Công Lược Cặn Bã Ấy

Chương 93: Trả thù chồng trước (8)



WATTPAD: MoTuLinh


Edit: Phương Phương + Thanh Vân


--------------------------


Thấy như vậy, Dung Tự và Nhuế Tuyết đã tức giận đến đỏ bừng mặt, ngay cả quần chúng vây xem cũng đầy căm phẫn nhìn bọn người kia, sự khinh thường trong mắt căn bản không có ý che giấu, một đám nam nhân mặc tây trang được gọi là nhóm phù rể, tuy rằng có mấy người cảm thấy chột dạ trong lòng, nhưng phần lớn đều cảm thấy kỳ quái khó hiểu nhìn mọi người đang đứng trước mặt.


"Này, các người làm sao vậy? Hôm nay người anh em của tôi kết hôn, đám người chúng tôi cùng nhau náo nhiệt thì có làm sao? Ngăn trở chuyện gì của mấy người?"


"Cũng không phải như mấy người nghĩ, chỗ chúng tôi kết hôn đều như vậy, là bởi vì cô gái phù dâu mặc váy tím kia nói buổi tối cô ấy có việc, có lẽ sẽ không thể cùng nháo động phòng với chúng tôi được, bây giờ cách giờ lành lên xe vẫn còn sớm, chúng tôi liền cùng với cô ấy vui đùa trước, làm sao vậy? Có liên quan gì đến các người à?"


"Đúng vậy, đúng vậy, sao các người cứ muốn lo chuyện bao đồng vậy hả? Chỗ chúng tôi kết hôn chính là như vậy, nhà ai kết hôn không nháo phù dâu chứ? Chính là chơi với nhau một chút, trêu chọc cô ấy thôi, có thể là do người quá đông, cô ấy lại luôn nhích tới nhích lui, không cẩn thận đụng đến chỗ nào của cô ấy rồi, đó cũng không phải cố ý, làm sao chính là chúng tôi lại biến thành kẻ hạ lưu đói khát chứ, chắc là chơi không nổi! Chơi không nổi cũng đừng có đến làm phù dâu cho người ta làm gì, thật là, người ta kết hôn chính là muốn náo nhiệt, cô nhìn xem bộ dáng khóc sướt mướt của mình đi, thật mất hứng!"


"Đúng rồi đó, hai người phù dâu này thật sự không phải là bạn của chị dâu mà..........."


..........


Cũng nhọc lòng bọn họ có thể thốt ra lời nói vô sỉ đến cực điểm như thế, cả người Nhuế Tuyết bị lời nói của bọn họ làm cho tức giận đến không nói lên lời, mà Điền Tầm bên kia còn hùa theo cười, gật gật đầu: "Thật sự xin lỗi các vị, tôi cũng không nghĩ tới Tiểu Tuyết và Dung Tự thế nhưng là cái dạng này, lúc trước rõ ràng đã nói với bọn họ, tiệc kết hôn này của chúng tôi nói không chừng sẽ phải nháo một chút, các cổ đều nói không sao, ai biết.........."


Ai biết được thật sự náo loạn lại thành ra như vậy! Nhưng thật sự cũng đâu phải bạn bè!


Dung Tự trực tiếp trợ giúp Điền Tầm bổ sung nốt phần sau.


Nhuế Tuyết trong nguyên cốt truyện còn thảm hơn bây giờ, tại sảnh lớn thậm chí ngay cả cái quần cũng bị người lột, căn bản là không có thể diện, đâu như bây giờ cùng bọn người kia ở chỗ này lý luận, còn nói cái gì mà muốn đi kiện bọn họ, sau đó video của cô ấy còn bị Điền Tầm lén gửi cho bạn trai phú nhị đại của cô ấy, hai người sắp đính hôn cuối cùng lại đường ai nấy đi.


Mà áo ngực của nguyên chủ cũng bị người kéo ra, nếu không phải Phó Ngôn Khải đến đúng lúc, chỉ sợ thật sự ở đại sảnh khách sạn này bị người lột sạch sẽ, lúc ấy đều khóc đến thở không ra hơi, cũng giống Nhuế Tuyết không thể phản bác lời nói của Điền Tầm. Làm cho đám người cứu bọn họ bao gồm Phó Ngôn Khải đều cho rằng hai người đã bàn bạc xong xuôi, cam tâm tình nguyện, xem nhẹ các nàng không nói gì, sau đó cũng không vì các nàng mà nói chuyện nữa.


Nhưng bây giờ thì khác, Dung Tự đầu bên này còn chưa nói lời nào, Nhuế Tuyết bên kia nhìn ngọt ngào đáng yêu đến không chịu được, thừa dịp tất cả mọi người không chú ý, trực tiếp xông lên tát vào mặt Điền Tầm còn đang mang theo tươi cười, sau đó nắm lấy tóc cô dâu được chải cực kỳ tinh xảo, dùng sức kéo xuống: "Tôi khinh, cô nói muốn nháo với chúng tôi lúc nào hả? Nhà ai kết hôn nháo như vậy không? Tôi nói lúc trước sao cô lại có ý tốt mời tôi làm phù dâu chứ, hóa ra ở chỗ này chờ tôi à, cô thích náo nhiệt như vậy, thế tại sao không bảo bọn họ nháo cô đi? Nói mát thì hay lắm, sao cô lại không để bọn họ nháo cô hả? Tiện nhân, Điền Tầm, tôi nói cho cô biết, tôi sẽ không để yên cho cô đâu........."


"A! Cứu mạng..... Cứu mạng với!'


Còn chưa nói xong câu nói kế tiếp, tiếng kêu thảm thiết của Điền Tầm lập tức vang lên, sau đó Nhuế Tuyết liền bị người khác kéo ra, Dung Tự lập tức kéo tay Phó Ngôn Khải, bảo hắn ta đỡ cô đi qua.


"Bây giờ cô.........."


"Không quan trọng, cứ đỡ tôi qua đó trước đi!"


Vẻ mặt Dung Tự tái nhợt nói.


Phó Ngôn Khải không có cách nào, đành phải đỡ cô đi qua.


Trước mặt quần chúng đang sốt sắng, Nhuế Tuyết, Điền Tầm, chú rể, đám phù rể đã sớm nháo thành một đoàn.


Tiếng thét chói tai cùng tiếng chửi rủa không dứt bên tai, Dung Tự đợi lâu mới nhìn thấy hai tốp 'nhân mã' bị người kéo ra, Điền Tầm bên kia hôm nay vốn phải xinh đẹp nhất sớm đã trở nên chật vật không chịu nổi, tóc tán loạn thành một đống, trang điểm trên mặt cũng nhòe hết, áo cưới còn bị người kéo ra.


"A!" Điền Tầm không thể làm gì khác hơn ngoài hét chói tai một tiếng: "Có ai làm phù dâu như các người không? Mệt tôi còn có ý tốt mời các người làm phù dâu, thậm chí còn chọn trang phục phù dâu xinh đẹp như vậy cho các người, các người lại đối xử như vậy với tôi? Hả? Các người như vậy căn bản là muốn phá hủy hôn lễ của tôi, các người có đáng làm bạn bè không? Không cần quá đáng như vậy! Tập tục chỗ đó của chúng tôi chính là như vậy, tôi có thể làm sao bây giờ? Cũng không phải tôi nháo các cô, Nhuế Tuyết bà điên này, cô là người điên, tôi nói cho cô hay, tôi mới chính là người không muốn để yên cho cô?"


"Đừng nói như cô là người vô tội nhất, bởi vì hai người chúng ta lúc học đại học quan hệ vốn không thân, cho nên lúc cô gọi cho tôi, tôi phòng ngừa, ghi âm lại, bên trong căn bản cũng không nói với tôi thời điểm nào nháo phù dâu. Sau khi đến đây cũng không có đề cập tới! Mọi người ở đây đều có thể chứng minh! Đúng là trang phục phù dâu do cô tỉ mỉ chọn, nhưng làm gì có trang phục phù dâu nhà ai hết lộ ngực lại lộ đùi, cô căn bản sớm đã có âm mưu từ trước, cô biết nơi đó của mấy người thích nháo phù dâu, đám hồ bằng cẩu hữu này của chồng cô, từng người đáng khinh đến cực điểm, thấy tôi cùng Nhuế Tuyết lớn lên không tồi, lại ăn mặc như vậy, chắc chắn càng muốn nháo loạn dữ dội hơn. Thậm chí tôi chưa bao giờ nói qua buổi tối có việc, chính cô một hai muốn nói buổi tối tôi có việc, một lát liền đi! Đám tiện nhân này sợ tôi đi sẽ không nháo tôi được, thế nhưng ngay tại đại sảnh khách sạn nơi có người qua lại này bắt đầu nháo lên! Thậm chí đi lên liền lột quần áo, đây không phải hạ lưu hạ tiện thì là cái gì? Nếu hôm nay chúng tôi tại đây bị đám người này lột sạch quần áo, về sau còn thể diện để gặp người khác sao? Chúng tôi coi cô là bạn bè, mới cố ý xin nghỉ để đến đây làm phù dâu cho cô, không phải tới đây để bán thân thể! Còn nói cái gì tập tục, chỗ đó của các người đều là tập tục dạng này, để tôi xem có cô gái nào dám gả đến nơi đó của các người!"


