Lâm Tân Ngôn lau nước mắt trêи mặt, cười, “Mẹ muốn ăn cái gì? Con mua cho mẹ.”
Trang Tử Khâm không lên tiếng, hai tay ôm lấy đầu gối, là biểu hiện không có cảm giác an toàn.
Lâm Tân Ngôn nói chuyện với bà, bà chỉ ngẩn ngơ nhìn ra chỗ nào đó, tầm nhìn không có điểm tập trung, có chút rời rạc.
“Mẹ—” Lâm Tân Ngôn nắm lấy vai bà lắc lắc, “Mẹ nói chuyện với con, nhìn con, con là Ngôn Ngôn mà, con gái mẹ.”
Rõ ràng lúc nãy bà nhận ra cô, còn gọi tên cô.
Lâm Tân Ngôn có chút không tiếp nhận được bộ dạng trí nhớ lẫn lộn của bà, lúc nhớ lúc quên.
Lâm Tân Ngôn, “Mẹ đừng như vậy.” Y tá đi tuần tra nhìn thấy Lâm Tân Ngôn hơi kϊƈɦ động liền bước vào ngăn chặn.
Lâm Tân Ngôn nhìn y tá, “Có phải bệnh tình của mẹ tôi lại nghiêm trọng không?”
“Bệnh nhân bị tâm thần đều như vậy hết.” Y tá nhìn đồng hồ một cái, “Thời gian thăm bệnh nhân sắp hết, cô đừng có tâm trạng kϊƈɦ động trước mặt bệnh nhân, như vậy sẽ kϊƈɦ động bệnh nhân.”
Lâm Tân Ngôn gật đầu, “Tôi biết rồi.”
Lâm Tân Ngôn nói chuyện trước đây với bà, cô đắm chìm vào trong một số hồi ức.
Hết thời gian thăm bệnh nhân y tá gọi cô, cô mới trở lại bình thường, lưu luyến không rời nhìn Trang Tử Khâm, “Mẹ, mấy hôm nữa con lại vào thăm mẹ.”
“Ngôn Ngôn.” Khi Lâm Tân Ngôn đi đến cửa, đột nhiên Trang Tử Khâm lên tiếng, Lâm Tân Ngôn quay người, phát hiện Trang Tử Khâm vốn không nhìn mình.
Trang Tử Khâm ngớ ngác nhìn vào một chỗ nào đó, độc thoại, “Con gái tôi Ngôn Ngôn có thai rồi, đứa bé không có bố, về sau nó phải làm thế nào?”
Nói xong bà khóc oà lên.
Lâm Tân Ngôn chỉ cảm thấy ngực bị lửa thiêu, phát đau.
Cô sợ mình sẽ không kiềm chế được cảm xúc, quay đầu đi khỏi phòng.
Cô một mình ngồi trêи ghế dài ở trong hành lang.
“Ngôn Ngôn.” Hà Thuỵ Trạch mặc áo blue trắng bước đến.
Lâm Tân Ngôn đứng dậy.
Hà Thuỵ Trạch đi đến trước mặt cô, vỗ vai cô, tỏ ý bảo cô ngồi xuống, “Anh có chuyện muốn nói với em.”
Lâm Tân Ngôn ngồi lại trêи ghế dài, Hà Thuỵ Trạch ngồi cạnh cô, “Em nhìn thấy rồi chứ.”
“Ừm.” Hai tay cô nắm vào nhau, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.
Hà Thuỵ Trạch, “Em chuẩn bị tốt tâm lý, tình trạng như vậy rất khó hồi phục hoàn toàn.” Hà Thuỵ Trạch than thở, “Bà ấy bị đả kϊƈɦ quá lớn, bộc phát lên rất nghiêm trọng, bà ấy sẽ lựa chọn quên đi tất cả, đặc biệt là chuyện đau khổ, trí nhớ xuất hiện tình trạng hỗn loạn.”
Lâm Tân Ngôn cắn môi, “Bà ấy quên đi sự thật là Tân Kỳ đã mất, hỏi em tại sao không nó cùng đến thăm bà.”
