Hàn Yên Yên kết hôn với Nghiêu Sâm. Anh nói với cô: “Sau này, của anh, sẽ là của em.”
Tuy nghe giống như câu “Nhìn đi, đây là giang sơn ta vì nàng mà chiếm lấy”. Trên thực tế, tuy Hàn Yên Yên có thể quẹt thẻ, dùng tiền mặt trong két sắt, tùy ý mua bất kỳ đồ trang sức đắt tiền nào, nhưng Nghiêu Sâm không hề để Hàn Yên Yên đứng tên bất kỳ tài sản nào của anh.
Hàn Yên Yên có thể tiêu xài đồ của anh, ăn đồ của anh, nhưng chỉ có thể ngoan ngoãn nằm trong lòng bàn tay của anh, dựa vào anh mà sống.
Người đàn ông này đã quá quen với việc kiểm soát tất cả, bao gồm cả vợ của chính mình. Mặc dù anh thật sự thích cô tới mức không thể vứt bỏ, nhưng điều đó cũng không thể thay đổi thói quen muốn khống chế cuộc sống của cô được.
Như vậy là tốt nhất, nếu anh có thể hoàn toàn nắm giữ cô, cũng có thể yên tâm tin tưởng cô.
Mục đích của vở diễn từ trước tới nay chỉ nhằm vào điểm này.
Cuộc sống của nghiên cứu sinh cũng không quá khác so với sinh viên chuyên ngành. So sánh với cuộc sống bận rộn của những người cùng trang lứa, Hàn Yên Yên an nhàn hơn hẳn. Dù sao mục tiêu cuộc sống quá khác biệt.
Hàn Yên Yên nói với Nghiêu Sâm: “Hiện tại em có thể dành ra chút thời gian rảnh, em có thể làm công việc gì cạnh anh không?”
Trước kia Nghiêu Sâm đã đề nghị Hàn Yên Yên làm việc giúp anh, khi đó đang trong thời kỳ thi lên thạc sĩ nên cô đã từ chối. Lúc này cô nhắc lại là hợp tình hợp lý, Nghiêu Sâm cũng không đắn đo gì, nói thẳng: “Được rồi, vậy em đi theo anh.” Trước mắt, để cô làm thư ký của anh đã.
Thật ra anh chỉ có ý đưa cô đến bên cạnh mình, vừa an tâm vừa đẹp mắt, mang ra ngoài còn được đẹp mặt.
Hàn Yên Yên không làm việc theo giờ, mỗi tuần chỉ dành ra ba ngày đi công ty làm việc. Nhưng dù vậy, rất nhanh Nghiêu Sâm đã phát hiện ra, dùng Hàn Yên Yên đặc biệt bớt lo. Những chỗ anh nghĩ đến, cô cũng có thể nghĩ tới, những chỗ anh không nghĩ tới, cô vẫn có thể nghĩ ra như cũ.
Cô như người làm được việc từ trong trứng, điều này khiến Nghiêu Sâm thực sự cảm thấy mình vô tình nhặt được kho báu.
Nửa năm sau, Nghiêu Sâm cho cô làm tại chức “Giám đốc tài vụ”. “Đàn ông làm việc, phụ nữ quản tiền” là hình mẫu phổ biến được nhiều công ty gia đình áp dụng. Hàn Yên Yên chạm được vào tài chính của chồng, mơ hồ tìm ra được một số nguồn tiền. Nhưng hiện tại, quyền lực trong tay cô không lớn, không thể tiếp xúc được nguồn tài chính chủ yếu của Nghiêu Sâm.
Ăn một lúc cũng không thể biến mập, cô không vội, an tĩnh học tập, thành thật làm việc.
Cô vẫn không có vòng giao tiếp xã hội của riêng mình. Bạn bè của cô là bạn bè của Nghiêu Sâm, người cô giao tiếp cũng là người anh yêu cầu cô tới giao tiếp.
