Cô ta là một người phụ nữ rất xinh đẹp, chính là cô gái tranh đoạt Đinh Nghiêu với Hàn Yên Yên. Tề Đồng Đồng điên tiết lên, muốn đi lên xé xác cô ta thì bị Hàn Yên Yên nắm chặt tay đè lại.
“Chuyện cô không nghĩ ra còn nhiều lắm.” Hàn Yên Yên mỉm cười.
Cô ta bĩu môi, xoay người đi múc canh.
Hàn Yên Yên kéo Tề Đồng Đồng ra ngoài. Tề Đồng Đồng tức muốn chết, mắng Hàn Yên Yên: “Cô buông tôi ra, để tôi đi…” Lời còn chưa nói xong, khóe mắt nhìn thấy thứ gì đó lóe lóe, chặn mắt cá chân của cô gái kia.
Cô ta còn đang đứng múc canh, đột nhiên không kịp phòng ngừa ngã về phía trước, nguyên một cánh tay đập vào thùng canh nóng hổi, nóng tới gào rống kêu to.
“Đi thôi.” Hàn Yên Yên nói.
Miệng Tề Đồng Đồng không khép lại được rồi.
“Cô, cô… Dị năng của cô sao có thể đề cao nhanh như vậy!” Tề Đồng Đồng khiếp sợ.
…
“Khi gần chết, dục vọng cầu sinh có thể khiến người ta bùng nổ.” Đinh Nghiêu ngồi ở mép giường, “Dĩ nhiên không phải mọi người đều là vậy. Đại đa số người không làm được, không thể bùng nổ nổi, nên 99% đều chết thật.”
“Em thì sao?” Hàn Yên Yên hỏi, “Sao anh biết em có thể làm được?”
“Lúc em giết người, anh có thể thấy được.” Đinh Nghiêu hôn cổ cô, “Lần đầu tiên em thực hiện dị năng cho anh thấy, em phải dùng tới mười mấy giây mới có thể ngưng tụ một cái cầu băng. Vậy mà, khi em vì mạng sống, trong nháy mắt đã có thể đóng băng mặt của gã kia. Độ cứng của loại băng em dùng đông cứng cánh tay gã, tuyệt đối không đồng dạng với cầu băng em đã cho anh xem. Lần đó chính là lúc em bạo phát sức mạnh.”
“Thì ra là thế.” Hàn Yên Yên bừng tỉnh đại ngộ.
Đinh Nghiêu luật động nhanh dần, Hàn Yên Yên phập phồng, hơi thở hỗn độn.
“Đinh Nghiêu! Đinh Nghiêu!” Hàn Yên Yên ôm cổ anh, ghé vào đầu vai anh thở dốc, “Em có thể cường đại giống anh không?”
Đinh Nghiêu dừng lại nhìn cô: “Em rất muốn trở nên cường đại?”
“Muốn!”
Đinh Nghiêu trầm thấp cười rộ, ngực chấn động từng nhịp.
“Em có biết lúc em quyến rũ nhất là khi nào không?” Anh nắm tóc cô kéo về sau, cúi đầu cắn môi Hàn Yên Yên, “Chính là lúc trong mắt em ngập tràn dục vọng muốn sống.”
Mùa đông rét lạnh, trong thành Nam Lăng có người đói chết, có người đông chết, nhưng Hàn Yên Yên chỉ nhớ mỗi bộ dáng mồ hôi ướt đẫm hung mãnh nhịp động của Đinh Nghiêu.
Gợi cảm muốn chết.
Mùa đông khiến bọn họ ít ra ngoài làm nhiệm vụ hơn, đại đa số thời gian đều tránh trong phòng. Thành Nam Lăng có thể xem là phương nam, không có máy sưởi. Nhưng theo người địa phương nói lại, mùa đông năm nay so với hồi trước lạnh hơn rất nhiều, họ còn nói trước giờ ở Nam Lăng chưa từng có đợt tuyết lớn như vậy.
Những ngày không ra ngoài, Đinh Nghiêu sẽ kéo Hàn Yên Yên đến phòng huấn luyện. Nơi này nguyên bản là phòng tiệc của khách sạn, sau được mọi người cải tạo thành phòng thể chất. Những đồ vật cần tới điện như máy chạy bộ thì không có, nhưng máy móc bình thường rèn luyện binh khí có rất nhiều. Căn bản là dạy mọi người dùng dao thế nào.
Người của Lôi Đình cũng dùng súng và đạn dược. Nhưng dưới điều kiện vật tư khan hiếm như thế này, mọi người càng có thiên hướng dùng vũ khí lạnh như đao kiếm. Dị năng của một người là hữu hạn, trong rất nhiều thời điểm buộc phải dùng thân thể vật lộn. Những người ở đây đều vào sinh ra tử mấy lần, không ai không thấu suốt đạo lý này.
Đinh Nghiêu tự mình huấn luyện Hàn Yên Yên. Ở trên sân tập, anh dường như có thù oán với cô, xuống tay không chút khoan dung. Những lúc Hàn Yên Yên ngã trên mặt đất, mệt tới kiệt sức, cả người đều đau, cô luôn cố gắng buộc mình chống người bò dậy trước ánh nhìn lạnh nhạt của Đinh Nghiêu.
