Trước cửa Kim Hào, Hàn Yên Yên bước xuống xe, cảm ơn Nghiêu Sâm lần nữa, trả áo khoác cho anh rồi ôm cánh tay chạy vào Kim Hào nhanh như chớp.
Bị cảnh sát lăn lộn một hồi như vậy, Kim Hào đêm nay tạm thời ngừng kinh doanh. Dù vậy, nhân viên bên trong vẫn chưa rời đi, trưởng ca thấy Hàn Yên Yên bước vào lập tức kéo cô đến một bên hỏi han một phen.
Hàn Yên Yên nói: “Tôi mang rượu vào vừa lúc gặp phải cảnh sát.”
Cô thay quần áo xong xuôi rồi gọi một chiếc xe về nhà. Xuống xe, mở ví trả cho tài xế, chỉ có mấy tờ tiền mỏng dính. Ví tiền không phải loại hàng hiệu gì, chỉ là loại da nhân tạo mà học sinh bình thường hay mua.
Đều nói từ giàu về nghèo khó, Hàn Yên Yên đột nhiên từ một đại tiểu thư họ Hàn ngồi trên đống tài sản trăm triệu lưu lạc thành một nữ phục vụ đến quán bar làm công kiếm tiền, chênh lệch quá lớn, rất là không quen.
Vặn chìa khóa cửa, bên trong không bật đèn khiến cô va vào một cái hộp suýt nữa ngã xuống đất. Căn phòng phía trong mở ra, ánh đèn trong đó hắt lại mới biết trên mặt đất là vài chiếc hộp lớn.
Tiếng một người con trai phát ra: “Về rồi? Sao em không nghe máy?” Nói xong, một người con trai trẻ tuổi bước ra từ phía trong.
Trông ôn hòa hiền lành, cũng được xem là trai đẹp. Đây là bạn trai của “nữ phục vụ Hàn Yên Yên”, cô đã đề cập với Nghiêu Sâm trước đó, nhưng lúc này khi nhìn thấy cậu, tin tức về cậu mới thực sự kích hoạt trong đầu, những cảm xúc và ký ức về người này bây giờ mới hoàn toàn lập nên.
Hàn Yên Yên nghe vậy sờ túi, nhớ ra mình đã quên tới phòng 812 tìm di động: “Em làm rớt di động rồi, ở chỗ làm gặp chút vấn đề, loạn quá nên em quên mất.” Dừng một chút hỏi: “Thu thập xong rồi?”
Bạn trai “Ừ” một tiếng: “Mẹ em không gọi được cho em, cho nên... gọi cho anh.”
“Có chuyện gì sao?” Hàn Yên Yên hỏi.
Bạn trai chần chờ một chút, nói: “Cô cần dùng tiền gấp.”
Hàn Yên Yên hỏi: “Anh cho bà ấy?”
Bạn trai: “Không có, em đã dặn anh không cho mà. Anh đã nói với cô, chờ em trở về sẽ kêu em gọi lại.”
Hàn Yên Yên gật đầu: “Đã biết.”
Cô cởi áo ngoài treo lên giá áo.
Bạn trai cảm giác có chỗ nào đó không thích hợp. Chuyện như thế này không chỉ xảy ra một lần, mỗi lần mẹ của Hàn Yên Yên có ý “mượn” tiền của cậu, Hàn Yên Yên sẽ luôn khẩn trương, hổ thẹn, khổ sở rồi tức giận. Nhưng hôm nay, Hàn Yên Yên không có những cảm xúc đó, cô có vẻ rất bình tĩnh, rất khác so với lúc trước.
Bạn trai hỏi: “Ở chỗ làm xảy ra chuyện gì à?”
Hàn Yên Yên nói: “Không rõ lắm, rất nhiều cảnh sát chạy tới, mang theo vài người tụi em tới cục cảnh sát.”
Bạn trai nhíu mày: “Em cũng đi?”
Hàn Yên Yên gật đầu: “Không có liên quan tới em, họ hỏi hai câu rồi cho em đi.”
Bạn trai còn nhíu mày chặt hơn, nhưng anh nhẫn nhịn, không nói về đề tài này nữa, chỉ nói với cô: “Không gọi lại cho mẹ em à?”
Hàn Yên Yên liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường, nói: “Muộn quá rồi, để mai đi, em đi tắm cái đã.”
Một mình bạn trai đứng trong phòng khách nhỏ hẹp, nhìn mấy cái hộp đã thu thập xong xuôi tới phát ngốc.
Hàn Yên Yên tắm rửa xong, lau khô tóc lên giường, bạn trai đã nằm đó, đưa lưng về phía cô. Hàn Yên Yên chui vào chăn, không thể không đụng chạm cơ thể của cậu, bạn trai không nhúc nhích, nhưng Hàn Yên Yên chỉ cần nghe tiếng thở của cậu cũng biết cậu chưa ngủ.
“Mai mấy giờ đi? Để em hẹn báo thức.”
Cậu trai xoay người, ôm lấy cô, khuôn mặt chôn vào cần cổ của Hàn Yên Yên.
