghe thấy, Tô Trầm Triệt mặt đầy tổn thương nhìn Thẩm Tri Ly.
“Tri Ly lẽ nào nàng mất trí nhớ quên ta rồi ư? Còn nữa… Nàng có bị thương chỗ nào không?”
“… Ta không bị thương, ấy ấy, đừng sờ soạng lung tung trên người ta chứ!”
Phủi mạnh tay Tô Trầm Triệt ra, Thẩm Tri Ly định thần nhìn lại, mới bực bội nói: “Tô… sao ngươi lại thành ra thế này…”.
Chỉ thấy Tô Trầm Triệt hai chân trần, mái tóc dài đen óng ả bị xổ ra, trên người mặc một chiếc áo bào màu sắc sặc sỡ, chất vải mềm mịn nhưnước chảy chiếu sáng lấp lánh. Đuôi mắt hếch lên, dùng phấn hồng nhấnnhẹ, giữa trán điểm một nốt ruồi hình hoa lăng đỏ rực, phong cách trongsáng vốn có biến mất hoàn toàn, thay vào đó là vẻ phong lưu điệu đàngkhông biết dùng từ gì để diễn tả, đôi mắt đào hoa màu hổ phách chỉ cầnchớp khẽ đã khiến người ta hồn xiêu phách lạc.
Kỷ Minh Nguyệt không vui: “Này này, ta…”.
“Khó coi lắm à?” Tô Trầm Triệt cúi gằm mặt xuống.
Thẩm Tri Ly: “Cũng không phải… mà là…”, vắt óc tìm lời để miêu tả, “Một con sói đuôi to cắm lông công! Rất kỳ quặc…”.
Tô Trầm Triệt chớp mắt mấy lần, hình như đang suy nghĩ xem phải khenThẩm Tri Ly thế nào: “… Một sự miêu tả, ừm, đầy trí tưởng tượng”.
Húng hắng ho vài tiếng đều bị làm ngơ, khuôn mặt xinh đẹp được chămsóc kỹ càng nhìn chưa đến hai mươi tuổi của Kỷ Minh Nguyệt tối như không thể tối hơn, giọng nói lạnh như băng: “Hắn chính là Tri Ly mà chàngmuốn tìm?”.
Tô Trầm Triệt hình như lúc này mới để ý đến nàng ta, nở nụ cười chân thật: “Ừ, đa tạ mẫu thân”.
Kỷ Minh Nguyệt chỉ cảm thấy từng đường gân xanh trên trán mình nhưmuốn bứt tung, không nén được gào lên: “Ta đã nói bao nhiêu lần ta không phải là mẫu thân ngươi rồi mà!”.
“Ta biết rồi.” Tô Trầm Triệt lại cúi đầu như vừa bị đả kích, giọng nói lạc đi.
Rõ ràng bị Tô Trầm Triệt chọc tức đến mức muốn động thủ chặt hắn ralàm tám khúc, nhưng thấy bộ dạng hắn như thế Kỷ Minh Nguyệt lại khôngkhứ mềm lòng, môi khẽ động dậy: “Sao chàng đã ra đây rồi, vết thươngtrên người chàng còn chưa…”.
Tô Trầm Triệt tự nói với mình: “Có một đứa con lớn như mình quả làmột việc rất mất mặt, nhất là cha dượng mà mẫu thân tìm cho mình lại còn trẻ thế này, không nhận con là hài tử cũng là chuyện thường tình”.
Cha dượng…
Thẩm Tri Ly len lén nhìn Tiểu Diệp công tử…
Kẻ đó mở to đôi mắt mê hoặc hoang mang không hiểu chuyện gì, hình như không thể chấp nhận thân phận cha dượng vĩ đại từ trên trời rơi xuốngnày.
Kỷ Minh Nguyệt nắn nắn tay, tiến lên phía trước ấn vai Tô Trầm Triệt, lắc lắc: “Bản cung chủ đến nay vẫn chưa thành thân! Chưa thành thân!Chưa thành thân!”.
Tô Trầm Triệt ngước mắt lên, giọng càng thẽ thọt: “Thì ra ta là đứacon hoang”, dừng một lát, lại khẽ khàng: “Là phụ thân không cần mẫu tửchúng ta nữa ư? Mẫu thân, đừng buồn…”.
Kỷ Minh Nguyệt mặt mày xám ngoét như người chết.
Thẩm Tri Ly lại len lén nhớ lại khi ở Hồi Xuân cốc lúc Tô Trầm Triệttỉnh dậy cũng chắc mẩm nàng là nương tử của hắn. Từ một góc độ nào đó mà nói, cái tính một khi đã chắc mẩm thì có chín trâu cũng kéo không lạicủa Tô Trầm Triệt quả thật rất mạnh mẽ.
***
Lúc này, Thẩm Tri Ly không thể không bái phục sức chịu đựng của Kỷ Minh Nguyệt, bị dồn đến nước này mà vẫn không phát hỏa.
Bà ta gằn từng từ từng lời: “Người đâu, dẫn chàng hồi Linh Lung cung”.
Tô Trầm Triệt kéo kéo tay áo Thẩm Tri Ly quay đầu sang nói với Kỷ Minh Nguyệt “Mẫu thân…”.
Kỷ Minh Nguyệt bịt cái miệng tuyệt đối không nói được lời nào hay hocủa Tô Trầm Triệt lại trước khi hắn kịp nói hết câu: “Tên tiểu tư nàytặng cho chàng! Mãn nguyện rồi chứ?”.
Tô Trầm Triệt híp mắt cười: “Đa tạ”.
Nét dịu dàng lấp lánh trên gương mặt chàng tựa như một cơn gió mát vừa thổi qua, Kỷ Minh Nguyệt bất giác sững sờ.
Lúc định thần lại, Tô Trầm Triệt đã theo tiểu tư dẫn đường đi xa rồi.
Thật giống… thật giống người đó.
Cho dù là tướng mạo hay tính cách, đối với ai cũng nói nhỏ nhẹ, cửchỉ dịu dàng quyến luyến. Khi ngươi tưởng rằng có lẽ hắn đã nảy sinhtình cảm với ngươi thì mới phát hiện con người này căn bản là không hềcó nửa phần thật lòng, từ đầu đến cuối chỉ là ngươi cam tâm tình nguyện.
Việc đã như vậy rồi mà vẫn không nỡ… nhẫn tâm với hắn.
Liếc nhìn tiểu tư dẫn đường đang đi cách xa một đoạn, Thẩm Tri Ly săm soi bộ y phục mình đang mặc trên người, khẽ giọng nói: “Tô Trầm Triệt…cái bà Kỷ Minh Nguyệt ấy không phải là đã phải lòng ngươi rồi đó chứ?”.
Tô Trầm Triệt rờ rờ cằm suy tư nói: “Có lẽ là vậy”, bỗng quay sangnhìn Thẩm Tri Ly bổ sung, “Nhưng không cần lo lắng đâu Tri Ly, cho dù bà ta làm gì ta cũng chỉ thích nàng thôi”.
Thẩm Tri Ly vội vàng khỏa lấp: “… Vừa nãy ngươi gọi mẫu thân quả nhiên là cố ý”.
Tô Trầm Triệt cười e thẹn, đầu hơi cúi xuống: “Có chút chút”.
