Cộng Sinh

Chương 12-1: Kết cục (Thượng)



Dịch: Tồ Đảm Đang

Thời tiết dần dần chuyển lạnh, nhiều đứa trẻ bắt đầu đến bệnh viện khám bệnh, ngày ngày cậu đều phải ở bệnh viện ký hóa đơn, đến khi đèn đường đều sáng lên mới về nhà.

Hôm đó trời đang mưa lất phất, cậu ra ngoài chuẩn bị đi ra nhà ăn, vừa ra ngoài mới thấy trời đang mưa, quay người vào trong chuẩn bị lấy dù thì phát hiện một người mẹ trẻ đang đứng với mình.

Người mẹ đó đang bế đứa con của mình ngắm cơn mưa phùn đột nhiên kéo đến, Sài Đông Đông không nhìn thấy gương mặt cô ấy, đoán rằng chắc đưa con đến khám bệnh nhưng không mang theo dù nên bây giờ không biết nên về thế nào.

Cậu mở miệng hỏi một tiếng: "Không mang theo dù sao?"

(Hãy đọc truyện ở Wattpad Yunny401 để ủng hộ người dịch)

Đầu người phụ nữ ấy nghiêng đầu qua chiếc đầu nhỏ của con mình, nhìn thấy cậu dường như ngẩng người ra một chút, sau đó cười lên: "Sài Đông Đông!"

Sài Đông Đông cũng sững người, không ngờ lại gặp được người quen, cậu hơi ngượng ngùng: "Trần Hi hả, lâu quá không gặp rồi nhỉ?"

Người mẹ trẻ nâng đứa trẻ trong lòng mình lên, nói với cậu: "Hơi sốt, dẫn đến khám xem sao."

Sài Đông Đông gật đầu: "Tôi đi lấy dù cho cậu nhé?"

Trần Hi lắc đầu: "Thôi, tôi đang đợi ông xã đến đón."

Sài Đông Đông lại gật đầu, cậu hơi không biết phải nói gì.

Trần Hi chỉ nhìn cậu mỉm cười, rõ ràng đã thành một người mẹ trẻ rồi, rõ ràng đã không còn là một thiếu nữ kiêu kỳ thời cấp sách đến trường ấy nữa rồi, cô ấy vẫn còn giữ nguyên nụ cười thiếu nữ kiêu ngạo ấy, cô ngẩng đầu, nhắc lại chuyện cũ năm xưa: "Cậu và người bạn thân ấy, có phải vẫn đang ở bên nhau không?"

Sài Đông Đông nhìn những hạt mưa nhỏ rơi không ngừng ấy, cậu trả lời lấp lửng: "Sao thế?"

Trần Hi cười: "Thật ra lúc vừa mới quen biết cậu ấy tôi đã muốn nói với cậu rồi, vì muốn duy trì hình tượng hoàn mỹ của tôi tôi mới không nói đấy." Cô ấy hình như nghĩ tới cái gì đó buồn cười. "Hôm đó...chính là cái hôm, tôi đánh cậu một cái cậu còn nhớ không, lúc đó tôi tức giận nên càng không muốn nói nữa."

Sài Đông Đông nhìn cô, rõ ràng tuổi đã không còn nhỏ nữa, nhưng vẫn không có cảm giác xa cách kiểu người trưởng thành ấy, cô ấy ôm lấy con mình chê cười nói:

"Tôi thấy cậu chắc chắn nhiều năm vậy rồi cũng không có bạn gái đâu, thậm chí là không có bạn bè luôn đúng không? Không có cuộc đời của chính mình, có phải không?"

Cô ấy cười lắc lắc đầu: "Con người cậu ta chính là con vật hút máu cậu biết không, không bao giờ biết thỏa mãn, trong khi cậu phải bỏ ra công sức của mình ngày này qua ngày khác thì cậu ấy sẽ cảm thấy mình xứng đáng được như vậy."

Nói xong cô ấy lại than thở, quay sang nhìn cậu, như nhìn thấy nụ cười toe toét của thiếu niên dưới ánh nắng ngày ấy: "Cậu quá tốt bụng, lượng thiện đến mức hơi ngốc nghếch, Sài Đông Đông." Nói xong cô ấy thở nhẹ ra như được giải tỏa.

"Ban đầu nếu tôi không bị vẻ ngu ngốc ấy của cậu thu hút thì tôi cũng sẽ không tức đến như vậy rồi."

Sài Đông Đông cảm thấy hơi khó xử, cậu không trả lời, giọt mưa làm chia cách thế giới này, những chiếc dù sặc sỡ xuyên qua màn mưa ấy.

Có người đàn ông cầm dù bước đến gần, người mẹ trẻ luyên thuyên không ngừng bên cạnh mỉm cười hô lên một tiếng, người đàn ông ấy tăng tốc độ bước về phía trước.

Hai người đàn ông đứng ở bậc tam cấp ngắn gọn gật đầu chào hỏi nhau, Trần Hi ôm con mình thu người vào chiếc dù của người đàn ông ấy, cô đứng bên bậc thang quay đầu nhìn Sài Đông Đông: "Tạm biệt, bác sĩ Sài."

Sài Đông Đông nhìn một nhà ba người bước đi trong mưa, xen lẫn vào dòng người ra vào bệnh viện.

Sài Đông Đông ngước mắt nhìn cơn mưa từ trên trời rơi xuống, cậu nghĩ, lười quay lại lấy dù, trực tiếp đi thẳng ra ngoài mưa.

Buổi chiều lúc vừa sắp tan ca thì có một ca cấp cứu đến, theo đó là tiếng khóc la thảm thiết của người nhà.

Chuyện sống chết trên thế gian này không hề được quyết định bởi con người.

Khoảng hơn tám giờ tối vì cho một nữ đồng nghiệp cùng khoa mượn dù nên cậu chỉ có thể dầm mưa về nhà.

Cậu chạy đến trạm xe buýt trời vẫn còn mưa nhỏ, xuống xe rồi trời đột nhiên chuyển thành mưa lớn, mưa như trút nước xuống, như thể muốn rửa sạch cả thế giới này vậy.

Cậu điên cuồng chạy trong mưa, từ đầu tới chân đều ướt đẫm.

Lúc bước vào nhà nhìn thấy Lục Cửu đang mặc đồ ngủ ngồi trên sofa, dường như cậu ấy đang có việc gì vui, nghe thấy tiếng mở cửa liền cười lên: "Sài Đông Đông, cậu về rồi sao?"

Sài Đông Đông đứng bên ngoài vắt nước trên áo mình, cởi giày ra để bên ngoài, đôi chân ướt đẫm dẫm lên tấm thảm ở cửa ra vào, dáng vẻ của cậu nhếch nhác giống như vừa trải qua một đại nạn hủy diệt.

Cậu đứng đó đóng cửa lại.

Lục Cửu ngồi thẳng người dậy mỉm cười: "Sài Đông Đông!"

Sài Đông Đông cúi đầu nhìn những giọt nước từ trên người mình thấm dần vào trong tấm thảm, cậu cúi đầu khẽ nói: "Hôm nay tôi đã gặp Trần Hi."

Lục Cửu giống như hơi ngờ vực không rõ lắm: "Ai?"

Sài Đông Đông không giải đáp tiếp thắc mắc của cậu ấy, chỉ tự mình nói tiếp: "Cô ấy bây giờ đã là mẹ trẻ rồi."

Cậu cúi đầu nói tiếp: "Tôi cũng gặp được chồng cô ấy rồi."

Lục Cửu không nói gì cả, một lúc lâu sau, cậu ấy bỏ đi sự thắc mắc của mình, vui vẻ hồn nhiên tập trung vào chuyện của chính mình: "Sài Đông Đông, tôi nghĩ mình đã yêu rồi."

Sài Đông Đông chỉ thấy cả người đầy nước mưa của mình nặng như đeo chì, có người cầm lấy một cái chùy đập từng cái từng cái vào đầu cậu, âm thanh từng cú đánh cứ lặp đi lặp lại trong đầu cậu, khiến cho giọng nói của Lục Cửu càng lúc càng mờ mịt.

Chắc là bị cảm rồi – Sài Đông Đông nghĩ.

Cậu ngồi xổm xuống tấm thảm trước cửa nhà, cả người lạnh lẽo đến phát run, ngay cả âm thanh nói chuyện cũng mang theo sự run lập cập, cậu nhỏ giọng nói:

"Hôm nay bệnh viện chúng tôi tiếp nhận một bệnh nhi, lúc ở nhà trẻ đã mắc phải hội chứng suy giảm hô hấp cấp tính, ở trường làm cấp cứu đơn giản trước cho bé, không có tác dụng gì nên gấp rút đưa đến bệnh viện chúng tôi."

Cậu nén hơi thở lại, như không thở nổi: "Khi đưa đến bệnh viện thì đã không kịp nữa rồi, lúc đó tôi đang đứng bên cạnh ba mẹ của bé, tôi không làm được gì cả, tôi thấy mình như một kẻ phế vật, tiếng gào khóc của ba mẹ của cô bé, và cả ông bà hét khiến tai tôi đau điếng, nhưng tôi không thể làm được gì cả, Tiểu Cửu, tôi muốn dùng hết sức của mình để cứu lấy sinh mạng này, chỉ cần sống được là được rồi mà, thậm chí tôi còn muốn đổi mạng của mình cho nó, nhưng không có cách nào khác, không có cách nào cả!"

Giọng nói của cậu đột ngột dừng đứng lại, cậu há miệng hít thở thật sâu, như rằng không khí nơi đây không đủ để cậu chống đỡ được để tiếp tục sống, cậu che lấy gương mặt ướt đẫm của mình, làm thế nào cũng không ngăn được tiếng nấc nghẹn, cậu nói:

"Tôi đã dùng toàn bộ ý chí sức lực của mình để ở cùng cậu mà, tôi không còn gì cả, không còn muốn gì nữa cả, sao cậu lại nhẫn tâm như vậy hả."

Lục Cửu nói: "Cô gái đó là học sinh lớp đàn của tôi, cô ấy học đàn với tôi thời gian khá lâu rồi."

Sài Đông Đông ngồi xổm dưới đất, đầu cậu choáng váng từng đợt, cậu gào lên trong lúc sự giằng co càng ngày càng lớn dần: "Tôi chịu đựng đủ rồi, Lục Cửu, thật sự là tôi đã chịu đựng đủ lắm rồi."

Cậu đứng dậy: "Tôi phải đi thôi, thật sự là đủ lắm rồi."

Cậu đưa tay mở cánh cửa phía sau lưng mình.

Làn gió lạnh lẽo thổi qua, cậu nghe thấy tiếng cười cợt lạnh lùng trong cơn gió của Lục Cửu, nói: "Cậu chịu đựng đủ rồi?"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv