Editor:KL
Nhìn hình ảnh ba người hài hòa trước mắt, Hàn Tuyển lập tức khó có thể tin mắt trừng lớn.
Một người mù còn chưa đủ, vào lúc hắn không biết, Đường Ninh vậy mà lại trêu chọc một nam nhân tâm tư không thuần như vậy.
Hắn không mù, ánh mắt thiếu niên tóc đen kia hắn nhìn liền hiểu!
Bạn hỏi hắn là thế nào nhìn ra được, hắn cùng Đường Ninh đã từng bên nhau ròng rã mười năm, không phải mười tháng lại không phải mười ngày, mà là mười năm. Mấy năm này bởi vì Đường Ninh cùng hắn dần dần xây dựng Ninh Trăn, bên người cũng xuất hiện rất nhiều người theo đuổi nghe tiếng mà đến, tuy nói đại đa số đều ôm tâm tư không tốt nhưng cũng không thiếu người thật lòng.
Cho dù bất luận là ai Đường Ninh đều sẽ kiên định không lay mà cự tuyệt, nhưng hắn đã thấy qua mấy lần.
Ánh mắt thiếu niên này cùng những nam nhân kia nhìn về phía Đường Ninh không khác nhau chút nào, không, còn... Khắc sâu hơn.
Mà hắn lên tiếng cũng khiến cho ba người vừa xuống xe cùng nhau đem lực chú ý đặt cược đến hắn bên này,, so với ba người trước mặt ăn mặc tỉ mỉ, Hàn Tuyển mặc áo ngủ cũ kỹ mà Đường Ninh từng mua cho hắn, mang dép lê, chưa từng có một khắc cảm thấy mình chật vật như lúc này.
Hắn cảm thấy mình thật giống như tôm tép nhãi nhép, cái gì trộm dời đến sát vách nhà Đường Ninh, cái gì nhìn thấy xe Đường Ninh làm bộ xuống lầu đổ rác, cùng Đường Ninh ngẫu nhiên gặp...
Rời khỏi mình Đường Ninh lại có bạn trai, sau lưng còn có người theo đuổi thế này, cuộc sống trôi qua phong phú yêu kiều, nếu như hắn không nhảy ra nói không chừng cô đã hoàn toàn quên đi hắn tồn tại, cô thật làm được như cô nói, một mực hướng về phía trước.
Nhưng hắn thì sao, còn ôm suy nghĩ Đường Ninh còn lưu những hồi ức tốt đẹp căn bản không nguyện ý buông tay, dời đến sát vách nhà Đường Ninh, cảm thấy Đường Ninh chỉ là cùng hắn sinh khí, bị người ngoài che mắt, chỉ cần cô hết giận, thấy rõ ràng bộ mặt chân thực của người bên cạnh, sớm muộn cũng sẽ trở lại bên cạnh hắn.
Ha ha...
Giờ khắc này rốt cục cũng không còn cách nào lừa gạt mình, phẫn nộ, sợ hãi, ủy khuất, bi thương, khó bỏ, các loại cảm xúc trong lòng Hàn Tuyển trong nháy mắt cùng nhau hóa thành một cỗ xúc động, tất cả đều vọt tới trong đầu hắn.
Chờ hắn kịp phản ứng, lời âm dương quái khí vừa chua chát vừa mỉa mai liền đã bị hắn nói ra khỏi miệng, "Khó trách mấy ngày này mặc kệ tôi gọi bao nhiêu cuộc cho em đều không được. Thì ra là bởi vì thế này, có hai vị tình nhân mới làm bạn, em đương nhiên không kịp chờ đợi liền muốn đem tình nhân cũ như tôi ném đến chín tầng mây?"
"Chỉ là ban đầu là ai luôn miệng nói cái gì tuyệt đối sẽ không bởi vì tình cảm riêng tư mà ảnh hưởng đến công ty? Thì ra tiêu chuẩn của Đường tổng chỉ nhằm vào người ngoài nhưng từ trước tới giờ lại không làm gương tốt. Tôi hi vọng Đường Ninh em nhớ kỹ, tôi Hàn Tuyển, không chỉ là bạn trai cũ, vị hôn phu cũ của em còn là quản lý của Ninh Trăn. Lúc em không có cách nào hoàn toàn xác định tôi tìm em là bởi vì việc tư hay là việc công em lại vô lý không tiếp điện thoại của tôi!"
