Quý Cạnh Trạch không lái được Hummer, Ác Điểu, về nhà ấn "1020", cửa quả nhiên mở. Cậu lại vẫn có chút không thể tin được, quay đầu nhìn Trần Thuật: "Thật sự là sinh nhật tôi!?"
Trần Thuật ghét bỏ đây là câu vô nghĩa: "Không phải cửa có thể mở sao?" Y nói, lướt qua Quý Cạnh Trạch vào nhà, thay quần áo đổi giày, Quý Cạnh Trạch lại vẫn đứng ngoài cửa thử qua thử lại mật mã, mở đóng đóng mở, làm không biết mệt.
Trần Thuật nhìn bộ dạng cậu, nhớ tới lúc ở bệnh viện Viên Dương nói với y: "Vận khí của cậu không tồi, cùng Tiểu Quý, tôi về sau không cần lo lắng cậu sẽ biến thành kiểu thương nhân đầy mỡ rồi, tình bạn của hai ta cũng có thể tiếp tục."
"Như nhau, tôi cũng là quen biết với lão Nghê rồi, mới không lo lắng cậu sẽ mặt than sống hết quãng đời còn lại!"
Quý Cạnh Trạch sống đến 100 tuổi, cũng vẫn như cũ là một trái tim đầy nhiệt huyết, cho dù người khác không nói, Trần Thuật cũng không nghi ngờ điều này chút nào. Y cũng nghĩ đến một ít lời thề y chưa từng nói với Quý Cạnh Trạch, chỉ có chính mình trong lòng biết đến: "Tại mỗi thời điểm cậu cần tôi, mặc kệ muộn bao nhiêu, mặc kệ xa bao nhiêu, mặc kệ là thời tiết gì, mặc kệ sẽ bị ai nhìn thấy, tôi nhất định đều sẽ đuổi tới bên cạnh cậu, vĩnh viễn sẽ không lại để cậu một mình."
Sau khi trải qua một ít khắc khẩu, thậm chí chia tay, bọn họ đều minh bạch lảng tránh không thể chân chính giải quyết vấn đề, bọn họ đều tại bất đồng trình độ làm ra thay đổi. Mà hiện tại thay đổi này, y muốn do y chủ động bước ra một bước kia.
Trần Thuật gọi: "Tiến vào, tôi nói với cậu một chuyện."
Quý Cạnh Trạch đóng cửa lại tiến vào, cười hì hì: "Tôi đoán đều quá mơ hồ, bởi vì mật mã lúc trước của anh một chút quy luật cũng không có!"
Trần Thuật cầm lấy di động, tay dọc theo 4853 vẽ một lần, hỏi Quý Cạnh Trạch: "Giống cái gì?"
Quý Cạnh Trạch nghĩ nghĩ: "Chính xác?" (hình dấu tích)
"Ừm." Trần Thuật cười, rất hài lòng với trí thông minh của cậu: "Lúc tôi mua phòng liền đã nghĩ, mật mã nhà tôi, chỉ cho cái người đúng nhất kia."
Quý Cạnh Trạch sửng sốt nhìn y, bóng đèn trong ánh mắt cũng sáng rực lên: "Tôi chính là người đó sao?"
"Tôi không biết." Trần Thuật trả lời, nhìn thấy bóng đèn của Quý Cạnh Trạch tắt, nhanh chóng hôn cậu một cái: "Sau khi hai ta cãi nhau tôi đặc biệt tức giận, tôi cảm giác cậu cùng hình tượng lý tưởng trước kia của tôi không giống chút nào! Bộ dạng cũng không thanh tú, nhiều chủ ý còn không nghe lời, còn mẹ nó muốn làm tôi... tôi còn thật cho cậu làm..."
Y đột nhiên trầm trầm cười: "Cậu cảm giác cậu là đúng người sao?"
Quý Cạnh Trạch tức giận quay mặt đi không nhìn y.
Trần Thuật thò tay bẻ mặt cậu lại đây: "Nhưng ngày đó tôi đột nhiên phát hiện cách nghĩ của tôi thay đổi, đi mẹ nó, không muốn tìm đúng, liền chắp vá với cậu!" Y cười lại hôn cậu một chút: "Cho nên tôi đem mật mã đổi thành sinh nhật cậu, nhắc nhở chính mình, cho dù có chỗ nào không đúng, cho dù cậu muốn cùng tôi chia tay, cậu vẫn là người tôi muốn tìm."
Quý Cạnh Trạch nhanh chóng đem mặt chôn vào lòng Trần Thuật, mắt cậu đỏ, ngại mất mặt không muốn cho y nhìn thấy, nhưng thanh âm nghẹn ngào vẫn như cũ bán đứng cậu: "Tôi cũng đâu có chia tay với anh."
"Ngoan." Trần Thuật sờ sau lưng cậu, chầm chậm vuốt.
Hoãn một lát, Quý Cạnh Trạch ngẩng đầu hỏi: "Anh vừa rồi muốn nói với tôi cái gì?"
"Ừm..." Trần Thuật trầm ngâm một chút, trong lòng thế nhưng có chút thấp thỏm.
"Làm sao?" Quý Cạnh Trạch nhìn vẻ mặt y rất nghiêm túc, hai người bọn họ đoạn thời gian trước vẫn không được tự nhiên, thật vất vả hòa hảo, cậu không muốn giữa bọn họ về sau biến thành nói cái gì cũng cố kỵ: "Anh nói thẳng, chúng ta còn giống như trước đây được không? Có lời gì liền nói thẳng, chẳng sợ đánh một trận, cũng đừng đặt ở trong lòng."
Trần Thuật cười: "Tôi sợ tôi đánh không lại cậu."
"Tôi sẽ nhường anh!"
"Khoác lác!" Trần Thuật cúi đầu trầm mặc một lát, cầm tay cậu, nhẹ giọng nói: "Tôi muốn nói với cậu, hai ta sống cùng nhau đi?"
Quý Cạnh Trạch giật mình nhìn y, cậu đã yên lặng chờ đợi chờ đợi chuyện này rất lâu, lâu đến nỗi sau khi cãi nhau một trận, chia tay một lần, đã buông tay hi vọng, lại không nghĩ rằng hiện tại rốt cuộc đợi đến lời mời này. Nhưng là khi cậu đợi đến những lời này, lại không vui sướng như cậu tưởng tượng, trong lòng nặng nề, đều là cố kỵ. Nếu nói vài khát vọng kia của cậu đã mọc rễ ở trong lòng Trần Thuật, kia cố kỵ của Trần Thuật cũng đã ở trong lòng cậu nảy mầm.
"Ừm... Thực ra..." Quý Cạnh Trạch lắp bắp nói: "Thực ra như bây giờ, cũng rất tốt..."
"Cậu không muốn?" Trần Thuật hỏi.
"Không phải." Quý Cạnh Trạch lắc đầu, "Như bây giờ đã rất tốt."
Trần Thuật nhìn cậu: "Không tốt, cậu sinh bệnh tôi cũng không biết."
"Tôi sợ... Tôi cũng không phải sợ, tôi không muốn làm anh khó xử." Quý Cạnh Trạch xoa bóp lòng bàn tay y, "Anh không cần như vậy."
Trần Thuật nhìn bộ dáng cẩn thận dè chừng kia của cậu, thế nhưng có chút xót xa, y trước kia luôn ngóng trông Quý Cạnh Trạch có thể "hiểu chuyện", nhưng hiện tại cậu thật "hiểu chuyện", sẽ thay y suy nghĩ, y vẫn là càng thích Quý Cạnh Trạch lúc ấy hơn!
Trần Thuật nghĩ, chua bẹp cũng không phải bản chất của mình, dè chừng cẩn thận cũng không phải Quý Cạnh Trạch chân chính, như bây giờ càng không phải là tình yêu chân chính của hai người bọn họ! Nghiêm túc trên mặt y quét sạch, híp mắt bắt đầu cười xấu xa: "Bây giờ là tôi cầu cậu tới ở cùng tôi, ngài đây là cự tuyệt?" Y cười gật đầu: "Cậu chờ, lần tới cậu cầu tôi, ít nhất cũng phải cho cậu cầu ba năm!"
"A?" Quý Cạnh Trạch choáng váng.
"Cho cậu một cơ hội cuối cùng, tới hay không? Tôi đếm tới ba – ba!"
Quý Cạnh Trạch ngao một tiếng bổ nhào vào trên người y: "Một đâu? Hai đâu? Đút chó?"
Trần Thuật niết cằm cậu hôn qua, cười nhẹ: "Đút cậu!"
Cuối tuần hai người bọn họ đi Quý Cạnh Trạch bên kia thu thập đồ đạc, Trần Thuật vốn cho rằng "tế nhuyễn" nhà Quý Cạnh Trạch sớm đều đã chuyển tới nhà mình, không nghĩ tới bây giờ lại thu thập ra vài thùng, y nhìn thẳng nhíu mày: "Này đều là cái gì, đệch, cúp?" Y cầm cái cúp kia ra, là quán quân giải bốn năm câu lạc bộ bóng bàn của trường tiểu học nào đó... "Cúp hồi tiểu học còn cầm? Này phải chuyển tới lúc nào!"
Quý Cạnh Trạch giải thích: "Đây là quán quân đầu tiên trong nhân sinh của tôi, ý nghĩa phi phàm!"
"Miếng lót chuột này cũng có ý nghĩa phi phàm?"
"Cái này tôi chơi game cần dùng! Không có nó khẳng định đoàn diệt!"
"Trước kia không có nó cậu ở chỗ tôi cũng chơi không ít!"
"Tôi hiện tại không phải chính thức chuyển qua sao!"
"Ông trời của tôi ơi!" Trần Thuật buồn cười: "Đồ cưới chính thức của ngài rốt cuộc có cái gì đáng giá chút không... Quần áo lấy nhiều chút," Y phiên đồ quở trách, "Nên lấy nhiều thì không cầm, ngày nào cũng mặc áo ngủ của tôi."
"Tôi thích mùi trên người anh!" Quý Cạnh Trạch cười hì hì.
"Uây, có ai căm ghét tôi dùng nước hoa ấy nhỉ? Thế nào lại thích mùi của tôi?" Trần Thuật cười lạnh: "Không phải chê tôi ẻo lả sao!"
"Nước hoa vốn là ẻo lả!" Quý Cạnh Trạch trừng mắt, "Tôi thích là mùi của anh, hương vị vốn có ấy!"
"Tôi có mùi gì?"
"Anh ấy à..." Quý Cạnh Trạch cười, "Mùi vẫn thạch nhân gian!"
Cuối cùng hai người bọn họ chỉ dẫn theo chút đồ có thể đặt được trong cốp xe, còn lại chuẩn bị mượn chiếc xe lớn chút tới lấy. Thu thập đồ đạc mệt quá sức, quyết định ở bên ngoài đối phó một ngụm, liền đi cái quán nhỏ hai người lần đầu tiên hẹn hò ăn cơm kia, tùy tiện gọi chút đồ ăn, Trần Thuật móc ví tiền ra trả tiền, kéo một tờ tiền mặt ra xong "ai nha" một tiếng.
Quý Cạnh Trạch hỏi: "Làm sao?"
Trần Thuật hơi dừng một chút mới nói: "Rớt biên lai." Nói, y cúi người vịn thùng thủy tinh, xoay xoay tìm kiếm.
Cô gái thu ngân cũng tìm giúp: "Anh, tay khẳng định không thò vào được."
Trần Thuật nghĩ nghĩ: "Đũa thì sao?"
"Cũng không được." Cô gái lắc lắc đầu, bày ý kiến: "Nếu không anh sang cửa hàng linh kiện cách vách mượn thanh sắt gì đó?"
Trần Thuật nói với Quý Cạnh Trạch: "Cậu ngồi đợi cơm, tôi đi tìm thanh sắt."
Quý Cạnh Trạch nói: "Tôi đi cho."
"Không cần!" Trần Thuật cự tuyệt, cường điệu: "Cậu tìm chỗ ngồi, tôi lập tức liền trở lại." Nói xong bay nhanh rời đi.
Quý Cạnh Trạch nghe lời tìm chỗ ngồi, đợi Trần Thuật. Vừa ngồi xong, cơm đồ ăn còn chưa tới, lại thấy cô gái giọng ngọt ngào lúc nãy, cô đưa một tấm thẻ tới trước mặt Quý Cạnh Trạch: "Anh Trần đánh rơi, em gõ gõ thùng thủy tinh, nó từ khe hở rớt xuống đất, liền nhặt ra."
Quý Cạnh Trạch vừa nói lời cảm tạ vừa nhận lấy, vừa thấy liền vui vẻ, không phải biên lai gì, này rõ ràng là cái danh thiếp cậu hai tay đưa cho Trần Thuật ở chỗ thang cuốn trung tâm hội triển lãm hồi lần thứ hai gặp mặt!
Khó trách vừa rồi Trần Thuật che che lấp lấp, thì ra là thẹn thùng! Cậu mau chóng trở vè đài thu ngân, nhanh chóng đem tờ "biên lai" kia "không cẩn thận rơi vào" trong tủ thủy tinh, vờ vịt giải thích với cô gái thu ngân: "Kia, ừm, anh Trần người này ấy à, anh ấy thích... tự lực cánh sinh, đúng! Anh ấy thích việc của mình tự mình làm!" Lại dặn: "Đợi một lát anh ấy trở về em đừng nhắc tới việc vừa rồi nha, để anh ấy nghĩ biện pháp lấy ra. Cám ơn, cám ơn nha!"
Quý Cạnh Trạch trở về chỗ ngồi trong ánh mắt sửng sốt của cô gái thu ngân, lại một lát sau Trần Thuật mới từ cửa hàng linh kiện cách vách trở về, cầm trong tay một sợi dây thép thật dài, một đầu còn dính một khối keo dính hai mặt nhỏ. Y đem dây thép thò vào trong khe hở tủ thủy tinh khoắng một trận, cũng không móc được "biên lai", cô gái thu ngân biết rõ là sao thế này, nhưng ngại với Quý Cạnh Trạch dặn cũng không thể nói.
