Thế giới này tan rã quá nhanh, Hàn Yên Yên còn chưa kịp nhìn kỹ khuôn mặt người đàn ông đó thì cơn lốc hủy diệt đã ập vào mặt. Cô chỉ nhớ rõ ánh mắt của người đó.
Anh lẳng lặng nhìn tất cả sụp đổ. Ánh mắt ấy chưa hề dừng lại trên người Hàn Yên Yên. Đối với anh, giữa Hàn Yên Yên nhu nhược đáng thương với Tào đại tiểu thư đã hóa thành bột mịn, hay là đám côn đồ đang thét chói tai chạy trốn đều như nhau, chẳng có gì khác biệt. Có khi cô còn chẳng bằng cục gạch trên tường hay là bình thủy tinh trên mặt sàn. Chẳng có gì khác biệt cả.
Trong mắt anh, chỉ có thờ ơ lạnh nhạt, đó là sự lạnh nhạt dành cho thế giới này.
Cứ như anh chẳng hề thuộc về nơi đây.
Sự lạnh nhạt đó khiến nội tâm Hàn Yên Yên run sợ. Cơn lốc phá hủy ập đến, Hàn Yên Yên hoàn toàn hóa hư không.
…
Hàn Yên Yên hoảng hốt bừng tỉnh, cô đã trở lại không gian trắng phát sáng. Hai chân Hàn Yên Yên mềm nhũn, run rẩy quỳ phịch xuống mặt đất, há miệng thở dốc từng cơn. Bản thân trực tiếp trải nghiệm cảm giác bị hủy diệt hoàn toàn khác với xem phim hiệu ứng 3D. Trái tim trong lồng ngực cô vẫn đang đập thình thịch một cách khó chịu.
Âm thanh điện tử nổi trận lôi đình: “Còn chưa tới mười phút! Chưa tới mười phút!!!”
Hàn Yên Yên thở hổn hển, mười phút gì cơ?
“Xây dựng sư tệ nhất của ta còn không tới mức chịu không nổi mười phút như cô! Cô khiến ta quá thất vọng!” Âm thanh điện tử dường như cực kỳ phẫn nộ với mười phút này, “Rõ ràng tiềm lực của cô rất cao! Vì sao lúc phát huy lại kém tới mức này!! Đây không phải là kịch bản mà cô thành thạo nhất sao! Thành thạo mà còn thất bại à!”
Trái tim của Hàn Yên Yên vẫn còn rất đau, nhưng đầu óc vẫn bình tĩnh kịp bắt giữ được tin tức mấu chốt trong lời nói của âm thanh điện tử.
Cô chống tay lên sàn nhà, ngẩng đầu hỏi: “Tôi đề cập tới chuyện này từ hồi nào?” Đôi mắt đen láy thăm thẳm của cô xoáy sâu vào mảnh không gian thuần trắng trước mặt.
Âm thanh điện tử nghẹn lại một giây, bực bội nói: “Đánh dấu cô ta!!”
Lại là “Đánh dấu’.
Hàn Yên Yên còn chưa kịp suy ngẫm về hàm nghĩa của từ này đã nghe thấy giọng nói máy móc lạnh băng quen thuộc, tựa như mất hết mọi nhân tính: “Đánh dấu”.
Hàn Yên Yên ngơ ngác một chút, cúi đầu. Cô vẫn đang đứng giữa mảnh không gian trắng phát sáng này. Cô nhớ rõ ràng, vì ấn tượng ở thế giới trước quá khắc sâu, chân cô mềm nhũn tới quỳ xuống, miệng còn há to thở dốc mà. Cô giơ tay sờ ngực, trái tim đập vững vàng, không hề có cảm giác khó chịu hay hồi hộp sợ hãi.
Cảm giác như tâm trí mình trống rỗng, dường như thứ gì đó đã mất đi. Sau vài giây, cảm giác này cũng biến mất, tựa như tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, chẳng biết mình đang ở đâu…
Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Tôi muốn làm gì?
“Nghe cho kỹ, ta sẽ cho cô thêm một cơ hội nữa, chỉ một cơ hội duy nhất! Nếu lần này mà còn thất bại thì xin lỗi nhé, ta không phải nhà từ thiện. Ta sẽ trả lại thân thể cho cô, sau đó thì tự sinh tự diệt đi.” Âm thanh điện tử lạnh lùng nói.
Dù ngữ khí đầy đe dọa này cũng lặng như băng, nhưng so với thanh âm “Đánh dấu” máy móc kia thì hàm chứa nhiều cảm xúc hơn, giống người sống hơn nhiều. Rốt cuộc nó là gì vậy? Là trí tuệ nhân tạo? Hay là một … con người sống sờ sờ nấp sau micro?
“Được rồi, giờ lo làm việc nghiêm túc cho ta, đừng nghĩ đến việc giở trò gì sau lưng ta. Nói rõ cho cô biết, lừa gạt ta chẳng khác gì tự sát!” Âm thanh điện tử căm giận nói, “Phát huy thực lực thật của cô ra cho ta xem! Lần này cô nhất định phải làm vị kia… Khụ, làm mục tiêu công lược của thế giới đó yêu cô! Đi đi!”
Sau một tiếng này, trước mắt Hàn Yên Yên chợt lóe sáng. Lần này cô đã có chút quen thuộc, Hàn Yên Yên lập tức nhắm hai mắt lại. Lần nữa mở mắt ra, Hàn Yên Yên đã thấy mình đang đứng trong ngõ nhỏ. Trong tầm mắt đều là những tòa nhà kiến trúc hiện đại bình thường, lại chẳng hiểu tại sao khiến người ta cảm thấy hơi đổ nát, cũ kỹ.
Tin tức của thế giới này bắt đầu kích hoạt sau khi Hàn Yên Yên lia mắt quan sát xung quanh. Cuối cùng cô đã hiểu tại sao thế giới này lại cho cô cảm giác đổ nát như vậy - đây là một thế giới mạt thế.