Edit: LINH
Cảm nhận được độ hảo cảm của Giang Thừa Minh đang gia tăng, che lại cổ của mình ánh mắt Dừng Tự hơi loé.
Mọi người thường nói yêu hận chỉ trong nháy mắt, yêu càng sâu hận càng sâu, ngược lại, hận càng sâu, tình yêu cũng tăng trưởng lên.
Chỉ sợ đến giờ phút này Giang Thừa Minh cũng phân không rõ được tình cảm của hắn đối với cô là yêu hay là hận, hành động bây giờ của hắn, Dung Tự liền biết đối phương nhất ý cho rằng kích động trong lòng ngực xủa chính mình bây giờ tất cả cảm tình đều là hận, khắc cốt hận.
Hận cô đùa giỡn với tình cảm của hắn, hận cô tâm kế thâm trầm, hận cô hư tình giả ý.
Dung Tự gỡ bỏ khăn trùm đầu xuống, búi tóc làm tốt cũng rớt xuống theo, trước ánh mắt kính ngạc của mọi người, chẫm rãi đi ra, bởi vì giọng nói không khoẻ mà họ nhẹ hai tiếng, "Thừa Minh , em hy vọng anh có thể hiểu rõ tâm tình của mình bây giờ, không cần xúc động, em có thể giải thích, chỉ cần anh nguyện ý nghe, em có thể thể đem tất cả sự tình ở phía trước giải thích rõ ràng, chỉ cần anh muốn nghe, hành động bây giờ của anh không chỉ khiến chúng ta đau khổ mà nó cũng không công bằng với Lâm Dĩ Nhu, anh..."
"Câm miệng!"
Tất cả lời nói của Dung Tự bị lời này của Giang Thừa Minh chặt đứt, hắn chậm rãi đứng dậy, cũng không biết có phải hay không cảm thấy hành động của mình có chút ấu trĩ, vẫn là nghĩ tới mặt khác, xoay người hướng Dung Tự nói, "Giải thích? Haha, tôi chỉ hỏi một câu, túi văn kiện kia có phải là sự thật hay không?"
Nói như vậy, Giang Thừa Minh hốc mắt thế nhưng lại đỏ lên, lời nói đều có chút rung.
"Là thật sự, nhưng mà..."
"Chính cô đã chính miệng thừa nhận là sự thật, tôi còn cần nghe cô giải thích cái gì? Dung Tự, chúng ta kết thúc rồi, kết hôn chó má gì, lời thề chó má gì, chúng ta..."
Hắn còn chưa nói xong, Dung Tự tiến lên vài bước, một cái tát liền đánh trên mặt đối phương, hận nhất loại người chưa cho người khác nói xong đã bắt người khác không nói nữa, ngươi sinh khí, ngươi khó chịu, ngươi thương tâm, được, cô có thể lý giải, nhưng có thể hay không làm cô nói xong hết thảy, nghe xong trọng điểm lại bắt đầu bức xúc.
Mà Giang Thừa Minh bị Dung Tự vả một cái tát thật mạnh theo bản năng liếm miệng mình, còn chưa ngẩng đầu liền nghe thấy giọng Dung Tự bình tĩnh truyền đến.
"Phải, em xác nhận đó là sự thật, nhưng lúc đó em có nổi khổ, em trai em sinh bệnh, mà Giang Thừa Diệc lúc đó lại chủ động giúp đỡ nên em mới cùng cậu ta ở bên nhau sau..."
"Em nguyện ý!"
Dung Tự còn chưa nói xong trọng điểm, Lâm Dĩ Nhu không hiểu sao lại có chút hoảng hốt bỗng nhiên tiến lên kéo lại tay Giang Thừa Minh, vội vàng mà nói, cô không dám nhìn biểu tình của Dung Tự, cũng không dám nhìn mặt của những người khác, đôi mắt chỉ chăm chú nhìn về phía Giang Thừa Minh.
Cô thậm chí không dám để Dung Tự nói xong lời cần nói, đây là cơ hội cuối cùng của cô, cô thích Giang Thừa Minh lâu như vậy, cô có thể làm tất cả vì anh ấy, cô trả giá nhiều như vậy, vậy mà một lần mất trí nhớ, một lần mất tích tất cả đều biến mất đâu? Rõ ràng chính mình vừa mới ngủ một giấc, người mình yêu nhiều năm như vậy lại không còn yêu mình đâu, Dung Tự bất quá chỉ có diện mạo tương tự của cô, cô nỗ lực nhiều năn như vậy thế nhưng lại bị người khác dễ như trở bàn tay cướp được.
Là cô vẫn luôn cố gắng hấp dẫn Giang Thừa Minh chú ý, là cô bởi vì yêu Giang Thừa Minh nỗ lực lâu như vậy, dựa vào cái gì chỉ bằng một cô gái có diện mạo tương tự mới ở chung một tháng liền hủy diệt công sức của mình lâu như vậy, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì!
