Công lược hắn, yêu hắn.
Tác giả: Nhất Chỉ Miêu Đích Toái Toái Niệm
Biên tập: Khuynh Khuynh
Phần 01: Tình yêu ở nông thôn.
Chương 01.
Lạc Văn Châu mở mắt ra, "bẹp" một cái trên mặt, con muỗi trong lòng bàn tay nửa sống nửa chết mà hấp hối, xung quanh người nó toàn là máu, hiển nhiên do uống no quá mà bay không nổi, cuối cùng cũng uổng mạng luôn.
"Mi uống máu ta, ta lấy mạng mi, rất công bằng."
"Anh nên giăng mùng đi."
Lạc Văn Châu quay đầu, có một khuôn mặt nho nhỏ đang tựa trên khung cửa sổ, da đen thui, cười rộ lên không thấy mắt đâu.
"Em leo lên cửa sổ anh làm gì, muốn nhìn lén anh ngủ hả?"
Tưởng Hiểu bĩu môi: "Anh này có ý gì chứ, em nhìn lén anh ngủ làm gì?"
Lạc Văn Châu rời giường, chiếu chỗ y ngủ đã bị mồ hôi làm ướt, y cũng không thèm dọn, cầm lấy ly nước lạnh lên uống mấy ngụm, nước trà dại lạnh mang hơi mang theo vị chua nhàn nhạt.
"Anh Châu, tối nay anh có đi bắt rắn không?"
Lạc Văn Châu cười nhạo: "Đi cũng không dẫn em theo." . ?hử đọc ?г??ện không q?ảng cáo ?ại { ?г?m?г?? ện﹒VN }
"Em mới không thèm, mẹ em nói, nếu tối nay anh bắt được rắn, thì đừng đem lên thị trấn bán, bán cho nhà em nè."
"Lần trước mẹ em xào rắn ngon lắm." Lạc Văn Châu nhớ lại mùi thơm kia, gật đầu: "Cho nhà em, nhưng anh phải qua ăn ké."
"Không thành vấn dề." Tưởng Hiểu hoàn thành nhiệm vụ, tung ta tung tăng chạy về nhà, nó đi chân trần, bàn chân lấm đất, đạp lên đường nhựa bị mặt trời nung chảy, nóng tới muốn phỏng chân, quần đùi màu đen rộng thùng thình, nó chạy vài bước phải kéo lên một lần.
Lạc Văn Châu nhìn đồng hồ, 12 giờ rưỡi trưa, đúng là lúc mặt trời nóng nhất, y lấy ít gạo nấy cháo, lại ra vườn rau nhỏ, hái một ít dưa chuột và cà chua.
Lúc vào nhà, bà nội dang ngồi trong sân quạt quạt, thấy y về thì cười híp mắt: "Chúc Chúc về rồi hả?"
Vừa mở miệng, đã thấy hàm răng móm mém của bà.
"Nội ii, tối nay ăn trứng gà hấp nha."
"Được, được được." Bà gật đầu: "Ăn dưa chuột cũng tốt."
Lạc Văn Châu cười cười, cầm dao thuần thục gọt vỏ, một quả dưa leo nhanh chóng bị gọt nhẵn bóng, y đặt dưa qua một bên, sau đó đi chưng trứng cho bà.
Buổi tối, sau khi giăng muùng cho bà, lại đốt một khoanh nhan muối, y liền cầm gậy bắt rắn và một túi da rắn đi ra ngoài.
...
Ngày hôm sau, sáng sớm Tưởng Hiểu liền chạy qua, hưng phấn nói: "Anh Châu, tối qua bắt được mấy con rắn?"
Nó không hỏi có bắt được không, bởi vì chỉ cần Lạc Văn Châu ra tay, thì không có chuyện tay không đi về.
"Ba con."
Tưởng Hiểu cầm túi da rắn lên ước lượng: "Mẹ em kêu lát nữa anh qua nhà em ăn cơm trưa."
"Ừ." Lạc Văn Châu húp miếng cháo: "Anh em về rồi hả?"
"Đúng, sao anh biết vậy?"
"Có khi nào anh em về, mà mẹ em không chuẩn vị đồ ngon cho nó."
Tưởng Hiểu nhớ lại, phát hiện đúng là vậy, tức khắc cảm thấy mẹ mình bất công quá chừng, nổi giận đùng đùng chạy về nhà, rặt một vẻ tủi thân muốn làm rõ mọi chuyện, ba phút sau, từ nhà nó truyền tới âm thanh quỷ khóc sói gào.
Lạc Văn Châu vui sướng khi người gặp họa, ăn xong bữa sáng, sau đó nghỉ ngơi một lát mới đi qua nhà Tưởng. Hôm nay ngoại trừ anh Tưởng Hiểu là Tưởng Minh về, còn có một thanh niên lạ mặt, khác với Lạc Văn Châu dáng người rắn chắc, y mang mắt kính, mặc sơ mi trắng sạch sẽ, dáng giờ thon dài gầy yếu, nhìn rất văn nhã tri thức, trong mùa hè nóng bức, làn da trắng đến lóa mắt.
