Edit: LINH
"Vâng, cám ơn thầy giáo, làm thầy nhọc lòng rồi, sau này em nhất định sẽ giáo dục em họ của em thật tốt, phiền toái cho thầy rồi!"
Dung Tự mỉm cười mà từ trong văn phòng giáo viên lớp 1 đi ra, nhìn dưới lầu những học sinh tiểu học bắt đầu tung tăng vì bọn chúng đã tan học, chuẩn xác mà thấy được một cái bóng dáng bụ bẫm, cặp sách khá to, thong thả đi bộ giống như vịt con giẫm đạp trên mặt nước, rất khó để bảo Dung Tự bỏ qua.
Cô mỉm cười, đuổi theo phía trước, hiện tại vừa lúc là giữa trưa, trong trường học đa số học sinh đều sẽ về nhà ăn cơm, rất ít học sinh sẽ lưu lại, mặc dù lưu lại cũng hầu hết đều đến quán ăn vặt ở bên ngoài ăn các loại mì xào, thức ăn cay và các món linh tinh khác, nếu không thì sẽ ở tại lớp học ăn cơm trưa chính mình mang đến.
Trường học cũng có căn tin, đáng tiếc người đi không nhiều lắm, nhà ăn đó vẫn luôn bị hư, cũng chỉ có chỗ của một ít giáo viên ăn cơm còn sạch sẽ và gọn gàng, nhà ăn này đến bây giờ còn chưa đóng cửa, cũng là bởi vì có các giáo viên này chống đỡ.
Mà hiện tại Diệp Viễn chính là đi về phía phương hướng của nhà ăn đó.
Dung Tự vẫn luôn chậm rãi đi theo phía sau cậu nhóc, nhìn cậu nhóc cầm khay cơm bằng nhôm ở bên cạnh, sau đó từ trong túi tiền móc ra một vài đồng xu cũ, đưa vào tay dì múc cơm, Dung Tự thấy dì đó thở dài, múc một muỗng lớn cải trắng đậu hủ bỏ vào mâm của cậu nhóc, thấy người bên cạnh không phát hiện, lại nhanh múc một muỗng nhỏ thịt kế bên, "Đi mau......"
Thấy thế, đôi mắt Diệp Viễn liền sáng lên, đừng nói đi, ngay tại chỗ liền dùng tay đem thịt bỏ vào trong miệng, hướng về phía dì múc cơm đó mà vui vẻ tươi cười, sau đó đi tới cái bàn từ từ mà xơi khay cơm, ngồi dựa vào cửa, vui vẻ bắt đầu ăn.
Sau đó Dung Tự liền thấy cậu nhóc lấy thêm một khay cơm, lại lấy thêm một khay cơm, ăn vừa đúng ba khay cơm lớn, mới rốt cuộc thỏa mãn mà rời khỏi nhà ăn trước sắc mặt âm trầm của bà chủ.
Cơm trong nhà ăn có thể miễn phí và không giới hạn nếu bạn có khay để mua món ăn.
Đợi Diệp Viễn đi rồi, Dung Tự mới nghe thấy tiếng quát lớn của bà chủ, "...... Có phải nghĩ không cần làm nữa phải không? A? Thằng nhãi ranh này tôi không phải nói với cô đừng tiếp đón sao? Lần sau nó tới cô đừng bán đồ ăn cho nó, mỗi một lần ăn cơm là có thể ăn suốt ba khay lớn, năm đồng tiền tôi mua gạo đều không đủ, cô còn trộm thịt cho nó, không phải đồ của nhà cô, nên cô không đau lòng a......"
Câu nói kế tiếp, Dung Tự đã không muốn nghe, mà chờ cô đi ra ngoài không xa lắm, cô nhìn thấy Diệp Viễn trực tiếp quẹo vào trong cái đình hóng gió nhỏ ở phía sau trường học, thấy xung quanh cũng không có ai, lúc này mới lấy ra sách vở của bản thân, lớn tiếng mà đọc to, lớp 1 thật đúng là không học thứ gì, tới tới lui lui cũng chỉ có kia mấy cái abc, nhưng làm Dung Tự mệt tim chính là, mấy cái ghép vần như vậy, cậu nhóc mập mạp này cũng là đọc rồi lại quên, cô nghe đều cảm thấy mệt hoảng*.