Thẩm Tri Ly giận dữ quay lại: “Thế ban đầu lúc tỉnh lại ở Hồi Xuân cốc ngươi gọi ta là nương tử cũng là…”.
“Không phải.” Tô Trầm Triệt ngẩng phắt lên, cắt ngang lời Thẩm TriLy, sắc mặt nghiêm túc, “Lúc đó ta thật sự tưởng rằng nàng là nương tửcủa ta”.
Thẩm Tri Ly im lặng một lúc, giọng nói chùng xuống vài phần: “Lúc đóngươi không biết nhưng bây giờ ngươi chắc hẳn đã biết chúng ta trước đây chưa hề quen biết nhau, còn người ngươi thích trước khi bị mất trí nhớchính là ả Diệp Thiển Thiển đó… Ngươi…”.
Tô Trầm Triệt đột nhiên lên tiếng: “Tri Ly, nàng có tin duyên phận không?”.
Thẩm Tri Ly ngớ người ra, định mở miệng thì đã nghe Tô Trầm Triệt như đang tự nói với chính mình: “Tri Ly, từ giây phút đầu tiên ta tỉnh lạinhìn thấy nàng, dường như trong tiềm thức có người mách bảo ta… đâychính là người ta muốn gần gũi, là người mà ta muốn ở bên suốt đời. Chonên ta phải giữ chặt nàng, kiếp này không bao giờ buông tay”.
Giọng nói khe khẽ phảng phất bên tai, vừa giống như lời tâm sự, vừa giống như một lời hẹn ước.
Ngoài cảm giác nổi da gà ra, hình như còn có một cảm giác khác.
Thứ cảm giác mà nàng không muốn chạm vào.
Thẩm Tri Ly ho lên vài tiếng, đánh trống lảng: “À… đúng rồi, Kỷ MinhNguyệt đã phải lòng ngươi sao lại cho phép ta ở bên cạnh ngươi làm tiểutư?”.
Lần này đến Tô Trầm Triệt im lặng một lúc rồi mới nói: “… Nàng không phải là đang giả trai sao?”.
Thẩm Tri Ly cúi xuống nhìn mình: “Ta không cố ý giả trai, đường cong của con gái cũng không giống với con trai…”.
Không nghe thấy Tô Trầm Triệt trả lời, Thẩm Tri Ly ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy Tô Trầm Triệt đang nhìn chằm chằm vào vị trí từ cổ đến eonàng, ho lên vài tiếng, im lặng quay mặt đi.
Thẩm Tri Ly mặt không chút biểu cảm: “… Sao ngươi lại quay mặt đi?”.
Tô Trầm Triệt nhìn trời: “Không có… ta chỉ đang nghĩ ra khỏi đây rồi không biết phải đi đâu tìm giống đu đủ đó”.
Thẩm Tri Ly giơ nắm đấm: “Ta… thật sự nhỏ đến mức đó sao!?”.
Tô Trầm Triệt quay đầu lại, giữ vai Thẩm Tri Ly, ánh mắt vô cùng chân thành nhìn nàng: “Không sao đâu, Tri Ly, ta không để ý cái đó đâu, tonhỏ gì ta cũng không chê nàng đâu”.
Thẩm Tri Ly: “…”.
Hất tay Tô Trầm Triệt ra, bỏ đi được vài bước, Thẩm Tri Ly hậm hựcnói: “Hừ… cái đó cũng không phải do ta muốn nhỏ. Lúc ta còn nhỏ sức khỏe không tốt, lớn lên lại thấp bé hơn người khác, cho nên… Sau đó sư phụtrị bệnh cho ta, cái đó cũng không phát triển theo…”.
Giọng nói hàm chứa nụ cười của Tô Trầm Triệt từ sau vọng đến: “Tri Ly, lúc nàng xấu hổ trông thật đáng yêu”.
“Ai xấu hổ chứ!?”
Thấy thiếu niên đi đằng trước quay đầu lại nhìn, Thẩm Tri Ly mới hạthấp giọng: “Thôi đi, nói hiện tại đi, tiếp theo ngươi định thế nào?”.
Tô Trầm Triệt: “Định thế nào?”.
Thẩm Tri Ly: “Là làm cách nào ra khỏi đây ấy! Ngươi không phải muốn ở đây luôn chứ”.
Tô Trầm Triệt nghĩ ngợi: “Tri Ly, nàng không phải muốn đến Vô Mặc sơn trang đó sao?”.
Thẩm Tri Ly gật gật đầu, lờ mờ có dự cảm không tốt: “Đừng nói với ta…”.
Tô Trầm Triệt gật đầu: “Vô Mặc sơn trang chính là nơi đây”.
… Rốt cuộc là sai lầm của nàng hay là sai lầm của Tô Trầm Triệt, vìsao nàng luôn cảm thấy mình vừa gặp Tô Trầm Triệt là hàng loạt xui xẻoập đến không ngừng nghỉ thế này?
Vô Mặc sơn trang ơi Vô Mặc sơn trang… Như thế chẳng lẽ nàng phải ở chỗ này cho đến mùa xuân hay sao?
Tô Trầm Triệt muốn an ủi nàng: “Ấy, Tri Ly, thật ra ở đây cũng khôngtệ, có cơm ăn áo mặc, muốn gì cứ nói một tiếng là có ngay lập tức, hơnnữa còn có phong cảnh hữu tình và suối nước nóng…”.
Thẩm Tri Ly mặt xị ra, ỉu xìu: “Không hứng thú”
Tô Trầm Triệt: “… Hơn nữa ăn ở đều miễn phí, chúng ta có thể ở đây ăn không ngồi rồi lợi dụng Kỷ Minh Nguyệt”.
Mặt Thẩm Tri Ly bỗng chốc tươi tỉnh hẳn, suy nghĩ một chút rồi nói: “Ngươi nói… hình như cũng đúng…”.
“Công tử, đã đến nơi rồi.”
Thiếu niên dẫn đường phía trước khẽ giọng nói, đột nhiên đẩy cánh cửa trước mặt, rồi vội vàng lui đi.
Cánh cửa kêu két một tiếng rồi mở rộng ra, Thẩm Tri Ly cảm tưởng mắt mình bị lòa đi…
Nếu trước đó mấy tên xuất hiện cùng Tiểu Diệp công tử có thể gọi làmỹ nam hậu cung thì bây giờ trước mắt nàng, chính là một đại dương mỹnam!
Mấy chục người… không, trên trăm mỹ nhân hoặc đánh đàn hoặc đánh cờhoặc đọc sách hoặc luyện chữ, mỗi mỹ nhân đều có một tiểu tư theo hầu…Còn y phục họ mặc đều sặc sỡ, hoa lệ đến chói mắt, xanh da trời, đỏthẫm, tím đậm, tím nhạt, đỏ nhạt, xanh lá nhạt,…
Thẩm Tri Ly siết chặt nắm tay, hai mắt tóe lửa giận phừng phừng.
Kỷ Minh Nguyệt bà ta, bà ta sao lại nuôi được, nuôi được, nuôi được…
Loại người chỉ được mẽ ngoài nuôi để làm gì, nuôi để làm gì, nuôi để làm gì…
Tô Trầm Triệt nghiêm mặt lại, kéo tay áo Thẩm Tri Ly, mắt nhìn thẳngđi xuyên qua đám mỹ nam, bước ra ngoài từ một cánh cửa khác.
