Hàn Yên Yên thấy hơi kỳ lạ.
Ở thế giới trước, Hàn Yên Yên nhờ vào thông tin dự đoán thanh âm điện tử cung cấp mà cô gần như có thể dự đoán hành động tiếp theo của các nhân vật. Nói không ngoa, nhờ những thông tin đó, cô như được mở thiên nhãn, trên thông thiên văn dưới tường địa lý. Nếu không duỗi tay can thiệp, mọi việc sẽ phát triển ổn định như những gì đã dự đoán. Nhưng lúc này, trong đầu cô không hề có tí thông tin hữu ích gì để dự đoán những chuyện tiếp theo. Thanh âm điện tử bị lỗi sao?
Hàn Yên Yên hơi lo lắng. Cô yên lặng căng chặt thân thể, cảnh giác đám đàn ông đang vây quanh mình. Kẻ nào manh nha ra tay trước cô lập tức dùng dị năng hệ băng tấn công, bất chấp lực đạo của dị năng có ngăn được thế tới của chúng hay không.
Đột nhiên một quả cầu lửa to bằng trái bóng bắn tới khiến bộ váy trắng bùng cháy. Hàn Yên Yên nhanh chóng phản ứng lại, sử dụng dị năng hệ thủy chưa thuần thục đối đầu với cầu lửa. Không ngờ đằng sau còn một quả nữa! Đồng tử Hàn Yên Yên hơi co lại, cô nhanh chóng xoay vòng eo mảnh khảnh tránh thoát cầu lửa trong gang tấc.
Hàn Yên Yên quay đầu nhìn, tên bị cô đá vào háng đã đứng lên, một tay che tiểu bảo bối, một tay vung lên bắn cầu lửa về phía Hàn Yên Yên. Ánh mắt gã lóe vẻ hung ác, hằn học nói: “Con đàn bà đê tiện! Vô liêm sỉ! Xem lão tử có chơi chết mày không!”
So với khả năng điều khiển dị năng nửa vời của Hàn Yên Yên, tên này rõ ràng thành thạo hơn nhiều. Gã vẫy tay một cái là hiện ra thêm một cầu lửa, lần này Hàn Yên Yên không thể trốn được nữa. Váy của cô đã bị cháy, tuy nước đã dập hết lửa thì bộ váy vẫn bị thiêu thành một lỗ to, đủ để thấy dưới lớp váy ẩn hiện một cặp đùi thon gọn săn chắc.
Đám đàn ông xung quanh không còn vây kín nữa, chúng cười cười lui về phía sau, nhường chỗ cho lão đại chơi trò mèo vờn chuột. Hàn Yên Yên tránh né mấy quả cầu lửa bắn tới, váy dần bị đốt thành từng mảnh, đôi chân thon gọn xinh đẹp không còn chỗ giấu khỏi ánh mắt của đàm đàn ông. Chúng ồn ào huýt sáo trêu đùa, kêu lớn: “Cẩn thận chút nhé, đừng có thiêu con nhỏ đó!” Làn da của con này trắng nõn mịn mà, nếu bỏng thật thì quá đáng tiếc.
Hàn Yên Yên lúng túng cúi người né cầu lửa bắn tới, lăn mấy vòng trên mặt đất, lăn thẳng tới quầy bán dao. Cô chống người đứng dậy, mặt ông bán dao hơi đổi sắc. Hàn Yên Yên liếc nhìn ông, đôi con ngươi đen nhánh như hai hồ nước. Môi người đàn ông trung niên hơi hé mở, nhưng cuối cùng chẳng thốt ra câu nào.
Gã đàn ông hệ hỏa kia điều khiển dị năng cực kì chuẩn xác, hồi nãy cầu lửa của gã đã đốt sạch một bên vai áo của Hàn Yên Yên, khi cô đứng dậy chỉ có thể lấy tay ôm ngực để tránh bị lộ. Ông bán dao nhanh chóng bọc đồ đạc lại, lặng lẽ lùi về sau rồi biến mất trong màn đêm.
Gã dị năng hệ hỏa chơi đùa cầu lửa trên tay, hét to với Hàn Yên Yên: “Mày không phải lợi hại lắm à? Sao không chạy nữa đi?”
