Mấy ngày sau Hàn Yên Yên gọi điện cho Giang Diệp.
“Cậu ấy còn sống.” Giang Diệp nói, “Não thiếu oxy nghiêm trọng, hiện vẫn còn hôn mê.”
Giọng của anh ta nặng trĩu, ẩn chứa sự hối hận. Quả nhiên Dương Tuấn giống như lời nhận xét của bạn gái kiêm cấp dưới của anh, vì còn quá trẻ tuổi mà tham công liều lĩnh, nên đã vô tình dính phải họng súng của đám Nghiêu Sâm đang tìm nội gián.
Vịnh Thanh Hà nằm trong phạm vi giám sát của thành phố, nhưng người của Nghiêu Sâm không vứt xác ở đó nữa, bọn họ tới khu ngoại ô để tìm một cánh đồng hoang và chôn sống Dương Tuấn.
Người của Giang Diệp đào được Dương Tuấn dựa vào định vị trên người cậu, giờ cậu đang giãy dụa bên bờ sinh tử, khả năng chết não là rất lớn.
Hàn Yên Yên hỏi: “Đội trưởng Giang, anh tin tưởng tôi không?”
Giang Diệp im lặng một chút rồi nói: “Tôi tin tưởng cậu là người muốn đem Nghiêu Sâm ra trước mặt công lý giống như tôi.”
Hàn Yên Yên nói: “Vậy chúng ta hợp tác đi.”
Liên minh được thành lập. Có Giang Diệp làm đối tác, hai người họ làm ít công to. Bọn họ đổ lỗi việc tiết lộ giao dịch này lên người Tam Hổ.
Tháng 5 năm ngoái, Hàn Yên Yên đã cố ý đâm một cái gai vào quan hệ giữa Tam Hổ và Nghiêu Sâm. Cái gai này không chỉ đâm vào Tam Hổ, mà cũng xuyên qua Nghiêu Sâm. Tam Hổ có thể biết, dĩ nhiên Nghiêu Sâm cũng có thể biết được.
Cái gọi là lòng nghi ngờ căn bản không thể giải thích được, càng giải thích càng bôi đen. Nghiêu Sâm chỉ có thể không ngừng trọng dụng Tam Hổ để trấn an gã, xua tan nghi ngờ.
Nhưng Nghiêu Sâm cũng sẽ nghĩ, Tam Hổ đã nghi ngờ về anh, có khi nào cũng vì thế mà sinh tư tâm? Lòng nghi ngờ của đối phương cũng sẽ dựng lên lòng nghi ngờ của chính mình tựa như độc trùng độc, không cách nào giải được.
Giang Diệp bên ngoài, Hàn Yên Yên bên trong, hai người phối hợp tung hỏa mù, khiến Nghiêu Sâm hoàn toàn tin tưởng rằng kẻ phản bội chân chính là Tam Hổ, Tiểu Dương chỉ là kẻ chết thay Tam Hổ đẩy ra.
Nghiêu Sâm và Tam Hổ chính thức trở mặt nhau, tranh giành nội bộ quyết liệt kết thúc bằng người chết người trốn. Một người anh em khác của Nghiêu Sâm chết, còn Tam Hổ thì chạy.
Cùng một lúc, hai cánh tay của Nghiêu Sâm đều mất hết.
Sau sự việc này, Nghiêu Sâm cảm thấy nghi ngờ.
Anh lại tiến hành tẩy sạch và điều tra một lần nữa, lần này, những máy nghe trộm Hàn Yên Yên cài cắm đều bị lộ ra. Cũng may Hàn Yên Yên cảnh giác, ngay lập tức tiêu hủy phần mềm, hủy diệt hết tất cả dấu vết nghe lén.
Sự kiện này khiến Nghiêu Sâm hiểu ra, bên người anh còn một tên nội gián chưa nhổ được. Anh hoài nghi rất nhiều người, nhưng chưa bao giờ nghi ngờ Hàn Yên Yên.