Đám mỹ nam cũng chỉ ngước mắt lên nhìn một cái, thấy hai gã trai cũng giống mình bèn cúi đầu tiếp tục việc dang dở, xem như chưa từng thấy.
Lôi Thẩm Tri Ly đến một kho㮨 sân trong cung Hạo Hạn, Tô Trầm Triệtmới buông tay ra quay đầu nhìn Thẩm Tri Ly hồn vẫn còn đang lơ lửng trên mây, tỏ ra vô cùng tủi thân hỏi: “Tri Ly, bọn họ đẹp đến mức đó sao?”.
Thẩm Tri Ly vừa kịp lấy lại vài phần thần trí: “Ngươi nói cái gì?”.
Tô Trầm Triệt càng tủi thân: “Nàng không thèm nhìn ta”.
Thẩm Tri Ly không hiểu: “Nhìn ngươi làm gì?”.
Tô Trầm Triệt nắm tay Thẩm Tri Ly áp vào má mình, ánh mắt đau buồn,bi thương nói: “Tri Ly, rõ ràng lúc trước nàng nói là sẽ gả cho ta, hơnnữa… chúng ta cũng đã hôn rồi, sờ rồi…”.
Thẩm Tri Ly mặt không chút cảm xúc hất tay Tô Trầm Triệt ra: “Đừng có mà học đòi theo Tiểu Diệp công tử… Còn nữa, trí nhớ của ngươi loạn xạrồi đúng không, ta hôn ngươi sờ ngươi lúc nào?”.
Tô Trầm Triệt trề môi: “Nàng rõ ràng…”, giọng điệu thê tử bị ghẻ lạnh.
Thẩm Tri Ly cắt ngang, ánh mắt giận dữ: “Ngươi chờ ở đây, ta ra ngoài xem xét, không được đi theo nghe rõ chưa!”, giọng điệu trượng phu phụtình.
Nói xong, Thẩm Tri Ly đi thẳng một mạch ra ngoài.
Suối nước nóng, suối nước nóng ở đâu…
Thẩm Tri Ly đi được một đoạn, quay đầu nhìn phát hiện Tô Trầm Triệt quả thật không đi theo.
Thở phào một cái nhưng lại có chút không yên tâm… nàng vừa nãy có quá hung dữ chăng, Tô Trầm Triệt chắc không làm cái việc kiếm một gó khuấtngồi vẽ vòng tròn đấy chứ…
Khẽ nhếch miệng cười, Thẩm Tri Ly quả quyết cắt đứt dòng suy nghĩ của mình.
… Khoan dung với kẻ địch là tàn nhẫn với chính mình!
***
Minh Nguyệt cung rộng lớn hơn rất nhiều so với những gì Thẩm Tri Lytưởng tượng, đi tới đi lui đến mấy vòng mà cũng không tìm thấy, cuốicùng phải giả danh tiểu tư của Tiểu Diệp công tử mới hỏi một thiếu niênmặc đồng phục màu vàng nhạt khác mới biết được.
Đẩy cửa bước vào, hơi nóng phả vào mặt, bên trong đúng thật là suối nước nóng mà nàng ngày ngóng đêm trông.
Tuy chỉ là một con suối nhỏ nhưng… có còn hơn không!
Nhìn quanh không thấy bóng người, một màn yên tĩnh, Thẩm Tri Ly thòtay thử nhiệt độ nước, làn nước ấm nóng bao bọc lấy tay nàng, ấm áp màmê hoặc.
Nàng khó khăn nuốt nước bọt, dáo dác nhìn ra ngoài một lát, nhanh như cắt trút bỏ xiêm y rồi ngâm mình xuống làn nước ấm.
Hơi nóng mơn man da thịt, khoan khoái đến mức mắt nàng cứ híp lại.
Bất giác nhớ lại ngày xưa, trong suối nước nóng cực lớn ở Hồi Xuâncốc, được một bầy tỳ nữ tắm táp cho… nàng thở dài một tiếng, quả nhiênphải sớm thoát khỏi Tô Trầm Triệt, quay lại Hồi Xuân cốc nói rõ với sưhuynh. Nàng chỉ phản bội huynh ấy một lần, cũng không phải là mối thù gì to tát nhất định phải trả cho bằng được, tuy huynh ấy hiện giờ khiếnnàng cảm thấy sợ hãi, nhưng… trốn tránh không phải là cách, nàng vẫnphải về Hồi Xuân cốc đối diện với nó, thật ra sư huynh trong quá khứ đối với nàng không tệ…
Sư huynh trời sinh đã sợ nóng, mùa đông nàng lại chỉ có thể ở gầnsuối nước nóng, sư phụ nghiêm cấm sư huynh đến thăm nàng vào thời giannày, nhưng sư huynh vẫn trèo tường đến thăm nàng như mọi khi.
“Sư muội ngốc, hôm nay sư huynh đánh trận tuyết lại thắng nữa rồi, là một địch mười đấy nhé.”
Thiếu nữ ngồi bên suối nước nóng, chẳng chút hứng thú: “Ồ”.
Thiếu niên ngồi tựa vào nàng như không có xương, một chân thả xuốngdòng suối nóng: “Muội có thể phản ứng một chút được không? Ví dụ nhưkhen sư huynh của muội võ công xuất chúng chẳng hạn? Hoặc là hỏi xem tathắng như thế nào chẳng hạn? Cứ đến mùa đông là lại thành cái bộ dạngmuốn chết không muốn sống này… Haizzz, muội không biết ở ngoài tuyết rơi nhiều thế nào đâu, tích dày đến đầu gối luôn đó”, thiếu niên khoatrương dùng tay miêu tả, bộ dạng rất phấn khích, “Dọc hai bên đường đềulà người tuyết, sư huynh của muội đắp đúng bảy con nhé”.
“Hắt xì”, thiếu nữ hắt hơi một cái, “Không phải chỉ là đắp người tuyết sao, có gì hay ho đâu”.
Thiếu niên nghiêm mặt: “Có giỏi thì muội đi đắp một con xem nào”.
Thiếu nữ giơ nắm đấm, nhưng giọng lại thoải mái, không thèm chấp: “…Trẻ con!”.
Thiếu niên xoay người lại, đè nàng xuống, ngón tay không chút kháchkhí véo véo má thiếu nữ: “À há? Ai trẻ con? Muội vừa nói ai trẻ con?!”.
Sức lực không bì lại được, thiếu nữ chỉ còn cách khóc lóc nói ngược lại: “Muội trẻ con, muội trẻ con, muội trẻ con nhất”.
“Ha ha, ngoan lắm”, thiếu niên cười lớn, khoái chí véo mạnh hơn.
Cuối cùng được thả ra, thiếu nữ buồn bã ngồi ra xa, ấm ức mà không đủ sức.
Thiếu niên khều khều nàng: “Giận rồi à?”
Thiếu nữ dịch ra xa, không thèm để ý.
