Trên đường di dời, đội ngũ đi qua một thành thị, bèn đi vào tìm kiếm vật tư. Hàn Yên Yên chú ý tới, kể từ khi tiến vào thành thị này, Đinh Nghiêu vẫn luôn trông về hướng xa xa nào đó.
Rõ ràng anh rất quen thuộc với nơi này, anh chỉ dẫn đoàn xe đi tới vài trung tâm thương mại để thu thập vật tư. Sau đó anh chỉ huy đoàn xe đi vào một khu dân cư.
Hàn Yên Yên theo anh đi vào một tòa nhà, cuốc bộ tới mười chín tầng. Đinh Nghiêu quen cửa quen nẻo tìm được một hộ gia đình, cửa đã khóa, anh theo bản năng sờ túi quần, sau đó dừng lại một chút, một chân đá văng cửa nhà.
Đây là một căn nhà hai phòng, trang trí khá đẹp, lộ ra hơi thở của đàn ông. Trong phòng khá chỉnh tề, có thể thấy khi gia chủ rời đi không mấy hoảng loạn.
Đinh Nghiêu đứng ở phòng khách một lúc, lát sau bước chân vào phòng ngủ. Anh đứng ở trước cửa sổ phòng ngủ, châm lửa hút thuốc.
Hàn Yên Yên từ cửa phòng nhìn bóng anh, có điều ngộ ra: “Nơi này là…”
“Nhà anh.” Đinh Nghiêu nói.
Quả nhiên.
Hàn Yên Yên không rời đi, cũng không tiến lên, để cho Đinh Nghiêu một không gian đủ riêng tư. Đinh Nghiêu ngồi trước cửa sổ hút xong điếu thuốc, liền ném tàn thuốc xuống sàn gỗ đặc, dùng chân vê vê, không chút đau lòng.
“Lại đây.” Anh nói.
Hàn Yên Yên đi qua. Anh chỉ vào một chỗ xa xa hỏi cô: “Cái nhà kia, cái cao nhất ấy, thấy không?”
Hàn Yên Yên nheo mắt nhìn ra xa: “Đống đổ nát đó hả?”
“Ừ. Nằm ở đoạn đường xa hoa nhất nội thành, từ nơi này lái xe qua đó không quá nửa giờ, chỗ đó được coi là cao ốc văn phòng tốt nhất thành thị này.” Đinh Nghiêu nói, “Văn phòng ở tầng 31 là một gian phòng cực lớn. Khi đó anh chỉ mới thăng chức, là tổng giám đốc…”
Hàn Yên Yên còn muốn nghe nữa, Đinh Nghiêu lại đột nhiên im bặt. Hàn Yên Yên đợi một lát rồi quay đầu nhìn anh. Đôi mắt Đinh Nghiêu dõi nhìn tòa cao ốc cao ngất xa kia, con ngươi sâu thẳm mà Hàn Yên Yên xem mãi vẫn không hiểu.
Cô cầm lòng không đậu chạm nhẹ tay anh, nhẹ giọng hỏi: “… Sao vậy anh?”
“Là quá khứ của anh…” Đinh Nghiêu nhìn chằm chằm nơi xa, trầm mặc hồi lâu, “Nhưng khi nói ra, cứ cảm giác như là cuộc đời của người khác.”
Anh nắm lấy tay Hàn Yên Yên, hỏi cô: “Em có bao giờ trải qua loại cảm giác này không?”
“ Ân? Loại nào?” Hàn Yên Yên khó hiểu.
“Tựa như… bị nhốt lại?” Đinh Nghiêu nói. Anh nhìn vào đôi mắt của cô, tựa như có thể tìm thấy đáp án anh hằng kiếm tìm trong đó.
Hàn Yên Yên ngơ ngẩn.
Đinh Nghiêu nhìn vẻ mặt của Hàn Yên Yên, trong mắt hiện lên vẻ thất vọng, anh buông lỏng tay cô, từ bỏ tìm kiếm đáp án từ cô. Anh quay đầu nhìn khu thành thị không còn nhân khí ngoài cửa sổ. Ánh mắt anh sâu thẳm, tựa như nhìn phương xa, lại tựa như trầm tư, lầm bẩm: “Cảm giác như cả một nhân sinh cuộc đời… tất cả đều không đúng.”
Đinh Nghiêu nói xong, trầm mặc một lát, xoay người chuẩn bị rời đi.
Bỗng Hàn Yên Yên bắt lấy tay anh.
Đinh Nghiêu quay đầu lại, nhíu mày nhìn cô.
Hàn Yên Yên hít một hơi thật sâu: “Bị cái thế giới này… vây khốn?”
Đinh Nghiêu cảm thấy bản thân mình bị nhốt lại, Hàn Yên Yên lại thật sự biết rõ bản thân mình bị nhốt vào thế giới này, nếu không hoàn thành nhiệm vụ có khả năng sẽ chết.
Cô nhìn Đinh Nghiêu, không thể hiểu được: Vậy Đinh Nghiêu thì sao? Đinh Nghiêu có thật là cư dân của thế giới này không? Nếu đúng là như vậy, vì cái gì anh ta trở thành mục tiêu nhiệm vụ của cô? Nếu không phải….