(*) mệt hoảng: mệt mỏi và hoảng loạn
Lại không nghĩ tới mới không chú ý một lát, đối phương thế nhưng hướng về phía cô mà nhìn chăm chú.
Lúc Dung Tự nghĩ nên trốn hay là nên đi lên phía trước, cậu nhóc mập mạp đó thế nhưng trực tiếp kinh hỉ mà kêu lên, "Là chị a, chị quả táo......"
Chị quả táo?
Chính mình cả người hợp lại cảm giác tồn tại còn không bằng một quả táo?
Nhưng cậu nhóc đã kêu như vậy, Dung Tự cũng chỉ có thể tiến lên, "Em sao lại đến chỗ này vậy? Chị vừa mới ở nhà ăn thấy em, không dám kêu em, lại thấy em đi tới hướng bên này, dù sao giữa trưa chị cũng không có việc gì, liền tới đây nhìn em!"
"Em......"
Có thể là cảm thấy mình vừa rồi lớn tiếng đọc ghép vần, việc này vô cùng có khả năng bị người ngoài nghe được, mặt Diệp Viễn đỏ lên.
Dung Tự thấy thế, ở trong lòng cười thầm, sau đó làm bộ không thèm để ý mà ngồi ở bên cạnh cặp sách cậu nhóc, "Chị hôm nay còn có quả táo em ăn không?"
Nghe vậy, đôi mắt của cậu nhóc mập đột nhiên sáng lên một chút, nhưng có thể là nghĩ đến chính mình luôn ăn đồ người khác hình như không được tốt lắm, thái độ lại có chút ngượng ngùng.
"Em...... Em có thể ăn sao?"
"Đương nhiên là có thể, chị giữa trưa ăn quá no, căn bản ăn không nổi nữa......"
Nói xong như vậy, Dung Tự nhanh chóng lấy ra quả táo đỏ từ trong cặp của mình, đưa tới trước mặt Diệp Viễn, vẻ mặt cổ vũ.
Thấy thế, cậu nhóc mập mạp lập tức nhận lấy quả táo, thực mau liền gặm sạch sẽ.
Giữa trưa ăn nhiều cơm như thế, còn có thể gặm thêm một quả táo lớn như vậy, thằng nhóc này ăn uống không tồi a, nhưng vừa nhớ tới trước đó cô hỏi thăm được tin tức từ chủ nhiệm của cậu nhóc, thì có chút cười không nổi.
Giọng điệu của chủ nhiệm lớp có chút tức giận nhưng cũng lại bất đắc dĩ.
Nói thật ra Diệp Viễn hẳn là nên nhập học ở năm ngoái, khi đó cậu nhóc cũng là cái có diện mạo thập phần đáng yêu, đặc biệt thông minh, khảo sát lúc nhập học còn được đứng nhất lớp.
Đáng tiếc, vào ngày đi học đó, một nhà ba người thế nhưng trên đường tới trường học xảy ra tai nạn xe cộ, xe trực tiếp ở đường lớn quay cuồng vài vòng, cha Diệp mẹ Diệp tử vong tại chỗ, Diệp Viễn nếu không phải được mẹ gắt gao ôm vào trong ngực, chỉ sợ cũng có khả năng cùng đi theo, nhưng chính là sống sót, trên người cũng có vài vết thương, não bị chấn động, ông bà nội của cậu nhóc sợ cậu nhóc lưu lại di chứng gì, cho nên cho cậu nhóc dùng chút thuốc.
Cũng là vì dùng loại thuốc này mà còn sống sót Diệp Viễn, cả người giống như quả bóng bị thổi phòng lên, dược tính qua rồi, sự thèm ăn của cậu nhóc lại lớn, mỗi ngày không ăn nhiều đồ vật như vậy liền đói, đói lả ra, ông nội bà nội cũng đau lòng cậu nhóc, cảm thấy có thể ăn là chuyện tốt, cũng không có hạn chế nào, kết quả trực tiếp liền đem hắn dưỡng thành bộ dáng béo lùn chắc nịt như hiện tại vậy, mà cha mẹ của cậu bởi vì làm ăn buôn bán ở bên ngoài cho nên vay mấy chục vạn tiền ngân hàng, hiện tại người không còn, tất cả nợ nần đều đè lên đôi vai của hai người già, đỉnh đầu không khỏi cảm thấy bị siết chặt.
