“ y chà, em tặng cho anh một đống đạo lý lớn thế.” Tam Hổ vỗ đùi cười khoái chí.
Đám đàn ông trong phòng cười vang. Những người này chẳng biết gì về văn hóa, Hàn Yên Yên nói xong bọn họ tai nọ xọ tai kia. Cái bọn họ thích nhìn là vẻ nghiêm trang giảng đạo lý với lưu manh của cô gái trẻ, rất thú vị.
Chỉ có ánh mắt của Nghiêu Sâm nhìn Hàn Yên Yên mang theo tìm tòi, nghiền ngẫm.
Một phòng toàn lưu manh, chỉ có đại lưu manh là nghe lọt lời của Hàn Yên Yên. Bởi vì mông, quyết định đầu.
“Được rồi, Tam Hổ.” Nghiêu Sâm cuối cùng đã mở miệng, “Giờ quán đang đông, để em ấy đi làm việc đi.”
Anh lại quay mặt dặn Hàn Yên Yên: “Gọi Emily, Amy với Tiểu Anh tới.”
Những người này đều đứng đầu bảng của Kim Hào, tất cả đều quyến rũ gợi cảm, có thể khiến người khác mềm nhũn cả xương. Tam Hổ lập tức gạt Hàn Yên Yên chỉ trang điểm nhẹ nhàng ăn mặc đơn giản ra khỏi đầu.
Tuy có xinh xắn, nhưng nhìn trong vũ trường thế này, trông có vẻ quá trong veo nhạt nhẽo. Đàn ông buổi tối tìm vui thì người nhiều kinh nghiệm, hăng hái rực lửa nó mới thú.
Hàn Yên Yên rời khỏi phòng 812 rồi gọi các cô gái đầu bảng kia. Biết ông chủ Nghiêu gọi mình, các cô gái đều rất vui vẻ đi theo. Ông chủ Nghiêu không chỉ nhiều tiền mà còn có khuôn mặt đáng đồng tiền bát gạo. Ở nơi này anh ta là ông chủ, nếu ai có thể hấp dẫn được ông chủ Nghiêu chắc chắn sẽ phất như diều gặp gió.
Hàn Yên Yên nhìn các cô gái vui vẻ đi vào phòng 812, rồi xoay người vào khu vực mình phụ trách.
Nghiêu Sâm nhiều thủ đoạn mạnh mẽ, tài sản bạc triệu, địa vị không thể lay chuyển, người đàn ông như này thì muốn cái gì?
Rõ ràng là một đám du côn sống bằng nghề đánh nhau và thu phí bảo vệ, tại sao ai cũng mặc như nhân viên công sở ngày ngày làm việc bàn giấy vậy? Hàn Yên Yên không tin bọn họ có thẩm mỹ thời trang được như vậy.
Cả nhóm bọn họ, những người khác là lá xanh, chỉ có Nghiêu Sâm là hoa hồng. Họ ăn mặc không phù hợp với khí chất của mình, chỉ để hòa hợp với Nghiêu Sâm. Đây là thẩm mỹ ăn mặc của Nghiêu Sâm, cũng là vẻ ngoài Nghiêu Sâm tự định vị và ao ước.
Nghiêu Sâm năm nay đã 33 tuổi, sắp bước vào tuổi 34, cũng là giai đoạn chuyển biến từ thanh niên sang trung niên. Anh đã qua thời lấy mã tấu chém từ đầu đường tới cuối phố, tranh đoạt địa bàn với thiên hạ, máu chảy bể đầu không sờn bước. Trên người lúc này đã có tài sản, giờ anh đang muốn theo đuổi danh tính cùng địa vị xã hội.
Nếu Hàn Yên Yên đoán không sai, thật ra Nghiêu Sâm thích người khác gọi anh là “Sếp Nghiêu”, chứ không phải là “Đại ca Nghiêu”. Cách gọi sau quá nồng mùi lưu manh đạo tặc, mà luồng khí đó chính xác là quá khứ mà anh muốn che giấu thông qua phong cách ưu tú cùng những bộ tây trang thượng hạng.
Hàn Yên Yên mới thử một chút mà đã mơ hồ chạm đến lý tưởng của anh.
Người đàn ông này, có lẽ đã tới giai đoạn tích đủ tiền đen, muốn tẩy trắng vào bờ làm người.
Công việc phục vụ của Hàn Yên Yên là vào buổi tối, nhưng công việc này vẫn phân ra ca sáng ca tối. Hôm nay cô đăng ký làm ca sáng, rạng sáng là hoàn thành ca làm. Thay đồ xong, đi thang máy dành cho nhân viên lên tầng 1, Hàn Yên Yên đụng phải nhóm Nghiêu Sâm Tam Hổ đang ôm ấp các cô gái bước ra từ thang máy dành cho khách hàng. Những người gác cửa lầu một đồng thời cúi chào: “Hẹn gặp lại sếp Nghiêu.”
Hàn Yên Yên không lập tức tiến lên, nép ở bên tường, đợi nhóm đàn ông không mấy tốt đẹp đi qua hết mới khẽ khàng theo sau bước ra cửa lớn.
Bên ngoài không chỉ có duy nhất chiếc siêu xe của Nghiêu Sâm đang đợi anh, mà còn có vài tay tiểu tốt tháp tùng đang chờ. Họ không có tư cách đi vào quán bar, đành chờ đợi ở ngoài này.
Ánh mắt Hàn Yên Yên dạo quanh một vòng, phát hiện trong đó có một cậu trai trẻ tuổi, khóe miệng cô giương lên.
Cậu trai kia là Tiểu Dương mới tham gia đội cảnh sát hình sự năm nay. Đợt đầu, “Nữ cảnh sát Hàn Yên Yên” làm việc bên trong, cậu nằm vùng bên ngoài. Đợt này, Hàn Yên Yên trở thành nữ sinh viên trẻ tuổi, Tiểu Dương vẫn nằm vùng như cũ. Giang Diệp sẽ còn theo dõi chặt chẽ Nghiêu Sâm.
Nghĩ tẩy trắng dễ dàng vậy sao? Nếu người nào làm đủ mọi chuyện xấu xa trên đời, kiếm đủ tiền là có thể tẩy trắng quay về bờ, thì pháp luật trên đời này để chơi à.
Thừa dịp lúc nhóm Nghiêu Sâm lên xe, Hàn Yên Yên men theo bức tường chạy ra ngoài. Giờ này cô chỉ có thể gọi xe về nhà, muốn gọi xe phải đi qua bãi đỗ xe, ra ngoài đường mới gọi được xe.
Cô đã thử nhưng thế giới này không hề có dịch vụ gọi xe trực tuyến. Leo thực sự không theo kịp thời đại mà!
Nghiêu Sâm mời các cô gái lên xe trước, anh đang đỡ cửa xe định bước vào thì ánh mắt bắt được một hình bóng mảnh khảnh lướt qua đàm đông, uyển chuyển chạy tới cổng bãi đỗ xe.
Lúc làm việc, nữ phục vụ phải cố định kiểu tóc, tóc phải búi chặt phía sau, giờ đã tan làm, mái tóc dài của cô xoăn nhẹ, thả trên vai, lay động theo nhịp chạy.
Mấy chiếc xe dần chạy ra khỏi bãi đỗ, cách màng kính đen thẫm của xe ô tô, Nghiêu Sâm hút thuốc nhìn chăm chú cô gái đang đứng bên vệ đường phất tay gọi taxi. Dưới cơn gió đêm cuối thu, cô gái khoác lên mình chiếc áo lông mỏng, đôi chân tinh tế thẳng tắp được che đậy dưới lớp quần jean dày.
Quần áo bên ngoài chỉ thuộc hàng ngoài chợ, còn lâu mới sang trọng bằng cách ăn mặc của các cô gái trong xe, nhưng thắng ở tuổi trẻ. Một bộ quần áo giá rẻ mặc trên người cũng không lấn át được cảm giác thanh xuân ngập tràn kia.
Nghiêu Sâm cảm thấy bản thân có lẽ thực sự đã già.
Tam Hổ ngồi đối diện ghế dựa, đã dây dưa với phụ nữ rồi. Gã đã quen sống đời lang thang hoang đường, có tiền thì mua, có rượu liền uống, có đàn bà phải ngủ.
Nghiêu Sâm cũng từng như thế, nhưng giờ anh đã qua giai đoạn này rồi, khi tiền đạt đến trình độ nhất đinh, tư duy con người sẽ thay đổi. Anh khảy điếu thuốc, mắt nhìn Tam Hổ, nhạt nhẽo.
Quay đầu lần nữa, cô gái bên vệ đường đã ở khá xa. Rạng sáng như giờ không dễ bắt xe, Nghiêu Sâm nhìn bóng dáng mảnh khảnh đó vẫn đang lẻ loi một mình đứng nơi kia.
Nghiêu Sâm thở ra một ngụm khói, đẩy người phụ nữ đang dính lấy anh ra, móc di động ra gọi một cuộc điện thoại.
Tam Hổ nghe thấy, ngẩng mặt lên khỏi ngực phụ nữ, quay đầu hỏi: “Là cô bé kia hả? Cô gái giảng đạo lý cho em á?”
Nghiêu Sâm thản nhiên “Ừ” một tiếng.
Tam Hổ cười khoái chí: “Đại ca chu đáo thế.”
Nghiêu Sâm cười theo, không để ý đến gã nữa.
Hàn Yên Yên đứng một hồi lâu cũng không bắt được xe. Cô đang nghĩ có nên đi lên phía trước một đoạn nữa không, bỗng một chiếc xe ngừng trước người.
Cửa xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt của Tiểu Dương, ánh mắt Hàn Yên Yên hơi ngưng tụ.
Tiểu Dương duỗi cổ ra, hỏi: “Hàn Yên Yên phải không? À, tôi là Tiểu Dương, em nhận ra tôi không? Tôi là người bên sếp Nghiêu. Anh ấy kêu tôi chở em về.”