Hàn Yên Yên mở mắt, cô đã quay trở lại không gian trắng phát sáng quen thuộc.
Mặt mũi trắng bệch, đầu gối mềm nhũn, hai tay Hàn Yên Yên che lấy trái tim quỳ rạp xuống đất. Lúc này trên ngực cô không bị cánh tay chọc thủng, trái tim vẫn khỏe mạnh đập đều đặn trong lồng ngực. Trong không gian trắng phát sáng này, Hàn Yên Yên an toàn và khỏe mạnh.
Hàn Yên Yên há miệng thở dốc, từ trên mặt đất chậm rãi đứng dậy. “Đinh Nghiêu, Đinh Nghiêu… Đinh Nghiêu!!!” Lẩm bẩm trong miệng, hai mắt đỏ rực, cô nghiến răng nghiến lợi, “ĐỒ! HÈN!”.
Nếu trước mặt Hàn Yên Yên bây giờ có cái bàn hay bất cứ thứ gì đó, cô nhất định sẽ hất phăng chúng đi. Nhưng trong cái không gian trắng xóa này, ngoại trừ sàn nhà có thể chạm tới được thì chẳng còn thứ gì khác, vách tường không có, ngay cả trần nhà cũng không với tới được, trải dài vô cùng vô tận không thấy điểm đầu cũng chẳng thấy được nơi kết thúc. Sự tức giận và hận thù như rắn rết quấn chặt lấy cô nhưng lại không có cách nào phát tiết, khiến cô muốn bùng nổ.
Hàn Yên Yên chỉ có thể thô bạo giật tóc của mình, xoay mòng mòng. Nếu giờ cho cô cơ hội trở lại thế giới tang thi mạt thế kia, cô nhất định sẽ không ngần ngại sử dụng dị năng mạnh nhất của mình, kết liễu Đinh Nghiêu trong một đòn!
Móa, thằng khốn!
Bước vào trong nhiệm vụ, lại dùng chân tình thật cảm tiến vào thế giới, nhập vào một con người như vậy, Hàn Yên Yên đã có lúc cảm thấy không có gì phải hối tiếc. Nhưng lúc này, cô thật sự muốn kéo “Hàn Yên Yên dùng chân tình thật cảm” lúc đầu của mình ra tẩn cho một trận.
Quả thật đúng là tấu hài mà, cô quyết định vì hắn ta đi tìm chết, mà hắn lại lấy cô ra làm lá chắn thịt!
Hàn Yên Yên cảm thấy như sắp nổ tung. Cô nhắm mắt nhắm mũi đứng trong không gian, nắm chặt hai tay lại, phẫn nộ tràn đầy, dùng hết sức bình sinh gào thét chói tai, khản hết cả giọng “Aaaaaaaa….!”
“Hàn Yên Yên, bình tĩnh, bình tĩnh nào!” Thanh âm điện tử lên tiếng.
Tiếng điện tử máy móc khiến Hàn Yên Yên lấy lại được một phần lý trí. Nó nhắc nhở cô nhớ một điều, chung quy lại cô không phải là người của thế giới kia, cô có cuộc đời của riêng mình trong thế giới của riêng mình, sinh mệnh của cô còn đang nằm trong tay tên quỷ sứ này.
Hàn Yên Yên cưỡng bách bản thân hít thở chậm lại, hai tay nắm chặt, chờ đợi sự trừng phạt của thanh âm điện tử.
Cô có thể trách ai được đây? Chẳng lẽ đi trách cái thứ quỷ quái đang nắm quyền sinh tử này của cô? Hay là trách Đinh Nghiêu quá mức quyến rũ tới mức cô không thể từ chối được mà rung động đây? Nói tới cùng, vẫn là trách bản thân quá ngu ngốc đi. Rõ ràng đã nói là tiến vào “thế giới mau xuyên”, rõ ràng là gánh theo nhiệm vụ trên người, vậy mà lại thực sự đặt cảm xúc chân thành vào.
Thực sự quá ngu ngốc!
Hành động của Đinh Nghiêu ở thời khắc sinh tử đã chứng minh hết thảy, anh ta rõ ràng không hề yêu cô, vì vậy nhiệm vụ của cô đã thất bại. Thanh âm điện tử đã nói, nếu thất bại sẽ để cho cô tự sinh tự diệt.
Hàn Yên Yên nhắm mắt chờ chết.
Thứ chờ được không ngờ lại là lời khen của âm thanh điện tử: “Cô bình tĩnh chút đi, cô làm tốt lắm. Quả thật tôi không hề nhìn lầm người, cô đúng là một xây dựng sư tiềm năng.”
Hàn Yên Yên ngạc nhiên mở mắt: “Ngài nói cái gì?”
“Tôi nói cô làm tốt lắm.” Thanh âm điện tử lên tiếng, Hàn Yên Yên thậm chí còn nghe được chút vui vẻ trong lời khen ngợi của nó.
“Nhưng Đinh Nghiêu không yêu tôi.” Hàn Yên Yên nói.
“Không liên quan.” Thanh âm điện tử đáp lời, “Yêu hay không không quan trọng, tất cả chỉ là phương tiện trung gian, chỉ cần đạt được mục đích của tôi, yêu cô hay hận cô cũng không có vấn đề gì hết.”
Hàn Yên Yên trầm mặc trong chốc lát, hỏi: “Vậy cuối cùng mục đích của ngài là gì? Ngài muốn gì từ thế giới này, hay nói cách khác, ngài đạt được thứ gì trên người mục tiêu nhiệm vụ?”
Thanh âm điện tử lạnh lẽo cất lời: “ Chuyện này không thuộc phận sự của cô, cô vẫn nên nghĩ cách tự cứu lấy mình đi. Đừng quên, mạng của cô vẫn nằm trong tay tôi đấy.”
Thấy vậy, Hàn Yên Yên thay đổi cách đặt câu hỏi: “Vậy thế nào mới được xem là hoàn thành nhiệm vụ? Dù sao ngài vẫn phải cho tôi một câu trả lời rõ ràng đi chứ. Cứ mơ màng hồ đồ như giờ, sao tôi biết phải làm như thế nào?”
“Chuyện này…” Thanh âm điện tử nghẹn họng, “Chuyện này… tùy theo tình huống cụ thể rồi nói tiếp. Hoàn cảnh cốt truyện của mỗi thế giới lại khác nhau, dù gì đây cũng là “thế giới mau xuyên”. À à, đừng nói mấy vấn đề vô dụng này nữa, thấy cô vất vả khổ sở như thế, sang thế giới sau tôi chọn cho cô cái nhẹ nhàng hơn vậy.”
Nói xong, thanh âm điện tử mất đi cảm xúc, máy móc lạnh lùng nói: “Đánh đấu.”
Lại đánh dấu! Hàn Yên Yên mở miệng nhưng không kịp lên tiếng ngăn cản.
Cô hoảng hốt trong chốc lát, trong đầu đột nhiên lại xuất hiện cảm giác trống trơn quen thuộc.
“Trong thế giới này, cô phải để cho nhân vật mục tiêu hiểu được sai lầm của anh ta. Cụ thể làm như thế nào thì cô tự quan sát rồi làm. Thế giới trước cô làm không tồi, hãy tin vào trực giác của mình.” Thanh âm điện tử nói, “Thế giới này không quá khó, xem như để cho cô nghỉ phép.”
“Thế giới sinh thành.” Nó máy móc nói.
Giọng nói vừa mang theo ngữ khí con người vừa mang tính máy móc lạnh lẽo có thể tự nhiên chuyển đổi mà không có bất cứ khe hở nào, Hàn Yên Yên thầm nghĩ trong đầu.