Lâm Dĩ Nhu nắm chặt vào cánh tay Giang Thừa Minh, giống như bắt được cọng rớm cứu mạng cuối cùng của mình, cô không thể không có Thừa Minh, không có anh ấy, cô cảm giác mười năm trước đây mình đã sống uổng phí, cô không cam lòng!
"Em nguyện ý."
Lâm Dĩ Nhu lặp lại một lần nữa, Dung Tự theo tiếng nói mà dừng lại, Tần Dịch khó tin nổi mà kéo lấy cánh tay Lâm Dĩ Nhu, "Dĩ Nhu, em đang nói cái gì? Giang Thừa Minh rõ ràng chỉ là đang giận dỗi với Dụng Tự, em lấy Giang Thừa Minh về sau sẽ không hạnh phúc...''
"Không cần anh quản!"
Lâm Dĩ Nhu hất cánh tay của Tần Dịch ra, quay đầu oán hận hắn một cái , nháy mắt nước mắt đã tràn đầy, cô đem lòng tự tôn, đem da mặt, tất cả đều ném trên mặt đất, cô chỉ nghĩ phải nắm chặt lần này.
"Thừa Minh, em nói em nguyện ý, em nguyện ý gả cho anh."
Lâm Dĩ Nhu quay đầu về phía Giang Thừa Minh, nước mà không tự chủ được mà rơi xuống, gắt gao ôm chặt lấy cánh tay đối phương, không dám có chút thả lỏng.
Lâm Dĩ Nhu, mày không biết xấu hổ, bộ dạng thật sự khó coi.
Cô ở trong lòng không ngừng nói với chính mình như vậy.
Chính là làm sao bây giờ? Mười năm cảm tình, cô không nghĩ buông tay, không cam lòng buông tay, cũng không thể buông tay!
Nghe được nàng nói như vậy, người xung quanh nháy mắt yên tĩnh, ngay cả Dung Tự cũng không có giải thích nữa.
Giang Thừa Minh nhìn Lâm Dĩ Nhu rơi lệ đầy mặt như vậy, không thể không nói, hắn giờ phút này thật sự bị cô ấy làm cho chấn động, không tự chủ được mà nhớ đến năm tháng hai người ở bên nhau, tựa hồ hai người bọn họ ở bên nhau vĩnh viễn đều là Dĩ Nhu nhân nhượng hắn, theo sau hắn, dũng cảm mà truy đuổi bước chân của hắn.
Không giống hắn cùng Dung Tự, Dung Tự luôn cùng hắn làm nũng, sẽ càn quấy, thậm chí các loại đạo lý có thể đem hắn trở nên hồ đồ, cuối cùng phải đối với cô ấy thỏa hiệp, nhưng hắn trước sau đều vui vẻ chịu đựng.
Giang Thừa Minh quay đầu nhìn Dung Tự, lại thấy khuôn mặt không chút biểu cảm của Dung Tự, đồng thời cảm nhận được Dĩ Nhu bắt lấy cánh tay hắn tay hắn nắm thật chặt.
Hắn cùng Dung Tự đối diện, hơn một tháng ở chung đủ loại hình ảnh cùng những tư liệu đó đều hiện lên trong đầu hắn.
Kỳ thật hắn không phải hận đối phương vẫn luôn giấu hắn, cũng không phải hận đối phương trăm phương ngàn kế tiếp cận hắn, thậm chí làm hắn yêu cô.
Mà là hắn sợ, hắn Giang Thừa Minh chính là cái người nhát gan, hắn sợ đối phương cho tới nay chưa từng yêu hắn, vẫn luôn hư tình giả ý, vì mục đích của chính mình mà cùng hắn hư tình giả ý, đây là điều hắn vô luận như thế nào cũng không thể chấp nhận.
Có lẽ cùng Dĩ Nhu ở bên nhau hắn mới có thể chậm rãi quên đi Dung Tự, có lẽ hơn một tháng này đều là ảo giác, người hắn yêu trước nay đều là Dĩ Nhu mà không phải Dung Tự, có lẽ......
Đôi mắt Giang Thừa Minh không khỏi run tẩy, nguyên bản Dung Tự còn nghĩ bất luận như thế nào chỉ cần giải thích tâm tình một chút liền có thể hoà giải, thậm chí rốt cuộc nói một câu cũng không nhấc nổi sức lực, lền yên lặng mà nhìn mọi người phía dưới, sau đó nghe thấy Giang Thừa Minh nói một tiếng được, theo sau xoay người ôm lấy Lâm Dĩ Nhu, rồi hướng trên môi đối phương hôn một cái, lúc này Dung Tự không khỏi hơi nhíu hạ mi.
