Công Lược Đều Là Tu La Tràng

Chương 69: Nữ Sinh Trường Nam Sinh (21)



Chương 69 Nữ Sinh Trường Nam Sinh (21)

Editor:KL

Ngay sau khi hạ màn, Giang Diệu bên này mới đối với lời nói "Thì ra là anh" khi nãy trong miệng Đường Ninh mà lòng sinh nghi hoặc , bên kia Đường Ninh liền vô thức bắt đầu tìm kiếm Mục Thịnh trong người xem phía dưới. Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, vừa nãy mất điện tám chín phần cùng giáo y đại nhân thoát không khỏi liên quan, nhưng trừ Đường Ninh ai có thể nghĩ tới Diệp Cận Ngôn vậy mà có thể gan to bằng trời thành thế này.

Đây coi là cái gì? Giáo y đại nhân vì ca ca may áo hỉ?

Chậc, đáng đời.

Nghĩ tới đây, Đường liền thấy Mục Thịnh từ tầng hai đi xuống, mắt của cô lập tức sáng lên, thậm chí y phục cũng không kịp đổi, liền lặng lẽ tránh đi đám người huyên náo, xách theo váy vụиɠ ŧяộʍ từ cửa hông đuổi theo.





Động tác của Đường Ninh ,cơ hồ tất cả mọi người trên sân khấu , mặc kệ là Giang Diệu bị chen chúc trong đám người ,hoặc là Diệp Cận Ngôn  lúc này trong lòng một mảnh mê võng cũng không có chú ý đến, trừ Doãn Vũ Tình.

Từ khi Đường Ninh trong bóng đêm kêu một tiếng A Diệu, Giang Diệu căn bản là không chút do dự một chút liền đem cô đẩy ra, Doãn Vũ Tình trong một khắc bị đẩy ra càng thêm cảm nhận được rõ ràng, trong lòng Giang Diệu phân lượng của cô kỳ thật cũng so ra kém Đường Ninh, không chỉ so được, theo thời gian trôi qua, còn càng lúc càng nhẹ, càng lúc càng ít. Thua thiệt cô khi trước nhìn thấy Giang Diệu vì cô mà cự tuyệt Đường Ninh xinh đẹp như vậy còn trong lòng âm thầm đắc chí.

Bây giờ nghĩ lại,cô thực sự là quá buồn cười. . .

Ôm ý nghĩ như vậy, từ sau khi đèn sáng,ánh mắt Doãn Vũ Tình vẫn luôn không rời Đường Ninh, cái này cũng làm cô đã nhận ra Đường Ninh khác thường, cô nhìn chằm chằm nữ sinh xách theo váy cẩn thận từng li từng tí từ cửa hông chạy ra ngoài, chỉ do dự một cái chớp mắt, Doãn Vũ Tình liền lập tức chú ý cẩn thận đi phía sau cô ta.



Sau đó, cô liền thấy ——

Đứng ở trước mặt Mục Thịnh đang mỉm cười ,mắt Đường Ninh giống như là bầu trời đầy sao .

Chỉ một chút, Doãn Vũ Tình liền lập tức trốn đến vách tường phía sau, tim khẩn trương bịch bịch nhảy dựng lên.

Đường Ninh cùng. . . Mục Thịnh? Đây là có chuyện gì? Hai người bọn hắn là lúc nào nhận biết? Còn có,lúc đối mặt với Đường Ninh, biểu lộ Mục Thịnh tại sao có thể ôn hòa như vậy? Nguyên lai bọn họ căn bản là nhận biết. . . Khó trách, khó trách lúc trước cô nói Mục Thịnh động thủ với Đường Ninh , hắn từ đầu tới đuôi đều không nghĩ tới động đến cô ta một chút, thì ra là thế.

Nghĩ tới chỗ này ,Doãn Vũ Tình chỉ cảm thấy một cỗ xấu hổ khó nói lên lời, phẫn nộ nháy mắt tràn đầy đầu óc của cô, loại cảm giác bị phản bội rõ ràng hơn, nếu như lý trí không phải tràn ngập nguy hiểm còn lôi kéo cô, chỉ sợ cô hiện tại liền đã vọt tới trước mặt Mục Thịnh .



Đúng lúc này, thanh âm Đường Ninh rốt cục ở bên ngoài đại sảnh không có một ai,trong bụi hoa tulip vang lên.

"Giáo y tiên sinh, anh muốn đi sao?"

Trong thanh âm Đường Ninh mang theo một điểm chờ mong hình dung không ra, mừng rỡ cùng cẩn thận.