Hàn Yên Yên không nói lại một lời, ôm ngực xông thẳng về một hướng. Một tên đứng trong vòng vây duỗi tay ra chặn lại, miệng còn cười trêu: “Ai nha, chạy thật đấy à?” Gã còn chưa dứt lời, trước mắt đột nhiên lóe sáng, trái tim như đông cứng lại, theo bản năng ngả người ra sau. Con dao Hàn Yên Yên che giấu trước ngực cũng từ xương sườn người đó thuận hướng”xoẹt” một đường lên ngực, dòng máu bắn tóe ra đẹp như rèm châu của tân nương mới cưới. Tên đó hét lên giật lùi về sau mấy bước.
Hàn Yên Yên nhân cơ hội đột phá vòng vây. Cô còn cầm dao trong tay, người đi đường đứng quanh hóng chuyện tranh nhau tránh xa khỏi Hàn Yên Yên, cô cứ thế xông thẳng ra đầu phố.
Đồng bạn của gã đàn ông dị năng hệ hỏa rủa thầm. Gã hợp tay lại, một quả cầu điện quang màu trắng lớn bằng quả bóng rổ rít lên “chi chi” chói tai xuất hiện ngay giữa lòng bàn tay gã. Hắn ta đẩy một cái, cầu điện lập tức bắn về phía Hàn Yên Yên.
Người xem xung quanh kinh hô. Rồi sau đó, tựa như gà bị cắt tiết, tiếng hô đột nhiên ngừng bặt!
Hàn Yên Yên nghe đám đông hô lên liền biết phía sau có nguy hiểm. Bản năng mách bảo cô quay đầu lại, một cái nhìn khiến hô hấp ngừng trệ!
Một hàng rào điện tỏa ánh sáng tím đang chặn đứng cầu điện trắng sáng!
Hàng rào điện tím cách Hàn Yên Yên chưa tới nửa cánh tay, phát ra tiếng răng rắc, uy áp mạnh tới nỗi đè ép cả hô hấp của cô. Hàn Yên Yên theo bản năng nhanh chóng lùi về sau, cầu điện màu trắng chạm vào hàng rào điện tím lập tức phát nổ cực mạnh! Mọi người từ trạng thái gà cắt tiết lúc này mới kinh ngạc hô lên.
Sau khi làn sóng xung kích của vụ nổ tan biến, Hàn Yên Yên mới buông cánh tay bảo vệ mặt của mình. Cầu điện bị đánh tan, hàng rào điện tím tồn tại vài giây mới biến mất vào không khí.
Bất kể là tên đàn ông hệ hỏa và đồng bạn hắn, hay là người đi đường vây xem lúc này, chẳng một ai thèm ngó ngàng tới Hàn Yên Yên, ánh mắt của họ đều nhìn về một hướng.
Hàn Yên Yên cũng nhìn theo phương hướng kia.
Bên kia con đường là một người đàn ông đang đứng dưới ánh đèn, anh bỏ tay vào túi quần, bình tĩnh nhìn về phía này. Dù chưa thể nhìn rõ gương mặt dưới ánh đèn mờ, khí chất của anh đã tạo một áp lực không lời đối với mọi người.
Thật đáng sợ.
Xung quanh anh còn có mấy người đồng bạn như chúng tinh phủng nguyệt*. So với sự kinh ngạc sợ hãi trên khuôn mặt của đám đông bên đường, những người kia như đã quen, đứng một bên xem kịch.
Chúng tinh phủng nguyệt: hằng hà ánh sao trên trời chỉ để làm nền cho ánh trăng rực rỡ lộng lẫy.
Hàn Yên Yên cuối cùng đã hiểu vì sao thông tin cung cấp trong đầu cô ở thế giới này ít như vậy, cũng hiểu vì sao cô không còn đoán trước được hành động của những người cô gặp.
Từ cái nhìn đầu tiên Hàn Yên Yên đã biết anh là ai rồi.
Đinh Nghiêu - người đàn ông cô phải công lược, cũng là nhân tố biến đổi lớn nhất của thế giới này, ngay từ ban đầu anh đã ở đây!
Thiệt sự là dịch rất mệt.....