Công lược hắn, yêu hắn.
Tác giả: Nhất Chỉ Miêu Đích Toái Toái Niệm. Cop qua cop lại, ?rở lại ?rang chính ~ T?uMT?U Y?N.Vn ~
Biên tập: Khuynh Khuynh
Phần 01: Tình yêu ở nông thôn.
Chương 04.
Bà nội Lạc Văn Châu là người tốt, Tưởng Minh nhớ hồi còn nhỏ, bà thường xuyên làm ít đồ ăn chia cho hắn, bây giờ tới nhà, tất nhiên phải vào thăm hỏi.
Trong phòng, bà lão đang ngồi đối diện cái ti vi không có âm thanh nào là mà cười vui vẻ, trên góc phòng có một cái điều hòa, tuy không đủ lạnh, những so ở ngoài thì thoải mái hơn nhiều. Tưởng Minh gọi bà vài tiếng bà cũng chưa nghe được, lúc này hắn mới đi qua cạnh bà,ngồi xuống, khi ấy bà mới phát hiện ra hắn, cười rất hòa ái: "Đây không phải Tiểu Minh sao?"
"Bà nội, sáng hôm qua con vừa về tới."
"Ồ, mới về à."
Tưởng Minh biết tai bà đã lãng, liền im lặng ngồi xem ti vi với bà.
Ở ngoài Lạc Văn Châu đã làm xong chuyện trong yay, rót cho Đinh Tuân một ly trà lạnh, Đinh Tuân uống một ngụm, cảm thấy mùi vị có hơi là lạ.
"Lá trà dại đó, pha làm trà lạnh để giải nhiệt."
"Ừm, mùi cũng được."
Lạc Văn Châu cười: "Rất nhiều người không thích mùi này."
Đinh Tuân phát hiện ra Lạc Văn Châu rất thích cười, vấn đè là khi cười rộ lên rất là đẹp trai, hắn dời tầm mắt, đánh giá chung quanh, nhà dọn dọn rất gọn gàng, nhưng hơi thiếu đồ đạc, so với nhà Tưởng Minh, cảm giác thiếu hơi thở sinh hoạt.
"Trong nhà chi có tôi với bà nội, nên những vật không cần thiết chưa muốn mua."
"Ừm." Dù sao cũng chưa thân, dù tò mò chuyện không gặp được cha mẹ của đối phương, nhưng Đinh Tuân cũng ngại không dám hỏi.
"Mắt cậu cận bao nhiêu độ?"
"Hai độ."
"Vậy còn tốt, cậu deo mắt kính nhìn đẹp lắm."
Đinh Tuân xoa cái ly trong tay, ngượng ngùng uống một ngụm trà lạnh: "Mùa hè ở quê cũng nóng lắm."
Lạc Văn Châu nhìn hắn: "Cậu sợ nóng?"
Giọng nói đối phương trong trẻo, một giọt mồ hôi còn không có, ban ngày mà mặc sơ mi dài tay, y còn tưởng hắn không biết nóng chứ?
"Ừm."
Lạc Văn Châu ngẫm nghĩ gì đó, gục gặc đầu.
Buổi tối có một cơn mưa rào, mưa xuống nhưng không làm đất ướt. Lạc Văn Châu mặc một bộ đồ cũ, cầm gậy gỗ đi ra ngoài, sau thôn là từng mảnh từng mảnh ruộng cải dầu. Đi qua đi lại, sau lưng nó là một sườn núi thấp, trên đó có một mếu thổ địa cao chừng một mét, trước kia thờ thần thổ địa, tuy nhiên sau đó không biết ai trộm, lại thêm bây giờ cũng không còn ai tin cái này, thô dân dứt khoát để bỏ hoang. Chỉ có đám trẻ con thích chạy lên đây chơi.
Đinh Tuân thấy Lạc Văn Châu ở đằng xa, hiếu kỳ hỏi: "Bọ họ đang làm gì vậy?"
Tưởng Hiểu miễn cưỡng chia một chút sự chú ý qua, nói: "Đang bắt rắn ạ."
Đinh Tuân nhíu mày, thịt rắn hôm trước là Lạc Văn Châu tự bắt? Vậy cũng quá nguy hiểm rồi.
Tưởng Hiểu đặt ngọn nến vàn đèn lồng, một cái đèn lồng xinh đẹp hoàn thành, nó cũng cầm gậy, quơ đèn trong tay, bâng quơ nói: "Anh Châu bắt rắn rất giỏi, ai cũng không bằng."
"Không an toàn."
"Người khác mới không an toàn, anh Châu thì không lo." Tưởng Hiểu nghe ai đó kêu có rắn, vội nói: "Mình đi xuống đó đi, hôm nay không có đom đóm đâu."
Anh nó có chút việc, một hồi sẽ đi theo sau, để nó dẫn Đinh Tuân đi coi đom đóm, chờ lâu vậy rồi, một con đom đóm còn không thấy.
Hai đi theo đường mòn xuống dưới, Tưởng Hiểu thuần thục dùng gậy quơ cỏ xung quanh, tránh rắn bò ra cắn trúng.
Tưởng Minh cầm đèn pin chạy tới, đứng giữa đường, tức giận nói: "Sao mi dẫn anh Đinh Tuân tới dây? Quanh đây rắn nhiều vậy mà."
"Không phải anh nói để em dẫn ảnh đi ngắm đom đóm sao?" Tưởng Hiểu không vui lắm, nó thấy mình tốn công vô ích.
"Ở cầu đầu thôn không có hả?" Tưởng Minh nói với Đinh Tuân: "Đi ra khỏi đây trước, ở đây cỏ dại vừa nhiều vừa cao."
Tưởng Hiểu bĩu môi, trên cầu thì có mấy mống đom đóm? Chỉ sợ bị mấy bạn nó bắt hết rồi.
"Anh Châu qua kìa."
Lạc Văn Châu quẩy túi da rắn, lội từ bụi cỏ ra: "Ở tận đằng kia mà còn nghe thấy tiếng mọi người, sao chạy tới đây?"
"Anh em bảo dẫn anh Đinh Tuân đi ngắm đom đóm."
Lạc Văn Châu nhìn Đinh Tuân: "Muốn ngắm đom đóm?"
Không biết có phải ảo giác của hắn hay không. Hắn cảm thấy ánh mắt của Lạc Văn Châu rất nghiêm túc, khiến hắn không được tự nhiên.
"Đúng vậy, còn chưa thấy đom đóm ngoài đời, muốn nhìn một chút."
"Ừm." Lạc Văn Châu gật đầu, xoa cái đầu lộn xộn cỉa Tưởng Hiểu: "Về thôi."
"Mày không bắt rắn?" Tưởng Minh cầm túi da rắn trong tay Lạc Văn Châu mà ước lượng: "Hai con?"
"Một con."
Mắt sáng lên: "Vậy chắc lớn lắm."
Bốn người ra khỏi bãi đất hoang, đến đám ruộng bên này thì không có rắn nữa, Lạc Văn Châu cởi áo lau mồ hôi. Tưởng Minh bên cạnh đột nhiên nói: "Đúng rồi, lần trước tao ra ngoài nghe nói có người làm mai cho mày, sao rồi?"
Đinh Tuân nhịn không được liếc Lạc Văn Châu cách một Tưởng Minh.
"Không có gặp."
"Sao vậy, con gái người ta không đẹp hả?"
Lạc Văn Châu cười với hắn: "Là con gái nhà người ta chướng mắt tao."
"Sao vậy được, mày vừa cao vừa đẹp, dựa vào cái gì mà chướng mắt mày?"
Lạc Văn Châu nhớ lại, không chắc lắm mà nói; "Hình như cổ muốn tìm một người có bằng cấp."
Tưởng Minh khịt mũi coi thường, đang muốn nói chuyện, Tưởng Hiểu đã quay đầu lại nói: "Em thấy không được á, người phụ nữ kia quá xấu."
Tưởng Minh xoa đầu nó: "Chuyện này em mà biết gì."
"Anh còn xoa đầu em, là em trở mặt nha."
"Sao anh Châu mày xoa được?"
"Anh Châu là vuốt ve cưng chìu." Tưởng Hiểu chạy đến bên cạnh Lạc Văn Châu, nói tiếp: "Anh Chau men như vậy, sau này chắc chắn tìm được một chị đâu xinh đẹp."
"Thằng nhóc thúi." Tưởng Minh bật cười: "Mi thì biết cái gì?"
Lạc Văn Châu trêu ghẹo: "Đẹp thì phải đeo mắt kính nha."
Đinh Tuân đang cười bên cạnh đột nhiên nhảy dựng trong lòng.
"Đeo mắt kính?" Tưởng Hiểu khổ não suy nghĩ, lâu tới mức ba người kia đã nói sang chuyện khác, nó mới thở dài như tiểu đại nhân: "Đeo mắt kính không phả giống chủ nhiệm tụi em rồi sao?"
20/8/2021.