Hàn Yên Yên rõ ràng nhìn ra ánh mắt Đinh Nghiêu lóe sáng.
“Vì sao em nói thế?” Anh tới gần cô.
Hàn Yên Yên không dám nói.
Mệnh của cô nằm trong tay người khác, dù Đinh Nghiêu thật sự giống như cô, cũng chỉ là một vị khách bị nhốt tại chỗ này, dù thanh âm điện tử có khả năng tiến hành âm mưu nào đó đối với anh, Hàn Yên Yên cũng không dám ho he nửa phần chân tướng.
Cô nhấp nhấp môi: “Em thường có cảm giác như vậy, cảm thấy chính mình không thuộc về thế giới này, giống như tất cả đều là giả. Nhưng nếu nói là đang nằm mơ thì như thế này quá thật, luôn nhắc nhở em rằng đây không phải là mộng, đây là thế giới chân thật.”
Đinh Nghiêu nghiêm túc nghe cô nói từng chữ.
Anh sờ lên mặt cô, cúi đầu hôn môi cô: “Anh cũng thế.”
Từ ngày Thi hoàng hiện thân, biến dị tang thi không ngừng đuổi giết đội ngũ bọn họ mỗi ngày. Bọn họ đã rất nhiều ngày không làm tình. Lúc này đây, ngay tại trong chính căn nhà của mình, Đinh Nghiêu bỗng nhiên nổi lên dục vọng, anh bóp chặt Hàn Yên Yên muốn ôm cô lên…
Hàn Yên Yên quỳ gối trước cửa sổ, tay ấn vào cửa kính pha lê. Nhiệt độ thân thể khiến cửa kính phiếm một tầng sương mù, Đinh Nghiêu từng chút một mãnh liệt đè ép cô, tay xoa lên cửa kính khiến cửa lộ một mảnh trong veo.
Hàn Yên Yên xuyên thấu mảnh trong vắt đó quan sát thành thị này, có tang thi cứng đờ di động, có những con người đang nhặt nhạnh chui tới chui lui như chuột cống, có phòng ốc sụp đổ, có vài tiếng nổ mạnh. Con người nhỏ yếu bôn tẩu trốn tránh khắp nơi.
Đây là một thế giới vớ vẩn.
Thế giới này vây khốn cô và Đinh Nghiêu. Hàn Yên Yên nghĩ, nếu muốn kết thúc hết thảy, chỉ có thể hoàn thành nhiệm vụ. Cô đã nghĩ kỹ phải làm thế nào.
Đinh Nghiêu sắp lên cao trào liền rút khỏi cô. Không để phụ nữ mang thai chính là chút nhân từ cuối cùng của đàn ông tại thế giới này. Hàn Yên Yên cảm thấy thân thể trống rỗng, tâm cũng trống không.
Cô không hối hận khi bỏ chân tình vào thế giới này, cô chỉ thống khổ, thống khổ khi không biết mọi thứ sẽ ra sao sau khi chấm dứt.
Dọc đường đi này, Hàn Yên Yên nhanh chóng lớn mạnh.
Tất cả đều phải cảm tạ Thi hoàng đuổi giết Đinh Nghiêu. Tuy Thi hoàng không tự mình hiện thân, lại không ngừng phái biến dị tang thi tới đột kích. Cứ mãi chiến đấu với cường độ cao như vậy khiến Hàn Yên Yên không ngừng kích thích BUG dị năng.
Đinh Nghiêu là người duy nhất chính mắt chứng kiến sự biến hóa của cô. Chỉ có anh biết, không cần biết ban ngày cô có trải qua bao nhiêu khổ chiến, chỉ cần nơi cắm trại đủ an toàn, cô sẽ liều mạng hao hết dị năng, một lần lại một lần đột phá cực hạn.
Anh tận mắt nhìn cô cả thân thể lẫn đại não đau đớn tới không ngừng run rẩy, co rút, đầu ngón tay phát run.
Anh tận mắt nhìn cô mặt như giấy vàng, hô hấp mỏng manh, lâm vào hôn mê sâu.
Anh nắm lấy tay cô, bàn tay ấy thon dài, trắng nõn mà tinh tế, vì ngưng tụ quá nhiều băng mà mất đi độ ấm.
Lúc cô hôn mê, anh luôn nắm lấy tay cô, luôn nhìn cô chăm chú.
Hôm sau khi Hàn Yên Yên tỉnh lại luôn nằm trong lồng ngực của Đinh Nghiêu, tay anh còn nắm tay cô.
Cô cũng không động đậy, đầu dựa vào vai anh, hai mắt nhắm lại….
Biến dị tang thi càng ngày càng trở nên mạnh mẽ, hơn nữa tựa như làn sóng, cuồn cuộn không dứt, vĩnh viễn không khô kiệt. Bất kể bọn họ giết nhiều đến thế nào vẫn luôn cảm thấy còn nhiều hơn thế nữa.
Mọi người mờ mịt, không biết có thể đến được Tây Kinh không, hay là tới Tây Kinh rồi, Thi hoàng và biến dị tang thi có còn đuổi theo không?