Từ lúc bắt đầu cô đã như vậy, Nghiêu Sâm tập mãi thành thói quen. Anh bắt đầu sinh ra một cảm giác mãnh liệt rằng Hàn Yên Yên là “thuộc về mình”, mà cảm giác “phụ thuộc” này lại mang cho hắn cảm giác đáng tin cậy, có thể tin. Loại cảm giác này là khu vực thoải mái trong quan hệ của hai người, một khi Nghiêu Sâm bước vào khu vực này liền không muốn đi ra.
Trong trường học Hàn Yên Yên thường mang tai nghe. Vừa học tập vừa nghe lén đã thành thói quen của cô.
Một lần nọ, sau khi cô nghe được kế hoạch nhập hàng của Nghiêu Sâm, cô nhấc máy gọi điện cho Giang Diệp.
Hai lần trước hợp tác đã thành lập tín nhiệm giữa hai người, Giang Diệp không truy hỏi thân phận của cô, chỉ dặn dò: “Bản thân ngươi phải cẩn thận.”
Nội dung cô tiết lộ quá chính xác và chi tiết, chứng tỏ cô là người thân cận của Nghiêu Sâm. Một khi chuyện phản bội bị phát hiện, rất có thể sẽ phải táng thân ở đáy sông Vịnh Thanh Hà.
Sự quan tâm của Giang Diệp khiến ký ức làm “Nữ cảnh sát Hàn Yên Yên” của cô sống lại.
Dù làm nữ cảnh sát không tới mười phút, nhưng Hàn Yên Yên đã kịp thời tiếp nhận toàn bộ ký ức và kỹ năng.
Trong trí nhớ của cô, nữ cảnh sát Hàn Yên Yên và Giang Diệp như oan gia ngõ hẹp, tranh cãi từ trong tối ra ngoài sáng, bọn họ đã từng hai lần hẹn ăn cơm khi đi công tác chung với nhau, nhưng sau đó mối quan hệ vẫn trong giai đoạn mập mờ. Cô còn nhớ trong Cục cảnh sát có rất nhiều đồng nghiệp, mọi người cùng hợp lực đấu tranh với cái ác, có đôi khi phải đối mặt với máu chảy đầm đìa sinh ly tử biệt.
Còn cậu thanh niên Tiểu Dương này là người tràn đầy nhiệt huyết. Lúc ấy “Nữ cảnh sát Hàn Yên Yên” từng cãi nhau với Giang Diệp vì cảm thấy cậu không thích hợp đi nằm vùng. Nhưng Giang Diệp cần một người mới chưa từng bị nhận mặt, rốt cuộc vẫn phái cậu ta đi.
Người trẻ tuổi thường thích theo đuổi kích thích mạo hiểm, vì vậy việc nằm vùng đối với một người vừa tốt nghiệp trường cảnh sát như Tiểu Dương có lực hấp dẫn rất lớn. Thời điểm cậu nhận nhiệm vụ, ánh mắt còn phát sáng.
“Chị Yên Yên, chị đừng lo cho em! Em chắc chắn mình có thể làm được!” Cậu đảm bảo với cô.
Tiểu Dương là người “ Nữ cảnh sát Hàn Yên Yên” lựa chọn từ vài sinh viên cảnh sát vừa tốt nghiệp trúng tuyển vào đội cảnh sát, vì vậy hai người có một phần tình nghĩa.
Thời điểm Hàn Yên Yên đáng lẽ phải cúp điện thoại, cô nhịn không được bảo: “Nếu được thì gọi Dương Tuấn về đi. Cậu ta quá trẻ, rất dễ xúc động liều lĩnh, dễ gặp nguy hiểm lắm.”
Giọng Giang Diệp thay đổi hẳn: “Sao ngươi biết về Dương Tuấn?”
Hàn Yên Yên im lặng một chút, không nói gì nữa trực tiếp tắt máy. Không nên xen vào việc người khác, cô nghĩ.
Khi thế giới kết thúc, tất cả đều tan biến thành hư không, cần gì phải để ý?