Ngày hôm sau, Nghiêu Sâm tỉnh lại trên sô pha lầu một.
Đầu anh còn chút đau sau khi tỉnh rượu, anh không nhớ rõ bản thân sao lại ngủ ở sô pha. Rồi ký ức đêm qua chợt hiện lên trong đầu. Anh hoảng hốt, nhanh chóng chạy lên lầu.
Trong phòng ngủ không có ai, phòng vệ sinh có tiếng nước. Nghiêu Sâm lập tức đẩy cửa bước vào, trong khu tắm vòi sen, Hàn Yên Yên đang nhắm mắt gội đầu. Nghiêu Sâm nhìn cô một lúc. Tắm rửa xong, cô kéo cửa phòng lấy khăn tắm, Nghiêu Sâm còn hơi say rượu mắt có chút đỏ đứng ngay đối diện.
Hàn Yên Yên dừng một lúc, sau đó tiếp tục cầm lấy khăn tắm lau khô thân thể, mặc áo tắm dài vào người, đến trước gương dùng mỹ phẩm dưỡng da.
Từ nãy tới giờ, Nghiêu Sâm vẫn luôn nhìn chằm chằm vào thân thể của cô. Cô dùng xong nước phun sương, giương mắt, Nghiêu Sâm đứng sau cô, cô cũng nhìn anh qua gương.
Nghiêu Sâm đưa tay tới, cởi chiếc áo tắm xuống khuỷu tay của cô, trong gương phản chiếu rõ thân thể của Hàn Yên Yên. Từng mảng xanh mảng tím thật lớn chạy dọc khắp cơ thể như phản chiếu hôm qua anh đã dùng sức thế nào, đối đãi với cô thế nào.
Nghiêu Sâm nhìn chằm chằm những vết thương đó, hỏi: “Hàn Yên Yên, tại sao em ở bên anh?”
Hàn Yên Yên hỏi: “Nói thật lòng?”
Nghiêu Sâm cắn răng: “Nói thật!”
Hàn Yên Yên bất đắc dĩ cười: “Vì căn bản em không thể trốn thoát khỏi anh.”
Mặt Nghiêu Sâm như bị tát cho một phát.
Hàn Yên Yên tới thành phố K để học tập chỉ là một cô gái vô danh tiểu tốt. Ngay cả tiền cô còn không đủ, cố gắng cố sức vừa học vừa làm. Nghiêu Sâm để ý tới cô, ý đồ nhất định phải có được cô lồ lộ như thế, Hàn Yên Yên sao có thể thoát khỏi lòng bàn tay của anh.
Cô ở bên anh không phải bởi vì bị anh làm cảm động, hay chỉ là cảm xúc nhất thời. Mà bởi vì cô thức thời, thuận thế theo anh, để phòng tránh càng nhiều thương tổn và nhục nhã sau này.
Một việc đơn giản như thế, Nghiêu Sâm nghĩ, sao chính mình lại không nhìn ra.
Bởi thế nên cô luôn thể hiện cảm xúc “nhàn nhạt”. Vì không có hi vọng, làm sao có thất vọng. Một kẻ luôn nhìn thấu lòng người như anh, sao lại xem nhẹ một tầng bảo hộ này của cô?
Vậy là, dù cô đã lựa chọn thuận theo, làm người yêu của anh, nhưng thật ra trong đáy lòng vẫn luôn cho rằng sớm muộn sẽ có một ngày, anh sẽ tổn thương cô?
Nghiêu Sâm cảm thấy uất ức rồi lại không thể bào chữa được.
Bởi vì đêm qua trong lòng anh thực sự có ác ý muốn tổn thương cô. Anh muốn nhìn cô khóc lóc, giãy giụa, phản kháng, muốn ép cho bằng được cảm xúc chân thật trong tim cô. Nhưng anh chưa từng nghĩ rằng, anh không thừa nhận nổi cảm xúc chân thật này.
Nghiêu Sâm chật vật tới mức không dám ở trong gương đối diện với cô.