Diệp Viễn cũng bởi vì ngày thường ăn không đủ no mà đi trộm cơm trưa hoặc đồ ăn của các bạn học mang đến, khiến cho quan hệ với các bạn cùng lớp rất kém, gần đây thậm chí còn trộm thành nghiện, trực tiếp trộm cái vòng tay bằng ngọc của một cô bé, cha mẹ của cô bé đó không chỉ một lần lại đây tìm, thậm chí còn chuyển con gái mình sang lớp khác, không muốn chung một lớp với Diệp Viễn.
Dung Tự lấy cớ là chị họ xa của Diệp Viễn để hỏi thăm giáo viên chủ nhiệm tất cả tin tức đó.
Nhưng chỉ bằng vào ngày hôm đó cậu nhóc mập mạp ở công viên khóc thê thảm như vậy, Dung Tự liền biết chuyện này khẳng định có ẩn tình.
Nhưng hiện tại gấp cũng không được.
Sau đó mỗi ngày vào buổi trưa Dung Tự đều sẽ lại đây còn đem theo quả táo cho nhóc mập mạp, đều lấy cớ là chính mình ăn không nổi nữa, rốt cuộc tuổi còn nhỏ, dễ lừa dối, cậu nhóc căn bản là không hoài nghi qua Dung Tự nói chuyện thật hay giả, ngược lại đối với cô càng thêm thân cận.
Hôm nay cô đang ngồi học ở trên lầu, bỗng nhiên bị người gọi đi xuống, lý do là em họ của cô đánh nhau với người ta, giựt bím tóc của một cô nhóc, ngay cả mặt thiếu chút nữa đã bị trầy xước.
Dung Tự xuống lầu liền thấy một khí thế hùng hổ, Diệp Viễn giống như sư tử con đứng trước mặt mọi người, thở hổn hển, gào thét lớn, "Không phải tôi, không phải tôi, tôi là có ăn vụng cơm trưa của bạn trong lớp, nhưng ai bảo bọn họ thường ngày kêu tôi là tên mập chết tiệt, nói tôi lúc chạy tiếp sức kéo chân sau của lớp, đều ghét bỏ tôi, không chơi cùng tôi, chính là từ trước đến nay tôi cũng không có lấy cái vòng tay nào, là Tần Khả Phi oan uổng tôi, là chính cậu ta làm mất, cậu ta oan uổng tôi, cậu ta chính là oan uổng tôi......"
Mà bị ngón tay béo của cậu nhóc chỉ vào lại là cái cô bé xinh đẹp, mặt đều là nước mắt, tóc cũng rời rạc, trên mặt còn hiện một vệt đỏ, may mà không trầy da.
Đứng trước mặt cô bé là hai người lớn với sắc mặt thâm trầm, che chở con gái của mình, nhìn cậu nhóc mập mạp trước mặt như muốn hất nước vào người cậu nhóc, sự ghét bỏ trong mắt không phải quá rõ ràng.
"Thầy Chu, mặc kệ nói như thế nào, tôi cũng không dám cho con gái của tôi học cùng lớp với đứa trẻ này, thầy thấy đấy, trên mặt, trên người, con gái của tôi đưa tới trường học là để tiếp thu giáo dục, cũng không phải là đưa lại đây bị người đánh chửi......"
Dung Tự xuất hiện, làm cho mọi người trong phòng hướng đôi mắt về phía cô.
"Chào thầy giáo."
Dung Tự lễ phép ân cần thăm hỏi.
Mà vừa thấy là cô, khí thế của cậu nhóc mập mạp liền xẹp xuống, cúi đầu cũng không dám nhìn cô, giống như là làm sai việc gì.
Thấy thế, Dung Tự liền cười đi đến, cúi xuống nắm lấy tay của Diệp Viễn bỏ vào trong tay mình, "Xin lỗi, chú dì, tiểu Viễn là em họ của cháu, cha mẹ cậu bé không ở bên người, có chuyện gì chú dì có thể nói chuyện với cháu."