Người con gái này là vợ hợp pháp của anh, hoàn toàn dựa vào anh mà sống, toàn tâm toàn ý ỷ lại anh. Một khi anh ngã ngựa, cô là người bất lợi nhất.
Dựa trên logic mà nói, cô là người không có khả năng phản bội anh nhất.
“Tất cả máy nghe trộm của tôi đã bị phát hiện ra rồi, tạm thời chúng ta không thể thực hiện thêm bất kỳ hành động nào trong lúc này.” Hàn Yên Yên nói với Giang Diệp.
Giang Diệp đã xem “cậu bạn” trong điện thoại này là đồng bọn, anh dặn dò cô: “Cậu phải cẩn thận kẻo bị phát hiện. Người anh em… có thể gặp mặt được không?”
Hàn Yên Yên cười cười, đáp lại: “Dĩ nhiên là có, ngày chúng ta gặp nhau chính là ngày tôi thu thập đủ chứng cứ để hạ bệ Nghiêu Sâm.”
Nghiêu Sâm liên tiếp mất đi nhân lực thân tín khiến lòng nghi ngờ của anh càng tăng lên, nhìn ai cũng như nhìn thấy quỷ. Dưới tình huống như vậy, anh càng xem trọng Hàn Yên Yên.
Anh để cho Hàn Yên Yên có được càng nhiều quyền lực, cô chỉ còn cách mục tiêu cốt lõi một chút nữa. Phải làm thế nào để có thể đạt được triệt để sự tin tưởng hoàn toàn của Nghiêu Sâm?
Nghiêu Sâm liên tiếp gặp sự cố khiến tinh thần thời gian này bị suy sụp, không ngày nào có tâm trạng vui vẻ.
Một ngày nọ, anh nhìn Hàn Yên Yên, bỗng cảm thấy có cô cạnh bên là cỡ nào may mắn. Tâm trạng anh dù có tồi tệ thế nào, nhìn cô ấy ở bên cũng khiến anh thấy khá hơn nhiều.
Dù có bao nhiêu hùng tâm tráng chí, đến cuối cùng, điều duy nhất khiến ta cảm thấy ấm áp chỉ có bóng hình của vợ con. Trái tim nóng lên, anh kéo Hàn Yên Yên vào trong lồng ngực: “Sinh con cho anh nhé. Nếu em đẻ con trai, anh sẽ cho nó tất cả gia sản của mình.”
Hàn Yên Yên ngạc nhiên, nói: “Hứa nhé…”
Lúc kết hôn Nghiêu Sâm đã từng đề cập đến việc sinh con, nhưng Hàn Yên Yên luôn dùng thuốc tránh thai kể từ khi ở bên anh. Cô nói bản thân mình còn trẻ, sách còn chưa đọc xong nên chưa nghĩ tới chuyện sinh con. Cô vừa học tập, vừa phải giúp anh làm việc, giờ thêm cả việc sinh con nữa, cô đâu có ba đầu sáu tay. Huống chi cô còn trẻ thật, học cao học xong cũng chỉ hai ba năm nữa, nên Nghiêu Sâm nghĩ vậy cũng không ép buộc cô.
Nhưng mà lúc này, Nghiêu Sâm đột nhiên vô cùng khao khát muốn có một đứa con.
“Đừng uống thuốc nữa.” Anh nói.
Về vấn đề sinh con, trong lòng Hàn Yên Yên không chắc chắn là mấy. Nhiệm vụ giả ở thế giới này có thể sinh con sao?
Thời điểm Nghiêu Sâm không có ở nhà, Hàn Yên Yên đi xuống tầng hầm, lấy một thanh phi dao.
“Leo, Leo”. Cô nhìn trần nhà gọi tên biến thái.
Biến thái không hồi đáp. Muốn mỗi lần lên sàn là phải ngàn hô hậu ủng à? Hàn Yên Yên đặt chuôi dao lên cổ, trông như thể trung thần cổ đại đang khuyên vua, nhưng Leo vẫn không phản ứng.
Vừa hay thử một lần, Hàn Yên Yên nghĩ.