Thanh âm như vậy khiến cho Doãn Vũ Tình sau vách tường đang căm giận bất bình liền mở to hai mắt, cô thăm dò từ sau vách tường  nhìn ra, từ góc độ này của cô, vừa vặn có thể nhìn thấy dưới đèn đường trắng lạnh lẽo, Đường Ninh kia nhìn chằm chằm người trước mặt, hai mắt sáng ngời, chỉ một chút, Doãn Vũ Tình liền bỗng nhiên giật mình.

Cô dán chặt lấy vách tường bắt đầu nghiêm túc quan sát biểu lộ Đường Ninh .

Cùng một thời gian,thanh âm Mục Thịnh cũng đi theo vang lên, "Biểu diễn đã kết thúc, không phải sao?"

"Đúng. . . Đúng thế, đã kết thúc, vậy anh lập tức đi sao? Muốn về giáo y viện sao?"
"Nếu không đi đâu?"

Mục Thịnh bật cười khẽ.

Thấy thế, Đường Ninh hơi có chút ảo não cúi thấp đầu xuống, vừa định mở miệng nói cái gì, Mục Thịnh liền đã trước một bước đưa tay vuốt vuốt đầu của cô, "Buổi tối hôm nay nhảy rất không tệ, không có phụ công hỗ trợ những ngày này  của tôi."

Nghe hắn nói, Đường Ninh bỗng nhiên ngẩng đầu một cái, mắt lóe sáng tinh tinh liền nhìn Mục Thịnh, "Cảm ơn, nếu không phải anh mấy ngày nay giúp tôi cùng nhau luyện múa, tôi tuyệt đối sẽ không nhảy thuận lợi như vậy, cảm ơn anh rất nhiều."

Một nghe lén đến chỗ này, Doãn Vũ Tình lập tức liền trừng lớn hai mắt, nguyên lai. . . Nguyên lai những ngày này Đường Ninh không đi cùng với bọn họ tập luyện, kỳ thật căn bản vẫn luôn cùng với Mục Thịnh, làm sao lại như vậy?

Còn có vừa nãy cô đều thấy rõ ràng, Đường Ninh. . . Đường Ninh, ánh mắt cô ta nhìn Mục Thịnh , rõ ràng chính là có chủ ý, cô ta. . . Thích Mục Thịnh?
Mắt Doãn Vũ Tình trừng lớn hơn, cô ta làm sao lại thích Mục Thịnh chứ? Cô ta thích Mục Thịnh, lại vì cái gì muốn luôn luôn quấn lấy A Diệu không thả chứ?Cô ta tại sao phải như thế?

Trong lòng thích một người, lại dùng thân phận vị hôn thê trói chặt một người khác, cô ta dựa vào cái gì. . . Vô sỉ như vậy?

Nghĩ tới đây, Doãn Vũ Tình đối với Đường Ninh oán giận chi khí nặng hơn, chỉ hận hiện tại Giang Diệu  không thể xuất hiện ở đây, thấy rõ gương mặt thật của cô ta mới tốt, bởi vì nếu như cô trực tiếp đi tìm Giang Diệu, hắn nhất định sẽ không tin tưởng lời nói của mình, thậm chí. . . Thậm chí còn có khả năng cảm thấy là cô từ không thành có, dù sao Đường Ninh cùng Mục Thịnh, người ở bên ngoài không nhìn thấy họ gặp nhau không phải sao?

Hơn nữa, A Diệu tâm hắn đã bắt đầu lệch, dưới sự giả vờ giả vịt của Đường Ninh, hắn không có như trước kia tin tưởng mình.
Doãn Vũ Tình cắn cắn môi, có lẽ cô có thể chụp hai tấm hình. . .

Nghĩ như vậy xong, tay của cô ý thức sờ lên trên người , không sờ đến điện thoại di động, cô mới nghĩ đến bởi vì đổi quần áo, điện thoại di động của cô hiện tại cũng không ở trên người.

Nữ sinh tóc ngắn bốc lên nắm tay nhỏ trực tiếp ảo não đấm nhẹ xuống trên vách tường sau lưng , mới nện xong, cô liền phát hiện  trong bụi hoa tulip Đường Ninh giống như đã nói xong với Mục Thịnh .

". . . Tôi đi về trước, giáo y tiên sinh gặp lại!"

Đường Ninh nhảy cẫng nói như vậy xong, lui về sau hai bước, liền hướng trong đại sảnh đi tới, cho dù đã đi vào đại sảnh, cô vẫn không thôi nhìn Mục Thịnh sau lưng một chút.

