Edit: Bạch Mộc Tuyết Liên
Trong phòng, ánh nến lay động.
Hoắc Chi Nghiêu bàn tay đã lặng lẽ đem cổ Dung Tự hoàn toàn nắm trong tay, trên cổ nữ nhân da thịt phá lệ trắng nõn trơn bóng, không giống bàn tay Hoắc Chi Nghiêu bởi vì hàng năm luyện võ, lòng bàn tay đã sớm phủ lên một tầng vết chai, thô ráp mà ngăm đen, một lạnh một nóng, một trắng một đen, trực tiếp liền hình thành đối lập rõ ràng.
Dưới ánh nến, nam nhân biểu tình càng thêm lãnh đạm, thuộc hạ hắn còn phải e sợ, nữ nhân ngủ say lại lộ ra khuôn mặt nhỏ hồn nhiên vô hại, hơi thở thậm chí thỉnh thoảng còn phun tới trên cổ tay nam nhân.
Hoắc Chi Nghiêu không hề sở động, trong đầu nghĩ đến bộ dáng Dung Bội sức sống bắn ra bốn phía, vừa mới chuẩn bị dùng sức, Dung Tự liền không có dấu hiệu mở hai mắt. Hai mắt mê mang mà vô tội, nhưng vừa thấy đứng ở trước giường là Hoắc Chi Nghiêu, căn bản không chú ý tới bàn tay to trên cổ mình, lập tức hướng về phía hắn cười không hề phòng bị “Chi Nghiêu……”
Gọi một tiếng, nàng liền nương cánh tay đối phương chậm rãi ngồi dậy. Hoắc Chi Nghiêu thuận thế buông tay ra, Dung Tự theo bản năng mà xoa nhẹ mắt, sau đó hơi có chút mơ màng từ trên giường bước xuống, tìm được giày liền xuống giường
“Như thế nào hiện tại mới trở về? Có phải hay không rất bận? Hiện tại giờ nào rồi? Chuyện của chàng đều làm xong sao? Thiếp ở phòng bếp nhỏ kêu Tiểu Liên bọn họ làm canh tuyết lê bách hợp nấm tuyết, sợ chàng làm việc đến nửa đêm sẽ đói, hiện tại đã quá muộn, Tiểu Liên chỉ sợ cũng ngủ rồi, ta liền không gọi nàng, chàng chờ thiếp một lát, thiếp đi lấy.”
Nói, Hoắc Chi Nghiêu còn chưa kịp cùng Dung Tự nói cái gì, đối phương đã kéo ra cửa phòng, gió đêm ngoài cửa lạnh lẽo nháy mắt liền thổi loạn tóc dài sau đầu Dung Tự. Tóc đen cùng áo choàng màu trắng trên người nàng tung bay cùng nhau, thổi đến cả người nàng đều thanh tỉnh lại. Đôi tay đỡ lấy khung cửa, quay đầu hướng về phía Hoắc Chi Nghiêu trấn an mà cười “Chờ thiếp một chút liền tốt, thực mau, buổi tối đói bụng ngủ sẽ khó chịu, một hồi liền có.”
Dung Tự lập tức kéo cửa phòng đi ra ngoài, đồng thời chu đáo mà khép lại cửa phòng. Tiếng bước chân của nữ nhân ngày càng xa, chỉ dư lại Hoắc Chi Nghiêu một mình lưu tại trong phòng ấm áp, ngơ ngẩn mà nhìn cửa phòng khép kín nửa ngày. Thật lâu sau mới chậm rãi ngồi xuống phía trên giường còn lưu chút nhiệt độ, bàn tay lạnh lẽo đặt trong đệm chăn còn có chút hơi ấm, thế nhưng khó có được mà cảm giác một tia ấm áp.
Theo sau cả người đều trầm mặc xuống.
Dung Tự… sao…
Mà một đầu khác Dung Tự đi vào phòng bếp nhỏ cách đó không xa, theo bản năng mà sờ sờ cổ, cười lạnh, thật là cái bệnh tâm thần!
Như vậy nghĩ liền đem canh tuyết lê nấm tuyết bách hợp còn độ ấm dùng hộp nhỏ đựng, điều chỉnh nụ cười hướng phòng nàng cùng Hoắc Chi Nghiêu chạy qua.
