Bạch Nguyệt tự an ủi bản thân, không phải vội, chờ vượt qua thời kỳ này xong, những gì Hàn Yên Yên sở hữu cô đều có thể sở hữu, dù nghĩ thế nhưng lúc này trong lòng vẫn không tránh khỏi có chút mất mát.
Cô cũng từng biết sống tiết kiệm, tốt nghiệp xong liền bị Kiều Văn Hưng bắt tới bên người, thoáng tiếp xúc qua một ít mặt hàng xa xỉ. Kiều Văn Hưng mua cho cô căn bản không phải theo phương thức tổng tài khoe của, anh cực kỳ tán thưởng sự đạm mạc bình yên của Bạch Nguyệt, sự mộc mạc của cô trong mắt anh chính là một cái đẹp.
Anh mua những thứ kia căn bản là vì thấy thích, cảm thấy thích hợp với cô ấy nên mới mua về tặng cô. Những thứ đó đều có một điểm chung là chứa đựng tình cảm, chứ không có quá nhiều giá trị vật chất.
Trước khi ngả bài với Hàn Yên Yên, mối quan hệ giữa Bạch Nguyệt và Kiều Văn Hưng cũng cực kỳ âm thầm. Anh chưa bao giờ mang cô đi tham dự bất kỳ trường hợp quan trọng nào, vì vậy Bạch Nguyệt chưa từng có cơ hội chân chính tiếp xúc với xã hội thượng lưu muôn màu muôn vẻ. Trong suy nghĩ của cô, hào môn, ví dụ như Hàn Yên Yên, chẳng qua chỉ là có nhiều tiền hơn những người như cô mà thôi, cũng chẳng có gì ghê gớm. Nghé con không sợ à…
Cho tới khi cô tận mắt nhìn thấy ảnh chụp lễ đính hôn của Kiều Thành Vũ và Hàn Yên Yên.
Lễ đính hôn thôi mà, thậm chí còn chẳng phải kết hôn, mà đã tổ chức long trọng hoa lệ tới mức Bạch Nguyệt hít thở không thông. Muốn cô bảo trì dáng vẻ đạm nhiên không màng danh lợi, đã nhìn thấy mà không có chút mất mát là hoàn toàn không có khả năng. Nhưng Bạch Nguyệt sẽ không đem cảm xúc của mình biểu lộ trắng trợn ra ngoài, cô hy vọng Kiều Văn Hưng có thể chủ động phát hiện hơn.
Nhưng mà, Kiều Văn Hưng lúc này không rảnh để bận tâm những cảm xúc không thể nói thành lời hay bất chợt xảy tới của cô được nữa. Công việc kinh doanh của anh khó khăn lắm mới có chút tiến triển, anh quá bận rộn để làm ăn nên chẳng thể dành ra chút tinh thần nào để quan tâm vỗ về cô được.
Mỗi khi gặp khó khăn về tài chính, anh chỉ có thể gọi điện về cho mẹ.
Dù có láo nháo lộn xộn thế nào, anh vẫn là đứa con trai duy nhất của mẹ, mẹ vẫn là mẹ ruột của anh, chung quy tình mẫu tử không thể chỉ một đêm biến thành thù địch được. Tới tận bây giờ, mẹ Kiều vẫn luôn làm trái với quyết định của ba Kiều, âm thầm lặng lẽ giúp đỡ anh.
Kiều Văn Hưng cũng chỉ có thể gọi điện thoại cho mẹ mình, bởi vì anh phát hiện ngoài mẹ ra, anh không thể mượn tiền bất kỳ ai mà anh gọi là “bạn”. Nguyên nhân không cho vay tiền thì nhiều vô số kể, nhưng tất cả đều khiến anh không có cách nào phản bác được.
“Yên Yên cũng là bạn của tôi mà, cậu cứ thế mà vứt bỏ cô ấy, tôi cho cậu vay tiền thì có lỗi với Yên Yên quá.” Có người nói thế này.
“Không phải tôi không muốn cho cậu vay, nhưng ba cậu đã nói rồi, ai dám cho cậu mượn một khoản tiền, hay là hợp tác làm ăn với cậu, chính là không nể mặt ba cậu. Ba tôi cũng đã buộc tôi hứa không cho cậu mượn tiền. Cậu đừng trách tôi nhé, có trách thì trách ba cậu ấy.” Có người nói như vậy.
Kiều Văn Hưng chỉ có thể buộc phải gọi điện cho mẹ Kiều.
Muốn có tiền, anh chỉ có thể chịu đựng lắng nghe mẹ Kiều khóc lóc lải nhải, còn phải nghe mẹ cay nghiệt mắng Bạch Nguyệt. Đến thành thị M, Kiều Văn Hưng đã kêu Bạch Nguyệt đổi số điện thoại, không để mẹ Kiều có khả năng liên lạc với cô, toàn tâm toàn ý bảo vệ cô. Là một người đàn ông, anh không thể để Bạch Nguyệt vì anh mà chịu tủi nhục được.
Cô đi theo anh, phải ở trong một căn hộ bé tí ti là đã thiệt thòi cho cô rồi. Mà cô chẳng bao giờ oán giận cả, luôn là dáng vẻ chỉ cần ở bên anh đã là điều vui sướng hạnh phúc nhất trên đời. Mỗi lần Kiều Văn Hưng nhìn bộ dạng bận rộn trong phòng bếp của cô, trong lòng liền mềm mại.