Rốt cuộc người xung quanh lui hết, ban đầu hiện trường kết hôn vô cùng náo nhiệt một chút liền trở nên trống vắng, Dung Tự cúi đầu nhìn áo cưới của mình, tiếng khích lệ lúc trước của Giang Thừa Minh còn vang vọng bên tai.
"Giang thái thái em giống như là đem khắp sao trời mặc ở trên người của mình......"
" Như vậy còn phải cảm ơn Giang tiên sinh vất vả mà bắt ngôi sao!"
Một giọt nước mắt rơi xuống trên váy cưới màu trắng, Dung Tự chậm rãi ngồi xổm xuống dưới.
Thế nhưng theo bản năng mà liền nhớ tới chính mình ở thế giới hiện thực cha mẹ sớm đã không còn, thời trẻ Dung Tự trong nhà cũng coi như là có một nhà ba người viên mãn, cha mẹ tuy rằng bởi vì quá yêu nhau mà xem nhẹ cô, nhưng cô cũng không cảm thấy có việc gì, so với ba của bạn thân cô bị mẹ mình bắt gian tốt hơn nhiều.
Dung Tự cha mẹ cảm tình thật là thuộc về cái loại không coi ai ra gì, sinh tử cùng nhau là cái loại này.
Nguyên bản Dung Tự cho rằng cái gì đến chết không phai, sinh tử gắn bó chỉ là trên phim điện ảnh kịch mới có thể phát sinh, lại không nghĩ cha mẹ dạy cho cô một bài học sinh động.
Cha Dung Tự bị ung thư, lúc đó bất quá mới 30 tuổi, còn rất trẻ tuổi, nhưng lại là thời kì cuối ứng thư, khi đó cô cùng mẹ cảm giác như trời sắp sập xuống, mẹ cô vẫn luôn không chịu tiếp thu sự thật này, các loại phương thuốc dân gian cổ truyền, trong ngoài nước danh y đều tìm, thậm chí dù là lão đạo nước bùa đều cầu qua, cuối cùng cha cô vẫn là không tránh được mà chết, cũng chính là trong cái đêm cha cô mất, mẹ cô mặc tốt quần áo cho cha, trang điểm cho chính mình thật đẹp, cũng cùng nhau đi rồi.
Để lại một mình Dung Tự lúc đó mới sáu tuổi nửa đêm thức dậy, chính mắt thấy thi thể lạnh băng của cha mẹ.
Sau khi lớn lên, cô vẫn còn nhớ lá thư kia.
"Dung Tự, thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi, mẹ yêu cha của con, không có ông ấy, cuộc đời của mẹ cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, Dung Tự, thực xin lỗi, là mẹ có lỗi với con, con cứ coi như chưa từng có người mẹ này đi, thực xin lỗi...''
Oa, Tình yêu thật khắc cốt ghi tâm biết bao!
Dung Tự thấy đến chính mình đều bị làm cho cảm động ?
Bất quá cũng tốt, bọn họ đi rồi, còn để lại cho cô xe, phòng ở cùng tiền gởi ngân hàng, số tiền đó cũng đủ để cô không đến mức lưu lạc đầu đường xó chợ, cũng khỏe mạnh mà trưởng thành, chẳng qua bản thân có chút thiếu hụt tình cảm mà thôi.
Cô không tin cái gọi là tình yêu nhưng lại tin vào vẻ đẹp của tình yêu,cho nên mỗi một lần yêu đều là một lần nếm thử.
Mà ở thế giới này, Giang Thừa Minh khiến nàng nếm thử thất bại.
Thất bại thì thất bại đi, dù sao cũng là thói quen.
Hỏi nàng có hận cha mẹ hay không, nói thật, nàng không hận, một chút cũng không hận, thậm chí còn hy vọng hai người đó kiếp sau còn có thể ở bên nhau, vẫn luôn, vẫn luôn ở bên nhau......
"Cô khóc?"
Cũng đúng lúc này, bên tai Dung Tự bỗng nhiên xuất hiện một thanh âm.
Nàng ngẩng đầu, trong mắt lại không có một giọt nước mắt, ngược lại hướng về phía người trước mặt cười cười.
"Tần Dịch, kết quả này có khiến anh vừa lòng không? Tôi tâm cơ thâm trầm, mặt dày, vô sỉ nên bây giờ đã gặp báo ứng rồi, bỏ người khác, thế nhưng ở hiện trường hôn lễ bị người khác vứt bỏ, người sắp cùng tôi kết hôn lại cùng với nữ nhân khác kết hôn, có phải anh cảm thẩy rất thỏa mãn đi? Hả?"
Dung Tự nhìn Tần Dịch cười khẽ một tiếng hỏi.
"Cô không khóc?"