Thiếu niên giơ ra một thứ từ phía sau lưng, đặt trước mặt nàng, ánhmắt đắc ý: “Cầm lấy, cái này cho muội chơi, ta khó khăn lắm mới giấuđược trong ngực áo mang đến đây đó, người ta sắp đông cứng lại rồi. Muội không biết mang cái thứ này trèo tường phiền phức thế nào đâu, được rồi mà, mau cười với sư huynh một cái đi…”.
Thiếu nữ nghiêng mặt, trên tay thiếu niên là một quả cầu tuyết tobằng nắm tay, đã bắt đầu tan ra, nhưng trắng tinh bóng láng, thuần khiết tựa như bầu trời.
Không đợi nàng phản ứng, quả cầu tuyết đã ụp lên mặt.
Thiếu niên ôm bụng cười ngặt nghẽo: “Ha ha ha ha, muội ngốc thật đấy…”.
Thiếu nữ mặt không chút cảm xúc phủi tuyết trên mặt mình xuống, sau đó hung dữ nhét vào mũi thiếu niên.
Sau đó, hai ngươi vật nhau lăn lộn trên nền nhà.
Chỉ là, cho dù như thế, quả cầu tuyết đó vẫn đáng yêu đến mức khiến người ta nhớ nhung…
“Công tử, công tử… người đi chậm chút ạ…”
Giọng nói đột ngột vọng đến cắt đứt dòng suy tưởng của nàng.
“Ta đi ngâm suối nước nóng, ngươi đứng hầu ở ngoài được rồi”, giọng nói có chút lạc lõng, cô tịch.
“Vâng, công tử.”
Chỉ kịp vơ vội quần áo, tiếng bước chân đã gần trong gang tấc, Thẩm Tri Ly lùi lại, cả người vẫn ngâm trong nước.
May mà nơi này hơi nóng nghi ngút, người mới đến cũng không hề chú ý, sau mấy tiếng cởi quần áo loạt xoạt, bọt nước bắn lên, cả người đã ngâm trong làn nước ấm.
Thẩm Tri Ly cẩn thận ôm quần áo, không dám phát tiếng động lớn, rón rén lội vào một góc.
Trước mặt đã là thành hồ, nàng đang định trèo ra thì đột nhiên một tràng đối đáp vang lên.
“Ngươi, ngươi… công tử ta đang ở trong đó, ngươi không được vào…”
Sau một tiếng hự đau đớn gọn lỏn, cánh cửa bật mở.
Thẩm Tri Ly nín thở, đau khổ co rúm người lại.
Người trong hồ rõ ràng có chút không vui: “Đây là hồ của ta, ngươi đến lúc này có việc gì?”.
Người mới đến khổ sở nói: “Ngươi có thể ra ngoài một chút được không?”.
Thẩm Tri Ly càng khổ hơn, nàng sắp không nín thở được nữa rồi.
Người trong hồ nén giận: “Sao ta lại phải ra ngoài? Người phải rangoài chính là ngươi! Ngươi đến đây bao lâu, ta đến đây bao lâu rồi,đừng tưởng cung chủ nhẫn nại bao dung với ngươi mà ngươi thích làm gìthì làm…”.
Người mới đến dường như có lòng tốt nhắc nhở: “Nếu ngươi còn không ra ngoài, ta e là ta phải ném ngươi ra… So ra, ta thấy ngươi tự đi thì tốt hơn”.
Người trong hồ cuối cùng không nhịn được, giọng nói điệu đàng, uyểnchuyển trở nên lạnh lùng, u ám: “Tâm trạng ta đang không được vui, ngươi xéo đi!”.
Người mới đến thở dài: “Ta đành phải động thủ thôi”.
Người trong hồ: “Ngươi định làm gì… Không được đến đây! Nếu không ta bẩm báo với cung chủ…”.
Cùng với tiếng nước bì bõm, Thẩm Tri Ly không nín thở thêm được nữa cũng trồi lên mặt nước.
Thứ nhìn thấy trước tiên chính là đôi mắt vô tội, toàn thân sặc sỡnhư công đang đứng ở mép suối của Tô Trầm Triệt, trong tay chàng túmmột…
Thẩm Tri Ly cố sức chớp chớp mắt, để xác định mắt mình không bị hoa.
Nhưng cảnh tượng trước mắt vô cùng rõ ràng.
Tô Trầm Triệt vẫn là Tô Trầm Triệt.
Còn trong tay Tô Trầm Triệt là Tiểu Diệp công tử vẫn đang trần truồng như nhộng…
Thẩm Tri Ly ngớ người mở miệng: “Ngươi đang làm gì thế?”.
Tô Trầm Triệt thả lỏng tay, im lặng nhìn xuống, hai tay giấu sau lưng: “Không làm gì hết!”.
Tiểu Diệp công tử bị rơi xuống đất, mái tóc dài đen bóng xổ tung,gương mặt tuấn tú đầy vẻ hoang mang, dường như không thể hiểu nổi chuyện gì vừa mới xảy ra.
Ánh mắt Thẩm Tri Ly lướt từ hõm cổ tinh tế của Tiểu Diệp công tử, đến phần ngực trắng tinh, chiếc eo thon thả, hai đùi thẳng gầy dang rộng,khó khăn lắm mới tìm lại được giọng nói của mình, run rẩy hỏi Tô TrầmTriệt: “Ngươi… ngươi định làm thế nào?”.
Tô Trầm Triệt suy nghĩ: “Giết người diệt khẩu”.
***
Tô Trầm Triệt nhìn xung quanh, đau đầu nói: “Tri Ly, thanh bội kiếm của ta không có ở đây, đành dùng thứ cùn một chút thôi”.
Sau đó… hắn giơ một cái gắp than lên.
Thẩm Tri Ly lội bì bõm trèo lên từ suối nước nóng, hai tay dang rachặn Tô Trầm Triệt lại: “Ngươi bình tĩnh lại đi… cũng không nhất địnhphải giết người chứ!”.
Tô Trầm Triệt trừng trừng nhìn nàng, ánh mắt bỗng chốc tối sầm lại.
Thẩm Tri Ly còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, Tô Trầm Triệt đã cởiáo bào bên ngoài quấn người nàng lại, tiếp theo vòng tay bế nàng đặt ởmột góc yên tĩnh.
Thẩm Tri Ly vùng vẫy ngồi thẳng lên, thò đầu ra từ chiếc áo bào rộngthùng thình, thì thấy Tô Trầm Triệt lại cầm cái gắp lửa lên… hình nhưđang áng chừng xem nó có vừa tay không.
Tiểu Diệp công tử dường như lúc này mới tỉnh táo lại, hốt hoảng dùngtay che bộ phận nhạy cảm trên cơ thể lại, không ngừng lùi ra sau.
“Ngươi, ngươi… định làm gì đó?”
Tô Trầm Triệt mỉm cười bước tới trước một bước: “Ngươi còn không mặc y phục ư?”.
Nụ cười đó trong mắt của Tiểu Diệp công tử đáng sợ chẳng khác nào gặp ma.
Tiểu Diệp công tử giống như bị kích động, nhặt vội quần áo mặc vàongười rồi lùi nhanh mấy bước, cố gắng bình tĩnh nói: “Chúng ta không thù không oán, ngươi hà tất phải giết người diệt khẩu? Các ngươi đi đi, sựviệc hôm nay ta coi như chưa từng xảy ra…”.
Tô Trầm Triệt mặt biến sắc, chính khí lẫm liệt: “Ta không thể xem như chưa từng xảy ra”.
Ngươi có gì mà phải xem như chưa từng xảy ra chứ! Người bị nhìn trần trụi là ta mà!
Tiểu Diệp công tử cố nén mong muốn tiến lên phía trước giết chết TôTrầm Triệt: “Vì sao ngươi không thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra?”.
Tô Trầm Triệt: “Nếu có một người đàn ông khỏa thân trước mặt người trong lòng ngươi, ngươi có tức giận không?”.
Tiểu Diệp công tử không nén nổi giận dữ: “Có liên quan gì đến ta? Cũng đâu phải là ta muốn…”.
Giọng Thẩm Tri Ly nhẹ nhàng vang lên từ phía sau: “Này… Tô TrầmTriệt, thật ra ta cũng nhìn rất nhiều rồi, không chỉ một mình hắn ta,nếu ngươi muốn giết, chắc là giết không hết được đâu… hắt xì…”.
Tô Trầm Triệt vứt cái gắp lửa sang một bên, nhảy xổ đến: “Tri Ly, nàng không bị cảm lạnh chứ?”.
Thẩm Tri Ly: “Chắc là có một chút… hắt xì… mặc áo ướt khó chịu quá… hắt xì…”.
Tô Trầm Triệt trầm tư, rồi cởi áo ngoài, áo trong ra, quấn lên ngườiThẩm Tri Ly: “Đắp cái này trước đã, ta đi lấy y phục cho nàng, nhanhthôi!”.
Thẩm Tri Ly lại hắt xì thêm một cái, nhìn nửa thân trên trần trụi của Tô Trầm Triệt mà nàng đã từng nhìn rất nhiều lần khi còn ở Hồi Xuâncốc.
Không gầy ốm nhưng cũng không quá vạm vỡ, vai rộng eo thon đùi dài,đường nét cơ thể mướt mát, thật ra thân hình như thế đối với đàn ông mànói… cũng khá… đẹp…
Có chút không tự nhiên ngoảnh mặt đi, Thẩm Trì Ly nói: “Thật ra… cáinày không cần đưa cho ta…”, nói rồi trả lại áo trong trắng tinh cho TôTrầm Triệt.
Tô Trầm Triệt không đón lấy, nói thật khẽ: “Rất khó coi sao?”.
Thẩm Tri Ly bình tâm nói: “… Rất khỏe mạnh, nếu bị chém chỉ cần không vào chỗ chí mạng thì không chết được đâu… hắt xì…”.
Tô Trầm Triệt: “Thế so với cái gã già chát đằng kia thì thế nào?”.
Tiểu Diệp công tử phẫn nộ: “Năm nay ta mới hai mươi hai tuổi!”.
Tô Trầm Triệt từ từ quay đầu lại, Tiểu Diệp công tử tựa vào tường, nắm chặt vạt áo, im bặt.
Thẩm Tri Ly dùng mu bàn tay che miệng: “… Hắt xì… hắt xì…”.
Tô Trầm Triệt xoa xoa đầu Thẩm Tri Ly, định men theo suối nước nóng đi ra ngoài.
Ai ngờ Tiểu Diệp công tử đúng lúc này đột nhiên trở nên hung bạo!
Nhặt lấy cái gắp than, Tiểu Diệp công tử đột nhiên nhắm thẳng Tô Trầm Triệt đập xuống! Thân người run rẩy theo, rõ ràng là vô cùng phẫn nộ.
Tô Trầm Triệt nhẹ nhàng lách người tránh đòn, tay Tiểu Diệp công tửva vào một cơ quan trong suối nước nóng, đồng thời tay còn lại điêncuồng nhặt bất cứ vật gì ném sang!
Chân khẽ nhích sang một bên, Tô Trầm Triệt cử động cổ tay, nụ cười trên mặt càng sâu sắc.
Lúc Tô Trầm Triệt đang né những thứ bị ném vào người, thì phía trên suối nước nóng bỗng phát ra một tiếng ầm cực lớn.
Một cánh cửa đá vô cùng lớn từ trên trời rơi xuống, nhanh như cắt chặn giữa hai người, Tô Trầm Triệt muốn xông qua cũng đã muộn.
Chỉ có ánh mắt đột nhiên sáng quắc, lóe lên tia lạnh lùng, miệng lẩm nhẩm nói gì đó.
Tiểu Diệp công tử lau mồ hôi, thở hổn hển, yếu ớt vịn vào tường đá, tự nói với mình: “Cuối cùng hắn muốn nói gì thế nhỉ…”.
Một tiếng nói vang lên: “Hắn đại khái nói, ngươi mà ra ngoài là chếtchắc… hắt xì… đúng rồi, làm sao ra ngoài đây? Hay là có cơ quan có thểmở ra?”.
Sắc mặt Tiểu Diệp công tử phút chốc cứng đờ, quay đầu nhìn người nàođó bị đám quần áo màu sắc sặc sỡ quấn thành cái bánh tét mà khuôn mặtvẫn bình tĩnh, dung nhan tuấn tú nhất thời hiện lên một nét cười: “…Không ra được, có điều xem ra hắn ta rất để ý đến ngươi đấy…”.
***
Cô nam quả nữ cùng ở chung một phòng, chuyện gì sẽ xảy ra?
Nếu họ tình trong như đã thì chắc chắn sẽ thổ lộ với nhau, bỏ qua mọi thù hận, lửa tình nhen lên thì khó mà dập tắt được.
Nếu họ chỉ là yêu đơn phương thì chắc chắn một bên sẽ bá đạo chiếmđoạt, gạo nấu thành cơm, từ đây tình yêu ngược đãi bắt đầu chàng yêu tata ngược đãi chàng, triền miên dai dẳng cho đến khi cả hai cùng chết…
Nếu họ chẳng ai thèm để ý đến ai…
Thẩm Tri Ly hắt xì, nhấc nửa mắt lên không chút thần sắc nói: “Ngươi định làm gì ta?”.
Tiểu Diệp công tử từ tốn chỉnh trang lại y phục, thắt lại đai lưngđàng hoàng tử tế, sau đó tiến một bước về phía Thẩm Tri Ly, cười nhẹ: “E rằng phải phiền tới cô nương rồi…”.
Hắn còn chưa nói xong thì đã thấy Thẩm Tri Ly đột ngột giơ tay lên,chưa kịp phản ứng thì một tiếng “phụt” với ánh sáng sắc lạnh đã lao tới.
… Tiếp đó, hắn cứng đờ người ra.
Lại hắt xì một cái, Thẩm Tri Ly lẩm bẩm: “Không được… Cứ thế này sẽ phát sốt mất”.
Sau đó vòng ra sau lưng Tiểu Diệp công tử, thong thả cởi y phục ra.
“Tiểu Diệp công tử, cho ta mượn khăn tắm nhé, ồ, còn dầu tắm, nhưngta dùng của ngươi có vẻ không thích hợp cho lắm. Thôi, trong tình cảnhnày còn kén chọn gì được nữa… hắt xì…” Thở dài một tiếng, Thẩm Tri Lymang chiếc yếm ướt sũng đến đặt bên lò sưởi hong khô, rồi lại thong thảtắm một cái.