Vừa đi vào, nàng liền lập tức vui vẻ mà tiếp đón Hoắc Chi Nghiêu “Chi Nghiêu, Chi Nghiêu, mau tới…… Vẫn là còn nóng…… Bên ngoài quá lạnh, sợ là đã vào thu. Trễ thế này chàng còn ở thư phòng xử lý việc vặt, thật sự quá vất vả, nhanh uống xong chung canh sưởi ấm còn lên giường ngủ!”
Vừa nói, Dung Tự động tác nhẹ nhàng chậm rãi mà từ hộp nhỏ bưng ra một chén canh, muỗng sứ trong tay cũng đưa tới trong tay Hoắc Chi Nghiêu, sau đó liền cười nhìn hắn một muỗng lại một muỗng canh uống vào, trên mặt tươi cười càng rõ ràng.
Hoắc Chi Nghiêu trong lúc ăn canh, không cẩn thận liếc tới bộ dáng lúc này của Dung Tự. Chỉ thấy nàng khoác áo choàng màu trắng, chống cằm nghiêm túc mà nhìn hắn, thấy động tác hắn ngừng lại, liền hơi hơi đứng thẳng thân thể, trong mắt đều viết có phải uống không ngon.
Thấy thế, Hoắc Chi Nghiêu nhíu mày, liền đem chén canh một hơi tất cả đều uống hết, thân mình xác thật ấm áp không ít.
Thấy hắn uống xong, Dung Tự lập tức cho hắn thêm một chén nữa, Hoắc Chi Nghiêu vội vàng ngăn lại động tác của nàng “Ta uống đủ rồi……”
“ n? Kia hảo, thiếp đem mấy thứ này trước dọn đi.”
Nói, Dung Tự liền bưng vài thứ kia đi xuống, chờ nàng trở về, Hoắc Chi Nghiêu đã nằm ở trên giường, bất quá còn tốt phía trên để lại cho nàng một chút vị trí, nhắm hai mắt, cũng không biết là ngủ hay chưa.
Dung Tự cũng không quá để ý, thổi tắt cây nến lúc trước khi chờ đợi Hoắc Chi Nghiêu, liền thật cẩn thận mà lên giường, cả người giống như mèo con ở bên cạnh người Hoắc Chi Nghiêu nằm xuống, mở to mắt trong bóng tối nhìn hắn nửa ngày, mới chậm rãi vòng lấy vòng eo gầy nhưng rắn chắc của đối phương, khóe miệng cong cong mà chìm vào giấc ngủ.
Chờ Dung Tự hô hấp đều đều, Hoắc Chi Nghiêu lập tức mở hai mắt, đáy mắt thanh minh, thập phần rõ ràng phía trước hắn cũng không có đi vào giấc ngủ.
Cúi đầu, nam nhân liền thấy nữ nhân nở nụ cười nhàn nhạt, nhìn dáng vẻ cực kỳ hạnh phúc.
Thẳng xem đến Hoắc Chi Nghiêu cả người hơi hơi sửng sốt, theo sau một cái ý tưởng kỳ quái chậm rãi nảy lên trong lòng, chẳng lẽ là Dung gia đại tiểu thư đối hắn có ý, cho nên mới……
Rốt cuộc một người diễn kịch, ngủ mơ lại là diễn không được.
“Chi Nghiêu……”
Chính là như vậy nghĩ, Hoắc Chi Nghiêu bỗng nhiên nghe được Dung Tự mơ mơ màng màng mà hô một tiếng, giống như đang nói mớ…
Trong mộng cũng là hắn?
Này liền càng thêm gia tăng phỏng đoán phía trước của Hoắc Chi Nghiêu.
Hắn hơi hơi nheo lại hai mắt, mặc dù nàng đối hắn có ý, hắn yêu thích từ đầu đến cuối đều là Dung Bội, đây là sẽ không thể sửa đổi. Chỉ có Dung Bội mới có thể làm hắn cam tâm tình nguyện… Nghe thủ hạ hỏi thăm tới tin tức, Dung Bội dường như là rời đi theo đường thủy, lúc sau điều tra để thuộc hạ tìm theo con đường đó đi……
Nghĩ nghĩ, Hoắc Chi Nghiêu cũng dần dần chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm ngày thứ hai, hắn mới vừa tỉnh lại liền cảm giác vị trí bên cạnh không có người, đôi mắt bỗng dưng mở to ra.
Sớm như vậy, Dung Tự kia cũng đã dậy sao?
Nhìn đỉnh màn trướng, Hoắc Chi Nghiêu nhíu mày.
Theo sau cũng từ trên giường ngồi dậy, mới vừa mặc quần áo ra khỏi cửa liền thấy mấy cái tiểu nha đầu vừa quét rác vừa cười hì hì nói chuyện. Thẳng xem đến Hoắc Chi Nghiêu mày nhăn lại, theo sau hướng các nàng đi qua
“Phu nhân đâu?”
Vừa thấy Hoắc Chi Nghiêu xuất hiện, mấy cái tiểu nha đầu kia lập tức im như ve sầu mùa đông, quy củ mà đứng ở nơi đó, cũng không dám ngẩng đầu, liền nhỏ giọng mà nói “Phu…… Phu nhân ở phòng bếp bên kia làm đồ ăn, làm bánh bao, sủi cảo chiên, bánh dày, bánh rán hành……”
Mắt thấy mấy cái tiểu nha đầu báo báo nhưng nước miếng đều sắp rơi xuống, Hoắc Chi Nghiêu mày liền nhăn đến càng chặt, để lại một câu hảo hảo quét rác liền hướng phòng bếp đi qua.
Sao lại thế này? Nữ nhân kia xuống bếp đến nghiện rồi sao? Vài thứ kia ở thành Vân Phương chỗ nào mua không được, như thế nào còn cần nàng một cái phu nhân thiếu soái sáng sớm phải rời giường làm đâu? Thật là lên không được mặt bàn…
Mà chờ Hoắc Chi Nghiêu đến gần phòng bếp sương khói lượn lờ, liền lập tức nghe được bên trong nhóm tiểu nha hoàn tiểu đồng một người tiếp một người kêu phu nhân không ngừng, thậm chí còn thường thường phát ra tiếng oa oa cảm thán kinh ngạc.
“Phu nhân ngài thật là quá lợi hại!”
“Chính là, đem hoành thánh đều gói ra hoa!”
Hoắc Chi Nghiêu nghe nhóm tiểu nha hoàn tán thưởng theo bản năng mà cười nhạo, mặc kệ hoành thánh là bao ra hoa hay là bao ra cỏ đều không phải là ăn xuống bụng sao? Đến nỗi như vậy?
Nhưng chờ hắn thăm dò nhìn thoáng qua, phát giác Dung Tự thật đúng là đem hoành thánh kia gói ra hoa, một đám hoành thánh liền cùng một đám hoa nhỏ cơ hồ cực giống nhau, nhìn thực tinh xảo, đáng yêu cực kỳ!
Hoắc Chi Nghiêu theo bản năng mà ho nhẹ một tiếng, cơ hồ tất cả mọi người lập tức quay đầu hướng hắn nhìn lại đây, theo sau không hẹn mà cùng thỉnh an.
“Thiếu soái hảo!”
“Chi Nghiêu……”
Dung Tự trong mắt như cũ là vẻ kinh hỉ luyến mộ Hoắc Chi Nghiêu quen thuộc, khả năng bởi vì nàng là tiểu thư khuê các, những ái mộ đó đều khó mà nói thành lời. Nhưng ánh mắt lại là không lừa được người, từ lần trước hắn diệt phỉ trở về, mỗi khi nàng nhìn hắn, đôi mắt thường thường có thể thả ra ánh sáng, giữa một đám hạ nhân nha hoàn có vẻ phá lệ rung động lòng người.
“Như thế nào mới sáng sớm không ở trên giường nghỉ ngơi, lại tới phòng bếp khói lửa mịt mù? Chẳng lẽ nàng đã quên thân phận sao? Tiểu Liên, Tiểu Lan các ngươi như thế nào cũng không nhìn chủ nhân?”
Hoắc Chi Nghiêu lời này vừa ra, rõ ràng là hơi mang ý tứ trách cứ, bọn hạ nhân đều run run, đầu cũng chưa dám nâng.
Nhưng Dung Tự bên này lại như là cái gì đều nghe không hiểu, tiến lên hai bước liền hướng về phía Hoắc Chi Nghiêu cười cười “Cùng Tiểu Liên, Tiểu Lan không quan hệ, là thiếp muốn tới, thiếp biết Chi Nghiêu mỗi ngày buổi sáng đều phải dậy sớm tập thể ɖu͙ƈ, đặc biệt vất vả. Thiếp vội cũng không giúp được chàng, liền nghĩ đến việc làm thức ăn, nghĩ sáng sớm chàng có thể ăn ngon một chút, lúc sau xử lý sự tình cũng có nhiều tinh lực hơn một chút.”
Dung Tự cười nhẹ giải thích, Hoắc Chi Nghiêu bên kia đầy chất vấn nhưng thật ra có chút không biết phát tiết như thế nào, nơi này còn nhiều hạ nhân như vậy nhìn đâu? Hắn không thể vô cớ mà đi quở trách thê tử toàn tâm toàn ý vì mình suy nghĩ, liền chỉ có thể nhíu nhíu mày “Tuy nàng đã khỏe, nhưng cũng đừng ở chỗ này ngây người……”
“Thiếp biết Chi Nghiêu chàng là quan tâm ta, thiếp không có ý kiến.”
Một câu lại đem Hoắc Chi Nghiêu răn dạy đánh trở về, nam nhân nhìn Dung Tự cười tủm tỉm nửa ngày, vung ống tay áo, ném xuống một câu hắn đi tập thể ɖu͙ƈ buổi sáng, liền không thấy bóng dáng. Dung Tự nhìn bóng dáng hắn, vui vẻ mà cười một cái, liền lần nữa nghiêm túc mà nấu ăn.
Chờ đến Hoắc Chi Nghiêu đổ mồ hôi đầm đìa mà tập thể ɖu͙ƈ xong, thời điểm rửa mặt ngồi ở bên cạnh bàn, ngẩng đầu liền thấy Dung Tự sớm đã thay đổi một thân xiêm y ngồi bên bàn đồ ăn lớn còn nóng hầm hập mà chờ hắn.
“Còn tốt, đồ ăn vẫn còn nóng, Chi Nghiêu chàng mau ăn.” Nói Dung Tự liền múc cho hắn một chén cháo, một bên múc một bên giới thiệu.
Kết quả Hoắc Chi Nghiêu không cẩn thận ăn no căng, thời điểm ngồi vào thư phòng bắt đầu xử lý công vụ cả người đều cảm thấy căng đến hoảng, liền công văn đều nhìn không được. Bất quá nói thật ra, nữ nhân kia tay nghề không tồi, so những thức ăn mua bên ngoài thật sự muốn tốt hơn rất nhiều.
Đang suy nghĩ, Hoắc Chi Nghiêu bỗng nhiên nghe được cửa thư phòng bị người gõ hai cái. Vừa nói câu tiến vào, giây tiếp theo Dung Tự liền xuất hiện trước mặt Hoắc Chi Nghiêu, môi nam nhân liền nhấp lên, cả người tản ra hơi thở không vui “Ta đang xử lý công sự, sao nàng lại tới đây?”
Nghe vậy, Dung Tự đi phía trước hai bước, trực tiếp liền bước vào trong phòng “Thiếp biết, chẳng qua thiếp có chút việc muốn tìm chàng hỗ trợ một chút.”
“Tìm ta hỗ trợ?”
“Đúng rồi, chuyện này, trừ bỏ chàng ai cũng không giúp được.”
Nghe Dung Tự nói như vậy, Hoắc Chi Nghiêu không vui liền dần dần tiêu tán, kinh ngạc mà nhìn về phía Dung Tự.
Ngay sau đó, hắn liền bị Dung Tự kêu đứng lên, theo sau nữ nhân ở trước mặt mình nửa ngồi xổm xuống.
“Nàng làm cái gì?” Hoắc Chi Nghiêu lui hai bước, vẻ mặt bài xích hỏi.
“Đương nhiên là làm cái bao đầu gối a. Chân của chàng luôn không chịu nổi lạnh, này liền sắp nhập thu, thời tiết cũng dần dần lạnh. Tay nghề may vá của thiếp cũng không tệ lắm, liền nghĩ trước khi nhập thu làm cho chàng đôi bao đầu gối, như vậy về sau nửa đêm chàng làm việc đến đêm cũng không sợ lạnh. Sau đó lại phối hợp những dược thảo đó, về sau chính là lại trở lạnh, chàng đều sẽ không lại đau……”
Dung Tự nghiêm túc mà nói xong, liền ngẩng đầu lên, cười nhìn Hoắc Chi Nghiêu toàn thân cứng đến thẳng tắp một cái, sau đó cẩn thận mà giúp hắn ước lượng, dụng tâm nhớ xuống, lại đứng lên. Hoắc Chi Nghiêu nhanh tay lẹ mắt mà che ở trên trán của nàng, mới không khiến cho hai người cằm cùng trán va chạm mạnh.
“Cẩn thận chút……”
Hắn có chút không tự chủ được mà dặn dò.
“Thiếp hiểu.”
Dung Tự cười trả lời.
Hoắc Chi Nghiêu yên lặng.
Theo sau liền nhìn Dung Tự như là thấy được bảo bối hiếm lạ, đôi mắt liền phát sáng.
Sau đó trực tiếp lướt qua Hoắc Chi Nghiêu, đi đến trên kệ sách sau thư án, một chút liền đem một quyển sách bên trong rút ra “Nha, quyển《Ngọc Đài Vịnh》 ta ở trong nhà tìm hồi lâu đâu? Không nghĩ tới nhưng thật ra ở nơi này tìm được rồi, Chi Nghiêu thật nhiều sách a, thiếp…… thiếp có thể xem sao? Thiếp sẽ không mang ra ngoài, sẽ không vò nát. Liền ở chỗ này xem, sẽ không quấy rầy chàng, thiếp ở trên giường nhỏ bên kia xem, bảo đảm sẽ không làm ra một chút tiếng vang……”
Trong tay gắt gao mà cầm quyển sách, Dung Tự một chút liền năn nỉ, nàng thích sách, cho rằng Hoắc Chi Nghiêu cùng nàng cũng không sai biệt lắm, cho nên mới làm ra cái đó bảo đảm. Đôi mắt vẫn luôn chân thành mà nhìn về phía phương hướng Hoắc Chi Nghiêu, bên trong lộ ra ánh sáng khẩn cầu.
Thấy ánh mắt Dung Tự như vậy, Hoắc Chi Nghiêu cự tuyệt đã tới bên miệng, bỗng nhiên liền biến thành đồng ý. Hắn nhìn Dung Tự ôm sách nháy mắt liền cao hứng lên, Hoắc Chi Nghiêu sửng sốt, theo sau nhìn nữ nhân cảm ơn hắn một tiếng, xoay người hướng trường kỷ đi đến.
Chờ nàng nhẹ nhàng dựa vào trên trường kỷ phía sau màn che, bởi vì màn che lại, thế nhưng chỉ còn một đôi giày tinh xảo lộ ở bên ngoài, thường thường rung một chút, lại động một chút.
Động đến Hoắc Chi Nghiêu có chút tâm ý phiền loạn, công văn nửa ngày đều xem không vào, thẳng đến khi đối phương chân nhỏ thu vào, hắn mới dần dần đem phiền loạn trong lòng bình ổn xuống.
Cần phải biết ngày thường thời điểm làm việc, hắn chán ghét nhất người khác quấy rầy, bất luận kẻ nào đều không ngoại lệ. Hôm nay để Dung Tự tiến vào, lại phá chỗ tối kỵ của bản thân, chẳng lẽ thật là ăn ké chột dạ?
Hoắc Chi Nghiêu bực bội mà suy nghĩ một hồi, một lát sau thế nhưng cũng toàn tâm nhập vào công văn trên bàn.
Chờ đem công văn tất cả đều xử lý tốt, Hoắc Chi Nghiêu ngẩng đầu lên mới phát hiện ngoài cửa sổ mặt trời đã ở giữa đỉnh đầu, hẳn là sắp đến trưa, buổi sáng ăn vài thứ kia hiện tại tất cả đều tiêu hao sạch sẽ, bụng lại có chút đói…
Chỉ là nữ nhân kia như thế nào đến bây giờ một chút động tĩnh đều không có. Hoắc Chi Nghiêu đem công văn xử lý tốt tất cả đều sắp xếp gọn gành liền kéo ra ghế dựa hướng phía trường kỷ đi đến. Mới vừa vén lên màn che, Hoắc Chi Nghiêu liền kinh ngạc mà thấy Dung Tự lúc này sớm đã ôm sách ngủ rồi, thậm chí một mảnh lá cây từ ngoài cửa sổ còn rơi xuống trên người, biểu tình điềm đạm ôn hòa.
Hoắc Chi Nghiêu cau mày nhìn nàng, vừa định giơ tay đem nàng đánh thức, liền nhận ra nàng có phải hay không buổi sáng vẫn là dậy có chút sớm, cho nên mới ngủ đến ngọt ngào như vậy.
Nhíu mày suy nghĩ, lại nhìn đối phương ghi nhớ mấy tổ số liệu kia, hẳn là cho hắn làm cái bao đầu gối……
Liền kiềm chế tâm tư muốn đánh thức nàng, xoay người ôm một cái chăn mỏng, che trên người đến nàng liền đi ra ngoài.
Mà nghe được tiếng đối phương đóng cửa vang lên trong nháy mắt, khóe miệng Dung Tự liền hơi hơi nâng lên.
Thời gian sau, mỗi ngày sáng sớm Dung Tự đều sẽ vì Hoắc Chi Nghiêu tập thể ɖu͙ƈ buổi sáng chuẩn bị thức ăn, mỗi ngày đều đổi món đa dạng, giống như chỉ cần nhìn đối phương ăn đến hài lòng nàng liền vui vẻ. Cũng không có việc gì liền đi thư phòng Hoắc Chi Nghiêu đọc sách, buổi tối theo thường lệ giúp hắn ngâm chân, làm bữa ăn khuya, cái bao đầu gối cuối cùng cũng xong.
Bên trong phủ đại soái hạ nhân cùng bọn tỳ nữ thực mau liền cùng Dung Tự hòa hợp, chỉ cảm thấy hiện tại phu nhân so với thời điểm vừa tới thật sự muốn bình dân hơn nhiều, làm đồ ăn cũng thực ngon. Bọn họ cũng không biết một cái màn thầu còn có thể có nhiều cách nấu như vậy, hơn nữa phu nhân cũng rất hòa ái, cùng bất luận kẻ nào nói chuyện đều là thanh âm nhẹ nhàng, cũng không cố ý cùng người ta làm khó, chân chính là chủ tử không thể tốt hơn.
Bất quá thực mau những ngày thanh nhàn của Dung Tự sẽ kết thúc, đơn giản là gần đây phía Tây Nam thành Vân Phương một cái trấn nhỏ gặp đại hồng thủy, thương vong vô số. Hoắc Chi Nghiêu đề xuất, bên trong thành Vân Phương chuẩn bị một vũ hội từ thiện, giúp trấn nhỏ kia gom góp ủng hộ, dàn xếp tốt những dân trong trấn đó.
Vũ hội từ thiện, làm thê tử Hoắc Chi Nghiêu, Dung Tự ở buổi tối đó mặc kệ thế nào đều phải nhảy một điệu, Dung Tự sẽ nhảy, nhưng nguyên chủ chính là không.
Vì thế Dung Tự liền đành phải mỗi ngày bắt đầu trộm học vũ đạo, cứ việc nàng biết toàn bộ phủ đại soái đều là người của Hoắc Chi Nghiêu, nhưng nàng lại vẫn là muốn trộm tìm một chỗ luyện vũ.
Ngồi ở thư phòng xử lý công vụ, Hoắc Chi Nghiêu ngẩng đầu liền thấy trường kỷ trống rỗng kia, dĩ vãng nơi đó nhưng đều là một nữ nhân ngồi yên lặng nghiêm túc đọc sách. Hoắc Chi Nghiêu hướng mày liền lập tức gọi thủ hạ lại đây “Phu nhân còn học nhảy?”
“Dạ.”
“Học như thế nào rồi”
“Ngạch……”
“Ăn ngay nói thật.”
“Xác thật không tốt.”
Nghe xong lời nói thật của thuộc hạ, Hoắc Chi Nghiêu đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thủ hạ vẻ mặt khó xử, cười khẽ.
“Được rồi, ta đã biết, ngươi lui xuống đi!”
“Dạ.”
Chờ trong phòng lại lần nữa an tĩnh xuống, Hoắc Chi Nghiêu nhìn công văn trên bàn, chỉ cảm thấy cũng nhìn không được nữa, vì thế đứng dậy ra bên ngoài đi dạo, mục tiêu xác định mà đi hoa viên Dung Tự đang trộm học vũ đạo.
“A, phu nhân, người lại dẫm chân ta ……”
“Thực xin lỗi.”
“A!”
“Thực xin lỗi a!”
“Phu nhân, chân ta sưng……”
“Ta không phải cố ý! Chính là bước chân ta như thế nào đều không đúng a, rõ ràng ta đều nhớ kỹ, nhưng vừa ra chân liền có chút không nghe sai sử!”
Tiếng nói của hai người truyền qua cổng vòm hình bán nguyệt, trực tiếp truyền vào tai Hoắc Chi Nghiêu, nam nhân có chút không chịu khống chế mà bật cười một tiếng.
Vừa nghe đến thanh âm kia, Dung Tự cùng hai cái tiểu nha hoàn nháy mắt yên lặng, trừng mắt hoảng sợ mà nhìn nhau một cái. Vừa mới chuẩn bị từ một đầu trộm chạy đi, thanh âm Hoắc Chi Nghiêu liền lập tức vang lên “Phu nhân……”
“…Nàng đây là vì vũ hội từ thiện chuẩn bị sao?”
Nam nhân dù bận vẫn ung dung mà nói.
Dung Tự thân thể bị dọa đến không chịu khống chế mà run một cái, xoay người sắc mặt hơi hơi có chút trắng bệch mà nhìn hắn, sau đó nhẹ nhàng gật gật đầu.
“Nhưng nàng ở nước ngoài đọc sách, vũ hội như vậy hẳn là không thiếu a? Như thế nào hiện tại còn cần……”
“Thiếp…… Thiếp…… Thiếp kỳ thật từ nhỏ liền có chút tay chân không phối hợp, khiêu vũ thứ này với thiếp mà nói thật sự có chút không am hiểu.” Dung Tự cũng không có trả lời trực diện vấn đề của Hoắc Chi Nghiêu, ngược lại thẳng thắn thành khẩn mà thừa nhận chính mình xác thật không thể khiêu vũ.
Nhìn ánh mắt mang ý trốn tránh của Dung Tự, đôi mắt Hoắc Chi Nghiêu cũng đi theo chợt lóe, theo sau tiến lên hai bước. Dung Tự không chịu khống chế mà lui một bước, lại không nghĩ trực tiếp đã bị Hoắc Chi Nghiêu kéo lại
“Lui cái gì? n? Tiểu Liên sẽ không nhảy được bước chân của nam, ta là trượng phu của nàng, nàng nếu là không hiểu khiêu vũ, tự nhiên có ta tới dạy nàng, không cần trốn đi trộm luyện, biết không?”
Dung Tự ngốc lăng mà gật đầu, theo sau eo đã bị Hoắc Chi Nghiêu ôm lấy, tay cũng đáp lên trên tay đối phương, trong nháy mắt hai mắt nhìn thẳng, Dung Tự mặt lập tức liền đỏ lên, Hoắc Chi Nghiêu trên mặt cũng đi theo nhiễm một tia hồng nhạt.
“Nghe mệnh lệnh của ta.” Nam nhân để sát vào bên tai nàng, nhẹ giọng nói, hơi thở phun ra trực tiếp liền khiến cho vành tai nữ nhân một chút liền đỏ đến có chút dọa người.
“ n…… n!” Dung Tự gật gật đầu.
Màn đêm buông xuống, trăng non mới lên, trong hoa viên, bọn hạ nhân cũng sôi nổi đốt sáng đèn.
Hai người càng di chuyển càng nhanh, động tác cũng càng ngày càng ăn khớp, Dung Tự trong ánh mắt tràn đầy ý cười, nhìn trong suốt sáng trong, giống như là những cây đèn đó, dường như bầu trời đầy sao tất cả đều rơi xuống trong ánh mắt nàng.
Mạc danh, Hoắc Chi Nghiêu thế nhưng cảm nhận được như lúc mới gặp Dung Bội một cổ kinh diễm cùng…… động tâm.
Dung Tự…