Hàn Tuyển hốc mắt hơi có chút phiếm hồng, lớn tiếng nói như vậy.
"Còn có, Đường Ninh em không cảm thấy sau khi em cùng tôi tách ra, cuộc sống em thực sự quá hoang đường sao? Đầu tiên là cùng như vậy một người mù trừ một khuôn mặt muốn cái gì không có cái đó pha trộn với nhau, hiện tại thậm chí lại nhận về một tiểu bạch kiểm, em đến cùng..."
Lời bi phẫn phía sau Hàn Tuyển vẫn chưa nói xong.Thực sự nghe không nổi nữa Tô Mặc không chút do dự nói, "Đủ rồi, tôi mặc kệ anh đã từng cùng chị Đường Ninh quan hệ như thế nào. Nhưng anh sao có thể nói chị ấy như vậy? Chị ấy cùng Thẩm Dần ca ca là bạn trai bạn gái nghiêm chỉnh, thế nào đến miệng anh liền thành pha trộn, cái gì gọi là pha trộn?"
"Còn có tôi chỉ là bởi vì thiếu ân tình của chị Đường Ninh mới muốn lưu bên cạnh chị ấy báo ân, chị Đường Ninh là người tốt nhất trên thế giới này, tôi quyết không cho phép anh ác ý phỏng đoán như vậy! Hơn nữa tôi chỉ là xem chị ấy như chị gái của tôi, căn bản không xấu xa như anh nghĩ!"
Tô trà xanh vừa ra tay liền biết có hiệu quả.
Đầu tiên là tế ra lời trà xanh, sau đó mấy câu liền cho Hàn Tuyển nhãn hiệu ác ý phỏng đoán, bẩn thỉu ác độc, làm cho đối phương sa vào hoàn cảnh có khổ không thể nói.
Kết quả tự nhiên rõ rệt.
Không thấy nghe lời Tô Mặc vừa nói mặt Hàn Tuyển đều tái rồi sao?
"Tôi rõ ràng không có ý đó, cậu sao có thể xuyên tạc tôi như vậy..."
Hàn Tuyển thực sự không thể tin được lời của mình đến đối phương trong miệng làm sao lại thành loại ý tứ này!
"Đường Ninh, em biết tôi cũng không phải là..."
Hàn Tuyển vô thức đem ánh mắt nhìn về phía Đường Ninh được Bùi Uyên cùng Tô Mặc bảo hộ ở giữa.
Thấy Đường Ninh nhẹ nhàng nhíu nhíu mày, trực tiếp liền dời đi ánh mắt.
Hàn Tuyển bỗng dưng siết chặt nắm tay.
Mà đúng lúc này, Bùi Uyên thoáng đi về phía trước một bước, "Cho nên Hàn tổng anh ăn mặc thành thế này, chờ ở chỗ này chỉ là muốn châm chọc Ninh Ninh sao? Nếu là như vậy, tôi nghĩ anh đã đạt được mục đích, tôi có thể cảm nhận được nguyên bản Ninh Ninh xuống xe còn thật vui vẻ, tâm tình bây giờ triệt để trở nên kém..."
"Nơi này có phần của anh nói chuyện sao?"
Bùi Uyên không nói lời nào còn tốt, hắn vừa mở miệng, lửa trong lòng Hàn Tuyển liền nhảy lên cao.
"Lần trước chuyện ở Thanh đại tôi còn chưa có tìm anh tính sổ đâu!"
"Tính sổ? Tôi cũng không cảm thấy tôi có chỗ nào có lỗi với anh, đáng giá để anh cố ý đến cùng tôi tính sổ. Đương nhiên, xin lỗi cũng không cần, tôi coi như anh vô tâm, tôi cũng không trách anh, thậm chí tôi còn muốn cảm ơn anh..."