Tuy rằng thanh âm Dung Tự không cao, nhưng đặc biệt có lực xuyên thấu, tuy rằng không có chửi thề, nhưng từng câu từng chữ đều 'nói có sách mách có chứng', phối hợp với cái chân đang bị thương của cô cùng khuôn mặt nhỏ mất máu nhưng quật cường, phá lệ có sức thuyết phục.


Nghe Dung Tự nói xong, Nhuế Tuyết lập tức nổi nóng: "À, tôi nói sao cô lại cho tôi mặc trang phục phù dâu đẹp vậy chứ? Hóa ra tiện nhân cô đã sớm biết bọn đàn ông hạ lưu lại hạ tiện này chắc chắn sẽ nháo, cô đã sớm mưu tính trước muốn khiến tôi cùng Dung Tự xấu mặt, sao lòng dạ của cô lại độc ác như thế? Tôi động chạm đến cô chỗ nào chứ? Tôi và cô ở công ty luôn luôn nước sông không phạm nước giếng, động vào cô chỗ nào hả? Cô nói, cô nói đi!"


"Cô ta nói bậy, cô ta ngậm máu phun người, tôi không có ý tứ đó, tôi không có....... Sao tôi có thể mang hôn lễ của mình ra làm trò đùa được chứ! Cô ta căn bản là đang nói dối!"


"Rõ ràng buổi chiều tôi không có việc gì, cô dựa vào cái gì nói tôi một lát sẽ đi, nói hiện tại liền phải nháo, còn không phải vì làm cho tôi ở trước mặt nhiều người như vậy xấu mặt sao?"


"Cô nói bậy! Là cô, đều là do cô phá hoại hôn lễ của tôi, bây giờ còn biến tôi thành cái dạng này, vốn dĩ cũng chỉ nháo một chút chúng tôi liền đi rồi........"


"À, cô còn trách tôi cùng Nhuế Tuyết phản kháng phải không? Gặp phải cưỡng gian, dựa vào cái gì chúng tôi không thể phản kháng? Ờ, cũng phải, chúng tôi rốt cuộc không phải cô, đổi thành cô, cô chắc chắn hưởng thụ còn không kịp."


Dung Tự cười lạnh một tiếng: "Tôi nói cho cô biết, Điền Tầm, tôi chắc chắn sẽ nhờ pháp luật truy cứu trách nhiệm của đám người này đến cùng. Đổ thừa do tập tục là được rồi sao? Không biết pháp luật có chấp nhận tập tục từ thâm sơn cùng cốc của mấy người hay không! Phó Ngôn Khải, chúng ta đi........"


Nói xong, Dung Tự quay đầu nhìn thoáng qua Phó Ngôn Khải đứng ở bên cạnh mình, giống như bị sự việc chưa bao giờ được chứng kiến làm cho thất thần, vừa nghe Dung Tự nói đi, hắn lập tức hoàn hồn, nhìn Dung Tự hiện tại chật vật, thấp giọng hỏi một câu: "Có thể đi không?"


"Chắc là có thể........."


"Tôi đỡ cô."


"Được."


Tuy rằng Dung Tự đi rồi, nhưng phía sau vẫn còn ầm ĩ, còn cãi nhau, hôm nay xem ra hôn lễ này làm sao cũng phải hủy mất rồi?


Nhưng như thế vẫn còn chưa đủ!


Dung Tự ở trong lòng hơi cong lên khóe miệng, liếc mắt nhìn thoáng qua đám quần chúng đang nhiệt tình chụp hình ở một bên.


Cô muốn nháo thật lớn, nháo đến càng lớn càng tốt, nháo đến mấy người kia đi đâu cũng khiến người khác muốn đánh, đi tới nơi nào cũng phải tiếp thu ánh mắt khinh thường của người khác, thế mới tốt!


Mà ở đầu này, đối với Phó Ngôn Khải mà nói, một màn vừa mới gặp thật sự trước giờ hắn chưa hề được chứng kiến, nháo phù dâu, đó là thứ gì? Còn muốn trước mặt công chúng lột sạch quần áo của con gái, cái này chính là chơi lưu manh thế mà gọi là một tập tục, thật khủng bố!


May mắn hôm nay Lâm Thụy Đông hẹn hắn ra đây, bằng không hắn thật sự không thể tin được rốt cuộc Dung Tự sẽ gặp được chuyện gì.


Tưởng tượng như vậy, tay Phó Ngôn Khải bỗng nhiên căng thẳng, ở bên cạnh Dung Tự bị vết thương ở đầu gối khiến cho đau đến lợi hại, đang đi tự dưng dưới chân mềm nhũn, nếu không phải Phó Ngôn Khải vẫn luôn cẩn thận đỡ cô, chỉ sợ chân mềm nhũn trực tiếp liền có thể ngã trên mặt đất.


"Làm sao vậy?"


Phó Ngôn Khải khẩn trương hỏi.


"Chân đau.........." Trên trán Dung Tự đổ mồ hôi lạnh, chân cũng hơi có chút run lên, rốt cuộc đường vết thương mới nảy rất nghiêm trọng, đến hiện tại máu vẫn chưa ngừng chảy.


"Cô......" Phó Ngôn Khải nhìn Dung Tự đau đến cắn môi, ngồi xổm người xuống, liền ôm cả người cô lên, sau đó bước nhanh đến phía trước, nhẹ nhàng đặt cô dựa vào cửa sổ của phòng chờ ở khách sạn: "Cô ở đây đợi tôi, tôi đi lấy xe của tôi.........."


Khoan đã, bởi vì khoản thời gian trước hắn suýt nữa thì lao xe xuống núi, từ đó mấy chiếc xe của hắn đều bị người trong nhà khóa ở gara, trong vòng ba tháng không cho phép hắn lái xe.


"Được rồi, để tôi chạy ra xem gần đây có cái phòng khám nhỏ nào không, cô đợi ở chỗ này, tôi đi một lúc liền quay lại tìm cô, cô ngồi ở đây đừng cử động, đừng nhúc nhích biết không? Tôi đi trước, cô chờ tôi, chờ tôi đấy..........."


Nôn nóng dặn dò Dung Tự xong, Phó Ngôn Khải lại nhìn thoáng qua miệng vết thương ở đầu gối của cô, sau đó cũng không quay đầu lại mà nhanh chóng chạy ra ngoài, bởi vì động tác vừa ôm vừa đặt xuống, mấy tấm ảnh chụp để ở trong túi hắn cũng bay phất phơ rơi xuống, ảnh chụp nhăn dúm, phía trên còn dính một ít vết bẩn cà phê màu nâu, lúc này Phó Ngôn Khải đã chạy mất không thấy bóng dáng, Dung Tự cúi đầu nhìn thoáng qua ảnh chụp trên mặt đất, cơ hồ liếc mắt một cái liền thấy rõ hai người trong tấm ảnh thân mật chịu không nổi, càng thấy rõ lời nhắn ở một bên.


Dung Tự khó khăn cúi xuống, nhặt lên mấy tấm ảnh chụp, tỉ mỉ nhìn, cuối cùng cười nhẹ một tiếng, nhìn xem, nhìn xem, đây mới là chân ái!


Cô cười đem mấy tấm ảnh chụp giao cho người phục vụ đi ngang qua, nói là vừa rồi có vị tiên sinh làm rơi, cô sợ anh ta sắp quay lại tìm, cho nên trước giao cho cậu ta, nhờ cậu ta giúp đỡ trả lại.


Nói xong Dung Tự liền ngoan ngoãn ngồi yên tại chỗ, nhìn trò khôi hài ở bên kia đã sắp kết thúc, Nhuế Tuyết nổi giận đùng đùng mà đi rồi, đám người vây xem cũng dần dần tan ra, nhóm phù rể cũng đã đi mấy người, Điền Tầm dưới khuôn mặt đen của chú rễ, mang theo tạo hình bà điên của mình, khóc sướt mướt lên xe cưới, trò khôi hài hạ màn.