Hà Thuỵ Trạch đưa tay ôm lấy cô, bóp bóp cánh tay cô, “Đừng khóc, có anh trai ở đây, em yên tâm, anh sẽ chăm sóc tốt cho mẹ em.”
Lâm Tân Ngôn cúi đầu, nói, “Cám ơn anh.”
Hà Thuỵ Trạch, “Em khách sáo với anh cái gì?” Hà Thuỵ Trạch cụp mắt xuống, sau khi suy nghĩ nhiều lần vẫn nói ra ý nghĩ của mình, “Ngôn Ngôn, đợi giao hẹn của em và Tông Cảnh Hạo kết thúc thì để anh chăm sóc cho em có được không?”
Lâm Tân Ngôn ngơ ngác nhìn Hà Thuỵ Trách, “Anh—”
Hà Thuỵ Trạch, “Anh biết có thể nhất thời em khó mà tiếp nhận được, em quen biết anh cũng không phải một hai ngày, anh không phải là một người đàn ông xấu xa, anh chỉ muốn chăm sóc em mà thôi, em không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho đứa bé trong bụng, đứa bé cần một gia đình hoàn hảo, mới tốt cho sự trưởng thành của nó, anh có năng lực này.”
Hà Thuỵ Trạch nói đến nước này, cô còn không hiểu thì mới lạ.
Đối với Hà Thuỵ Trạch, cô chỉ đối xử với anh như người thân.
Hà Thuỵ Trạch, “Em yên tâm, anh sẽ đối xử với nó như con ruột.” Hà Thuỵ Trạch vô cùng nghiêm túc.
Lâm Tân Ngôn cả buổi không biết trả lời như thế nào, “Anh, em, em chưa từng nghĩ—”
“Em đừng vội từ chối.” Hà Thuỵ Trạch nhìn cô, “Em có từng nghĩ, sau khi đứa bé sinh ra, sau này nó hỏi em bố nó đâu thì em làm thế nào? Anh là bác sĩ tâm lý, anh biết đứa trẻ trưởng thành trong gia đình không trọn vẹn sẽ bị thiếu sót về tính cách, suy nghĩ vì con em, em hãy suy nghĩ nghiêm túc.”
Thái độ của Hà Thuỵ Trạch vô cùng chân thành, thoải mái hơn lúc đầu, bệnh của Trang Tử Khâm sợ là khó bình phục, cô lại không có tiền, lại sinh thêm đứa con, cuộc sống sau này không cần nghĩ cũng biết rất khó khăn.
Anh là muốn chăm sóc cô thật.
Lâm Tân Ngôn cúi đầu, cô không thể không thừa nhận Hà Thuỵ Trạch có một vài câu nói rất đúng, đứa trẻ cần một gia đình hoàn hảo mới có thể có lợi cho sự trưởng thành của nó.
Nhưng—-
Đối với cô mà nói điều này không dễ tiếp nhận
Đứa bé này không phải con của anh.
Hơn nữa gia đình anh cũng không bình thường.
Hà Thuỵ Trạch, “Ngôn Ngôn—”
“Anh.” Lâm Tân Ngôn nhanh chóng ngắt lời anh, từ trong túi móc ra một xấp tiền, đưa cho anh, “Lần trước anh ứng tiền thuốc men giúp em, trả lại cho anh.”
Vốn dĩ cô muốn gặp xong Trang Tử Khâm rồi mới liên lạc với anh, không ngờ rằng lại tình cờ gặp anh, anh—- còn nói ra một số câu nằm ngoài dự liệu của cô.
Hà Thuỵ Trạch nhìn xấp tiền kia, sắc mặt anh dần dần u ám lại, “Số
tiền này là anh ta cho em?”
Lâm Tân Ngôn lắc đầu, “Không phải, là Lâm Quốc An đưa em.”
Cụ thể thế nào thì cô không nói.
Hà Thuỵ Trạch không tin, Lâm Quốc An là người đàn ông vô tình, sao có thể đột nhiên đưa tiền cho cô?
Hà Thuỵ Trạch, “Ngôn Ngôn—- ”
Lâm Tân Ngôn, “Anh, em phải đi làm rồi.” Lâm Tân Ngôn đứng dậy đem tiền nhét vào trong lòng Hà Thuỵ Trạch, “Chỗ tiền này là em nợ anh, phải trả lại.”
Nói xong cô liền vội vàng rời đi.
Hà Thuỵ Trạch không đuổi theo cô, có thể cô nhất thời khó tiếp nhận được, anh phải cho cô ít thời gian tiếp nhận.
Lúc Lâm Tân Ngôn đến công ty đã gần buổi trưa rồi.
Khi đi về phía vị trí làm việc thì bị người khác chặn lại, người chặn cô lại là Ngô Mỹ Hà, là chị em tốt của Thu Di, Thu Di bị đuổi việc là do Lâm Tân Ngôn, có thể Thu Di có lỗi, nhưng Thu Di sẽ không vô duyên vô cớ mà hãm hại cô.
Chắc chắn trước đó cô có chỗ sai.
“Cô đến muộn sao?” Ngô Mỹ Hà nhìn cô.
“Tôi xin phép rồi.” Lâm Tân Ngôn nhàn nhạt nói.
Cô là người mới đến, người trong văn phòng đối với cô không hề thân thiện, cho nên cô cũng không để ý, cô lách người qua Ngô Mỹ Hà muốn đi, Ngô Mỹ Hà nắm lấy cánh tay cô, “Cô nói dối!”
Cô ta đã hỏi dò ở chỗ Bạch Trúc Vi, Lâm Tân Ngôn không hề xin phép Bạch Trúc Vi.
Lâm Tân Ngôn, “Tôi thực sự đã xin phép rồi, cô vui lòng tránh ra có được không?”
“Không được! Rõ ràng cô đang nói dối! Đừng có tưởng lần trước được tổng giám đốc Tông bao che mà muốn làm gì thì làm!” Chuyện hôm đó, bọn họ không hề nghĩ sâu hơn, chỉ coi như là Tông Cảnh Hạo nhất thời tức giận.
Giọng nói của Lâm Tân Ngôn trở nên lạnh lùng, “Bây giờ xin cô vui lòng tránh xa, không tin có thể tự mình đi hỏi tổng giám đốc Tông.”
Cô không muốn đối đầu với ai, chỉ muốn yên ổn làm tốt công việc của mình, tại sao bọn họ đều đến gây phiền phức cho cô?
Bạch Trúc Vi, “2 giờ 30 phút chiều, có một gặp mặt với giám đốc ngân hàng Hội Phong, buổi tối 8 giờ có một bữa tiệc—”
Tông Cảnh Hạo một tay đút vào túi quần, bước chân trầm ổn vừa đi vừa nghe Bạch Trúc Vi ở sau lưng báo cáo lịch trình.
Tông Cảnh Hạo, “Bữa tiệc buổi tối bảo Quan Kình đi thay anh.” Anh không nhanh không chậm lên tiếng.
“Bữa tiệc buổi tối này là đêm kỉ niệm 100 năm của Đỉnh Phong, không đi sợ là không thích hợp.” Công ty Công ty được thành lập bởi Đỉnh Phong vào thế kỷ trước, nhà tiên phong trong ngành trang sức.
Đến bây giờ đã được 100 năm lịch sử—-
“Tổng giám đốc Tông, thư kí Bạch.” Ngô Mỹ Hà giống như tìm được nhân chứng, kéo Lâm Tân Ngôn đến, “Thư kí Bạch, cô ta xin phép chị nghỉ buổi sáng chưa?”
Bạch Trúc Vi ngẩng đầu nhìn Tông Cảnh Hạo, lắc đầu, “Chưa, làm sao vậy?”
“Cô ta đã đến muộn, còn nói mình đã xin phép.” Giọng nói của Ngô Mỹ Hà lại nâng cao hơn một chút, “Lẽ nào nhân viên mới đến không cần tuân thủ quy định của công ty sao?”
------oOo------