Tắm xong thì chiếc yếm mỏng cũng đã được hong khô, mặc thêm trung ykhô ráo của Tô Trầm Triệt vào, lắc đầu nhìn chiếc áo bào sặc sỡ như đuôi công, Thẩm Tri Ly quả quyết quay người.
“Cái đó, xin lỗi, ngươi có thể cho ta mượn được không.”
Sau đó nàng thản nhiên như không lột áo choàng ngoài mới tinh và quần của Tiểu Diệp công tử mặc vào người.
Mặt Tiểu Diệp công tử từ xanh chuyển sang trắng bệch, từ trắng bệchlại chuyển sang đỏ, cuối cùng nén không nổi tức giận quát: “Đã lấy áochoàng thì thôi, quần của ta ngươi…”.
Thẩm Tri Ly: “Ta để lại quần lót cho ngươi đấy thôi”.
Tiểu Diệp công tử cười gằn: “Sao ngươi không lột ta trần truồng luôn cho rồi”.
Thẩm Tri Ly rờ cằm: “Ngươi thật muốn ta làm thế à? Dù sao ta cũngkhông để tâm, suy cho cùng vừa nãy cũng nhìn hết rồi… hắt xì…”, như thểmuốn an ủi, Thẩm Tri Ly thêm một câu, “Vừa nãy ta nhìn thấy thân hìnhngươi cũng được lắm, so với những gã ta từng nhìn thấy thì cũng ở vàohàng đầu bảng đấy, bị lột sạch cũng không cần phải tự ti đâu…”.
Tiểu Diệp công tử đang giận cũng phải phì cười: “Ngươi thật xứng với tên gian phu của ngươi”.
Thẩm Tri Ly không vui: “Ta xứng với tên đó chỗ nào!”.
Tiểu Diệp công tử: “Hạ lưu vô sỉ giống nhau”.
Thẩm Tri Ly vỗ vỗ ngực Tiểu Diệp công tử: “Là một trong những namnhân được cung chủ Minh Nguyệt cung sủng ái, ngươi nói lời này thậtchẳng có sức thuyết phục nào… hắt xì… đúng rồi…”, Thẩm Tri Ly hỏi mộtvấn đề mà nàng hiếu kỳ từ lâu, “Cung của các người nhiều nam nhân nhưthế, chỉ có một mình cung chủ của ngươi là nữ… Bà ta chịu nổi sao?”.
Tiểu Diệp công tử im lặng hướng mắt sang hướng khác, nhìn ra xa, buồn buồn nói: “Ngươi hiểu cái gì?”.
Thẩm Tri Ly ngồi xuống, tay sờ cằm: “Ta không hiểu, ngươi nói với talà được rồi, dù sao bây giờ có rất nhiều thời gian, nhìn bộ dạng ngươichắc cũng nhịn lâu lắm rồi”.
Tiểu Diệp công tử: “Ta không nói cho ngươi biết đâu, đây là chuyện giữa ta và nàng ấy…”.
Thẩm Tri Ly hắt xì một cái rồi nói tiếp: “Không nói thì thôi, ngươi đứng đây được rồi, dù sao đợi Tô Trầm Triệt tìm đến…”.
Tiểu Diệp công tử đột nhiên cười nhẹ, lạnh lùng nói: “Ngươi tin hắn đến vậy sao?”.
Thẩm Tri Ly hơi ngẩn ra.
Nàng đột nhiên nhận ra, khoảnh khắc vừa rồi tiềm thức nàng đã lựa chọn tin tưởng Tô Trầm Triệt.
Cảnh tượng cuối cùng đó Tiểu Diệp công tử không nhìn rõ nhưng không hiểu sao nàng lại hiểu được Tô Trầm Triệt muốn nói gì.
Hắn nói là: Tri Ly, đợi ta.
Thế là nàng liền tin rằng hắn sẽ tìm đến, tin rằng hắn sẽ cứu nàng.
Đây không phải là một tín hiệu tốt.
Thẩm Tri Ly điềm tĩnh lại, bình thản nói: “Ngươi muốn nói gì?”.
Tiểu Diệp công tử: “Người đời rất bạc bẽo, gặp phải người xảo trá như thế ngươi thật sự an tâm tin tưởng sao?”, giọng nói của hắn u ám, vanglên trong căn phòng đầy hơi nóng, khiến cho người ta cảm thấy lành lạnh: “Bị người ta bán rồi mà vẫn giúp người ta đếm tiền…”.
Thẩm Tri Ly nhìn xuống đất ra chiều suy nghĩ, lòng bỗng cô đơn.
“… Cho nên, nam nhân chẳng phải là thứ tốt đẹp gì…”
Thẩm Tri Ly đột ngột ngẩng đầu lên: “À há?”.
Tiểu Diệp công tử liếc nàng một cái, ánh mắt long lanh, quyến rũ vô vàn.
Thẩm Tri Ly run rẩy, cố nén nhưng cũng không nén được: “Tiểu Diệpcông tử, chẳng lẽ ngươi thật ra là… nữ nhân?”, nói rồi nhìn ngực hắn…chắc không thể nào đâu, còn phẳng hơn cả mình…
Tiểu Diệp công tử lặng lẽ: “Không phải”.
Thẩm Tri Ly: “Hắt xì… thế thì… ngươi từng bị một nam nhân làm tổn thương sâu sắc?”.
Tiểu Diệp công tử: “Không có”.
Thẩm Tri Ly: “Còn nói cứng”.
Tiểu Diệp công tử tức giận hằn cả gân xanh: “Ta không nói cứng, takhông thích nam nhân, ta chỉ thích…”, hắn im lặng dừng một lúc rồi mớinói, “Dù sao cũng không giống các ngươi, ngươi không hiểu được đâu”.
Thẩm Tri Ly: “Ngươi không nói thì làm sao ta biết được? Thế này đi,chúng ta trao đổi nhé, ngươi nói cho ta nghe, ta giúp ngươi giải thuốctê”.
“Thật không?”
Thẩm Tri Ly: “Nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy”.
Tiểu Diệp công tử buồn rầu thở dài: “Được thôi”.
Đây lại là một câu chuyện với những tình tiết ngàn năm như một mà vẫn khiến người ta thương cảm.
Tiểu Diệp công tử là con tiểu thiếp của một gia đình thương buôn giàu có, vừa xinh xắn vừa yếu ớt, lúc cả nhà bị giết sạch may mắn trốn trong kho củi nên thoát khỏi kiếp nạn, khi ra ngoài thì nhìn thấy Kỷ MinhNguyệt nhan sắc tuyệt trần. Lúc đó, Tiểu Diệp công tử lòng đầy thù hậnvớ lấy búa chặt củi liều chết với kẻ thù, kết quả là bị Kỷ Minh Nguyệtchỉ cần một cước đã cho đo đất…
Kỷ Minh Nguyệt đạp lên lưng hắn mỉm cười, giọng uể oải: “Tiểu tử, kẻ thù của ngươi không phải là ta”.
Tiểu Diệp công tử lúc đó mới mười hai tuổi ngước mặt lên nhìn: “Vậyngươi nói cho ta biết kẻ thù của ta là ai, ta phải báo thù!”.
Thẩm Tri Ly vô cùng hứng thú chớp mắt: “Bà ta giúp ngươi báo thù rồi à?”.
