Thời điểm bước xuống chiếc xe sang trọng, Đường Khác thấy được vành mắt đỏ hoe cùng với sắc mặt tái nhợt của mẹ mình, nhưng không biết vì lý do gì, tinh thần có vẻ như đã thả lỏng hơn rất nhiều.
Môi mấp máy muốn hỏi nhưng cuối cùng lại kìm lại.
Hàn Yên Yên ở trong xe vẫy vẫy tay với cậu bé, chiếc xe lao đi vẽ ra một làn khói trắng.
Về đến nhà, Đường Khác tới cùng cũng không nhịn nổi nữa hỏi: “Mẹ, mẹ có sao không?”
Hân Nhã nói: “Không có việc gì, mẹ không sao cả.”
Bà ngồi xổm xuống, nhìn đứa con trưởng thành sớm của mình, lòng chua xót khó nhịn, gượng cười nói: “Là do mẹ sai, nhưng giờ mẹ đã thông suốt rồi, dù không đi Đông Thần, thì con cũng vẫn sẽ trở thành cơ giáp sĩ ưu tú, đúng không?”
Đường Khác dùng sức gật đầu, khẳng định nói: “Con nhất định sẽ chăm chỉ làm việc!”
Hân Nhã sờ đầu con trai: “Cũng đừng lo lắng về học phí, học phí của Áo Lâm không quá đắt đỏ, mẹ sẽ chăm chỉ làm việc, nỗ lực kiếm tiền.”
Hân Nhã nhấp môi, còn nhiều điều muốn nói nhưng cuối cùng lại thôi, nuốt vào trong bụng.
“Chuyện này không cần phải nói cho Tiểu Khác biết.” Hàn Yên Yên dặn bà như vậy.
Trên đường đi, vị đại tiểu thư mới 12 tuổi này đã chỉ điểm bà sử dụng trí não để xin tài trợ của quỹ từ thiện, sau đó đại tiểu thư dùng quyền hạn của mình phê duyệt ngay tại chỗ. Quỹ từ thiện này nghe nói là vào bữa tiệc sinh nhật năm mười tuổi của đại tiểu thư, gia chủ Hàn gia đãlấy danh nghĩa của cô ấy để tạo nên, trực tiếp dưới danh nghĩa của cô bé.
“Không cần để cho Tiểu Khác biết. Thế nhưng đồng thời, cháu cũng hy vọng dì đừng tiếp cận ba cháu nữa, có khó khăn gì, có thể trực tiếp tới tìm cháu. Dì cũng biết đấy, gia đình cháu muốn giữ cân bằng cũng không dễ dàng gì.”
“Là chị Yên Yên thuyết phục mẹ à?” Đường Khác hỏi, một mực tin tưởng Hàn Yên Yên.
Hân Nhã định thần lại, bà trầm mặc trong giây lát rồi gật đầu.
“Con bé là người tốt.” Bà nói.
Người tốt Hàn Yên Yên đi đến câu lạc bộ cơ giáp nhà mình.
Cô đã tiếp thu ký ức và bối cảnh “Thiếu nữ Hàn Yên Yên”, cô bé này 8 - 9 tuổi đã bắt đầu mày mò vào cơ giáp. Nhưng với Hàn Yên Yên cô thì đây là lần đầu tiên nhìn thấy thứ được định nghĩa là cơ giáp.
Phần lớn chúng đều có hình “người”, có loại chỉ lớn hơn cơ thể thật một ít, giống như mặc thêm áo giáp nhưng cũng có loại hết sức to lớn, chiều cao đến 2 - 3 tầng lầu.
Thế giới là do cô xây dựng lên, nhưng những chi tiết nhỏ lại do hệ thống bỏ thêm vào. Cô căn cứ vào cuộc đời của vị thượng tướng kia, quyết định xây dựng thế giới này dựa trên kết hợp lực tinh thần và cơ giáp. Vốn dĩ cô còn lo lắng không biết hai thứ này có kích phát điều lệ an toàn không, nhưng may mắn là không.
Có vẻ như trong thế giới của Leo, tuy rằng mọi người không có phát cuồng hay theo đuổi cơ giáp quá mức nhưng lực tinh thần và máy móc tại đây là điều bình thường.
Nhưng điều quan trọng nhất đó là, các chi tiết mà hệ thống bỏ thêm vào….. đều thật sự hữu hiệu.
Có được lực tinh thần, có thể làm được rất nhiều chuyện, việc điều khiển cơ giáp kỳ thực cũng chỉ là một trong số đó. Chỉ là bên trong thế giới này, công dụng ấy lại được khuếch đại quá mức.
Lực tinh thần có thể điều khiển được cơ giáp, nếu muốn nâng cao lực tinh thần thì phải thường xuyên luyện tập điều khiển cơ giáp. Kỳ thật, nguyên tắc tương tự như dị năng thời mạt thế, rèn luyện, tới cực hạn, đột phá, lên cấp.
Hàn Yên Yên quen cửa quen nẻo đi vào phòng tập chuyên dụng của mình, bò vào trong cơ giáp. Bởi vì có nhân thiết ký ức, cho nên cô không cần phải học tập, có thể bắt đầu luyện tập luôn.
Nhân viên công tác phụ trách theo dõi số liệu bên ngoài đã quen với điều này, nhưng lúc này đây, bọn họ mới phát hiện ra, vị đại tiểu thư vốn rất chăm chỉ này có vẻ như rất quyết tâm.
Khi Hàn Yên Yên ra khỏi cơ giáp, quần áo trên người ướt đẫm không khác gì tắm mưa. Lúc cô bò ra khỏi cơ giáp, đứng không vững suýt chút nữa té xuống. May mắn thay nhân viên đã theo dõi trước dữ liệu chức năng thể chất của cô đã chỉ huy mọi người tới đó giúp đỡ cô ra ngoài.
Hàn Yên Yên nằm trên cáng được khiêng thẳng vào phòng nghỉ.
“Sao lại liều mạng vậy?” Nhân viên công tác líu lưỡi hỏi.
Hàn Yên Yên không một mảnh vải nằm trong cabin nghỉ ngơi. Cửa sập được đóng lại, mặt nạ bảo hộ lấp kín miệng mũi, sau đó dịch dinh dưỡng được bơm vào trong cabin. Dịch dinh dưỡng này nuôi dưỡng các tế bào trong cơ thể, giúp người bị suy kiệt có thể phục hồi sức khoẻ trong thời gian ngắn.
Hàn Yên Yên nằm bên trong chất lỏng hồi phục lại cơ thể, cảm giác phảng phất như trở về thời mạt thế, sau mỗi buổi huấn luyện cũng mệt mỏi như thế này.
Nhưng khi đó không có điều kiện tốt như bây giờ. Đinh Nghiêu bế cô về, tắm rửa sạch sẽ rồi ném cô lên giường tiếp tục hành hạ cho đến khi cô toát mồ hôi hột mới thôi, vừa thích thú lại thống khổ.
Hàn Yên Yên ngâm mình trong dịch dinh dưỡng, đột nhiên muốn cười.
Đinh Nghiêu cùng Diêu Sâm có một điểm chung, đó là đều cuồng nhiệt và hoang dại khi ở trên giường. Những người đàn ông có từ Nghiêu trong tên không biết tính cách thật sự bên trong đến cùng là như thế nào. Nếu như được sống lại, nhớ về những kỷ niệm có với cô, không biết có thấy xấu hổ, lúng túng gì không?
Nếu điểm chung này giữa Đinh Nghiêu và Diêu Sâm không phải của bản nguyên ban đầu có, mà chỉ là sở thích cá nhân mà cô tạo nên cho bọn họ, vậy thì sau này khi gặp mặt lại không biết khôi hài tới mức độ nào nhỉ.
Rất nhanh Hàn Yên Yên không thể cười được nữa, khi cơ thể hấp thụ dịch dinh dưỡng, lúc đầu sẽ thấy rất dễ chịu nhưng chỉ một lúc sau dịch dinh dưỡng sẽ tác động lên những bó cơ làm xuất hiện hiện tượng đau nhức, làm cô lập tức nhớ lại những thống khổ khi bị Đinh Nghiêu tra tấn.
Gọi mi là hồi ức 瞎 (lép) , là vì mi xứng đáng!
Hàn Yên Yên hừ hừ hai tiếng, nhắm mắt lại.
Thân thể có thể dựa vào dịch dinh dưỡng nhanh chóng khôi phục, còn lực tinh thần đã tiêu hao thì chỉ có thể từ từ hồi phục lại, việc nâng cấp phát triển lực tinh thần cũng rất chậm rãi, thong thả. Tuy rất nhiều người bẩm sinh đã có lực tinh thần mạnh, nhưng cần cù bù thông minh, thật sự cần phải nỗ lực rất nhiều.
Hàn Yên Yên thu tâm lại, chịu đựng đau đớn do chữa trị cơ bắp, hết lần này đến lần khác nhớ lại cảm giác dùng lực tinh thần vừa rồi.