Cậu săn học bổng du học nước ngoài, đã hoàn thành đầy đủ thủ tục, nửa tháng nữa cậu sẽ đi. Nửa tháng cuối này, cậu phải về nhà với ba mẹ. Đồ đạc đã thu thập đủ, ngày mai cậu sẽ về nhà.
Hàn Yên Yên nhẹ nhàng vỗ đầu cậu, trong đầu sơ lược lại tin tức.
“Phục vụ Hàn Yên Yên” là sinh viên năm 3, trong nhà có ba có mẹ, còn có một cậu em trai nhỏ hơn cô mấy tuổi. Vốn gia đình thuộc hàng trung lưu, không gặp khó khăn gì, ba là công nhân viên chức, mẹ về hưu non, giờ là bà chủ gia đình. Sống ở một thành thị nhỏ, chi phí sinh hoạt cũng thấp, yên lặng làm việc cũng có thể yên ổn ấm êm.
Ai ngờ em trai mới học cao trung chỉ vì muốn mua một cái di động mới, bị người trên mạng dụ dỗ, bán một cái thận của chính mình.
Trên lý thuyết, người chỉ có một cái thận cũng có thể sống khỏe mạnh, nhưng người xưa đã có câu “Ốc lậu thiên phùng liên dạ vũ”*, em trai chỉ còn một cái thận, không khéo xảy ra vấn đề. Bác sĩ bảo chỉ có thể lọc thận, trong nhà lập tức gánh thêm mấy ngàn tiền viện phí mỗi tháng. Em trai vốn không thích học tập, ham ăn biếng làm, nhân cơ hội này quyết định thôi học ngồi trong nhà.
*Ốc lậu thiên phùng liên dạ vũ, Thuyền trì hựu ngộ đả đầu phong: Nhà đã dột lại gặp mưa suốt đêm, thuyền đã trễ còn gặp gió tạt đầu.
Ngoài gánh nặng phí trị liệu của cậu, ba mẹ còn cung cấp cho cậu vài đồ bồi bổ thân thể. Vốn trọng nam khinh nữ, từ nay về sau họ cắt luôn chi phí sinh hoạt lẫn học phí của Hàn Yên Yên, còn muốn cô vất vả làm công mang tiền về nhà.
Không chỉ có thế, khi bọn họ biết Hàn Yên Yên có bạn trai có tiền, rất nhiều lần ngỏ ý “mượn” tiền bạn trai. Bạn trai lúc đầu không rõ ràng lắm, cho mượn vài lần, sau phát hiện thấy có vấn đề mới nói cho Hàn Yên Yên.
Hàn Yên Yên nghe vậy vừa xấu hổ vừa tức giận, lấy tiền của bản thân trả lại cho bạn trai.
Cậu trai này lớn lên đẹp đẽ, còn hiền lành, đối với “phục vụ viên Hàn Yên Yên” mà nói, có lẽ chính là điều tốt đẹp mà tuổi trẻ cả đời cô may mắn có được, nhưng bây giờ cậu muốn đi du học ở nước ngoài.
Cậu rời đi, chia tay trong hòa bình, nhưng sâu trong nội tâm “phục vụ viên Hàn Yên Yên” thật ra, có oán giận.
Nhưng bản thể Hàn Yên Yên không có.
Bản thân cậu trai cũng là người không có năng lực độc lập kinh tế, trong nhà tính ra cũng chỉ là gia đình trung lưu, căn bản gánh không nổi cái hố lửa to đùng như nhà họ Hàn. Bản thể Hàn Yên Yên vốn không phải là “nữ phục vụ Hàn Yên Yên”, lấy con mắt của người thứ ba đánh giá, chia tay trong hòa bình là kết cục tốt nhất của cặp đôi trẻ tuổi này.
Điều khiến cô cạn lời chính là “nữ phục vụ Hàn Yên Yên” lại là phiên bản Bạch Nguyệt của thế giới trước, đều là gia đình trọng nam khinh nữ, đều muốn hút máu con gái nhà mình, độ bi thảm của “Hàn Yên Yên” còn gấp mấy lần so với Bạch Nguyệt. Bản thân đều là quả hồng mềm chính là điểm chung lớn nhất giữa cô và Bạch Nguyệt, bị máu mủ ruột rà kéo chân, hãm hại.
Nhưng “Hàn Yên Yên” này mạnh mẽ hơn Bạch Nguyệt một chút, cô không trông cậy vào ai tới cứu vớt, cô cúi đầu cắn răng, tuổi còn nhỏ mà đã một mình một người, tự mình kiếm sống.
Dù vậy cũng không thể kéo dài được lâu, dù có thể nhẫn nại, có thể chịu đựng, nhưng nếu không thay đổi suy nghĩ cố hữu thì cả đời có cố gắng mấy cũng không thể thoát khỏi vận mệnh này.
Trong lòng Hàn Yên Yên sinh ra cảm giác thương cảm. Cậu trai trong lòng chống người dậy, hôn lên khuôn mặt cô, hôn lên đôi môi cô.