Chương 97 Thiên Kim Thật Bị Pháo Hôi (11)
Editor:KL
"Thế nhưng. . ."
Hơi nhíu mày, Đường Ninh một mặt do dự vừa định mở miệng nói, Vệ Cảnh liền lập tức đánh gãy nàng.
"Không có nhưng nhị gì hết,trách nhiệm ban đầu chuyện này là của ta cùng Thiên Thiên , bọn ta tất nhiên nên gánh vác, để muội gánh vác thanh danh giải trừ hôn ước đã là bất công cực lớn rồi, thế nào lại để cho muội phiền lòng những chuyện khác chứ, ngày mai,ta sẽ dẫn Thiên Thiên đi chịu đòn nhận tội, cũng sẽ lập tức làm sáng tỏ rõ ràng với người bên ngoài , ta cùng Thiên Thiên luôn luôn lưỡng tình tương duyệt, ngày đó là Thiên Thiên nhất thời nghĩ lầm, mới . . ."
"Không muốn!"
Vệ Cảnh còn chưa nói xong, đứng bên cạnh hắn, sắc mặt trắng bệch một mảnh Tần Thiên Thiên cơ hồ là vô ý thức cự tuyệt như vậy nói.
Nàng. . . Nàng không muốn!
Tuyệt đối không được!
A Cảnh tại sao có thể làm như vậy chưa? Hắn tại sao phải làm như vậy?
Để Đường Ninh chủ động nói từ hôn không được sao? Đợi nàng ta thuyết phục Tần phu nhân lui cưới với A Cảnh ,sau đó nàng lại cùng hắn đính hôn có cái gì không tốt sao?
Mặc dù Đường Ninh có thể sẽ gặp một ít chỉ trích,nhưng những điều đó không phải đều là chính nàng ta yêu cầu sao?
Vì cái gì A Cảnh nhất định phải ra mặt?
Nếu hắn dẫn nàng đến trước mặt Tần phu nhân cùng Kiến vương phi một thẳng thắn,vậy thì sau này người Kiến vương phủ cùng phủ tướng quân sẽ nhìn nàng thế nào? Chớ nói chi là hắn thậm chí còn muốn cùng người bên ngoài giải thích rõ ràng rằng lúc trước nàng chiếm thân phận, hôn sự của Đường Ninh, nàng sợ là cả một đời đều không cách nào ngẩng đầu lên ở trước mặt những nữ tử khuê các ghen ghét nàng, nói không chừng cũng không dám ra cửa.
Ban đầu nàng bởi vì thân phận mà chịu đủ tranh luận,nếu A Cảnh còn làm như thế, chính là hoàn toàn cắt đứt mất đường lui của nàng, chuyện này kêu nàng tiếp nhận thế nào?
Nhưng sau khi chờ Tần Thiên Thiên nói ra hai chữ "không cần"này, cảm nhận được quanh mình yên tĩnh trầm mặc, nàng mới bỗng nhiên từ trong suy nghĩ của mình lấy lại tinh thần.
Ngẩng đầu một cái, Tần Thiên Thiên liền thấy được Đường Ninh cùng Vệ Cảnh cùng nhau nhìn nàng.
Lúc này mới rốt cục kịp phản ứng chính mình cự tuyệt quá nhanh quá dứt khoát,trong mắt Tần Thiên Thiên lập tức lóe lên vẻ kinh hoảng, "Không. . . Không phải, ý của ta là. . . Là. . ."
Nàng vội vàng quay đầu nhìn về phía Vệ Cảnh bên cạnh biểu lộ bình tĩnh có một ít quỷ dị , đưa tay khẽ kéo xuống góc áo của hắn, dùng thanh âm chỉ có hai người bọn họ nghe được , nhỏ giọng nói, "Ta không phải có ý đó, A Cảnh, chỉ là. . . Không giống nhau. . . Thân phận của ta cùng Đường Ninh bây giờ , địa vị hoàn toàn không giống nhau!"
"Sau khi thân phận khôi phục, ta chỉ có thể coi là dưỡng nữ trong phủ tướng quân, Đường Ninh mới là đại tiểu thư chân chân chính chính, bởi vì tỷ ấy ở bên ngoài ròng rã mười bốn năm, cho nên người trong phủ tướng quân đều thật chiều theo sủng ái tỷ ấy, thậm chí người trong kinh thành đều ôm một ít thương hại đồng tình với tỷ ấy. . ."
"Nhưng ta thì sao? Nếu như huynh mang theo ta đi mở miệng từ hôn, thậm chí. . . Thậm chí đem chuyện chúng ta vẫn lưỡng tình tương duyệt công khai ra, A Cảnh huynh có nghĩ tới. . . Người bên ngoài sẽ nói huynh thế nào, lại nói ta thế nào hay không?"
"Cho nên?"
Nghe xong Tần Thiên Thiên nói, Vệ Cảnh trực tiếp mở miệng hỏi một câu như vậy.
"Cho nên. . ."
Đề nghị của Tần Thiên Thiên vừa mới mở đầu.
Vệ Cảnh liền đã tiếp lời của nàng ta, "Cho nên để Đường Ninh chủ động đi mở miệng, dù sao muội ấy từng chịu ủy khuất mười bốn năm , tất cả mọi người sẽ bao dung một ít với muội ấy, cũng sẽ không trách cứ gì nhiều, thậm chí Tần phu nhân còn có thể theo thỉnh cầu của muội ấy, đến lúc đó ta là có thể cùng muội ấy thuận thuận lợi lợi từ hôn. . ."
"Sau đó ta cùng muội đính hôn phải không? Cho dù mẫu thân của ta có khả năng không đáp ứng, nhưng ai để ý bà là mẫu thân của ta chứ? Ta chỉ cần làm ồn ào, bà cuối cùng sẽ nhận lời ta, đến lúc đó muội liền có thể hài lòng gả cho ta, phải không?"
Rõ ràng lời trong miệng Vệ Cảnh chính là con đường mình tính toán tốt nhất, nhưng Tần Thiên Thiên nhìn thấy ánh mắt Vệ Cảnh bình thản đến thậm chí có chút lạnh lẽo,làm thế nào cũng không tránh đi được .
Nhưng Vệ Cảnh là ai chứ?
Hắn lại cùng với Tần Thiên Thiên bao lâu?
Một chút biến hóa tùy ý trong ánh mắt của đối phương hắn đều mò được rõ ràng.
Mặc dù Tần Thiên Thiên ngoài miệng không thừa nhận, nhưng ánh mắt nàng ta đã hoàn toàn bán đứng chính nàng ta.
Nàng ta chính là nghĩ như vậy.
Từ đầu tới đuôi đem chính mình rủ bỏ sạch sẽ,để Đường Ninh mở miệng từ hôn, đính hôn thì để hắn mở miệng, sự tình gì cũng không nhiễm đến nàng ta nửa phần.
Cho dù lúc trước hôn ước là nàng ta chủ động mở miệng nhường ra, cho dù làm thành cục diện hôm nay tất cả đều là bởi vì nàng ta, nàng ta cũng không nguyện ý vì hắn, vì hai người sau này mà cố gắng nửa phần. . .
Ha ha.
Thủy quang trong mắt Vệ Cảnh chợt lóe qua, đúng vậy, kỳ thật hắn vừa nãy chính là cố ý ngay trước mặt Đường Ninh nói như vậy, thậm chí còn cố ý điểm ra chuyện muốn cùng ngoại nhân giải thích, một mặt là vì Đường Ninh an tâm, một phương diện khác cũng là muốn thăm dò cô nương hắn để ở trong lòng trân quý ròng rã mười năm, hắn muốn biết nàng có thể vì hắn làm được những gì, vị trí hắn trong lòng của nàng là thế nào!
Hiện tại xem ra,thăm dò này lại làm hắn thất bại thảm hại.
Trong lòng Tần Thiên Thiên, hắn thậm chí còn kém so với thanh danh của nàng, so ra kém lưu ngôn phỉ ngữ của ngoại nhân,một điểm cố gắng nàng cũng không nguyện ý làm vì hắn.
Thời điểm hắn chuẩn bị đem hết toàn lực đi liều mạng một lần, cô nương hắn yêu dấu lại căn bản không muốn dắt chặt tay của hắn, cùng hắn cùng nhau trải qua những mưa tuyết gian nan vất vả.
Cũng là lúc này, Vệ Cảnh mới đột nhiên phát hiện, có lẽ hắn cho tới bây giờ đều không thấy rõ qua Thiên Thiên đến cùng là loại người gì,có lẽ nàng yêu hắn, nhưng nàng cũng yêu rất rất nhiều thứ khác.
Nhẹ nhàng cười một tiếng, Vệ Cảnh hốc mắt ửng đỏ mà nhìn Tần Thiên Thiên trước mặt với hắn mà nói, không hiểu sao có chút xa lạ, sau đó lại chật vật nhìn hơi nghiêng đi ánh mắt mờ mịt, chân tay luống cuống, bởi vì không nghe thấy hai người trò chuyện,Đường Ninh hoàn toàn không biết hắn cùng Thiên Thiên xảy ra chuyện gì .
Vệ Cảnh bỗng nhiên thu tầm mắt lại, người hơi lảo đảo, cũng không quay đầu lại mà chạy đi.
"A Cảnh! A Cảnh! A Cảnh. . ."
Vệ Cảnh rời đi, cả người Tần Thiên Thiên mới chợt hoảng hốt, sau đó ánh mắt phức tạp nhìn Đường Ninh bên cạnh một mặt lo lắng một chút, liền nhấc chân liền hướng Vệ Cảnh đuổi theo.
Thấy thế,chân Đường Ninh cũng giật giật, nhưng đến cùng còn lưu tại tại chỗ, không có tiến lên.
"Sao lại không đuổi theo?"
Chính là lúc này,lúc nãy biến mất không thấy,Hạ Lan Nhược xuất hiện lần nữa bên cạnh Đường Ninh , nhìn thấy bên mặt nàng che kín thần sắc lo lắng, nhíu mày hỏi như vậy.
"Dù sao ta nhìn vị Vệ thế tử kia hiện tại chỉ sợ cũng không có suy nghĩ muốn gặp vị Tần Thiên Thiên kia. . ."
Nghe được lời như vậy,mắt Đường Ninh lại chỉ là hơi hơi thả xuống, khóe miệng có chút miễn cưỡng nhếch lên.
"Nếu là đổi thành lúc trước, ta còn có lý do đuổi theo, nhưng hôm nay. . . Cảnh ca ca đã cùng Thiên Thiên hòa hảo rồi, tác dụng của ta cũng đến đây kết thúc, ta nghĩ không ra lý do gì có thể đuổi theo , hơn nữa nhìn dáng vẻ Thiên Thiên, dường như còn có chút hiểu lầm ta cùng Cảnh ca ca. . . Đã nói là hỗ trợ, lại không biết tốt xấu đuổi theo, không phải là mù nhúng vào sao? Ta không thể. . ."
Nói, Đường Ninh liền nhấp nhẹ mím môi, đồng thời cấp tốc trừng mắt nhìn, liều mạng đem nước mắt chính mình nuốt trở về, nhưng cho dù như thế hàng mi cong của nàng vẫn bị nước mắt cho làm ướt,kết dính cùng một chỗ.
Nhìn thấy Đường Ninh thế này, Hạ Lan Nhược thực sự cũng không tìm ra một từ chính xác để hình dung cô nương ngốc này.
Vừa nãy hắn trốn ở một bên nghe lén dự định của Tần Thiên Thiên , hắn thật cảm thấy vị Tần Đường Ninh này sợ là đồ ngốc bị người ta bán còn muốn hỗ trợ đếm bạc .
Hạ Lan Nhược có mắt,có thể tự mình nhìn, lúc trước vị Tần Thiên Thiên kia nhường ra hôn ước sợ là đều không phải thật tâm thật ý, chẳng qua là vì lấy một đợt thanh danh tốt mà thôi, sau đó lại kêu Đường Ninh từ hôn, nàng ta tiến vào Kiến vương phủ, từ đầu tới đuôi, trừ tính toán Đường Ninh một chút, cái gì cũng không đưa ra, còn kiếm lời thanh danh tốt.
Hết lần này tới lần khác nha đầu ngốc này còn vì kẻ ôm cùng ôm cây đợi thỏ như Vệ Cảnh mà trở thành con thỏ ngốc cắm đầu vào gốc cây.
Đụng xong, còn hỏi người cấm cọc có đau hay không.
Hạ Lan Nhược thật không biết nói cái gì cho phải.
"Cam tâm sao?"
Hắn chợt mở miệng hỏi như vậy.
Nghe hắn nói, Đường Ninh không khỏi quay đầu nhìn thoáng qua hắn.
"Cái gì?"
"Ta hỏi ngươi cam tâm sao? Chẳng lẽ liền không muốn cố gắng một lần sao? Cứ như vậy đem người mình yêu chắp tay nhường cho người khác về sau thật sẽ không hối hận sao? Ta thấy vị Vệ thế tử kia đối với ngươi, hình như cũng không phải là hoàn toàn không có động tâm , thật sự không muốn lại vì chính mình cố gắng một chút sao? Dù sao ngươi bây giờ là vị hôn thê danh chính ngôn thuận của hắn, chẳng lẽ ngươi không nghĩ tới. . ."
Hạ Lan Nhược còn chưa nói xong, hai giọng nữ từ xa vang lên.
"Ban đêm, sau bữa tối ,nếu như trong lòng ngươi có một chút điểm không cam lòng thì đến cửa sau bên cạnh Tê Hà tự ."
Nói xong, Hạ Lan Nhược liền lại lần nữa biến mất trước mặt Đường Ninh .
Sau một khắc hắn biến mất sau một khắc, hai nha hoàn từ góc rẽ vừa nói vừa cười đi ra, thấy được Đường Ninh, còn hướng nàng chào.
Đường Ninh cũng mỉm cười hướng các nàng gật đầu, đưa mắt nhìn hai tiểu nha hoàn áo xanh rời đi, nàng mới quay đầu nhìn thoáng qua chỗ vừa nãy Hạ Lan Nhược biến mất, lại nhìn hoàng hôn nơi chân trời đang mờ dần, hít một hơi thật sâu liền cất bước hướng hậu viện của nàng đi đến.
Lúc này, ở trong sương phòng, sớm đã bắt đầu lo lắng an nguy của Đường Ninh , lo Tần phu nhân bên kia sẽ tùy thời phái người gọi Đường Ninh cùng bà dùng bữa, Xuân Miên, Xuân Đàn vừa nhìn thấy Đường Ninh đẩy cửa ra, cho dù là từ trước đến nay hỉ nộ không lộ như Xuân Đàn cũng lộ ra biểu lộ ngạc nhiên, chớ nói chi là vui vẻ chật vật tất cả đều viết lên mặt như Xuân Miên.
Nhất là Đường Ninh còn từ trong tay áo mình mang theo một giấy dầu bọc đồ ăn của Bắc khu cho tiểu ăn hàng Xuân Miên , càng làm Xuân Miên mừng đến kém chút nhảy dựng lên.
Màn đêm rất nhanh đến,bầu trời đêm trên núi một mảnh mực lam, lẻ tẻ mấy ngôi sao điểm xuyết sáng ngời mà óng ánh, phảng phất như người ta chỉ cần khẽ vươn tay là có thể hái được.
Vừa mới trở lại sương phòng liền bị Tần phu nhân sai người gọi đi cùng bà dùng bữa,Đường Ninh phát hiện ban đêm Tần Thiên Thiên cũng không có xuất hiện trong sương phòng của Tần phu nhân, không chỉ có như thế,lão ma ma còn bên cạnh Tần phu nhân nhỏ giọng nói chút gì đó.
Thấy thế, Đường Ninh ở trong lòng nhướng mày, lặng yên bồi tiếp Tần phu nhân tiếp tục dùng thức ăn chay.
Mắt thấy đêm càng lúc càng khuya, do dự lại do dự Đường Ninh đến cùng lựa chọn đi hướng cửa sau Tê Hà tự.
Ai có thể nghĩ vừa mới tới đó, cánh tay của nàng liền bỗng nhiên bị một cánh tay trong bóng tối kéo tới.
Tiếng thét chói tai của Đường Ninh đều đã đến cổ họng, bờ môi lại bỗng dưng bị bàn tay lớn mang theo hơi hơi lạnh lẽo bịt lại.
"Xuỵt, là ta, không cần la."
Khí âm Hạ Lan Nhược bên tai Đường Ninh vang lên, hô hấp của nàng lúc này mới không có gấp rút như vừa rồi, bởi vì bờ môi bị che không có cách nào nói chuyện, chỉ có trừng đôi mắt hạnh căng tròn, lên án mà nhìn bên mặt Hạ Lan Nhược trước mặt mờ tối mơ hồ .
Thấy nàng thế này, Hạ Lan Nhược lại có chút khắc chế không được ý cười trong cổ ,môi hắn vểnh lên, lại tiếp tục đè thấp thanh âm nói, "Vừa nãy chỗ ấy xuất hiện tiểu sa di(*hoà thượng mới xuất gia), ta sợ ngươi bị hắn phát hiện, nếu bị phát hiện sẽ có một ít chuyện phiền phức nên mới không thể không ra hạ sách này, vạn mong Đường cô nương tha thứ tại hạ lỗ mãng.không biết có thể hay không?"
Nghe xong Hạ Lan Nhược giải thích, Đường Ninh vô thức nghiêng nghiêng đầu, quả nhiên, khóe mắt liếc qua tiểu sa di từ phía bên phải vừa mới đi qua .
Thấy thế, trong mắt nàng nhìn về phía Hạ Lan Nhược lập tức dâng lên nhàn nhạt áy náy.
Lớn như vậy, hắn liền chưa thấy qua cô nương dễ dỗ dành như vậy .
Hạ Lan Nhược ở trong lòng không tự chủ được nghĩ đến.
Vừa dễ dụ lại dễ bị lừa. . .
Nghe nói nàng lúc trước còn từng một thân một mình nữ giả nam trang, ngàn dặm xa xôi đi tới kinh thành, không có ở trên đường bị gạt bị bán bị lừa, đại khái chắc cũng là bởi vì vận khí của nàng thật rất không tệ.
Mới nghĩ được như vậy, Hạ Lan Nhược liền lập tức cảm nhận được trong lòng bàn tay mình lướt qua một vệt nhàn nhạt mềm mại ấm áp.
Đây là. . .
Tay của hắn còn che lấy môi Đường Ninh , chỉ cần nàng khẽ động môi, tất nhiên liền sẽ cọ sát qua lòng bàn tay của hắn .
Đôi mắt Hạ Lan Nhược hơi hơi sâu, liền thấy được đang đứng đối diện hắn ,vẻ mặt Đường Ninh tràn đầy nghi vấn cùng chột dạ, bờ môi còn trong lòng bàn tay của hắn lại giật giật, cổ còn uốn éo xuống.
Hạ Lan Nhược dừng lại, lập tức lấy ra bàn tay của mình, lúc này mới nghe thấy Đường Ninh một mặt cẩn thận từng li từng tí, dùng khí âm nói, "Đi rồi sao?"
Cho đến lúc này, Hạ Lan Nhược mới phản ứng được vừa nãu Đường Ninh khác thường là bởi vì cái gì, nàng là đang hỏi hắn tiểu sa di kia đến cùng đã đi chưa.
"Ừm, đi rồi."
Nghe hắn nói, Hạ Lan Nhược hàm hồ đáp lại.
Đường Ninh lúc này mới lần nữa quay đầu nhìn xung quanh nhìn khắp nơi, thật sâu thở một hơi đi ra.
"Đi thì được rồi, đi thì được rồi. . ."
Nàng lặp lại hai lần, liền lại lần nữa đem ánh mắt chuyển dời đến trước mặt trên người Hạ Lan Nhược , chần chừ một lúc, lúc này mới chậm rãi mở miệng hỏi, "Trước đó. . . ngươi nói với ta câu nói kia là có ý gì?"
Nghe thấy câu hỏi như vậy, Hạ Lan Nhược lúc này mới giống như là bỗng nhiên lấy lại tinh thần, hắn đem tay chính mình vừa mới che bờ môi Đường Ninh tựa như có thể cảm nhận được xúc cảm mềm mại như có như không kia chắp sau lưng, nắm chặt lại, lúc này mới lại khôi phục lại lạnh nhạt tự nhiên như trước, đối mặt với Đường Ninh,nhướng mày, "Muốn biết sao? Đi theo ta."
Nói xong hắn liền dẫn đầu nhấc chân hướng sau núi lúc này đã đen như mực.
Lưu lại Đường Ninh vẫn đứng tại chỗ,đi cũng không được mà không đi cũng không xong.
Cuối cùng vẫn là Bắc khu náo nhiệt ban ngày Hạ Lan Nhược mang nàng đi thuyết phục Đường Ninh, không đầy một lát, nàng liền đã theo sau.
Lúc này, đi ở phía trước, nghe thấy động tĩnh sau lưng Hạ Lan Nhược lúc này mới khẽ nhếch nhếch môi.
Chỉ bất quá mới đi chưa được hai bước, hắn liền chợt nghe sau lưng truyền một tiếng kinh hô trầm thấp .
Hạ Lan Nhược lập tức xoay người lại, liền thấy được một chân Đường Ninh đã giẫm vào trong bụi cỏ ven đường .
Khó khăn đem chân rút ra, không ngờ suýt thẳng tắp ngã về nhánh cây hoè bên đường.
Cũng là lúc này, Hạ Lan Nhược mới rốt cục phát hiện, bên trong hoàn cảnh u ám này, vị Đường cô nương này giống như bị mù, căn bản không thấy chính xác đường ở nơi nào, chỉ có thể sờ loạn đi loạn bốn phía như vậy.
Hắn nhớ kỹ có ít người hình như xác thực có bệnh quáng gà,cũng giống như Đường Ninh, vừa đến hoàn cảnh u ám,không nhìn thấy bất kỳ vật gì, giống như bị mù.
Mà lúc này hoàn toàn sa vào trong bóng tối Đường Ninh cũng là hoàn toàn không có dự liệu được nguyên thân lại có bệnh quáng gà nghiêm trọng như vậy , cơ hồ tiến vào đường nhỏ trong rừng này, nàng liền cảm giác cả người chính mình tựa như bị mù, lảo đảo đi hai bước kém chút liền ngã.
Ngay khi nàng vừa nghĩ tới muốn để tiểu lữ hành 54088 chỉ con đường sáng cho nàng, một cái tay nhàn nhạt lạnh lẽo bỗng nhiên liền lung tung sờ lấy ngón tay nàng , hơi dùng lực một chút, chủ nhân ngón tay liền dắt nàng đi về phía trước.
"Nhìn không thấy sao cũng không nói với ta? Vừa nãy nếu là bị thương chỗ nào thì làm sao bây giờ? Cẩn thận chút, chỗ này có hố, bước chân lớn chút."
Bởi vì nhìn không thấy,tiếng nói Hạ Lan Nhược vốn là nhu hòa, đối với Đường Ninh lúc này mà nói, liền càng thêm nổi bật.
"Ta. . . Ta vốn cho là ta có thể. . ."
Đường Ninh lắp bắp trả lời một câu như vậy, liền nghe Hạ Lan Nhược nhắc nhở, vô thức bước lớn bước chân, vượt qua cái hố dưới chân .
Nghe nàng nói, Hạ Lan Nhược bất đắc dĩ thở dài, liền nhận mệnh bắt đầu chỉ đường cho Đường Ninh.
Hai người cứ như vậy một người chỉ một người đi, quả thực là đem lộ trình nguyên bản chỉ có một khắc đồng hồ trọn vẹn kéo dài gấp đôi.
Sau đó, theo Hạ Lan Nhược nhẹ nhàng xốc lên một lùm bụi cây che chắn tại trước mặt bọn họ, từ trong bóng tối bỗng nhiên có thể nhìn thấy sáng ngời,Đường Ninh vô thức nhắm lại mắt, lần nữa mở mắt ra nhìn thấy trước mắt chính là hình ảnh đẹp không sao tả xiết .
sườn núi đầy đóa hoa vàng cho dù là ban đêm cũng nở thập phần tươi tốt, còn quanh quẩn một con lại một con đom đóm xách theo ngọn đèn lồng nhỏ,điều này còn chưa phải chấn động nhất,điều khiến người ta kinh diễm là vầng trăng vừa tròn vừa lớn lại sáng treo trên núi kia , giống như một cái đĩa bạc, cách bọn họ rất gần, phảng phất như khẽ vươn tay là có thể chạm đến.
Vừa nhìn thấy mỹ cảnh thiên nhiên này , Đường Ninh nhất thời liền kinh ngạc há to miệng, lại được Hạ Lan Nhược dẫn đến bàn đá xanh bóng loáng .
Nàng vừa mới ngồi vào bàn đá xanh, tâm hồn thanh thản nhìn qua mặt trăng gần trong gang tấc, vừa mới chuẩn bị đưa tay muốn thử có thể cảm nhận được ánh trăng thanh lãnh như hay không, một giây sau, một vật đen như mực từ trên trời giáng xuống, nàng vô thức đưa tay tiếp nhận, trong tay trầm xuống, lúc này mới phát hiện thứ nàng vừa mới tiếp được vậy mà là một vò rượu nho nhỏ .
Lần theo phương hướng vừa nãy vò rượu bay tới, Đường Ninh liền phát hiện, Hạ Lan Nhược lại từ bàn đá xanh lấy ra một vò rượu cùng với cái trong tay nàng giống nhau như đúc, đồng thời trực tiếp đưa tay mở giấy dán rượu.
Rất nhanh, một cỗ mùi thơm rượu xen lẫn nhàn nhạt hương hoa lê liền tràn ngập trong không khí.
"Mời ngươi uống chính là rượu hoa lê do ta ủ, người khác đều không có loại lộc uống này đâu."
Nói, hắn ngửa đầu liền giơ lên vò rượu,hầu kết như ngọc khẽ nhúc nhích, một ngụm rượu liền đã bị hắn nuốt xuống.
Uống rượu xong, Hạ Lan Nhược còn nhìn thoáng qua Đường Ninh, "Thất thần làm gì? Uống đi! Rượu hoa lê này trong kinh thành dù có rất nhiều người dùng số tiền lớn mua đều mua không được, còn không tranh thủ thời gian nếm thử mùi vị? Thế nào? Sợ chính mình uống say, hoàn khố như ta sẽ làm gì với ngươi sao?"
"Ta. . . Ta không sợ!"
Bị Hạ Lan Nhược dùng lời kích, Đường Ninh liền lập tức cũng phóng khoáng đâm thủng giấy dán vò rượu, cũng ngửa cổ ực một hớp.
Trong nháy mắt,vị rượu cay độc lập tức trong cổ họng của nàng cùng trong miệng lan tràn ra.
Bởi vì cỗ thân thể này còn chưa hề uống qua rượu như vậy, đột nhiên kí🇨Ꮒ ŧᏂí🇨Ꮒ, khiến cho Đường Ninh lập tức ho kịch liệt.
Ho khan xong, Đường Ninh hít một hơi thật sâu, liền khen một câu rượu ngon.
Khen xong sau, thậm chí đều không cần Hạ Lan Nhược nói thêm gì nữa, nàng liền bắt đầu ôm vò rượu bắt đầu uống.
Nàng cũng là người, có máu có thịt, không phải là thần mà không có tình cảm , trong miệng nàng nói không ngại,sau khi giúp Vệ Cảnh cùng Tần Thiên Thiên hòa hảo, nàng làm sao lại không ngại? Nhưng sự tình lửa cháy thêm dầu nàng đều đã làm xong, nếu nàng để ý, khó chịu thì có ích lợi gì đâu?
Cho nên,rượu của Hạ Lan Nhược tới đúng lúc.
Hạ Lan Nhược cũng chính là bởi vì như thế mới cố ý đem bảo bối trân tàng của mình ném cho Đường Ninh một vò.
Mới uống xong chưa đến nửa vò rượu, mặt Đường Ninh liền đã uống đến ửng đỏ một mảnh.
Ngồi bên bàn đá xanh, một tay nhấc vò rượu, một tay ôm đầu gối, gương mặt hồng hồng Đường Ninh đem đầu đặt trên đầu gối của mình, nghiêng đầu nhìn bên cạnh Hạ Lan Nhược, "Ta cảm thấy. . . Cảm thấy Hạ Lan Nhược ngươi thật giống như không hề giống người khác nói. . ."
"Loại nào? Hoàn khố? Bại gia tử? Hay là bùn nhão không dính lên tường được?"
Hạ Lan Nhược không để ý chút nào mà hạ thấp bản thân .
"Không. . . Không phải. . ."
Đường Ninh vội vã vừa định mở miệng giải thích.
Hạ Lan Nhược liền đã quay đầu nhìn về phía nàng, mỉm cười, "Cho nên, ngươi muốn nghe cái chuyện xưa sao?"
"Ừm. . . Hả?"
Có thể là uống rượu, nhất thời theo không kịp mạch suy nghĩ của Hạ Lan Nhược, Đường Ninh hơi nghi hoặc một chút.
Nàng chớp mắt một cái, liền thấy được Hạ Lan Nhược đã đem ánh mắt quay trở lại.
Cũng không biết là đồng bệnh tương liên,hay là bóng đêm của đêm nay quá nhiều mê người, tư vị rượu quá tốt, Hạ Lan Nhược đột nhiên sinh ra du͙🇨 vọиɠ thổ lộ hết .
Hắn không xóa không giảm, chỉ là đem chuyện xưa của hắn cùng Kỷ Mộ Thanh đổi cái tên, thân phận, cứ như vậy toàn bộ tất cả đều nói cho Đường Ninh.
". . . Cho nên, ta cũng giống như ngươi, nhìn thấy ngươi, ta tựa như là nhìn thấy chính mình.Nhưng ta đã không có cơ hội, ngươi cùng ta khác nhau, ngươi còn có giữ lại cơ hội đổi ý.Hiện tại hào phóng rộng lượng, về sau ngươi sẽ hối hận thống khổ, ngươi sẽ giống như ta bây giờ, mỗi một ngày đều sống trong hối hận vô biên, hối hận vì cái gì lúc trước không nỗ lực một ít, dụng tâm một ít. . ."
"Ngươi muốn thời gian trôi qua như vậy sao? Còn có, ngươi cho rằng hành động ngươi đồng ý chủ động từ hôn Vệ thế tử gọi là cái gì, gọi là ngu! Loại ngu không có thuốc chữa!"
Nghe đến đó, ánh mắt Đường Ninh ngơ ngác nhìn mắt Hạ Lan Nhược lạnh lùng nhưng ngôn ngữ lại mang theo tràn đầy mê hoặc .
"Nếu như ta là ngươi, ta sẽ cố gắng một lần, dù sao cứ chắp tay nhường cho người như vậy, ngươi thật cam tâm sao?"
"Thế nhưng bọn họ đều đã hòa hảo như lúc ban đầu. . ."
"Phải không? Ta lại cảm thấy vết rách giữa hai người bọn họ càng lúc càng lớn, hiện tại chính là cơ hội tốt để ngươi cố gắng , dù sao vị Tần Thiên Thiên kia. . . A."
Nghe thấy Hạ Lan Nhược nói như vậy,trong mắt Đường Ninh cơ hồ đã hiện đầy mờ mịt cùng không biết làm sao.
Khóe miệng trong lòng nháy mắt giương lên cao cao, khuyến khích nàng đi đào người góc tường còn được.
"Ngươi sờ vào lòng của mình đi thật chẳng lẽ không muốn cùng với Vệ thế tử sao?Nếu tật không muốn cùng một chỗ, đêm nay ngươi sẽ không xuất hiện trước mặt ta, ngươi nên thuận theo nội tâm của ngươi đi."
Ta sờ vào lòng của mình, không muốn.
Đường Ninh ở trong lòng cười híp mắt trả lời.
"Suy nghĩ thật kỹ, suy nghĩ minh bạch. . ."
Chính là lúc này, một trận thanh âm huýt sáo , từ miệng Hạ Lan Nhược truyền ra, rất nhanh, một con chi xanh ngọc bích cũng không biết từ nơi nào đột nhiên hạ cánh trên đầu vai của hắn.
Hắn đưa tay liền đem con chim hướng Đường Ninh đưa tới.
"Có thể dùng chiêm chϊếp liên hệ ta."
[Độ hảo cảm Hạ Lan Nhược: 38.]
Chiêm chϊếp?
Ha. . . Ha ha!
19h29-21h48
Gần 4900 chữ