Nghiêu Sâm nhìn thấy lệnh bắt, đồng tử hơi co rụt, trong lòng dự cảm có điềm xấu. Nhưng Nghiêu Sâm không phản kháng. Phản kháng là chống lại lệnh bắt, gây cản trở công vụ, công dân chấp hành pháp luật chưa bao giờ kháng lệnh. Anh bình tĩnh duỗi tay ra, để cảnh sát mang còng lên cho mình, chỉ nói: “Vợ của tôi đang mang thai, mong các anh chú ý một chút, đừng dọa cô ấy sợ.”
Trước khi bị cảnh sát mang đi, hai tay mang còng của Nghiêu Sâm còn cầm tay Hàn Yên Yên, cực kỳ trấn tĩnh dịu dàng an ủi cô: “Không sao đâu, đừng sợ, còn có lão Ngô ở đây.” Anh đang đề cập đến luật sư của anh, hợp tác hơn mười năm, ông cứu vớt anh khỏi Cục cảnh sát không biết bao nhiêu lần, còn giúp anh sắp xếp bao nhiêu chuyện êm xui.
Đứng bên cạnh Nghiêu Sâm, Giang Diệp tâm tình nhiều phức tạp không muốn nói chuyện.
Chờ sau khi cảnh sát áp giải Nghiêu Sâm đi, trong phòng không còn ai, Giang Diệp mới nói với cô: “Cô chuẩn bị một chút, chúng tôi đi trước, cô đi sau.”
Hàn Yên Yên gật đầu.
Giang Diệp xin kế hoạch bảo hộ nhân chứng. Nghiêu Sâm làm người tàn nhẫn độc ác, người của anh cũng rất tàn nhẫn. Đêm nay tuy bọn họ bắt giữ không ít, nhưng chưa chắc không có cá lọt lưới. Một nhân chứng quan trọng như Hàn Yên Yên cần phải được bảo vệ kín kẽ.
Trước khi đi, Giang Diệp nhìn chằm chằm bụng của Hàn Yên Yên.
Hàn Yên Yên hỏi: “Sao vậy?”
“Đứa bé của cô… là của Nghiêu Sâm à?” Giang Diệp cuối cùng không nhịn được hỏi, lập tức anh ý thức được bản thân đang thô lỗi, liền xin lỗi, “Không, tôi không có ý đó. Tôi chỉ muốn hỏi… hỏi…”
Hỏi cái gì? Anh ta không nói được. Kỳ thật anh ta có ý đó, hai người đều hiểu rõ.
“Đúng vậy.” Hàn Yên Yên vuốt bụng mình mỉm cười, “Chính là của Nghiêu Sâm, tôi không có người đàn ông nào khác.”
Phá hỏng suy đoán cuối cùng của Giang Diệp. Giang Diệp nghĩ, cả đời này, hoặc là anh sẽ chết trong tay kẻ phạm tội, hoặc là nghẹn chết vì đoán không ra bí mật của Hàn Yên Yên.
Phụ trách sự an toàn của Hàn Yên Yên chính là bạn gái Giang Diệp. Nữ cảnh sát kia từng nằm vùng ở Kim Hào, kết quả bị Hàn Yên Yên mật báo hỏng cả đại sự. Hàn Yên Yên cũng quen biết cô.
Giang Diệp nói chuyện với cô một chút rồi đuổi theo đoàn người áp giải Nghiêu Sâm rời đi.
“Cô chuẩn bị chút đồ dùng quần áo…. thuốc thang, nếu cô muốn uống thuốc.”
Nữ cảnh sát lớn hơn Hàn Yên Yên mấy tuổi, dù chưa kết hôn sinh con, cô cũng từng nghe nói thai phụ phải ăn một ít vitamin axit folic gì đó, nên cố ý nhắc nhở. Cô là một người rất có tinh thần trọng nghĩa, cũng là người phụ nữ rất biết chiếu cố người khác.
Cô ấy chính là thế thân cho sự tồn tại của “Nữ cảnh sát Hàn Yên Yên” ở đợt trước.
Hàn Yên Yên xoay lầu lên người, trực tiếp kéo một cái vali xuống, quả nhiên đã chuẩn bị từ sớm.
“Đi thôi.” Cô nói.
Bước khỏi cửa lớn, không hề quay đầu, Hàn Yên Yên ngồi thẳng lên xe cảnh sát. Đối với ngôi nhà của cô và Nghiêu Sâm, không hề liếc nhìn thêm một cái.
Trên đường đi, nữ cảnh sát nói: “Chắc chắn gã từng tổn thương cô, loại người như hắn, mục ruỗng từ trong xương rồi.”
Hàn Yên Yên không chút nào để ý: “Không, anh ấy khá tốt với tôi, luôn đối xử khá tốt.”
Lúc này cô nghĩ tới, Nghiêu Sâm đối xử với cô, thật ra không thể nói là không tốt.
Nghiêu Sâm có thể cảm nhận rõ ràng lần hỏi cung này khác hẳn những lần trước, anh không thể gặp lão Ngô, cũng không nhanh chóng lông tóc không tổn hao mà rời đi.
Cả đời này Nghiêu Sâm đã trải qua nhiều sóng to gió lớn, tố chất tâm lý đã được rèn giũa qua bao nhiêu thử thách. Anh không lo lắng bối rối, trước khi nhìn thấy lão Ngô, quyết không hé một lời.
Nhưng khi lão Ngô xuất hiện, anh lập tức phát hiện ra vẻ mặt của lão Ngô cực kỳ khó coi.
“Lúc này, cậu có thể sẽ bị lật.” Lão Ngô nói.
Ánh mắt Nghiêu Sâm trở nên sắc bén.
“Bọn họ tìm được tất cả chứng cứ. Hơn nữa…” Lão Ngô cắn răng nói, “Nhân chứng, nhân chứng thực sự là… quá lợi hại.”
Ấn đường Nghiêu Sâm nổi lệ khí.
“Là ai?” Anh nghiến răng nghiến lợi, “Là thằng chó nào?”
Anh biết trong hội có nội gián, tới giờ vẫn không truy ra kẻ đó, nếu anh biết kẻ đó là ai chắc chắn sẽ băm vằm vứt vào Vịnh Thanh Hà.
Làm luật sư, đặc biệt là cho xã hội đen, lão Ngô đã quen phát ngôn những sự thật không thể chấp nhận. Nhưng lúc này, đây là lần đầu tiên ông thấy khó mở miệng như vậy.
“Là….” Ông khó khăn nói, “Vợ của cậu.”
Hàn Yên Yên a, cô bé xinh đẹp quyến rũ đó. Có thể xem lão Ngô là một trong những người chính mắt chứng kiến quá trình cô bước đến cạnh Nghiêu Sâm. Ông cũng là người làm chứng hôn lễ hai người bọn họ. Nghiêu Sâm trước hôn nhân và sau hôn nhân khác biệt ra sao, đối với Hàn Yên Yên toàn tâm tín nhiệm, đào tim đào phổi như thế nào, lão Ngô biết rất rõ.
Cùng là người đàn ông, ông cảm thấy bi ai thay Nghiêu Sâm.
Cơ nghiệp mấy chục năm, đổ nát trong tay một người phụ nữ. Không chỉ như thế, những chuyện cô làm, có thể nói là muốn đẩy Nghiêu Sâm vào chỗ chết.
Hận sâu bao nhiêu mà làm như vậy? Oán tới cỡ nào mà vô tình như thế? Nghiêu Sâm đối với cô… đâu có tệ đâu!
Vài giây sau Nghiêu Sâm vẫn không phản ứng kịp.
Anh chớp mắt, ngạc nhiên bảo: “Nói cái gì vậy, vợ tôi là Yên Yên mà —”
Anh bặt tiếng. Vì ánh mắt của lão Ngô nhìn anh tràn ngập đồng tình — là cảm thông là xấu hổ. Từ đó tới giờ chưa bao giờ có người nào từng nhìn Nghiêu Sâm bằng ánh mắt như vậy.
Một sự im lặng chết chóc tràn lan trong phòng.
Một hồi lâu sau, giọng nói của Nghiêu Sâm rít ra từ kẽ răng:
“Ông nói là ai? Lặp lại lần nữa…”