Tiểu Diệp công tử: “Không có, nàng đánh ta một trận”.
Thẩm Tri Ly: “…”.
Tên này thì ra là một kẻ thích bị ngược đãi, Thẩm Tri Ly lặng lẽ nhích ra xa một chút…
Tiểu Diệp công tử liếc mắt: “Ngươi đang nghĩ gì thế… nàng đánh ta làđể ta hiểu rõ sức lực của mình đến đâu, ta sẽ tự báo thù, nhưng…”, ánhmắt hắn bỗng trở nên dịu dàng, “Là nàng ấy dạy ta trưởng thành…”.
Thẩm Tri Ly lặng lẽ nhích ra xa chút nữa.
Dạy ta trưởng thành cái gì, nghe sao cứ thấy không lành mạnh…
Khẽ giọng thủ thỉ vài câu, Tiểu Diệp công tử có chút lạc lõng nói:“Chỉ tiếc là, trước nay ta đều không phải là người trong trái tim nàngấy, gã đàn ông có phúc mà không biết hưởng đó lừa dối nàng ấy! Nếu cómột ngày ta gặp hắn ta nhất định sẽ băm vằm hắn ra…”.
Thẩm Tri Ly: “Hắt xì… là ai thế?”.
Tiểu Diệp công tử dường như chợt bừng tỉnh, lấy lại thần sắc: “Nhữnggì liên quan đến ta ta đều đã kể cho ngươi nghe, tới lượt ngươi thựchiện lời hứa rồi!”.
Thẩm Tri Ly: “Ồ”.
Sau đó nàng đứng dậy, dời Tiểu Diệp công tử đến một góc, dùng y phụcbện thành dây cột lại, sau đó rút châm ra, lại nhẹ nhàng điểm vào haihuyệt đạo trên người Tiểu Diệp công tử.
“Được rồi, giải rồi.”
Tiểu Diệp công tử: “… Ngươi gạt người”.
Thẩm Tri Ly: “Gần mực thì đen, học được từ ai đó”.
Ngay lúc ấy, bên ngoài thạch môn bỗng ầm một tiếng, dường như có một lực cực lớn tác động vào.
Bên ngoài loáng thoáng có tiếng người đang trò chuyện.
Hai người cùng quay sang nhìn.
Tô Trầm Triệt, rốt cuộc ngươi đang làm cái gì vậy…
Tiểu Diệp công tử chau mày: “Ngươi muốn bị người bên ngoài phát hiện trong bộ dạng này sao?”.
Nhìn Tiểu Diệp công tử chỉ mặc độc chiếc quần lót và trung y màutrắng, còn nàng thì mặc chiếc áo choàng rộng thùng thình chẳng vừa vặnchút nào, Thẩm Tri Ly quả quyết nói: “Không muốn!”.
Tiểu Diệp công từ: “Vậy thì tốt, ngươi thả ta ra, ta dẫn ngươi ra ngoài”.
Thẩm Tri Ly híp mắt: “Không phải ngươi nói không ra ngoài nữa sao?”.
Tiểu Diệp công tử nhếch môi cười: “Chỉ có ngươi được gạt người, ta không được sao?”.
… Đều chẳng phải là thứ tốt đẹp gì.
Thôi vậy.
Thẩm Tri Ly cởi dây trói, nói: “Ngươi tốt nhất là không nên có ý đồđen tối, ngoài thuốc tê ra ta còn không ít cách để làm cho ngươi phảinghe lời ta”.
Tiểu Diệp công tử: “Ta biết rồi”.
Thẩm Tri Ly lại mơ hồ có cảm giác rất bất an.
Nếu Tô Trầm Triệt vào đây, phát hiện nàng và Tiểu Diệp công tử đã biến mất… Vậy thì… sẽ thế nào đây?
***
Không đợi nàng nghĩ nhiều, Tiểu Diệp công tử nhanh chóng, vận động tay chân, gõ hai tiếng vào thành hồ của suối nước nóng.
Hồ nước nóng lớn bỗng tách đôi, một lối đi hiện ra trước mắt, TiểuDiệp công tử loay hoay một lúc ở một bên lối đi, từng ngọn đuốc lần lượt được thắp sáng, men theo con đường đi xuống là một mật thất.
… Mọi người đều thích đào mật thất ở dưới nơi mình ở sao?
Tiểu Diệp công tử nghiêng mặt, không khỏi tự kiêu: “Thế nào, chưa từng thấy qua đúng không?”.
Thẩm Tri Ly thật sự ngại nói cho hắn biết trong vườn của mình còn có một cái to hơn.
Trong đầu bỗng lóe lên một cảnh tượng, một chàng trai vận áo trắngnhư tuyết, ánh mắt khép hờ đưa cho nàng tấm bản đồ bằng da trâu màuvàng, giọng nói dịu dàng.
Chất giấy thô ráp và nặng trình trịch dường như chỉ mới hôm qua.
Trong một phút mơ màng, khuỷu tay Thẩm Tri Ly hình như va phải vật gì.
Nàng vội vàng lùi lại một bước, thân người mất trọng lực, cả ngườingã về phía sau, khuỷu tay đập vào một tảng đá cứng, đau thấu trời, saulưng có tiếng loảng xoảng.
Có người kịp thời kéo nàng lại trước khi đầu nàng va vào tảng đá phía sau.
Thẩm Tri Ly còn chưa kịp hoàn hồn nắm chặt lấy bắp tay, hổn hển nói: “Hắt xì hắt xì… đa tạ”.
Tiểu Diệp công tử chẳng thèm nhìn nàng, ngây người nhìn phía sau nói: “… Nếu bị cung chủ phát hiện chúng ta làm vỡ cái này là chết chắc”.
Thẩm Tri Ly quay lại nhìn, ánh đuốc quá tối, thậm chí nàng không kịpđể ý một tảng đá không biết xuất hiện sau lưng mình từ lúc nào… ấy, connhím?
Lúc này con nhím bằng đá đã vỡ thành hai mảnh, từng cây trâm thép cắm trên mặt đá phát ra ánh sáng sắc lạnh.
“Đây là cái gì?”
Tiểu Diệp công tử: “Đây là tượng đá của kẻ phụ tình đó”.
Thẩm Tri Ly: “… Lông trên người hắn nhiều vậy sao?”.
Tiểu Diệp công tử liếc nàng một cái: “Đây là do cung chủ tức tối châm vào. Cung chủ căm ghét nhất là bị phản bội, phản bội nàng ấy thì đặcbiệt không thể tha thứ”.
Thẩm Tri Ly: “…”.
Cảm giác lạnh sống lưng này là thế nào?
Nàng chắc không phải là đang lo lắng cho Tô Trầm Triệt đấy chứ…
Thẩm Tri Ly do dự một lát: “Vậy bây giờ phải làm thế nào?”.
Tiểu Diệp công tử trầm ngâm: “Dựng lên lại, coi như chưa có chuyện gì xảy ra”.
Thẩm Tri Ly cúi đầu tìm nơi để kê tay, đột nhiên phát hiện bức tượng đá này có một bộ phận không bị đâm kim… là đầu
Chân khẽ đá một cái, chiếc đầu lật lại, gương mặt đàn ông khá đẹp,mũi cao môi mỏng, đôi mắt đào hoa khẽ hếch lên ở phần đuôi, cực mê hoặclòng người.