Ánh mắt kia… khiến Hàn Yên Yên sợ hãi.
Rõ ràng người đàn ông này, ai cũng biết anh ta sủng ái cô, rõ ràng anh ta mê luyến thân thể cô tới mức yêu thích không buông tay, rõ ràng lúc cô đưa ra một số đòi hỏi xa xỉ nhỏ anh ta sẽ lười biếng đáp ứng cô, gần như chưa bao giờ làm cô thất vọng. Nhưng thời điểm trên sân huấn luyện, Hàn Yên Yên chưa bao giờ dám cãi lời anh.
Lúc anh lạnh lùng ra lệnh cô đứng dậy, có đau đớn đến mấy cô cũng phải bò dậy.
Sau này cô hỏi anh, có phải anh từng tòng quân không, anh lại lắc đầu.
“Dân văn phòng.” Anh nói, “Làm ngoại thương.”
Hàn Yên Yên cực kì ngoài ý muốn. Rõ ràng trên người Đinh Nghiêu có khí chất thiết huyết bất đồng với người khác, nếu không ở quân doanh hoặc tiền tuyến rèn luyện vài năm chắc chắn không thể dưỡng ra khí chất này.
Cô không bao giờ tưởng tượng được hai chữ "Đinh Nghiêu" và “Dân văn phòng” có thể kết lại với nhau. Cái cảm giác này giống như cô thiết kế một nhân vật, kết quả viết vào ngõ cụt, vì ngôn hành cử chỉ của nhân vật hoàn toàn không phù hợp với hình tượng mà lúc trước nhân vật được lập ra.
Tề Đồng Đồng vô tình nhìn thấy vết tím bầm trên người cô do huấn luyện, sợ hãi líu lưỡi: “Đinh lão đại quá độc ác đi!”
Hàn Yên Yên cầm cái ly, trong ly chính là sữa bò nóng hổi mà chỉ có một vài nhân tài mới được phép uống. Cô thổi nhẹ làn hơi nóng mỏng manh, xuất thần nói: “Chung quy cảm thấy anh ta chính là loại mà… nếu cô tụt lại phía sau, anh ta tuyệt đối không chờ cô mà sẽ ném cô ra xa, mặc cô tự sinh tự diệt.”
Tề Đồng Đồng lặng im chớp mắt: “Cô nói không khác mấy so với lời Linh tỷ từng nói.”
“Lúc trước tôi một lòng muốn sống cùng Đinh Nghiêu, khi đó có vài người cũng thích tôi, Linh tỷ đã tới khuyên tôi hãy tìm một người thật lòng với mình.” Cô hồi tưởng lúc xưa, “Bà ấy nói, người như tôi, mãi mãi là đồ chơi trong tay Đinh Nghiêu. Nếu gặp phải nguy hiểm, Đinh Nghiêu sẽ cứu đồng bạn, chứ không cứu đồ chơi. Nếu tôi muốn sống thật tốt, so với việc trông cậy vào Đinh Nghiêu, thà trông cậy vào một người đàn ông trong lòng có tôi, thời khắc mấu chốt sẽ không rời bỏ tôi. Đáng tiếc, … tôi không nghe.”
Cô gãi đầu: “Tôi cảm thấy lúc Linh tỷ nói câu đó… hình như rất sợ Đinh Nghiêu. Chỉ có điều, ai mà không sợ ngài ấy? Mọi người chính vì sợ ngài ấy mới đi theo ngài ấy mà.”
Linh tỷ tên là Lâm Linh, bà ấy là vợ của dị năng giả hệ chữa lành Tôn Lập Quân. Khi mạt thế đến, mọi người bị nhiễm virus, người yếu nhất chết đi, kẻ yếu đuối biến thành tang thi, mạnh hơn chút vẫn còn là người thường, vài người may mắn mới đạt được dị năng, có mạnh cũng có yếu. Hai vợ chồng Tôn Lập Quân và Lâm Linh đồng thời có được dị năng cường đại chính là may mắn trong may mắn.
Chỉ là giữa hai người, nam có được hệ chữa lành, mà bà chủ gia đình Lâm Linh lại nắm trong tay dị năng hệ thổ với lực chiến đấu cực kỳ cường hãn.
Chiến đội Lôi Đình nhiều người, chỉ có thể chia thành nhiều phân đội. Đinh Nghiêu tự mình mang một đội, Lâm Linh trở thành đội trưởng đội thứ hai. Không chỉ vì bà lợi hại, cũng một phần vì phu thê hai người có thể coi là người theo Đinh Nghiêu sớm nhất.
Người có tiếng nói nhất đứng bên cạnh Đinh Nghiêu, vậy mà khi nói đến anh lại không nhịn được sợ hãi.
Hàn Yên Yên cảm thấy, nên cô sợ Đinh Nghiêu chắc là bình thường nhỉ? ----- Tác giả có lời muốn nói: Không phải thế giới nào cũng thất bại.