Cho nên lúc Bạch Nguyệt nói ba mẹ mình muốn tới đây xem bọn họ, anh cũng chẳng cảm thấy gì.
Nhưng anh chẳng bao giờ ngờ được ba mẹ Bạch Nguyệt tới đây, liền trực tiếp ở lại căn hộ này luôn. Dù anh thấy khó xử nhưng cũng không keo kiệt, rốt cuộc ban ngày anh không ở nhà, buổi tối về nhà thường đã rất khuya. Huống chi ba mẹ Bạch Nguyệt nhìn có vẻ rất thân thiết với anh, họ rất cảm động đối với trước sự trợ giúp của anh lúc ba Bạch gặp khó khăn. Anh không thể nói rằng anh không quen để họ ở lại chỗ này. Anh thấy làm đàn ông trưởng thành mà đi so đo cái này cái nọ thì quá keo kiệt rồi.
Nhưng trong chung cư xuất hiện nhiều đồ đạc hỗn độn vẫn khiến anh cảm thấy không thoải mái, thời gian anh về nhà càng ngày càng trễ. Cũng may Bạch Nguyệt có vẻ phát hiện ra điều gì nên đã khuyên bảo ba mẹ trở về nhà. Bọn họ ở lại hết một tuần rồi rời đi, điều này khiến Kiều Văn Hưng thở phào một hơi.
Nhưng Kiều Văn Hưng cùng Bạch Nguyệt không thể nào tưởng tượng được, ba mẹ họ Bạch khiếp sợ như thế nào đối với căn hộ của hai người. Họ chưa từng thấy qua căn nhà nào vừa cao vừa rộng như thế, thiết kế lộng lẫy, nội thất thoạt nhìn cũng có vẻ sang trọng. Hơn nữa, một căn hộ lớn như vậy, mà chỉ có hai người Kiều Văn Hưng và Bạch Nguyệt sống trong đó!
Cho nên đến cuối tuần, khi Bạch Nguyệt còn đang buồn ngủ, cô đã nhận được cuộc điện thoại của bảo an của chung cư, ông nói có người tự xưng là em của cô tới đây, Bạch Nguyệt ngạc nhiên trợn tròn mắt.
Em trai Bạch kéo va li tới, nhìn thấy Kiều Văn Hưng liền gọi hai tiếng “anh rể” cực kỳ thân thiết. Bạch Nguyệt có chút bất ngờ hỏi em tới đây làm gì, em trai Bạch thẳng thắn trả lời: “Ba mẹ nói phòng to như vậy, chỉ có hai người ở thì quạnh quẽ quá nên kêu em tới ở với anh chị cho vui.”
Bạch Nguyệt choáng váng đầu.
Em trai Bạch lại nói: “Anh rể ơi, ba mẹ nói anh mở công ty làm sếp hả. Anh sắp xếp cho em một vị trí nhé, không cần quá lớn đâu, chỉ cần làm quản lý là được.”
Kiều Văn Hưng nhíu mày. Anh biết đứa em trai này của Bạch Nguyệt, người này chỉ có trình độ trung học kỹ thuật, người như vậy có thể làm gì trong công ty của anh đây? Há mồm ra là đòi làm quản lý nữa chứ? Nhưng khi anh nhìn qua Bạch Nguyệt, vẻ mặt vừa sợ hãi vừa xấu hổ của cô khiến anh dịu đi, quyết định nhịn xuống.
Kiều Văn Hưng nói cho Bạch Nguyệt: “Tình huống công ty em cũng biết rồi đấy, em trai của em cùng lắm chỉ có thể làm nhân viên bán hàng của công ty, muốn làm chức quản lý thì làm xong hẳn nói sau, phải xem có lập được thành tích gì không đã. Em để nó tạm ở đây vài ngày, chờ ổn định rồi hẵng nói.”
Tình hình của nhà mình Bạch Nguyệt hiểu rõ trong lòng nên không dám yêu cầu gì thêm, cô chỉ lo lắng việc Kiều Văn Hưng nói “ở tạm vài ngày”. Khi em trai biết mình chỉ được làm nhân viên bán hàng lập tức cau có giận dữ: “Công ty không phải do anh rể lập à? Chỉ cần anh ấy nói mấy câu là em đã có thể làm quản lý rồi!”
Bạch Nguyệt kiên nhẫn giải thích: “Mở công ty là để kiếm tiền, em chẳng biết cái gì thì làm sao mà làm quản lý? Sao có thể thuyết phục người ta đây? Em nghĩ anh rể làm sao có thể quản lý nhân sự nếu dùng người không khách quan như vậy. Em xem chị đi, chị cũng chỉ có thể là thư ký thôi mà. Em cứ bắt đầu từ đầu, làm việc tốt dĩ nhiên có thể thăng chức lên.”
Em trai Bạch tuy buộc phải tiếp nhận, nhưng trong lòng cực kỳ không thoải mái. Tính người em này khó chiều, Bạch Nguyệt thuyết phục xong cũng chẳng còn can đảm yêu cầu cậu dọn ra khỏi nhà mình.
Ngày đầu tiên em trai Bạch đi làm liền chiêu cáo thiên hạ mình là người thân của giám đốc. Các đồng nghiệp lập tức ghé mắt nhìn. Quản lý của em trai Bạch đi xin chỉ thị của Kiều Văn Hưng, anh nhíu mày nói: “Cần làm gì thì làm đó, tôi tiêu tiền mời nó tới là để nó làm việc.”