Chỉ là… nhìn thế nào cũng cảm thấy có chút quen quen.
Khó khăn lắm mới dựng tượng đá lên được, Tiểu Diệp công tử đột nhiên nhìn nàng muốn nói gì đó lại thôi.
Ngập ngừng một lúc, hắn mới nói: “Khuỷu tay của ngươi chảy máu kìa”.
Thẩm Tri Ly nhấc khuỷu tay lên mới phát hiện phía cổ tay có một vệtmáu giống như một con lạch nhỏ từ từ chảy xuống, đầu óc bỗng choángváng, nàng lảo đảo người mới sực nhớ xé áo choàng bên ngoài rịt lại.
Không biết vải quá tốt hay là sức Thẩm Tri Ly quá yếu, xé mấy lần mà cũng chẳng rách.
Tiểu Diệp công tử thở dài, tiến lên xé tay áo Thẩm Tri Ly, cánh taytrắng muốt lộ ra, rồi xé áo giữa của mình một đoạn, giúp Thẩm Tri Lybuộc vết thương lại.
Trước đây nàng đùa giỡn với Tiểu Diệp công tử như thế, đối phương còn hai lần liên tiếp giúp nàng, Thẩm Tri Ly sờ khuỷu tay đã được băng bólại, có chút ngại ngùng nói: “Đa tạ ngươi, những việc trước đây ta xinlỗi”.
Tiểu Diệp công tử ho một tiếng, quay người đi tiếp, giọng nói có chút không tự nhiên: “Ta trước giờ không tính toán với nữ nhân”.
Men theo mật thất đi một đoạn khá dài, Thẩm Tri Ly cảm thấy không khí giữa họ khá là thoải mái, không nén được hỏi: “Mật thất này có đườngnào thông trực tiếp ra ngoài không?”.
Tiểu Diệp công tử: “Có”.
Mắt Thẩm Tri Ly sáng lên: “Là lối nào?”.
Tiểu Diệp công tử liếc ngang: “Ngươi muốn rời khỏi?”.
Thẩm Tri Ly do dự một lát, mới chậm rãi gật đầu, Tiểu Diệp công tửcũng ngập ngừng rồi mới nói: “Không thể đuợc, ta sẽ không nói cho ngươibiết đâu. Cả Minh Nguyệt cung chỉ có mình ta và cung chủ biết mật thấtnày, người từ bỏ ý định đi!”.
Thẩm Tri Ly “ồ” một tiếng, hai người lại không ai nói với ai tiếng nào.
“Đến rồi, trước mặt có lối ra.” Tiểu Diệp công tử dừng bước, hình như là thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt long lanh khẽ chớp, nụ cười có ba phầnlạnh lùng: “Chốc nữa ta về chỗ của ta, ngươi đi tìm tên gian phu củangươi, bảo hắn nhớ đừng đến làm phiền ta, nếu không ta không khách sáođâu”.
Nhìn Tiểu Diệp công tử đi ra Thẩm Tri Ly gọi: “Ê… đợi đã”.
Nàng nhanh chóng cởi áo choàng, đưa cho Tiểu Diệp công tử: “Cái nàytrả lại cho ngươi… hắt xì… dù gì cũng là của ngươi, ta mặc cũng khôngtốt”.
Tiểu Diệp công tử quét mắt nhìn nàng một cái, đẩy áo về phía nàng: “Áo người khác mặc rồi ta không mặc lại đâu”.
Nói rồi sải bước đi ra, Thẩm Tri Ly đuổi theo, lại nhét vào tay hắn: “Thế cũng trả lại cho ngươi”.
Chân mày của Tiểu Diệp công tử khẽ nhíu lại, phẩy chiếc áo choàng trắng tinh một cái, khoác lên vai Thẩm Tri Ly.
Thẩm Tri Ly giơ tay định đẩy ra thì đột nhiên ánh mắt khựng lại, chỉ kịp thốt ra hai tiếng: “Mau tránh…”.
Chỉ nhìn thấy một thứ không biết là vật gì vùn vụt lao tới, va mạnhvào vai Tiểu Diệp công tử, Tiểu Diệp công tử không kịp né, ngã nhào rađất.
Thẩm Tri Ly đang định xoay người đỡ thì hai cánh tay dịu dàng, cẩn thận giữ tay nàng lại.
“Tri Ly, nàng…”
Không đợi Tô Trầm Triệt nói hết, Thẩm Tri Ly hất mạnh hắn ra, giậndữ: “Ngươi vừa làm gì thế hả? Sao lại vô cớ đả thương người khác!”.
Tô Trầm Triệt bị Thẩm Tri Ly quát, ngớ người ra: “Ta không phải…”.
“Tránh ra.” Thẩm Tri Ly đi lướt qua Tô Trầm Triệt, cúi xuống đỡ Tiểu Diệp công tử.
Tiểu Diệp công tử đau đến nỗi ngũ quan nhăn nhó, chỉ phát ra tiếng rên khe khẽ.
Thẩm Tri Ly vội vàng bắt mạch, quả quyết lật người vén vạt áo TiểuDiệp công tử sang một bên, ngón tay luồn vào lưng Tiểu Diệp công tử ấnnhẹ, gỡ cây trâm cài trên đầu xuống vặn nhẹ, lấy một ít thuốc từ lỗ nhỏbí mật bên trong, rồi cẩn thận xoa vào lưng Tiểu Diệp công tử.
Nàng khẽ giọng nói bên tai hắn: “Mấy ngày này phần lưng nhất địnhkhông được tiếp xúc với vật gì, buổi tối nằm nghiêng càng tốt, thuốc này chỉ hóa giải tạm thời thôi, chốc nữa ta kê đơn thuốc cho ngươi…”.
Bôi thuốc xong, Tiểu Diệp công tử có vẻ đỡ hơn một chút, tựa vào người nàng thều thào nói: “Ta biết rồi, đa tạ”
Thẩm Tri Ly: “Ngươi ngồi đây đợi một chút, ta đi gọi tiểu tư của ngươi đến dìu ngươi”.
Tiểu Diệp công tử thở yếu ớt nói: “Được”.
“Tri Ly, ta…”
Thẩm Tri Ly không thèm quay đầu lại: “Ta hiện đang rất tức giận,không muốn nghe ngươi nói, ngươi nói một tiếng ta đánh ngươi một cái,cho nên ngươi đợi ta bớt giận một chút rồi hẵng nói”.
Tô Trầm Triệt im lặng, lặng lẽ quay người bỏ đi.
Tiếng guốc gỗ nện trên nền đất lúc có lúc không.
Thẩm Tri Ly hơi nghiêng mắt nhìn, mới phát hiện thứ vừa rồi ném Tiểu Diệp công tử cũng là… một chiếc guốc gỗ.
Nàng len lén quay đầu, thì thấy bóng Tô Trầm Triệt lạc lõng, lầm lũichân một bên thấp một bên cao, hình như vì chạy quá nhanh, y phục trênngười vẫn còn xộc xệch…
Đúng là biết giả vờ mà…
Nàng cũng có nói gì nặng lời lắm đâu, làm gì đến nỗi hắn phải tự làm mình thảm hại như vậy chứ…