Thái độ Dung Tự trước sau không kiêu ngạo không siểm nịnh, chính là chọn tật xấu cũng chọn không ra.
Vừa thấy cô tới, chủ nhiệm lớp nháy mắt thở phào nhẹ nhõm, vội đem tiền căn hậu quả việc này nói ra.
Nói là thực ra sự việc của cái vòng tay đều đã kết thúc, không giải quyết được gì, ai biết hôm nay lúc ở lớp học, bạn cùng bàn của Tần Khả Phi nhắc lại chuyện cũ, kêu tất cả mọi người trong lớp không được chơi chung với Diệp Viễn, nói cậu nhóc là ăn trộm, trộm vòng tay còn không thừa nhận, lúc ấy Diệp Viễn vừa mới vào cửa, nghe được, tiến lên kéo bím tóc của Tần Khả Phi, đánh cô bé, còn cào mặt cô bé, nói không phải cậu nhóc.
Nghe xong, Dung Tự lập tức bắt đầu xin lỗi cha Tần mẹ Tần, nói mặc kệ thế nào, tiền thuốc men gì đó của bạn học Tần chúng cháu đều nhất định bồi thường.
Trong lúc vô số lần Diệp Viễn muốn nói chen vào, nhưng đều bị Dung Tự không tiếng động mà ngăn lại.
"...... Cháu biết đánh người vô luận như thế nào đều là tiểu Viễn không đúng, cháu lại lần nữa xin lỗi. Tiểu Phi em có thể tha thứ cho bạn Diệp Viễn không? À, tiểu Phi năm nay được mang lên khăn quàng đỏ a, là thành viên của đội thiếu niên tiền phong đâu!" Dung Tự tiến lên hai bước, hạ nửa người đến trước mặt Tần Khả Phi, sửa sang lại khăn quàng đỏ cho cô bé, "Chị biết thành viên đội thiếu niên tiền phong cho tới nay đều là những đứa trẻ thành thật nhất đáng yêu nhất, chị tin tưởng tiểu Phi cũng vậy, sự việc vòng tay lúc trước chị sẽ kêu tiểu Viễn xin lỗi em, ai kêu em ấy nói dối gạt người đâu, nói dối đều là đứa trẻ hư, khăn quàng đỏ biết ai là đứa trẻ hư, đứa trẻ hư dù cho có mang lên khăn quàng đỏ, sớm hay muộn cũng sẽ phai màu, đến lúc đó người ta vừa nhìn thấy sẽ biết......"
Cô mới vừa nói xong, ngay lập tức cảm giác được cơ thể của đứa trẻ phía dưới run lên, sau đó cô cười đứng lên.
Dung Tự, mày suy bại rồi, thế nhưng bây giờ học được cách lừa đứa trẻ.
Xoay người, nhìn về phía Diệp Viễn, hướng cậu nhóc vẫy vẫy tay, "Đến đây, tiểu Viễn ngoan, lại đây xin lỗi!"
"Em không......"
"Thầy Chu!"
Âm thanh bén nhọn của Diệp Viễn còn không có phát ra tới, Dung Tự bỗng nhiên nghe thấy cô bé phía sau hô một tiếng.
"Thầy Chu, đều là em không tốt, đều là em sai, là em ham chơi, mẹ đã dặn em không được lại gần bờ sông chơi, em còn đi, kết quả không cẩn thận vòng tay liền rớt vào sông nhỏ, sau đó mọi người biết vòng tay của em bị mất, đều nói là bạn Diệp Viễn trộm, em sợ cha mẹ mắng em, em cũng nói là bạn ấy trộm, thầy Chu, là em sai rồi, ô ô, em không muốn khăn quàng đỏ phai màu, không muốn tất cả mọi người đều biết em là đứa trẻ hư, ô ô ô......"
Tiếng khóc sợ hãi của cô bé vang lên khắp văn phòng, Dung Tự nhướng mày, Diệp Viễn trực tiếp ngây ngẩn cả người, mà sắc mặt của những người lớn cũng trở nên vi diệu.
Có thể nói, trường hợp thập phần xấu hổ.