Mục Thịnh nói xong gặp lại , mỉm cười nhìn xem cô rời đi.

Một đầu, Doãn Vũ Tình vừa nhìn thấy Đường Ninh sau khi đi vào, liền lập tức đem cả người chính mình núp ở sau bồn hoa hướng dương bên cạnh, động cũng không dám động một chút.
Đợi Đường Ninh đem ánh mắt lưu luyến của mình từ trên thân Mục Thịnh thu hồi, ánh mắt làm bộ lơ đãng ở khẽ liếc mắt một cái về phia bồn hoa hướng dương cao lớn rậm rạp, khóe miệng nhẹ câu lên, nhấc chân liền đi về phía trước.

Cô thật là hi vọng Doãn Vũ Tình phát hiện bí mật nhỏ của cô, kế tiếp có thể cho thêm chút sức nha, dù sao tất cả cơ hội xoát hảo cảm đều trên người cô ta, đây cũng là lý do cô biết rất rõ ràng đối phương cùng đi sau lưng cô, cô lại vẫn muốn nói với Mục Thịnh một đoạn văn như vậy.

Nghĩ tới đây, nhấc lên váy màu trắng của mình,Đường Ninh lập tức như bươm bướm nhẹ nhàng, thẳng đến đại sảnh mà đi.

Cô vừa rời đi, trước kia còn mỉm cười,Mục Thịnh mặt nháy mắt lạnh xuống.

"Đi ra."

Hắn không chút do dự nói như vậy.

Vừa nghe đến hai chữ này, trốn ở sau bồn hoa hướng dương, Doãn Vũ Tình lập tức bị dọa đến run run,cô co lại nhỏ hơn, căn bản không có ý tứ đi ra , cô cảm thấy Mục Thịnh rõ ràng chính là đưa lưng về phía cô, làm sao lại phát hiện ra cô!
Vừa mới nghĩ tới đây, thanh âm Mục Thịnh lạnh như băng lại lần nữa vang lên, "Đừng để tôi nói lần thứ hai, Doãn Vũ Tình!"

Nghe được tên của mình, Doãn Vũ Tình rốt cục không có may mắn, thân thể khẽ run rẩy, rốt cục chậm rãi đứng dậy, có chút co rúm lại nhìn về Mục Thịnh phía bên ngoài .

Không thấy hắn còn tốt, vừa nhìn thấy hắn,cả người Doãn Vũ Tình liền bỗng nhiên cảm giác được chính mình không biết từ nơi nào tới một cỗ oán giận chi khí chống đỡ lấy cô đi thẳng tới trước mặt Mục Thịnh, lên án nói, "Thì ra anh cùng Đường Ninh đã sớm quen biết, đây chính là anh vì cái gì. . ."

Câu nói kế tiếp khi cô nhìn qua ánh mắt băng lãnh của Mục Thịnh, hoàn toàn cũng không nói ra được, nhìn hai mắt đen như mực của Mục Thịnh, Doãn Vũ Tình đột nhiên sinh ra một loại ảo giác chính mình đang bị động vật ăn thịt cỡ lớn để mắt tới thậm chí có khả năng nguy hiểm sinh mệnh, bản năng nói cô mau trốn nhưng hai chân của cô lại giống như là bị găm trên mặt đất, hoàn toàn động đậy không được.
Thấy cô như thế, Mục Thịnh lúc này mới nhẹ câu xuống khóe miệng, "Tôi không thích có người nói chuyện với tôi như vừa rồi, biết không?"

"Cô thích Giang Diệu, tôi cuối cùng cúp điện để cảnh hôn của hắn cùng Đường Ninh tiến hành không được, hẳn là đủ rồi."

"Muốn lên đài, muốn thay thế Đường Ninh diễn nhân vật nữ chính Bạch Tuyết?"

Nói đến đây, ánh mắt Mục Thịnh  tùy ý quét trên thân Doãn Vũ Tình , khóe miệng đường cong rõ ràng hơn, "Cô cũng không tự nhìn một chút cô xứng sao? Cô là có thể mặc vào bộ váy nào của Đường Ninh?Hay là có thể nhảy tốt hơn em ấy? Bởi vì một ít nguyên nhân, tôi nguyện ý để cô trôi qua trôi chảy một ít, nhưng đây không phải là lý do cô có thể cùng tôi được đà lấn tới, hiện tại, hiểu không?"

Nói xong, Mục Thịnh lập tức thu liễm lại khóe miệng cười, quay người trực tiếp thẳng hướng giáo y viện đi đến.
Nghe âm thanh giày da của nam nhân từ từ đi xa, cho đến hoàn toàn biến mất không thấy, Doãn Vũ Tình lúc này mới bỗng nhiên ngã nhào trên đất, hít thở từng ngụm từng ngụm .

Sau đó  cô không hề nghĩ nhặt lên một khối đá vụn trên đất, bỗng nhiên hướng phía trước ném đi, ném xong nước mắt liền bắt đầu ào ào rơi xuống.

Mục Thịnh! Anh hỗn đản!

Cũng không biết mình đi rồi, Doãn Vũ Tình bị Mục Thịnh dọa đến quá sức ,Đường Ninh vừa chạy đến ngoài cửa đại sảnh kỷ niệm ngày thành lập trường, liền thấy Từ Tinh Bách trước kia đứng ở đằng kia  thấy được cô xong liền đứng thẳng người.

"Đường Ninh."

Hắn có chút khẩn trương gọi như vậy.

Thấy thế, Đường Ninh chậm rãi đi tới trước mặt hắn, "Từ Tinh Bách,thì ra buổi tối hôm nay cậu cũng tới xem tôi biểu diễn sao? Tôi còn tưởng rằng cậu đi làm việc đó! Làm việc ổn không ?"
"Tôi xin nghỉ."

"À."

Đường Ninh gật đầu, sau đó hướng về phía Từ Tinh Bách liền hoạt bát cười cười, "Vậy cậu xem đêm nay biểu diễn, cảm thấy tôi nhảy thế nào?"

"Rất tốt!" Từ Tinh Bách vội vàng trả lời, "Thật rất tốt, tôi cho tới bây giờ chưa có xem vũ đạo đặc sắc như thế ."

"Chưa có xem có phải bởi vì cậu xem quá ít hay không? Bởi vì tôi cảm thấy cậu trừ làm thêm cùng học tập, giống như đối với sự tình gì cũng không hứng thú!"

Đường Ninh buồn cười nói như vậy.

"Không phải. Dù tôi nhìn thêm nhiều người thì cậu cũng là người nhảy tốt nhất, không có người so với cậu tốt hơn."

Không cẩn thận liền đem lời trong lòng mình nói ra được, Từ Tinh Bách thẳng đến nhìn thấy kinh ngạc trong mắt Đường Ninh, mới rốt cục kịp phản ứng mình rốt cuộc nói gì, chân tay luống cuống.
Hắn nhìn thấy Đường Ninh sau một lát kinh ngạc qua đi, lại rất nhanh liền bật cười một tiếng , cười xong mới vẻ mặt thành thật nhìn về phía Từ Tinh Bách trước mặt, "Cảm ơn, đây là đánh giá tốt nhất hôm nay tôi nhận được  ."

Thấy được Đường Ninh cười, khóe miệng Từ Tinh Bách cũng đi theo giương lên, sau đó hắn liền đưa tay sờ về phía lồng ngực của mình,nơi này của hắn ẩn giấu một đóa hoa hồng chớm nở , đây là hắn buổi sáng hôm nay trước khi ra cửa cố ý xin bà bà hàng xóm, hiện tại hắn muốn đem nó đưa cho Đường Ninh.

Tay Từ Tinh Bách đã rời khỏi trong túi áo khoác , một chút mò tới cành hoa , "Tôi. . ."

Lời nói của hắn còn chưa nói xong, một thanh âm liền lập tức ở phía sau hắn vang lên, "Ninh Ninh!"

Đường Ninh nghiêng đầu xem xét, Giang Diệu.

"A Diệu."

Cô cười kêu hắn một tiếng.
Nghe được thanh âm như vậy, tay Từ Tinh Bách hơi hơi lắc một cái, lòng bàn tay liền lập tức bị gai nhỏ trên thân hoa hồng đâm, có đau một chút.

"Em tại sao lại ở chỗ này? Anh tìm em đã lâu, còn tưởng rằng em đã đi đâu?"

Giang Diệu cười chậm rãi đi tới bên người Đường Ninh , động tác tự nhiên dắt tay của nàng, "Đi ra bao lâu thế nào cũng không lên tiếng chào hỏi? Tay thật lạnh, thế nào cũng không khoác áo khoác? Hay là tranh thủ thời gian vào bên trong thôi, anh có lời muốn nói với em."

"Hửm? Ừm. Vậy. . . Từ Tinh Bách, ngày mai gặp."

Đường Ninh gật đầu, quay đầu nói với Từ Tinh Bách tiếng gặp lại liền đi vào cửa hông Giang Diệu kéo ra .

Chờ Đường Ninh đi vào, vẫn đứng ở ngoài cửa Giang Diệu hơi dừng lại, sau đó ánh mắt khinh miệt nhìn thoáng qua Từ Tinh Bách cạnh cửa , cũng không có nói lời gì, chỉ là cười khẽ, liền cũng đi vào bên trong cánh cửa.
Tiếng đóng cửa vang lên, giống như vạch ra một hố sâu giữa hắn cùng Đường Ninh.

Hai người bọn hắn không phải người của cùng một thế giới.

Từ Tinh Bách ngơ ngơ nghĩ như vậy, nghĩ xong, hắn lúc này mới chậm rãi từ trong túi lấy ra hắn hoa hồng nhỏ vụиɠ ŧяộʍ ẩn giấu cả ngày, lại như cũ không có đưa ra ngoài, đã có chút ỉu xìu, bỗng nhiên cũng bật cười.

Thở nhẹ một cái về sau, Từ Tinh Bách nhấc chân liền hướng ngoài trường học đi đến, có lẽ, hôm nay hắn hẳn là tiếp tục làm công việc của hắn, như thế chí ít có thể kiếm nhiều một chút tiền, hắn thật thật thiếu tiền.

Hắn vô thức nghĩ như vậy,lúc đi ngang qua một cái thùng rác , thuận tay liền đem hoa hồng trong tay vứt đi vào.

Đợi đến đi ra ngoài thật xa, cước bộ của hắn mới bỗng nhiên ngừng lại, nhắm lại mắt, quay người lại hoa hồng trong thùng rác nhặt được trở về, dùng sức nắm chặt, luôn luôn nắm trở về nhà, lúc này mới không biết từ nơi nào lấy ra một cái lọ tráng men cũ cũ,đem hoa hồng ỉu xìu nuôi dưỡng ở bên trong , hắn mới rốt cục lộ ra một nụ cười mềm mại.
Bên này,trong hành lang ấm áp của đại sảnh kỷ niệm ngày thành lập trường.

Trước cửa sổ sát đất, Đường Ninh nhìn Giang Diệu đứng ở trước mặt cô, biểu lộ xoắn xuýt cả buổi đều không nói ra một câu , buồn cười hỏi, "Anh sao thế? A Diệu.Kêu em  đến chỗ này cả buổi lại không nói lời nào, có chuyện gì sao?"

Nghe được Đường Ninh hỏi thăm, Giang Diệu lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía mắt Đường Ninh, hít một hơi thật, hắn làm bộ vô tình nói, "Chỉ còn nửa tháng. . ."

"Cái gì chỉ còn nửa tháng?"

Đường Ninh biết rất rõ ràng hắn đang nói cái gì, lại như cũ có chút không hiểu hỏi như vậy.

Nghe được hỏi thăm, Giang Diệu một chút liền siết chặt nắm tay, sau đó ra vẻ buông lỏng nói, "Em không phải là quên rồi chứ? Khai giảng ngày ấy, trên sân thượng, em làm anh đáp ứng em ước hẹn ba tháng, có phải mấy ngày nay khiêu vũ quá cực khổ hay không? Làm em cũng có chút không nhớ rõ chuyện này. Không sao, anh cho tới bây giờ nói lời giữ lời, đồng ý tiếp tục cùng em kết giao ba tháng, anh liền nhất định sẽ làm được!"
Nghe hắn nói, ánh mắt Đường Ninh  có chút phức tạp nhìn Giang Diệu trước mặt, nhấp môi dưới, chậm rãi mở miệng, "Kỳ thật em căn bản sẽ không đem thân phận nữ hài tử của Doãn Vũ Phong vạch trần ra, lúc trước không, hiện tại càng không, cho nên anh không cần đến lo lắng. . ."

"Nếu là kết giao, vậy khẳng định cần hẹn hò, ngày kia chính là thứ bảy, muốn đi chơi chỗ nào?"

Đường Ninh còn chưa nói xong, Giang Diệu liền đã trước  cô một bước đánh gãy lời nói của cô,mắt chăm chú nhìn mặt Đường Ninh, không có chút ý tứ nào dời đi.

"Không phải,em muốn nói. . ."