Cơm đã lên, Trần Thuật còn đang mò mẫm, gấp đến đầu đều là mồ hôi, Quý Cạnh Trạch đi tới giả bộ mặt không chút để ý: "Biên lai gì vậy, đừng tìm nữa, về xin lại là được."
"Không được, có việc." Trần Thuật đầu cũng không nâng, một lòng một dạ đem dây thép thò tới từng góc một, "Cậu đừng quản tôi, đi ăn cơm trước đi."
Quý Cạnh Trạch nhịn cười: "Nếu không anh gõ gõ cái tủ thử xem, không chắc nó sẽ tự rớt xuống!"
Cô gái thu ngân: Đạo văn! Đạo văn trắng trợn! Này rõ ràng là biện pháp em nghĩ ra!
Quý Cạnh Trạch nói xong trở về trước bàn ăn cơm, Trần Thuật ấn cậu nói gõ gõ hộp thủy tinh, quả nhiên từ mặt đất nhặt được tấm danh thiếp kia, lúc này mới tươi cười, phủi đất thổi bụi, đặt về trong ví tiền như bảo bối.
Quý Cạnh Trạch nhìn y trở lại trước bàn ăn cơm như hùm như sói, trên trán còn có mồ hôi lúc nãy sốt ruột vã ra. Cái loại danh thiếp này ngay cả chính cậu cũng không có, sau khi chính thức nhập chức sớm đã đổi phiên bản mới, không nghĩ cái người bình thường một lời nói buồn nôn nói cũng lao lực, lại vẫn giữ danh thiếp cậu đưa từ lúc hai người bọn họ mới quen, hơn nữa còn thả trong ví tiền mang theo bên người...
Về nhà, trước khi lên lầu, Quý Cạnh Trạch ôm đồ, ngẩng đầu nhìn cửa sổ nhà Trần Thuật nơi tầng bảy.
"Phát ngốc cái gì?" Trần Thuật vỗ vai cậu một chút: "Yên tâm đi, sẽ không tùy tiện đuổi cậu ra, nhưng..." Y có chút xin lỗi nói: "Lỡ như có người đến, khả năng cậu phải trốn một chút."
Quý Cạnh Trạch căn bản không coi trọng, cười nói: "Trần Thuật, mấy thứ còn bên kia không cầm nữa."
"Làm sao?" Trần Thuật sửng sốt, "Không phải đều có ý nghĩa trọng đại đối với cậu sao?"
Quý Cạnh Trạch xông lên trước vào tòa nhà ấn thang máy, đẩy Trần Thuật đang đầy bụng khó hiểu theo ở phía sau: "Mau về nhà! Từ nay về sau nơi này cũng là sân nhà của tiểu gia!"
Bao nhiêu lời ngon tiếng ngọt cố ý khả năng cũng không hề có hiệu quả, vết thương lành hẳn thường thường liền ngay tại trong nháy mắt lơ đãng nào đó.
Ngày đó vì để củng cố địa vị sân nhà còn chưa vững chắc, Quý Cạnh Trạch căn cứ tâm tính đi tiểu chiếm địa bàn, khai phá một ít chỗ mới chưa làm qua, giải khóa một ít tư thế mới, Trần Mĩ Lệ thật sự thể hội một lần thể lực của Quý Hiền Huệ, xong việc hừ cũng không hừ một tiếng, ngả đầu liền ngủ. Quý Cạnh Trạch thanh lý hiện trường, thế nhưng còn chưa thỏa mãn làm vệ sinh trong nhà! Đợi đến hết thảy đều làm xong, cậu đi tắm sau đó khỏa thân trở lại phòng, xốc chăn lên dùng cả tay cả chân ôm lấy người, cũng không quản người ta ngại cậu ngủ triền người, treo trên người Trần Thuật, hít sâu hương vị của y.
Tôi, phi thường, thích anh. Thích đến mức, hiểu được một phần bản thân anh chưa từng biểu đạt, cũng một lần nữa nhận thức được chính tôi.
Cảm giác an toàn cùng lòng tự tin trước kia rất khuyết thiếu, phải thông qua vật phẩm quen thuộc, sự đồng tình của người khác mới có thể đạt được, hiện tại tôi đã có. Bởi vì ở trên thế giới này có một người, trong ví tiền có một tờ giấy mỏng đến không thể mỏng hơn, đại biểu cho trong lòng anh ấy có một tôi, nặng đến không thể càng nặng hơn.
Tất cả những vật ngoài thân kia, tôi sẽ không ỷ lại nữa, tôi chỉ muốn làm chính bản thân mình cho tốt, ôm chặt lấy anh.