“Nghiêu Sâm, anh sẽ đánh em sao?” Hàn Yên Yên nhẹ nhàng hỏi.
Nghiêu Sâm đột ngột ngước mắt.
Hàn Yên Yên trong gương mảnh khảnh tinh tế, rút đi lớp bảo hộ, hóa ra cô nhu nhược đến vậy. Cô khiến anh muốn cô không ngừng được, nhưng vô tình, cô đã vấp phải anh. Dù thế, Hàn Yên Yên vẫn luôn sống trong sợ hãi, đợi một ngày anh thương tổn cô.
Nghiêu Sâm cúi đầu, căm hận cắn bả vai cô..
Trên mặt Hàn Yên Yên lộ rõ vẻ đau khổ. Nghiêu Sâm cắn rất ác, cắn cô ra máu. Máu đỏ từ bả vai lan xuống ngực, giao thoa với vết bầm xanh tím, trông thật dữ tợn.
Qua gương, Hàn Yên Yên nhìn người đàn ông nằm trên đầu vai của cô, tựa như huyết tộc sơ ủng, trong lòng cô biết khoảnh khắc này đối với Nghiêu Sâm hay với cô đều cực kỳ quan trọng. Hàn Yên Yên cắn chặt khớp hàm nhịn cơn đau xuống.
Mấu chốt của công tâm là nằm ở động tâm. Động tâm động tình, một khi đạt được, người này, nằm gọn trong tay.
Nghiêu Sâm ngẩng đầu lên, trên môi còn dính máu của cô. Một người đàn ông đích thực, vậy mà lúc này có thể dùng từ “diễm lệ” để hình dung.
Ánh mắt anh trở nên trong trẻo, anh đã nghĩ kỹ.
Anh kéo áo tắm của cô đè lại miệng vết thương, áo tắm màu trắng thấm máu đỏ tươi, nở rộ như một đóa hồng mai.
Nghiêu Sâm hứa hẹn: “Đây là lần cuối cùng, về sau, anh sẽ không chạm vào em dù chỉ là một sợi tóc.”
“Anh tuyệt đối không đánh phụ nữ, em yên tâm.” Anh siết chặt cô vào lồng ngực, thì thầm bên tai cô, “Ba của anh đã đánh người mẹ còn sống sờ sờ của anh đến chết, em đoán hiện tại ông ta đang ở đâu?”
Hàn Yên Yên cảm giác không ổn, hỏi: “Ở đâu?”
“Vịnh Thanh Hà.” Bên tai cô, Nghiêu Sâm nói ra một địa danh vô cùng quen thuộc. Hơi thở phất qua vành tai gương mặt của cô, khiến lưng người ta phát lạnh.
“À đúng rồi, giờ đang ở nhà xác của cục cảnh sát.” Nghiêu Sâm bỗng nghĩ ra, “Ông ta chết sớm, không có mẫu trong kho gien, không tra ra thân phận, không người nào tới nhận.”
……….
Leo, mày cho tao thể loại người gì vậy?
Tim vừa lạnh một nửa, cô lại nghe giọng của Nghiêu Sâm cất lên: “Yên Yên, chúng ta kết hôn đi.”
Từ trước tới nay, Nghiêu Sâm không phải là dạng “Anh yêu em, nên em đừng sợ anh”.
Ngay cả Hàn Yên Yên cũng rõ ràng, bản thân mình không chạy thoát khỏi bàn tay của anh. Nghiêu Sâm nếu đã hạ quyết tâm cướp lấy, anh sẽ cướp lấy hoàn toàn. Hàn Yên Yên là người đầu tiên vào được nơi mềm mại nhất của trái tim anh trong hơn ba mươi năm cuộc đời, là người phụ nữ duy nhất anh không thể thả tự do.
Một khi đã như vậy, anh quyết định sẽ cưới cô.
Cả đời này anh đã làm quá nhiều việc trái pháp luật, duy nhất lúc này, lại quyết định kết hôn hợp pháp.