"Rạp chiếu phim? Gần nhất xác thực có mấy bộ điện ảnh trên online chấm điểm rất tốt , xem phim là lựa chọn rất không tệ đúng không? Hay là đi ăn lẩu em thích ăn nhất,trên đường  Trung Sơn hình như mới mở một nhà hàng, muốn đi nếm thử hay không? A, được rồi,hay là không cần,em mặc dù thích ăn nhưng luôn cảm thấy sau khi ăn xong quần áo cùng trên tóc sẽ có mùi lẩu rất đậm . Nếu không hay là em chọn địa điểm đi? Kỳ thật Hải thị bên này, hai chúng ta chơi đến đều không khác mấy, nếu không đi những thành thị khác,hoặc là đi xuất ngoại chơi, dù sao có hai ngày!"
Giang Diệu tận lực tràn đầy phấn khởi nói như vậy.

Nghe xong hắn nói như vậy, Đường Ninh ngẩn người, trên mặt cũng không tự giác lóe lên một tia hoài niệm, sau đó nhìn về hai mắt khẩn trương của thiếu niên phía trước  , cười, "Sân chơi đi, liền năm nay mới tạo Mộng Huyễn cốc,lúc trước vẫn muốn anh cùng em đi tới, thế nhưng anh lên cấp ba xong luôn luôn không có thời gian, ngày kia có thời gian không bằng cùng em đi chơi một chuyến?"

Đường Ninh đề nghị.

Nghe cô nói như vậy, khẩn trương trong mắt Giang Diệu lúc này mới chậm rãi tiêu tán , nhìn mắt của cô, hồi lâu mới trả lời câu được.

"Vậy ngày kia gặp."

"Ừm!"

Đường Ninh gật đầu, sau đó chỉ phương hướng phòng trang điểm , "Em trở về thay quần áo, váy mặc thật lạnh quá, đi nha."

"Ừm."

Giang Diệu nhẹ gật đầu, nhìn xem bóng lưng Đường Ninh vừa biến mất ở góc rẽ,ý cười khóe miệng rất nhanh liền thu liễm, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng thở phào một cái.
Cùng lúc đó, vẫn đứng ở góc tường Diệp Cận Ngôn từ góc tường chậm rãi, chậm rãi tuột xuống.

Người Ninh Ninh thích vẫn luôn là Giang Diệu không phải sao? Hắn còn chờ mong chút gì sao? Cô vì hắn, từ Thánh Anh chuyển trường đến Kim Thắng, vì hắn buổi sáng dậy sớm như thế làm hộp cơm,vì hắn cho dù chân bị thương cũng muốn tham diễn « Bạch Tuyết », hắn đến cùng suy nghĩ cái gì đây? Lúc nãy trên đài, coi như là hắn nằm mơ giữa ban ngày đi, hiện tại tỉnh mộng, hắn nên suy nghĩ thật kỹ.

Dù sao không đâm thủng, hắn chí ít vẫn là ca ca của cô, một khi đâm thủng, chỉ sợ. . .

Nghĩ như vậy, Diệp Cận Ngôn chậm rãi từ trong túi quần móc ra điện thoại di động của mình, sau đó bấm một số điện thoại, "Alo, ừ, là tôi. Ông ngoại bệnh tình khá hơn chút nào không? Tốt, tôi sẽ mau chóng chạy tới, xế chiều ngày mai đi, xế chiều ngày mai tôi sẽ đi máy bay đến nước Anh, ừ, sẽ ở nơi đó đợi một thời gian ngắn, tốt, gặp lại."
Ông ngoại cùng những người thân của Diệp Cận Ngôn mấy năm này một mực ở nước Anh sinh hoạt, năm ngoái bắt đầu ông ngoại hắn cũng bởi vì sinh bệnh mà bị bệnh liệt giường, bên kia luôn luôn gọi điện thoại đến, hi vọng Diệp Cận Ngôn có thể đi qua thăm lão nhân gia một chút, nhưng bởi vì Diệp Cận Ngôn luôn luôn ghi hận thời điểm mẹ hắn bị bệnh trầm cảm bất lực nhất, ngoại tổ gia lại bởi vì cùng Diệp gia sinh ý liên tục nối liền, không ai đồng ý yêu cầu ly hôn của bày, thậm chí hoàn toàn không để mắt đến tâm lý của bà, thẳng đến bà nhảy lầu bỏ mình.

Đây đều là Diệp Cận Ngôn đọc được trong quyển nhật ký mẹ hắn, cho nên hiểu chuyện xong, hắn không chỉ có hận cha hắn, cũng hận tất cả mọi người ông ngoại bà ngoại hắn, mặc kệ bọn họ nói với hắn cái gì, họ mua cái gì, hắn đều một điểm không muốn để ý tới bọn họ.
Hôm qua, ừ, ngay tại hôm qua, chú nhỏ của Diệp Cận Ngôn lại gọi điện thoại cho hắn, nói ông ngoại hắn đem mình khóa trong thư phòng, ôm ảnh chụp mẹ hắn nỉ non, nếu như có thể, hi vọng hắn có thể đi qua một chuyến, dù sao thân thể lão nhân gia thật chịu đựng không được giày vò thế này.

Diệp Cận Ngôn trước kia còn đang do dự,nhưng bởi vì tình hình hôm nay cắt không đứt còn loạn thêm, hắn chỉ muốn chuyển sang nơi khác sửa sang suy nghĩ hỗn loạn trong đầu mình, hơn nữa, hắn cũng quả thật có chút muốn gặp ông ngoại của hắn.

Cũng không biết, chỉ là hôn một cái, bên kia Diệp Cận Ngôn liền tâm hoảng ý loạn muốn thoát đi ,Đường Ninh ngồi trong phòng trang điểm , mặc cho Jennifer nghiêm mặt tẩy trang cho cô, trong đầu nghĩ đến lại là cuộc hẹn thứ bảy cô cùng Giang Diệu ở Mộng Huyễn cốc sắp bắt đầu.
Nếu như ký ức nguyên chủ không có sai, thứ bảy ngày ấy,Mộng Huyễn cốc hẳn là sẽ xuất hiện một người bệnh tâm thần khuynh hướng bạo lực , ngay cả bệnh tâm thần đều biết lấy tiểu hài tử cùng nữ nhân yếu ra tay! Có trời mới biết hắn làm thế nào trà trộn vào sân chơi, chờ tất cả mọi người kịp phản ứng, cũng sớm đã có mấy tiểu hài tử máu me khắp người đổ vào đao của hắn.

Rõ ràng dạo chơi thật vui vẻ không phải sao?

Nếu Giang Diệu muốn hẹn hò, cô sẽ  cho hắn một cuộc hẹn chung thân khó quên, đều có chút có lỗi với hắn, cô nhìn độ hảo cảm 70 kia của hắn cũng quả thật có chút chướng mắt, coi như một bên tăng độ yêu thích một bên thay trời hành đạo.

Nghĩ tới đây, Đường Ninh ở trong lòng gảy nhẹ xuống lông mày.

Bất quá, buổi hẹn này chỉ có hai người sao mà chơi vui được đây?
Chỉ là không đợi Đường Ninh nghĩ kỹ làm thế nào, về đến trong nhà cô liền lập tức được đến tin tức Diệp Cận Ngôn sẽ phải đi một thời gian ngắn.

"Ca, là thật sao?"

Khi biết tin tức như vậy, Đường Ninh ngay lập tức gõ cửa phòng Diệp Cận Ngôn , "Anh muốn đi Anh quốc sao? Vậy anh lúc nào thì trở về vậy? Cha mẹ bọn họ thường xuyên không ở nhà, anh lại đi nữa, trong nhà liền chỉ còn lại một mình em, mà ngày 15 tháng sau chính là sinh nhật em,anh cũng sẽ không trở về sao?"

Đường Ninh lo lắng hỏi như vậy.

Yến hội sinh nhật , nếu như phát triển thuận lợi, vừa vặn là cùng ngày hết hạn ba tháng với Giang Diệu , không cần nghĩ, cũng biết ngày đó nhất định là thời điểm mở màn Tu La tràng cỡ lớn, không có Diệp Cận Ngôn thì không thú vị nha!

Đường Ninh ở trong lòng nghiêm túc nghĩ như vậy.
Mà một đầu nghe được Đường Ninh hỏi thăm, Diệp Cận Ngôn đưa tay sờ trên đầu Đường Ninh , "Sẽ không,sinh nhật Ninh Ninh anh khẳng định sẽ trở về gấp, lần này đi nước Anh cũng bất quá là bởi vì ông ngoại của anh thân thể quá kém,anh sợ không đi, về sau sẽ tiếc nuối cả một đời, cho nên. . . Sinh nhật của em anh nhất định sẽ trở về. Đúng rồi, có muón quà gì không? Anh có thể từ nước Anh mang trở về cho em!"

"Thật sao?"

Đường Ninh một mặt kinh hỉ nói, sau đó cô vội vàng tách ra từng ngón tay,bắt đầu không khách khí chút nào cùng Diệp Cận Ngôn nói ra quà mình muốn.

Đứng ở cửa ra vào Diệp Cận Ngôn tham lam nhìn dáng vẻ khả ái của Đường Ninh, đột nhiên, đưa một tay lấy cô ôm vào trong ngực, nói khẽ, "Anh không ở nhà,em phải chiếu cố chính mình thật tốt. Đừng để anh lo lắng, biết không?"
"Ừm."

Đường Ninh nhẹ gật đầu.

"Ở nước Anh anh sẽ nhớ kỹ mỗi lúc trời tối tìm em video call, em đừng không tiếp, có được hay không?"

"Ừm."

"Ninh Ninh. . ."

"Hửm?"

"Anh sẽ nhớ em."

"Em cũng vậy,em cũng sẽ nhớ anh, ca ca."

Nghe được hai chữ ca ca, Diệp Cận Ngôn lúc này mới chậm rãi buông lỏng ra ôm ấp, sau đó cười đưa tay trên đầu Đường Ninh lại vuốt vuốt, "Được rồi, trở về ngủ đi."

"Ca ca ngủ ngon!"

"Ngủ ngon. . ."

Diệp Cận Ngôn đi chiều thứ sáu.

Nhưng đây đối với việc Đường Ninh đi Mộng Huyễn cốc, cũng không có mảy may sinh ra ảnh hưởng.

Đợi cô làm xong chuẩn bị, sáng sớm  thứ bảy,cửa ra vào Mộng Huyễn cốc,cô nhìn thấy Doãn Vũ Tình đi theo sau lưng Giang Diệu .

"Chào đồng học Đường Ninh, nghe A Diệu nói các cậu muốn tới Mộng Huyễn cốc chơi, tôi. . . Tôi cho tới bây giờ chưa đi đến sân chơi, tôi có thể cùng các cậu cùng nhau đi chơi một chút không? Nếu như cậu không nguyện ý ,không sao, tôi hiện tại liền có thể về trường học, tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến tâm tình của cậu!"
Mặc dù Doãn Vũ Tình đến chỗ này là tự làm xấu chính mình,nhưng Đường Nin liền không thể không thừa nhận, vị đồng học Doãn này có thiên phú cực cao về phương diện cách ứng xử giữa người với người.

Ngay cả Đường Ninh cũng cảm giác mình phải học tập cô ta, tri thức phong phú không ít đâu!

"Kỳ thật anh sau khi tới mới ngoài ý muốn gặp được Vũ Phong. . ."

Giang Diệu bên này vừa định giải thích, hắn là thật không nghĩ tới, vì cái gì Vũ Tình biết hắn thứ bảy muốn tới Mộng Huyễn cốc, còn như thế khéo léo đụng phải, nếu như Đường Ninh hiểu lầm. . .

"Không sao,tôi làm sao lại không nguyện ý? Mộng Huyễn cốc chỗ này chính là càng nhiều người mới càng náo nhiệt không phải sao? Huống chi cậu cũng muốn chơi như vậy, tôi sao có thể để cậu về trường học chứ, cậu cùng A Diệu quan hệ luôn luôn rất tốt, chúng ta dứt khoát cùng nhau đi vào đi!"
Đường Ninh không hề khúc mắc nói như vậy.

Nghe nói,trong mắt Doãn Vũ Tình cấp tốc lóe lên một tia mừng thầm.

Đứng phía sau hai người,ánh mắt Giang Diệu  không khỏi ảm đạm xuống, Ninh Ninh . . . Có lẽ, sau khi trở về, hắn hẳn là cùng Vũ Tình hảo hảo nói rõ. . .

Đợi ba người vào Mộng Huyễn cốc, thật là đúng dịp nha, vậy mà trực tiếp gặp Mục Thịnh cũng sớm đã tiến vào sân chơi!

Chậc chậc.

Nhìn một cái,thủ đoạn vị này liền so với Doãn Vũ Tình cao cấp hơn nhiều, người ta còn đến trước đó.

Cơ hồ vừa nhìn thấy Mục Thịnh, Đường Ninh liền một mặt ngạc nhiên đi đến trước mặt hắn, "Giáo y tiên sinh!"

A,bạn hỏi cô vì sao lại gọi Mục Thịnh, còn không phải bởi vì người bệnh tâm thần kia giá trị vũ lực không thấp sao, có Mục Thịnh cao thủ Taekwondo, nhu đạo, tán thủ, quyền kích các loại đều tinh thông cực kỳ , Đường Ninh mới dám yên tâm đi diễn nha!
Dù sao diễn đánh võ rất nguy hiểm!

Ừm, Đường đại đạo diễn thông tri diễn viên hiện đã toàn bộ vào chỗ.

Trò hay, sắp mở màn ——

7h26-9h51 31/8/2022

5300 chữ


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv