“Nói đi cũng phải nói lại, mấy quyển sách này … anh có đọc sao?” Hàn Yên Yên hỏi.
Hiện tại hai người đang ở trong thư phòng của Nghiêu Sâm. Chễm chệ trong thư phòng của anh là một bàn đọc sách vừa to vừa rộng, lại còn có hẳn một kệ sách áp tường toàn sách là sách, trông cực kỳ khí thế.
Vẻ mặt Nghiêu Sâm không chút hoảng loạn, “Có xem qua…”
Dưới ánh mắt nghi ngờ của Hàn Yên Yên, anh đảo mắt một lúc, kéo chữ “a” dài mấy hơi rồi tiếp lờii: “... một phần.”
Cũng không quá tệ.
“Được rồi được rồi, mấy tác phẩm vĩ đại bên trên kia đều dùng để trưng.” Nghiêu Sâm nghiến răng thừa nhận, nhưng vẫn mạnh miệng nói, “Nhưng phần phía dưới này, anh thực sự có đọc cuốn này với cuốn này!”
Hàn Yên Yên nhìn gáy sách dày cộp của chúng, vẻ mặt dần trở nên khó đoán.
“Sao vậy? Này!” Nghiêu Sâm lắc tay trước mặt cô.
Hàn Yên Yên bắt lấy tay anh, nói: “Giúp em một việc.”
“Hửm?”
“Giúp em lấy ngẫu nhiên hai quyển sách.”
Nghiêu Sâm nghi ngờ hỏi: “Để làm gì?”
“Đi đi.” Hàn Yên Yên đẩy anh.
Trong lòng Nghiêu Sâm nghĩ cô muốn kiểm tra mình nên cố tình cầm hai quyển mình đã đọc mấy lần.
Hàn Yên Yên vuốt ve bìa sách, nói với anh: “Anh có biết làm thế nào để xác định được lúc này mình đang mơ hay tỉnh không?”
“Hả?” Nghiêu Sâm nghi hoặc, anh lại không theo kịp mạch não của Hàn Yên Yên rồi.
“Làm sao anh biết hiện tại việc hai ta ở cùng nhau là sự thật? Nói không chừng, thật ra anh là học sinh trung học mười lăm tuổi ở lớp bên cạnh vừa đi ăn cơm trưa về, thấy em đi ngang qua cửa sổ, anh ghé vào bàn ngủ trưa, rồi nằm mơ thấy mình là đại ca xã hội đen cực kỳ trâu bò, còn biến em thành bạn gái của anh.” Hàn Yên Yên cực kỳ nghiêm túc nói.
Nghiêu Sâm cười khùng khục, nói: “Giấc mơ này quả không tệ, có thể nói là một hồi mộng xuân.”
Anh lại hỏi: “Vậy giờ em muốn làm gì?”
Hàn Yên Yên im lặng một lúc rồi nói: “Em học được một phương pháp trong một bộ phim, giúp bản thân phân biệt được bản thân mình đang mơ hay tỉnh.”
Cô vỗ hai quyển sách, nói: “Ngẫu nhiên chọn hai quyển sách, mở ra một trang bất kỳ. Nếu đây là mơ, dưới tình huống não anh không được tỉnh táo, chỉ có thể cung cấp tin tức hữu hạn, anh sẽ nhìn thấy hai quyển sách khác nhau có cùng một nội dung.”
“Nghiêu Sâm, anh giúp em thử xem.” Cô nói.
Nghiêu Sâm hỏi: “Sao em không thử? Không phải em đều đọc sách mỗi ngày sao?”
Hàn Yên Yên cười cười nói: “Vì em biết rõ em không phải đang nằm mơ, nhưng em không biết anh có nằm mơ hay không.”
Cô nhét một quyển sách vào tay Nghiêu Sâm: “Nhanh nào.”
Nghiêu Sâm bất mãn: “Dựa vào cái gì mà bảo anh đang nằm mơ?” Miệng nói thế nhưng tay vẫn mở quyển sách ra.
“Đọc đoạn đầu tiên em nghe nào.” Hàn Yên Yên yêu cầu.
Lần cuối Nghiêu Sâm đọc sách cho người khác nghe là từ thời học cao trung, anh thanh thanh cổ họng, lầu bầu: “Lúc này, nhiều người trong bang phái bất mãn với cách làm của y. Họ lén lút liên lạc với nhau, hòng tìm cách ném y ra khỏi chiếc ghế quyền lực.”
“Đổi quyển này.” Hàn Yên Yên đưa cho anh một quyển khác.
Nghiêu Sâm tùy ý mở ra một trang, nhìn thoáng qua rồi cười vui vẻ, bắt đầu đọc: “Thất bại trong việc gây dựng sự nghiệp như bị một chậu nước lạnh tưới tỉnh, khiến anh thoát khỏi cơn say sưa trong thành công rực rỡ trước đó. May mắn thay, thất bại này không chỉ khiến anh gánh một khoản nợ kếch sù, mà còn khắc sâu vào đầu anh kinh nghiệm quý giá…. Nhìn đi nhìn đi, ai đang nằm mơ hả, ai đang nằm mơ?”
Nghiêu Sâm lấy sách gõ đầu cô.
Hàn Yên Yên bắt lấy cánh tay anh, dùng nụ cười che giấu suy nghĩ phức tạp trong lòng, lánh sang chuyện khác: “Mấy quyển sách gì vậy trời?”
Hai quyển này đều là truyện tiểu sử. Một quyển kể về một ông trùm đi lên từ hai bàn tay trắng, giờ người này vẫn còn sống, đứng đầu trong bảng xếp hạng tài sản. Quyển còn lại kể về một người từ đại ca xã hội đen trở thành nghị viên quốc hội, mất từ 70 năm về trước, được xưng là nhân vật truyền kỳ.
Hàn Yên Yên lật quyển sau, “Oa” một tiếng, giương mắt liếc nhìn Nghiêu Sâm.
Nghiêu Sâm tức cười, rút quyển sách trong tay cô, lại gõ đầu cô: “Oa cái gì mà oa!”
Anh mím môi giải thích: “Ông ấy là thần tượng của cả giới xã hội đen. Lúc trước, khi anh còn làm tiểu đệ của người ta đã đọc cuốn này rồi. Giờ không biết quyển sách này đã qua mấy lần tái bản.”
“Anh muốn đi theo con đường của ông ấy?” Hàn Yên Yên hỏi.
“Ai mà không muốn? Anh không tin chỉ có mình ông ta làm được? Dựa vào cái gì ông ấy có thể mà anh lại không thể?” Nghiêu Sâm hỏi lại: “Nghị viện cùng lắm chỉ có thế. Những nghị viên thành phố K mà anh từng giao thiệp qua chả ai tốt cả, tay của bọn họ chưa chắc sạch sẽ hơn tay anh. Hạng người như vậy còn có thể ngồi trên vị trí đó, thì dựa vào cái gì mà anh đây không thể?”
“Em không để bụng việc anh có thể trở thành người nổi tiếng xuất hiện trong TV hay không.” Hàn Yên Yên vuốt ve mái tóc của anh, “Em chỉ hi vọng anh có thể chặt đứt mấy cái… nguồn tiền kia của anh.”
Cô dựa lưng vào bàn, hai tay Nghiêu Sâm chống lên mép bàn, khóa cả người cô vào lòng. Anh cúi đầu nhìn cô: “Em không thích à?”
Hàn Yên Yên nhẹ nhàng nói: “Không phải là em thích hay không, anh kiếm tiền bằng cách ấy, ngày nào cũng có cảnh sát nhìn chằm chằm, em sợ lắm.”
Thật ra cô không cần phải sợ hãi, những việc Nghiêu Sâm làm thứ nhất cô không rõ ràng, thứ hai cô không nhúng tay. Dù một ngày nào đó, Nghiêu Sâm có thua trong tay cảnh sát cũng sẽ không liên lụy tới cô.
Vậy cô sợ hãi cái gì?
Sợ anh xảy ra chuyện sao?
Nghiêu Sâm có dự cảm không hay.
Anh vốn là kẻ tự do tự tại, không có vướng bận. Vậy nên, anh hung hăng hơn bất kỳ ai, tàn nhẫn hơn bất kỳ kẻ nào. Nhưng hiện tại, tiểu yêu tinh này đã tròng vào lòng anh một cái gông. Anh bắt đầu có cảm giác tay chân bứt rứt, không thoải mái làm việc được.
Trong lòng Nghiêu Sâm biết như thế này là không tốt, rất không đúng.
Nhưng khi anh cúi đầu nhìn Hàn Yên Yên. Đôi mắt đen nhánh trong trẻo ấy in hằn bóng dáng của anh, cô không mãnh liệt thể hiện cảm xúc, lúc nào cũng nhàn nhạt, ngay cả lo lắng cho anh cũng là nhàn nhạt.
Nhưng chính lo lắng nhàn nhạt này lại khiến lòng anh nhanh chóng mềm mại.