"Trước đó anh đi tới trước mặt tôi nói Ninh Ninh chỉ là cùng người mù muốn cái gì không có cái đó như tôi chơi đùa, em ấy làm hết thảy đều chỉ là bởi vì cùng anh tức giận, chờ có một ngày em ấy hết giận, tự nhiên liền sẽ trở lại bên cạnh anh, đến lúc đó, vật bài trí như tôi liền không có chỗ dùng... Tôi còn thấp thỏm sợ hãi rất lâu, lo sợ anh nói đều là thật nhưng sau khi rơi xuống nước, Ninh Ninh lo lắng tôi sinh bệnh, tri kỷ chiếu cố đều không phải giả, tôi triệt để tin tưởng em ấy đối với tôi là thật lòng!"
Bùi Uyên cười đến một mặt ôn nhu, nhưng trên thực tế cơ hồ mỗi một chữ đều nói xấu Hàn Tuyển trước mặt Đường Ninh, thậm chí còn không để lại dấu vết ở trước mặt đối thủ cạnh tranh Tô Mặc khoe khoang một phen.
Không hổ là Bùi Uyên!
Đường Ninh trực tiếp ba ba ba vỗ tay trong lòng.
Mà lúc này, vẫn ngồi ở tay lái phụ, Tô Nhã run lẩy bẩy dùng sức kéo dây an toàn, bên ngoài đao quang kiếm ảnh quá nguy hiểm, ở trong xe vẫn an toàn hơn.
Còn có, vị ca ca mới tới thực sự là quá quá quá quá thẳng nam, rõ ràng thích chị Đường Ninh nhưng nhất định phải đi lên chọc một trận, cô gái nào sẽ thích chứ? Chớ nói chi là hắn còn gặp hai đối thủ cường đại lại tàn nhẫn như ca ca cùng bạn trai.
Cô bé không đành lòng nhìn lại, một trăm phần trăm vạn hắn sẽ thành pháo hôi.
Trực tiếp làm dấu thánh giá ngay ngực, Tô Nhã trầm thấp niệm Amen.
Chỉ tiếc em gái Tô Nhã cầu nguyện cho Hàn Tuyển cũng không có đưa đến bất kỳ tác dụng gì.
Cơ hồ vừa nghe xong Bùi Uyên nói, trong lòng Hàn Tuyển liền hét to một câu không tốt, nhưng đến cùng vẫn trễ.
Hắn tưởng rằng ngày đó người này tự hại mình rơi xuống nước, giá họa đến trên người hắn liền đã xem như trả thù hắn(HT), thật không nghĩ đến, hắn(BU) hôm nay vậy mà lại...
Thế là Hàn Tuyển cứ như vậy trơ mắt nhìn Đường Ninh khẽ lắc đầu, không thể tin nhìn hắn, sau đó đem Bùi Uyên bởi vì mắt không nhìn thấy, cũng không biết mọi người biểu tình biến hóa kéo về phía sau.
"Hàn Tuyển, Thẩm Dần nói đều là thật sao? Những lời này đều là anh ở trường bạn sẽ ngày đó nói với anh ấy?"
Đường Ninh lần nữa xác nhận.
Nhìn thấy Đường Ninh vẫn như cũ hỏi cũng không hỏi liền lựa chọn tin tưởng bạn trai tâm tư không thuần kia của cô, lại thêm ngày đó mình bị hãm hại đủ loại lần nữa xông lên đầu, mắt Hàn Tuyển trong mắt nháy hoàn toàn đỏ đậm, chỉ thấy hắn dùng sức siết chặt nắm tay, gân xanh trên trán càng là bỗng nhiên bạo khởi.
"Cho dù tôi nói thì thế nào? Tôi có chỗ nào nói sai sao? Hắn chẳng lẽ không phải phế vật không có gì cả, chỉ có thể ăn của em dùng tiền của em, liền mắt cũng không nhìn thấy sao? Chúng ta cùng một chỗ ròng rã mười năm, em đi cùng với hắn bao lâu, một tháng còn chưa tới, chẳng lẽ em thật sẽ cùng người như hắn bạch đầu giai lão sao?"
"Đúng, trước kia là tôi sai, tâm lý dao động nhưng tôi thật không có cùng Hạ Ương phát sinh một điểm quan hệ vượt rào, thậm chí đoạn thời gian gần nhất cũng không còn có cùng với cô ta liên lạc qua, em vì một đồ chơi như vậy mà ở trước mặt người ngoài một lần lại một lần làm rơi mặt mũi tôi, tôi còn yêu em, cho nên tôi đều có thể nhẫn. Nhưng tôi hiện tại thật nhẫn không nổi nữa... Ninh Ninh, đủ rồi, chúng ta không lộn xộn, không ầm ĩ, chúng ta làm lại từ đầu, có được không? Coi như anh cầu em..."
Vừa nghe đến chỗ này, hô hấp Tô Mặc liền nháy mắt cứng lại, tay Bùi Uyên nắm tay Đường Ninh cũng siết chặt.
Nhưng Đường Ninh lại giống như cái gì đều không phát giác được, trầm mặc nhìn Hàn Tuyển hồi lâu, mới rốt cục khẽ lắc đầu.
"Vậy nếu trước khi anh đi thành phố Vân nói với tôi như thế thì tốt biết bao nhiêu! Kỳ thật, tôi có lẽ nên cảm tạ Hạ Ương, chính là cô ta trở về mới khiến cho tôi thấy rõ ràng hai người chúng ta tồn tại nhiều vấn đề như vậy, cũng cho tôi minh bạch, cho dù miễn cưỡng cùng một chỗ mười năm lâu như vậy, người không thích hợp vẫn là không thích hợp. Hàn Tuyển, chúng ta không thích hợp..."
Mấy câu nói như vậy giống như bị Đường Ninh chính miệng phán quyết tử hình, cả người Hàn Tuyển lảo đảo, chỉ thấy hắn bi ai nhìn Đường Ninh, "Cái gì không thích hợp? Nào có cái gì không thích hợp? Em rõ ràng chính là thích người khác lúc này mới nói với tôi không thích hợp. Rõ ràng chúng ta cùng một chỗ phù hợp như vậy, cùng nhau sinh hoạt, cùng nhau lập nghiệp, thậm chí liền ảnh cưới đều sắp chụp, đợi đến kết hôn... Rõ ràng chúng ta đã sắp kết hôn mà, Đường Ninh!"
"Đúng vậy, rõ ràng chúng ta đã sắp kết hôn, sau đó anh tự tay đánh thức tôi, kỳ thật khi nhìn thấy ảnh anh cùng với Hạ Ương thân mật, tôi thậm chí từng nghĩ tới muốn dứt khoát nhắm mắt lại, bịt lấy lỗ tai, xem như không hề phát hiện thứ gì, tiếp tục chụp ảnh cưới, kết hôn. Thế nhưng tôi đến cùng vẫn không thể nào nhịn xuống... anh muốn trách thì trách tôi lúc ấy không thể đem khẩu khí này nhịn xuống!"
Nói Đường Ninh nắm tay Bùi Uyên, quay người liền hướng biệt thự.
Tô Mặc thấy thế, vội vàng đuổi theo.
Mới đi chưa được hai bước,, hắn liền nghe được Bùi Uyên tự trách chậm rãi vang lên, "Ninh Ninh thật xin lỗi, anh không phải cố ý, anh không muốn em cùng anh ta bởi vì anh mà cãi nhau..."
"Chuyện này làm sao có thể là lỗi của anh chứ? Là Hàn Tuyển lại gần cố tình gây sự, hơn nữa mượn cơ hội này cùng anh ta nói rõ ràng ra cũng tốt, còn có em chưa từng cảm thấy anh là người mù vô dụng, về sau cũng không cho phép anh nghĩ như vậy, biết không?"
"Ừm!"
Bùi Uyên khẽ gật đầu một cái.
Chính là lúc này, giọng khàn khàn của Hàn Tuyển vang lên sau lưng, "Cho dù tách ra nhưng Đường Ninh tôi cũng muốn cho em lời khuyên sau cùng, nam nhân bên cạnh em tuyệt đối không đơn giản như em tưởng tượng, em thật sự hiểu rõ hắn sao? Biết hắn biểu lộ ở trước mặt em chính là tính cách chân thực của hắn sao? Tôi thích em cho nên càng không muốn em bị tiểu nhân như vậy lừa gạt!"
Nghe được câu này, bước chân Đường Ninh có chút dừng lại, sau đó nắm tay Bùi Uyên liền tiếp tục hướng biệt thự.
Ban đêm, vừa mới tắm rửa xong, Đường Ninh liền nghe được cửa phòng của mình bị người bên ngoài gõ.
Nghi hoặc mở ra cửa xem xét, là Tô Mặc.
Đứng trong góc rẽ của biệt thự Đường Ninh nhìn thấy Tô Mặc trước mặt muốn nói lại thôi, lập tức liền cười cười, "Sao thế? Là có lời gì muốn nói với tôi sao? Cậu cùng tôi còn cần như vậy sao, có cái gì chỉ nói, không cần ấp a ấp úng."
Vừa nghe đến Đường Ninh hỏi, trong ánh mắt khích lệ của cô, Tô Mặc hít một hơi thật sâu, biểu lộ cũng nghiêm túc, "Đường Ninh, chị không nên cảm thấy tôi là đang khích bác ly gián, kỳ thật tôi cảm thấy vị Hàn tổng kia nói có đạo lý, đối với Thẩm Dần ca ca, tôi cảm giác cũng có chút là lạ, luôn cảm thấy anh ấy hình như thần thần bí bí, làm người khác căn bản không cách nào một chút nhìn thấu. Tôi hiện tại chỉ là nói với chị cảm thụ của tôi, cũng không có ý tứ khác, chị tốt như vậy, tôi cũng không muốn chị bị người lừa gạt, tôi chỉ hi vọng chị có thể luôn vui vẻ..."
Nghe đến đó, ánh mắt Đường Ninh cũng sớm đã nhu hòa xuống tới, đưa tay liền vuốt vuốt mái tóc xoã tung mềm mại vừa gội xong của Tô Mặc, "Tôi đã biết, trong lòng tôi nắm chắc, bất kể như thế nào cũng cảm ơn cậu, bất quá tôi vẫn là tin tưởng Thẩm Dần, tôi cảm thấy anh ấy không gạt tôi."
Thấy rõ đáy mắt Đường Ninh lưu chuyển nhàn nhạt áy náy, chua xót trong lòng Tô Mặc khó mà át chế.
"Được rồi, đã không còn sớm, tuổi còn nhỏ sao thích lo lắng thế, mau trở về ngủ đi, đêm qua cậu cũng ngủ không ngon."
"Vậy còn chị?"
"Tôi cũng trở về phòng nếu không tôi còn có thể đi đâu?"
Đường Ninh có chút buồn cười nói.
Nghe đáp án như thế, Tô Mặc có chút ngượng ngùng gãi đầu một cái, nói ngủ ngon với Đường Ninh xong hắn liền trở về gian phòng của mình.
Đợi bóng lưng hắn vừa biến mất ở cửa ra vào, khóe miệng cười của Đường Ninh chậm rãi, chậm rãi thu liễm, trên mặt dâng lên một vệt như có điều suy nghĩ.
Gần như đồng thời, trốn ở một bên, không sai biệt lắm nghe được từ đầu đến đuôi cuộc trò chuyện của Đường Ninh cùng Tô Mặc, thậm chí liền biểu lộ Đường Ninh biến hóa cũng không bỏ sót, nửa khuôn mặt của Bùi Uyên hoàn toàn ẩn trong bóng tối chỉ lộ ra nửa sóng mũi cao cùng môi mỏng của hắn, làm người ta căn bản không nhìn thấy biểu lộ của hắn.
Vì cái gì một người là như thế này, hai người cũng là thế này, Hàn Tuyển quấy phá, Tô Mặc cũng tới lẫn vào...
Vì cái gì những người này không thể thành thật một chút chứ?
Vì cái gì bên người Đường Ninh xuất hiện nhiều người như vậy, không thể thiếu một người sao?
Vì cái gì mắt của cô không thể tiếp tục nhìn hắn, chỉ là nhìn một mình hắn chứ?
Hả?
Bùi Uyên xuất phát từ nội tâm nghi vấn.
Bất quá còn không có nghi hoặc bao lâu, khóe miệng của hắn liền bỗng nhiên giương lên một đường cong máu tanh.
Tác giả có lời muốn nói: Gây sự, gây sự, Bùi hắc tâm liên một không vui, muốn gây sự, một người cũng sẽ không bỏ qua ~~ Đường Ninh liền nhắm vào hắn xung kích kpi, ha ha ha ~~
Mọi chuyện xong thì vị diện này cũng sắp kết thúc a, mọi người không cần vội a ~~
17h10-18h06
19h30-19h55 4/12/2022
Gần 3200 chữ