"Lạc Văn Châu, nửa năm không gặp, vậy mà mày lại cao thêm." Tưởng Minh kinh ngạc đánh giá y, nói đùa: "Mày uống thuốc kích thích hả?"
Hắn và Lạc Văn Châu quan hệ tốt, chơi với nhau từ nhỏ, sau này hắn học đại học thì hai người mới ít lui tới.
Lạc Văn Châu nhướng mày: "Còn mày thì vẫn vậy."
Tưởng Minh tức giận trợn mắt với y một cái, giới thiệu người bên cạnh: "Người này là bạn học kiêm bạn tốt của tao, Đinh Tuân."
Lại quay qua nói với Đinh Tuân: "Đây là đồng bọn lớn từ nhỏ tới lớn của tớ, Lạc Văn Châu."
Lạc Văn Châu duỗi tay: "Chào cậu."
Đinh Tuân ngẩn ngơ hai giây, mới duỗi tay lại: "Chào cậu."
Sau khi tách ra, ngón tay Lạc Văn Châu cọ cọ lòng bàn tay của Đinh Tuân, có chút ngứa ngáy, Đinh Tuân ngẩng đầu, Lạc Văn Châu đã xoay người đi: "Không phải hồi tết mày về nói là hè này đi thực tập sao?"
Tưởng Minh bấm quạt để nó quay, giải thích: "Sang năm là tao tốt nghiệp rồi, sau này vừa phải làm luận văn vừa tìm công ty thực tập, chắc chắn sẽ không có thời gian về, nên làn này nghỉ hè mới về chơi, vừa lúc Đinh Tuân muốn đổi chỗ để thư giãn, nên tao dẫn nó về quê chơi luôn."
Lạc Văn Châu gật đầu, mẹ Tưởng cầm miếng dưa ướp lạnh, nhiệt tình dúi cho Đinh Tuân: "Bạn học Đinh, ăn dưa hấu đi, đều của nhà trồng đó, rất ngọt."
"Cảm ơn dì."
"Đừng cảm ơn gì cả, ngồi đi, đứng hết đó làm gì." Mẹ Tưởng đứng nói chuyện với bọn họ vài câu, sau đó lại bận rộn đi vào nhà bếp.
Tưởng Minh đi theo, hắn có mang chút quà bánh về, còn chưa kịp lấy ra.
Trong phòng khách chỉ hai người Lạc Văn Châu và Đinh Tuân, trong lòng Đinh Tuân không được tự nhiên, chuẩn bị vào phòng trước, vừa lúc Lạc Văn Châu lại mở miệng: "Đinh Tuân là bạn học của Tưởng Minh, cũng học máy tính à?"
"Ừ." Đinh Tuân gật đầu.
Hai người lại trầm mặc, Lạc Văn Châu lười nhác nằm trên ghế, nhìn mặt đất khô khốc tới ngẩn người. Đinh Tuân nhịn không được mà lén đánh giá đối phương, người gì cao quá cao, hắn đoán phải trên 1 mét 9. Mặc áo lá màu đen, lộ ra từng tảng da thịt ngăm đen, cơ bắp trên cánh tay rắn chắc, khuôn mặt cương nghị treo vài giọt mồ hoi, ánh mắt rất có sức sống, nói tóm lại, là một người đàn ông rất có sức hấp dẫn.
Cơm trưa mẹ Tưởng nấu rất phong phú, trừ bỏ gà cá, giữa bàn còn có một tô thịt rắn mê người, có thể đem mấy con sâu tham ăn câu ra hết.
Tưởng Hiểu nằm bò trên bàn chảy nước miếng, mẹ Tưởng kéo lỗ tai nó: "Không có phép tắc, bới cơm đi."
"Đừng nhéo đừng nhéo, con chỉ ngửi thôi à."
"Có nghe không, đi rửa cái móng heo của mi cho sạch rồi ra ăn cơm."
"Đã biết rồi." Tưởng Hiểu chạy đi còn quay đầu lại: "Ba dữ quá."
Thấy mẹ Tưởng làm bộ muốn đi qua đánh nó, nó mới chạy đi rửa tay.
Đinh Tuân cười khẽ.
Tưởng Minh uống nước đá, cười nói: "Đừng để ý tới nó. Bảy tuổi rưỡi, là lúc nghịch ngợm nhất."
"Rất đáng yêu."
"Nhưng cậu đừng nói trước mặt nó, thế nào nó cũng vểnh đuôi lên trời." Tưởng Minh rót cho mỗi người một ly nước, nghĩ nngĩ lại quay qua hỏi Lạc Văn Châu: "Nhậu không?"
"Lần sau đi."
"Rồi!" Tưởng Minh không ép, lần này hắn về phải chừng hơn một tháng, tóm lại còn có cơ hội.