Nhìn cả ban toàn món ăn cay, tuy Hàn Vũ Tích và Tô Tĩnh Như đều chưa ăn cơm trưa, nhưng lại không có khẩu vị gì.
Nếu Lâm Vân ở đây thì thật là tốt. Anh ấy khẳng định thích ăn những món này. Hàn Vũ Tích nghĩ tới đây, không khỏi ngẩng đầu nhìn Tô Tĩnh Như, hỏi:
- Tô tiểu thư, xin hỏi vì sao Lâm Vân không tới?
- Chị thực sự là vợ của Lâm Vân sao?
Tô Tĩnh Như nhìn chằm chằm vào khuôn mạo như vẽ của Hàn Vũ Tích. Tuy làn da của mình không kém, nhưng vẫn có chút hâm mộ làn da của cô ta.
- Đúng vậy, tuy nhiên…
Hồng Tường không biết nói như thế nào. Tuy Lâm Vân đã ký trên giấy ly hôn, nhưng mình còn chưa ký tên. Nếu nói chuyện này ra, chả phải khiến cho cô gái trước mặt này xem thấp mình sao? Xem thấp thì xem thấp, mình vẫn không muốn rời Lâm Vân. Nàng đang muốn nói chuyện, Tô Tĩnh Như lại lấy ra một cái vòng cổ.
"Tưởng Niệm?"
Hàn Vũ Tích đột nhiên đứng lên, nhìn chằm chằm vào cái vòng cổ trong tay của Tô Tĩnh Như, toàn thân run rẩy. Một cốc nước bị nàng đụng vào, đổ ra mặt bàn. Nước trong cốc dọc theo cái bàn chảy xuống mặt đất. Từng tiếng tí tách tí tách vang lên, nhưng Hàn Vũ Tích không cảm thấy được.
- Có thể cho chị xem cái vòng trong tay em một lát được không?
Tiếng nói của Hàn Vũ Tích run rẩy, tay cũng run rẩy.
Tô Tĩnh Như chứng kiến biểu lộ của Hàn Vũ Tích, ánh mắt liền buồn bã. Nàng biết mình suy đoán đã đúng. Vòng cổ này thực sư là của Hàn Vũ Tích. Một chiếc vòng xinh đẹp như vậy rõ ràng lại tên là Tưởng Niệm. Tuy trong lòng rất đau khổ, không muốn đưa, thậm chí còn hối hận vì đã lấy vòng cổ ra. Nhưng đối mặt với ánh mắt chờ đợi và thần sắc kích động của Hàn Vũ Tích, như muốn đoạt chiếc vòng trong tay của mình vậy. Tô Tĩnh Như vẫn là chậm rãi đưa cái vòng cổ cho cô ta, giống như chiếc vòng nặng tựa ngàn cân vậy.
Vòng cổ rời đi càng xa, lòng của nàng càng đau. Một sát na, khi Hàn Vũ Tích nhận lấy cái vòng, trái tim của Tô Tĩnh Như như muốn đình chỉ. Nàng hít một hơi thật sâu, mới phát hiện vòng cổ trong tay mình đã ở trong bàn tay run rẩy của Hàn Vũ Tích.
Quả nhiên, đây là Tưởng Niệm đã bị mình làm mất. Lần nữa vuốt ve Tưởng Niệm trong tay, hình ảnh của Lâm Vân đang điêu khắc những hạt vòng này lại xuất hiện trước mắt Hàn Vũ Tích.
Buổi tối hôm đó, buổi tối sinh nhật của mình hôm đó, anh ấy ở trước mặt mình, làm ra Tưởng Niệm. Trong cái ngày mà mình bước sang tuổi 24…
"Vũ Tích, chúc em sinh nhật vui vẻ! Cái vòng này là anh làm tặng em". Giọng nói và nụ cười của Lâm Vân như trở lại trước mặt nàng. Chính là, vật còn nhưng người đã đi nơi nào?
- Vũ Tích, những năm nay thật vất vả cho em…
….
Tưởng Niệm lại ở trong tay mình, nhưng người mình muốn ôm lại không tại. Hàn Vũ Tích không nhịn được nữa, cầm vòng cổ lên vuốt vẻ, nước mắt đã rơi đầy mặt. Lâm Vân…
- Anh đừng đi…
Hai mắt mơ mơ hồ hồ nhìn thấy thân ảnh của Lâm Vân dần dần biến mất. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com
- Hàn Vũ Tích….
Tuy Tô Tĩnh Như trong lòng rất khổ sở, nhưng thấy thân thể của Hàn Vũ Tích có chút lung lay, vội vàng tiến lên đỡ nàng.
- Chị làm sao vậy?
Lời nói của Tô Tĩnh Như kéo Hàn Vũ Tích ra khỏi suy tưởng.
- A, thực xin lỗi, em tìm được cái vòng này ở đâu? Là em nhặt được hay sao?
Hàn Vũ Tích đột nhiên suy nghĩ, có phải Tô Tĩnh Như đã nhặt được cái vòng này. Sau đó Lâm Vân tìm được cô ta, về sau liền cho cô ta luôn cái vòng Tưởng Niệm. Hay là Lâm Vân nhặt được, sau đó đưa cho cô ta?
Nhưng Tưởng Niệm là của mình, mình không thể cho người khác. Lâm Vân, cho dù cô gái trước mặt này là vợ mới của anh, em cũng không thể cho cô ấy. Tha thứ cho em vì đã không nghe lời anh lần này. Bởi vì đây là quà tặng anh đã cho em….
Hàn Vũ Tích cẩn thận nắm vòng Tưởng Niệm trong tay, có chút bối rối nhìn Tô Tĩnh Như. Nàng sợ cô gái xinh đẹp này sẽ lấy đi Tưởng Niệm trong tay mình.
- Lâm Vân…Là chồng của chị?
Tô Tĩnh Như nhìn Hàn Vũ Tích khẩn trương cầm vòng cổ như vậy, âm thầm thở dài. Quả nhiên mình nghĩ không sai. Chủ nhân của vòng cổ là cô gái này,, hơn nữa cô ấy còn yêu nó hơn tánh mạng.
- Anh ấy…
Hàn Vũ Tích thấy Tô Tĩnh Như không hỏi muốn vòng cổ, mà hỏi câu khác. Tuy rất muốn nói Lâm Vân là chồng của mình, nhưng lời đến bên miệng, lại không biết nói như thế nào. Vạn nhất nữ tử này là vợ mới của Lâm Vân, mình nói như vậy không phải làm Lâm Vân khó xử sao?
Nàng cảm thấy thiếu nợ Lâm Vân rất nhiều, rất là xin lỗi anh ấy. Nếu như nói Lâm Vân chưa ly hôn mình, chẳng phải là phá hỏng cảm tình giữa hai người bọn họ? Nàng có thể cảm giác, cô gái xinh đẹp này cũng rất yêu Lâm Vân. Mình đã hiểu lầm Lâm Vân vô số lần, hiện tại không thể để cho người khác cũng hiểu lầm anh ấy.
Nhưng cứ như vậy để cho Lâm Vân rời đi? Trái tim của Hàn Vũ Tích như muốn bị xé rách. Không…Mình không có vĩ đại như vậy, Lâm Vân là chồng của mình, vì sao mình không dám nói? Mà sự thực anh ấy vẫn là chồng của mình.
Thấy Hàn Vũ Tích muốn nói lại thôi, Tô Tĩnh Như lập tức suy đoán được một ít nguyên nhân trong đó. Trong lòng cười khổ, tuy ta rất muốn giống như cô suy nghĩ, nhưng mấy thảng rồi ta còn chưa gặp qua anh ấy một lần.
- Kỳ thực, Lâm Vân và em chỉ là bạn bè bình thường, chị không nên suy nghĩ nhiêu quá. Anh ấy chỉ là nhân viên trong công ty của em mà thôi. Em…
Tô Tĩnh Như rất muốn nói quan hệ của mình với Lâm Vân không tầm thường. Nhưng sự thật Lâm Vân chỉ cứu mình một mạng, sau đó hai người đi ra ngoài ăn một bữa cơm mà thôi.
"Chỉ là quan hệ bạn bè? Vi sao mình luôn luôn nhớ tới hắn? Hắn đã có một người vợ xinh đẹp như Hàn Vũ Tích, vì sao mình còn muốn nghĩ tới hắn? Mình…"
- A, em…Em nói là thật? Em chưa có kết hôn với Lâm Vân?
Hàn Vũ Tích nghe thấy Tô Tĩnh Như nói như vậy, có chút ngây dại. Lâm Vân rõ ràng còn chưa có kết hôn. Trái tim nàng vui mừng như muốn nổ tung. Hận không thể lập tức chạy tới chỗ làm của Lâm Vân, không quan tâm tới cái gì, nhào vào lòng anh ấy. Nói cho anh ấy biết, mình rất nhớ anh ấy.
- Ngày đó, em và Lâm Vân cũng ăn cơm ở chỗ này. Đúng rồi, lúc gọi điện thoại em còn chưa nói là quán ăn Hồ Nam ở chỗ này, vì sao chị lại biết.
Tô Tĩnh Như đột nhiên nhớ tới Hàn Vũ Tích làm thế nào tìm được nhà ăn này.
- Bởi vì chị đã dẫn anh ấy tới chính quán ăn này ăn cơm.
Hàn Vũ Tích đột nhiên có chút kiêu ngạo. Nam nhân của nàng còn đang suy nghĩ nàng, nên mang người khác đi ăn cơm liền tới chỗ này. Tuy nhiên, vừa nghĩ tới Tô Tĩnh Như rất có thể cũng ngồi ở chỗ của mình đang ngồi, trong lòng của Hàn Vũ Tích có chút chua chua. Khó trách lúc cô ta mới tới cứ nhìn chằm chằm vào chỗ mình ngồi
- Chị dẫn anh ấy tới đây ăn cơm?
Tô Tĩnh Như âm thầm nghĩ, Hàn Vũ Tích không phải là nữ tử thích chủ động a. Vì sao lai nói là dẫn anh ấy tới, mà không phải là Lâm Vân dẫn cô ta tới.
- Ừ, lần đó chị còn hiểu lầm anh ấy là không hiểu chuyện…
Hàn Vũ Tích nói tới đây liền cúi đầu xuống. Thực xin lỗi, Lâm Vân.
- Anh ấy không hiểu chuyện? Chị Vũ Tích, chị biết gần nhất, chồng chị đã làm được những gì không?
Tô Tĩnh Như kinh ngạc nhìn Hàn Vũ Tích.