Tối hôm đó, hai người nằm trên chiếc giường quen thuộc ôm chặt lấy nhau. Giữa đêm tối tĩnh lặng, khi hai người đều đã bình tĩnh lại sau cơn xúc động lúc trùng phùng. Đôi tay của Lục Cửu vẫn đang khóa chặt lại vòng eo của Sài Đông Đông, như thể chỉ có như vậy mới thấy rằng Sài Đông Đông đã thật sự trở về rồi.
"Lúc cậu vừa rời đi, mỗi một ngày trôi qua, tôi đều nghĩ, ngày mai, ngày mai cậu rất định sẽ quay về tìm tôi, cậu không rời xa tôi được đâu, chỉ cần tôi không tha thứ cho cậu, chỉ cần tôi hận cậu, thì cậu cũng sẽ không cho tôi vào quên lãng được đâu. Nhưng đến ngày thứ năm mươi hai, tôi bắt đầu sợ hãi, cậu vẫn không đến tìm tôi."
Lục Cửu nói đến đây thì im lặng rất lâu, sau đó cậu cắn lên ngực Sài Đông Đông một cái không nặng không nhẹ, để lại một dấu răng hồng hồng bên ngực trái.
"Chiều hôm đó tôi bị xe đâm phải, tôi cố ý đấy."
Sài Đông Đông nghe đến đây thì tim như ngừng đập, cậu mở mắt nhìn chằm chằm vào vẻ mặt ngây thơ đượm buồn của Lục Cửu, cậu không ngờ rằng Lục Cửu sẽ làm những chuyện tiêu cực như vậy vì mình. Trái tim Sài Đông Đông nhói lên từng cơn.
"Tôi sẽ không đi nữa đâu, Tiểu Cửu, tôi không bao giờ thất hứa với cậu, cậu biết mà."
"Ừm." Lục Cửu nhếch khóe miệng cười nhẹ rồi kể tiếp.
"Tôi nghĩ, chỉ cần nhắc lại cho cậu nhớ vì sao đôi mắt tôi lại thành thế này, cậu chắc chắn sẽ quay về với tôi, nhưng sau đó tôi lại nghĩ, cậu từng nói, vốn dĩ cậu chẳng có lý do gì để phải chăm sóc tôi cả, cậu hoàn toàn có thể lựa chọn rời đi bất cứ khi nào cậu muốn."
"Tôi tập sống tự lập, một mình làm tất cả, nhưng hình như mọi thứ đều hỏng bét cả, Sài Đông Đông."
"Tôi lại khiến mọi thứ trở nên hỏng bét rồi, Sài Đông Đông."
Sài Đông Đông hôn lên bàn tay đầy vết thương đã được băng bó kỹ lưỡng kia: "Không sao, có tôi đây, đừng sợ."
Lục Cửu không đáp, giống như đang yên tĩnh cảm nhận từng tấc da thịt, từng hơi thở của đối phương đang bao quanh lấy mình.
"Ngày mai tôi dẫn cậu đi cắt tóc nhé?" Bàn tay cậu đang vuốt lấy mái tóc dài che mang tai của Lục Cửu.
"Cậu cắt cho tôi đi." Lục Cửu vùi đầu vào ngực Sài Đông Đông làm nũng, hai tay siết chặt lấy cậu.
"Ừm." Sài Đông Đông mỉm cười, hôn lên đỉnh đầu cậu.
"Đau quá, tay đau quá, Sài Đông Đông." Lục Cửu lại khóc rấm rức, ngay cả cậu cũng không biết vì sao lại yếu đuối như thế này. Hoặc có thể nói, cậu muốn Sài Đông Đông đau lòng.
Sài Đông Đông vội cầm lấy tay cậu lên hỏi đau chỗ nào, sau đó dịu dàng dỗ dành cậu.
"Không biết, tôi không nhìn thấy được, cũng không nhớ vì sao."
Hốc mắt Sài Đông Đông nóng lên, cậu hôn lên má Lục Cửu một cách cưng chiều, hứa về sau sẽ chăm sóc Lục Cửu thật tốt.
"Sài Đông Đông, tôi yêu cậu."
"Tôi cũng yêu cậu, Tiểu Cửu."
Mối quan hệ của Lục Cửu và Sài Đông Đông bước qua một cột mốc mới, vừa giống lại vừa khác với trước kia.
Sài Đông Đông không có thời gian thì tài xế nhà Lục Cửu giúp cậu đến đón Lục Cửu tan làm, sau đó Lục Cửu ở nhà đợi Sài Đông Đông về. Khi được nghỉ phép Sài Đông Đông dẫn cậu đi chơi cùng đồng nghiệp, hai người không ai có ý muốn giấu diếm mối quan hệ này, Sài Đông Đông không để ý, Lục Cửu thì lại càng không.
Một vị bác sĩ nữ cùng khoa nhìn thấy động tác chăm sóc của Sài Đông Đông dành cho Lục Cửu thì hâm mộ muốn đỏ mắt, vì sao lại có một người đàn ông dịu dàng đến như vậy chứ. À không, người kia cũng rất dịu dàng, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh đợi Sài Đông Đông gắp thức ăn cho mình. Thỉnh thoảng còn lén lút sờ lên đùi Sài Đông Đông dưới bàn ăn, khi có ai nhắc đến tên mình thì lịch sự mỉm cười.
Chỉ có Sài Đông Đông mới biết được, người con trai mỉm cười dịu dàng nho nhã này khi trên giường cũng sẽ có lúc mất khống chế mà trở nên hung hăng dữ dội như thế nào thôi.