"Như thế nào? Còn muốn ở lại xem tôi khóc như thế nào sao, nhìn tôi đau khổ dằn vặt anh mới vui đúng không? Anh còn có nhân tính hay không? Vậy cũng được thôi, anh muốn nhìn tôi khóc vậy tôi khóc cho anh xem!"
"Này, đừng đừng, cô không khóc thì tôi, tôi chỉ hy vọng sự tình về sau cô giải quyết cho tốt...''
"Cùng cố gắng."
Nói xong, Dung Tự bỏ ra ngoài.
"Còn có......" Tần Dịch do dự vẫn là nói ra tới, "Mặc kệ cô tin hay không, tôi cũng không có đem chuyện của nói ra, Dĩ Nhu có thể biết được hoàn toàn chính chuyện ngoài ý muốn......"
Nghe vậy, Dung Tự cũng không có quay đầu lại, cũng không có ý muốn dừng, tiếp tục kéo áo cưới chính mình đi ra ngoài.
"Cho nên, xin lỗi! Vô cùng xin lỗi! Tôi cũng không thể tưởng được hiện tại sẽ biến thành cái dạng này!"
Nghe vậy, đã đi sắp tới cửa Dung Tự cười cười, dưới chân vẫn như cũ không có ngừng lại, nếu xin lỗi, dứt khoát đem 62 đồng tiền vàng đại biểu cho ngươi đưa tới cửa, cô bây giờ cũng không có yêu cầu gì khác.
Thấy Dung Tự vẫn luôn không quay đầu lại, Tần Dịch lại nhíu nhíu mày, bước nhanh chạy đến phía sau bãi đỗ xe lấy xe chạy ra, nghĩ thuận tiện đưa người phụ nữ này về, rốt cuộc tuy cô ấy nhân phẩm không được tốt cho lắm, nhưng biến thành như bây giờ cũng không khỏi có quan hệ với mình, lại không nghĩ xe mới vừa lấy ra đã không thấy bóng dáng của Dung Tự đâu.
Tần Dịch lái xe quay chung quanh hiện trường hôn lễ vài vòng cũng không nhìn thấy bóng dáng Dung Tự, cuối cùng đành phải bất đắc dĩ lái xe rời đi.
Lại không nghĩ mới vừa chuyển bánh, một cái bóng màu trắng nháy mắt xuất hiện ở mũi xe hắn.
Tiếng thắng xe chói tai cùng tiếng thét kinh hãi của Dung Tự vang lên .
Tần Dịch kinh hồn ngừng xe, sau đó lập tức kéo xuống đai an toàn, vội vàng lao xuống xe, thấy một bên chân Dung Tự mau đã thấm đỏ cả một mảng áo cưới, cả người nháy mắt run run.
Dung Tự tay liền trực tiếp nắm chặt ống quần đối phương, dọa Tần Dịch nhảy dựng, "Tôi cùng anh có thù oán gì, vừa nãy còn nói chuyện tốt, bỗng nhiên liền đâm chết tôi, anh như thế nào lại độc ác như vậy?"
"Xin lỗi, xin lỗi, tôi không phải cố ý......"
Tần Dịch vội vàng dừng lại mà nói.
"Tôi không quản được anh có phải hay không cố ý, anh mau đưa tôi đi bệnh viện a, chân tôi vừa mới răng rắc một tiếng a, tôi đều nghe được, hiện tại sợ là gãy, anh mau đưa tôi đi bệnh viện a! Tôi nói cho anh biết, nếu chân tôi bị phế, về sau anh liền phải phụ trách chiếu cố tôi cả đời đó biết không? Nhanh lên!"
"Ừ, ừ!"
Tần Dịch vội vàng ngồi xổm xuống, đem người Dung Tự bế lên xe.
"Đau, đau a, anh nhẹ một chút!"
"Thực xin lỗi! Thực xin lỗi!"
Thẳng đến khi Dung Tự bị đưa vào phòng giải phẫu, Tần Dịch ngồi ở bên ngoài, mới rốt cuộc phục hồi tinh thần, nặng nề mà buông tiếng thở dài, "Ai, cái này là chuyện gì a? Xem mày về sau còn dám làm người tốt hay không!"
Hắn phía trước nếu là đi luôn thì xong rồi, hiện tại thì tốt rồi, kia Dung Tự trăm phần trăm muốn chính mình lưu lại chiếu cố, không ngờ có một ngày hắn cùng nữ nhân này có quan hệ, a, muốn điên rồi!
Sau khi làm xong giải phẫu, trên đùi bó thạch cao Dung Tự nằm ở trên giường bệnh, cắn quả táo phát ra âm thanh răng rắc, nhìn Tần Dịch vì nàng mà chạy tới chạy lui bỗng bật cười, này cười, buồn bực cả ngày như tiêu tán hết.
Nha, ăn vạ thành công.