Mà thời điểm xe Điền Tầm đi ngang qua trước cửa sổ chỗ Dung Tự, cô còn cười tủm tỉm vẫy vẫy tay với cô ta, sau đó thành công thấy biểu tình vặn vẹo của đối phương, trong miệng giống như còn mắng cái gì, giây tiếp theo đã bị chồng mình tát một cái vào mặt.


Nam nhân như vậy, chậc chậc, cũng chỉ có Điền Tầm mới coi hắn ta là bảo bối!


Xe Điền Tầm mới vừa đi qua, Phó Ngôn Khải liền vội vội vàng vàng vọt vào, ôm lấy Dung Tự liền phóng ra bên ngoài, vừa chạy vừa thở hồng hộc mà nói: "Tôi....... Tôi thấy ở con hẻm sau khách sạn có một phòng khám nhỏ, bây giờ tôi mang cô đi qua....... Đừng sợ..........."


Khi nói chuyện, thậm chí Phó Ngôn Khải còn không kịp liếc nhìn Dung Tự một cái, bởi vì chạy vội mà mồ hôi còn đọng trên trán liền trực tiếp rơi xuống bả vai cô, có chút nóng lại có chút lạnh, Dung Tự ngẩng đầu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Phó Ngôn Khải giống như giây tiếp theo cô liền đổ máu mà mất mạng vậy.


Nhìn thấy vậy, Dung Tự liền không kìm nén được mà bật cười.


Nghe thấy cô cười, Phó Ngôn Khải lập tức kinh ngạc cúi đầu nhìn cô một cái, lại suýt chút nữa thì bị bộ dạng tiểu bạch hoa yếu đuối nhưng lại thẹn thùng vô hạn làm cho ngẩn ra. Phải biết rằng trước đây hắn chưa từng gặp qua cô gái nào như vậy, ở Phó gia hắn là nhỏ nhất, chị bên nội, chị bên ngoại, cô, dì đều cực kỳ cường hãn, mẹ nhà mình thì lại có đam mê mua sắm, ngày thường căn bản không có thời gian quản hắn, gặp được Lâm Lan San cũng cực kỳ nhanh nhẹn dũng mãnh, mọi việc đều thích tự mình chủ động, hắn chưa bao giờ gặp được một người ngoan ngoãn giống động vật nhỏ vô hại như Dung Tự vậy, vô điều kiện tín nhiệm hắn, tính cách mềm mại, dường như mặc kệ hắn làm cái gì, cô đều cảm thấy tốt hết.


Phó Ngôn Khải sửng sốt như vậy nên không thấy đằng trước có một người đi xe điện chạy tới suýt chút nữa thì đâm vào bọn họ.


"Đệch mịa, không có mắt à!"


"Xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi........"


Dung Tự không ngừng xin lỗi: "Phó Ngôn Khải anh đừng phát ngốc, đừng...... Đừng nhìn tôi..... Mau nhìn đường.........."


Chờ đến chỗ phòng khám nhỏ, bác sĩ giúp Dung Tự rửa sạch miệng vết thương, cũng giúp cô băng bó kỹ, bởi vì miệng vết thương quá lớn, còn tiện thể cho cô một mũi uốn ván, lại kê không ít thuốc, dặn dò cô nhớ phải đổi thuốc, đừng chạm vào nước.


Dung Tự còn tốt, Phó Ngôn Khải ngược lại đứng ở bên cạnh nghe đặc biệt nghiêm túc, trong miệng vẫn luôn nhỏ giọng lặp lại lời dặn dò của bác sĩ.


"Anh nghe nghiêm túc như vậy làm gì?" Dung Tự cười nói.


"Sau khi trở về chân cô bị thương nên hoạt động không tiện, còn không phải tôi đổi thuốc cho cô." Hắn trả lời một cách tự nhiên.


Lời vừa ra khỏi miệng, Dung Tự nhìn hắn trực tiếp liền ngây ngẩn cả người, Phó Ngôn Khải nhìn thấy Dung Tự sửng sốt, ngay sau đó cũng sửng sốt theo, sau đó hai người đều đỏ mặt cúi

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv