Dịch: Thiên Thiên
Nằm ngửa trên võ đài quyền anh rộng lớn.
Tần Mang mở mắt ra.
Ánh sáng trắng nhảy nhót làm mờ đi tầm nhìn của cô, những gì có thể nhìn thấy là—
Là cơ bắp ẩm ướt lấm tấm mồ hôi, cực kỳ có tính nguy hiểm của người đàn ông trẻ tuổi, cùng với bông hoa màu đen quyến rũ dường như đã cắm rễ vào làn da lạnh lẽo.
Khắp nơi đều toát lên vẻ đẹp dã tính khó thuần cực hạn.
Những sợi dây trên võ đài quyền anh giống như một chiếc lồ ng làm từ những sợi tơ hồng đỏ rực dày đặc bện thành, quấn chặt mà bao vây họ trong đó.
Bầu không khí vừa hoang đường mà yên tĩnh.
Chỉ có duy nhất hơi thở phát ra từ tảng băng lạnh lẽo nhưng lại nóng bỏng như dung nham nóng chảy.
Khiến người ta bất giác hô hấp nhẹ lại để tránh bị bỏng tới.
Ngay sau đó.
Xương ngón tay mảnh khảnh của người đàn ông từ từ nắm lấy cổ tay thon dài nhỏ bé của cô gái.
Đôi mắt ngấn nước của cô gái chớp chớp bất lực.
Bên tai vang lên giọng nói khàn khàn đầy quyến rũ của Hạ Linh Tễ:
“Vĩnh viễn cầm tù, em và anh.”
Khi anh cúi người xuống.
Băng vải đấm bốc quấn quanh xương bàn tay của người đàn ông lỏng ra, rơi xuống cổ tay trắng nõn của cô gái, từng vòng từng vòng—
Giống như hình xăm tơ hồng ở mắt cá chân.
Vĩnh viễn cầm tù, em và anh.
Tần Mang đột nhiên bừng tỉnh.
Ngồi bật dậy khỏi giường, vô thức giơ cổ tay lên, như thể vẫn còn cảm nhận được rõ ràng sức nóng của hơi thở kia.
Những ngón tay trắng trẻo xoa xoa lông mày.
Bình tĩnh lại nhịp tim đang dồn dập.
Lại nằm mơ.
Khoảng thời gian này, cô luôn có thể nhớ lại ngày hôm đó trên võ đài quyền anh, sau khi tất cả mọi người rời đi—
Trên võ đài trống trải và lạnh băng.
Cây hoa bỉ ngạn ẩm ướt kia, như đến từ vực thẳm địa ngục, tỏa ra hương thơm quyến rũ khuyên người ta khó lòng khống chế được.
Vô thức muốn chạy trốn.
Nhưng lại không có nơi nào để trốn.
Băng vải đấm bốc buộc cố định cổ tay cô vào các cột ở góc võ đài.
Nhưng giọng nói của anh còn rất đường hoàng đoan chính: “Dạy em cách quấn băng vải đấm bốc.”
“Học được chưa?”
“Lần sau quấn cho anh.”
Ánh nắng xuyên qua tấm rèm đang hé, ánh sáng và bóng tối chia khuôn mặt xinh đẹp của cô gái thành hai phần.
Vừa tức giận lại vừa xấu hổ.
Dạy quấn băng vải cái mọe gì chứ!
Quấn vào cổ tay thì cũng thôi đi, làm gì có ai lại quấn cả vào cột ở góc võ đài nữa chứ!
Điều này rất nhanh đã trở thành “cơn ác mộng” của cô!
Nhân lúc không có công việc, Tần Mang cũng không đi dính lấy Hạ Linh Tễ nữa, vì gần đây cô tạm thời không quá muốn nhìn thấy anh!
Tránh cho lúc nào cũng có giấc mơ kiểu này.
Nhưng Ổ Vũ Tây lại cực kỳ hưng phấn tỏ vẻ—
“Ác mộng gì, đây rõ ràng là mộng xuân mà.”
Sau đó linh cảm chợt ập đến.
Ngày hôm sau.
Tại [Siêu thoại Cực Quang], Tiểu dưa hấu oa oa oa đã sản xuất ra một bức tranh mới.
Trên võ đài rộng lớn, hai chiếc găng tay đấm bốc rơi ra, đôi bàn tay của cô gái xinh đẹp mặc chiếc váy dài bị băng vải đấm bốc trói vào góc cột.
Người đàn ông mặc chiếc áo sơ mi lụa đen, chắc là mới vận động xong mà toát ra một tầng mồ hôi mỏng, lớp vải mỏng dính vào làn da, mơ hồ có thể nhìn rõ hình dáng sống lưng của anh. Cổ áo sơ mi mở rộng, cổ tay áo tùy ý xắn lên, hai tay chống ở bên người cô gái, tạo thành một không gian chật hẹp vô cùng có cảm giác uy hiếp, những đường gân nổi rõ nét trên cánh tay rắn chắc tràn đầy cảm giác căng thẳng.
Sau khi nhìn thấy nó, chắc cả nhóm người đều “hí hí hí hí” bịt máu mũi đồng loạt!
Kể từ khi bắt đầu sản xuất cẩu lương, kỹ năng vẽ tranh của Ổ Vũ Tây ngày càng trở nên tốt hơn, đặc biệt là vẽ các chi tiết.
Nhìn những giọt nước nhỏ trên trán người đàn ông.
Rồi giọt nước nhỏ rơi xuống xương quai xanh của cô gái.
A a a a a a a.
Tất cả đều cực kỳ chi tiết!!!!
Đài quyền anh play, rất k1ch thích ~ rất có cảm giác mới mẻ!
Tiểu dưa hấu càng nhìn càng cảm thấy cực kỳ hài lòng với bức tranh này của mình.
Cô thực sự là một thiên tài hội họa nhỏ bé vô danh!
Đăng lên siêu thoại, đợi mọi người khen ngợi.
Tuy nhiên, không ngờ rằng.
Phản ứng của CP fans lại là như thế này—
[Tiểu dưa hấu lần này bà thua rồi, đài quyền anh play Loạn Mã đã vẽ rồi. Bà có thể vẽ gì đó mới mẻ hơn chút không?]
[Đẹp thì cũng có đẹp đó, nhưng thiếu chút gợi cảm hoang dã.]
Tiểu dưa hấu kinh hãi: Đây mà còn thiếu gợi cảm hoang dã sao?
[Thiếu bầu không khí.]
[Giống như sáng tác lại vậy…..]
Ổ Vũ Tây suýt chút nữa thì xù lông, vậy mà dám nói tranh của cô không đủ bầu không khí!
???
Thấy qua dưa hấu bùng nổ chưa?
Cẩn thận cô nổ cho mấy người xem!
Đợi đã?
Loạn Mã?
Ổ Vũ Tây bình tĩnh lại mất vài giây, đây không phải là…..đương sự trong tranh sao?
Anh ta cũng vẽ đài quyền anh?
Lập tức tìm kiếm tài khoản của Loạn Mã — szgmlwx.
Tài khoản clone của Hạ Linh Tễ được tạo thành từ những tổ hợp không hề có quy luật nào.
Lúc đầu, khi Ổ Vũ Tây biết đây là Hạ Linh Tễ, còn cất công đoán rất lâu, cuối cùng cũng không thể dịch được ra, không có tên của Tần Mang, cũng không có tiểu sư tử, cái gì cũng không phải.
Không còn cách nào khác đành phải thừa nhận: Có lẽ đó chỉ là những ký tự mà anh ta tùy tiện ấn ra thôi.
Đây không phải trọng điểm.
Ổ Vũ Tây lập tức tìm tới bức tranh mới nhất trên weibo của Loạn Mã.
Ngay từ ánh mắt đầu tiên đã bị kinh ngạc.
Trên bức tranh, mấy nét vẽ phác thảo một võ đài quyền anh màu đen, đường nét không quá rõ ràng, nhưng lập tức đưa người nhìn vào khung cảnh đó, nhìn có vẻ u ám nhưng đầy sặc sỡ, bốn sợi dây thừng bao quanh võ đài được những cuộn vải băng tay quấn quanh đầy tùy ý, màu đỏ thẫm tươi đẹp, phần cuối dường như có một ngọn lửa đang bốc cháy.
Những sợi dây trừu tượng ở mọi phía dường như được đan thành một tấm lưới, bao trùm toàn bộ võ đài rộng lớn.
Đây là phong cách vẽ tranh lộng lẫy và hoa lệ thường thấy của Loạn Mã.
Đến nhân vật cũng không có.
Chỉ với màu sắc và một vài đường nét phác thảo, toàn bộ bức tranh đã tràn ngập cảm giác gợi cảm hoang dã.
Chẳng lẽ đây là….thiên phú?
Ổ Vũ Tây càng ngẫm càng không nhịn được mà “chậc chậc” vài tiếng.
Hóa ra không phải một mình Tiểu sư tử tương tư một phía.
Thật sự không nhìn ra nha, Hạ thần cổ hủ cấm dục, trai giới dưỡng tính như vậy mà nội tâm thì lại khá hoang dã—
Điểm mấu chốt là.
Anh ta lại còn tự sản xuất cẩu lượng trong siêu thoại của chính mình và vợ!!!!
A a a a a a a!
Đây là người chồng thần tiên gì vậy!!
Cô là người duy nhất trên thế giới này biết chiếc áo giáp của vị nhân vật lớn này!
Khi nào anh ta sẽ là người lãnh đạo đây.
Rất muốn ấn đầu cả thế giới cùng nhau đẩy thuyền!
Trong sự kích động của mình, Ổ Vũ Tây đã gọi một cuộc điện thoại.
“Tần tiểu sư tử, chú nhỏ cậu nhặt được chồng cho cậu ở đâu thế? Hay là cũng giúp mình nhặt một anh đi?”
Gần đây Ổ Vũ Tây đã xem mắt nhiều đến mức sợ xanh mắt mèo rồi.
Không phải mama boy thì cũng là gia trưởng tự tin thái quá.
Nghĩ đến việc sau này ngủ với loại người đàn ông này, ồ, có khi mẹ chồng sẽ ngủ ở giữa hai vợ chồng không chừng.
Càng nghĩ, Ổ Vũ Tây hận không thể xách váy chạy 8000 cây số.
Đặc biệt là vì chuyện đính hôn của Ổ Uyên gần đây, nên trong nhà rất căng thẳng.
Cha mẹ đều đặt hết niềm hy vọng vào cô.
Họ sợ cô sẽ giống anh trai mình, cũng cứng rắn muốn tìm một người bạn đời mà họ không vừa ý.
Tần Mang đang ngồi trong phòng sưu tập đá quý của mình để “tuần tra” đá quý, lúc này, ngón tay nhỏ nhắn xinh xắn xoa xoa viên ngọc ruby hồng tinh xảo, đây là món quà sinh nhật mà chú nhỏ tặng cô nhân dịp cô đỗ đại học.
Nghe thấy lời kêu than này của Ổ Vũ Tây, cô không khỏi thở dài.
Nghĩ đến bộ dáng vô tâm vô phổi của Kỳ Nhung, cùng với tính khí ngày xưa của Ổ Uyên, cô cảm thấy Ổ gia vẫn còn khó giải quyết lắm.
Nhưng mà.
Chuyện nhà người ta.
Người ngoài cũng không tiện can thiệp vào.
Nhưng mà……với việc xem mắt của Ổ Vũ Tây, Tần Mang lại có một chủ ý táo bạo.
Đôi môi đỏ mọng của Tần Mang cong lên, đưa ra một kiến nghị táo bạo: “Không nhặt được đâu.”
“Nhưng mà…..Cậu có thể cân nhắc đến chủ nhỏ nhà mình?”
“Cậu vào cửa nhà mình, bối phận sẽ lập tức tăng cao, sau này anh trai cậu gặp cậu còn phải lễ phép gọi một tiếng “thím nhỏ” đấy.”
“Thế nào, động tâm chưa?”
Với việc anh trai mình sẽ gọi mình là “thím nhỏ”, Ổ Vũ Tây cũng khá rung rinh đấy.
Nhưng mà—
Chú nhỏ của Tần Mang chính là Tần Diễm đấy!
Nghĩ đến khuôn mặt như Bồ Tát của Tần Diễm nhìn ai cũng không tỏ vẻ vui buồn.
Ổ Vũ Tây lập tức run lên, lắc đầu từ chối: “Không, không, không, không được, mình không dám khinh nhờn Bồ Tát.”
Mỗi lần Ổ Vũ Tây nhìn thấy Tần Diễm, cô đều có cảm giác như đang nhìn thấy một vị Bồ Tát đang phổ độ chúng sinh, hận không thể cúi xuống lạy một cái để bày tỏ lòng thành kính.
Càng nhìn thì càng giống như khinh nhờn Bồ Tát vậy!
Chứ đừng nói đến làm vợ của Bồ Tát.
Cô không xứng!
Ổ Vũ Tây nhấn mạnh nói: “Bồ Tát nên được cúng bái.”
“Cậu mau dẹp cái suy nghĩ đó đi.”
Tần Mang tiếc nuối buông viên ngọc trong tay xuống.
Suýt chút nữa thì dụ dỗ thành công rồi.
“Vậy cậu không gả đi được rồi. Ngoại trừ chú nhỏ của mình, trên thế giới này không có người đàn ông nào xứng với Tiểu dưa hấu xinh đẹp thiện lương của chúng ta.”
Tần Mang nhìn qua danh sách đối tượng xem mắt mà Ổ Vũ Tây gửi sang.
Một người, hai người, cũng chỉ như nhau thôi.
Mặc dù gia thế tương đương, nhưng năng lực thì cũng ở mức trung bình.
Cũng có số ít người có năng lực vượt trội, ví dụ như thiếu gia họ Dư kia, học vấn xuất sắc, năng lực cũng rất mạnh mẽ, nhưng…..
Nghe nói, anh ta là mama boy.
Mẹ anh ta tính khí nóng nảy, mối bận tâm duy nhất của bà ta là muốn cho con trai cưới vợ càng sớm càng tốt, nhanh chóng sinh cho bà ta một đứa cháu trai mập mạp nên cũng giăng lưới rộng rãi để chọn vợ cho con.
Dưa này là Tần Mang hóng được từ chỗ mẹ chồng mình, Dư phu nhân cũng mong Hạ phu nhân để mắt tìm mối hộ.
Nếu như Ổ Vũ Tây gả sang đó, dựa theo tính khí của cô ấy, đời này cô ấy chắc chắn sẽ không trở thành “gà mái đẻ” của nhà họ Dư.
Vậy nên chỉ cần nghĩ cũng biết, chắc chắn sống với nhau sẽ gà bay chó sủa, thậm chí đừng nghĩ tới việc sẽ sống an ổn qua ngày.
“Đặc biệt là họ Dư kia.”
Ổ Vũ Tây ngao ngán nói: “Cậu đừng nhắc tới nữa, mẹ mình thích anh ta lắm đấy.”
“Còn sắp xếp cho mình gặp anh ta vào cuối tuần này đấy.”
“Nếu cậu có rảnh thì đi cùng mình?”
“Được.”
Bây giờ mới là thứ hai.
Tập 3 của chương trình được quay vào thứ sáu, cuối tuần vẫn kịp về Thâm Thành.
Tần Mang không cần nghĩ mà đồng ý luôn, đây là chuyện chung thân đại sự của bạn thân tốt nhà mình! Nhỡ đâu dưa hấu bé nhỏ đơn thuần nhà cô bị lừa đi thì làm sao.
Thực ra, trong thâm tâm Tần Mang vẫn muốn Tiểu dưa hấu gả cho chú nhỏ nhà mình.
Mặc dù tuổi tác chỉ chênh bảy, tám, ừm….mười tuổi, nhưng!
Vừa đẹp vừa xinh.
Đây không phải là mức độ chênh lệch hoàn hảo trong ngôn tình sao?
So với người kia nhà họ Dư, chú nhỏ của cô thậm chí không gọi là tốt hơn một chút, là nhiều nhiều chút!
Điểm mấu chốt không phải ở phía Tiểu dưa hấu.
Cô ấy coi chú nhỏ cô như một vị Bồ Tát.
Còn chú nhỏ cô lại coi cô ấy như tiểu kiều thê thì không phải là được rồi sao.
Sau này, đó sẽ là tình thú của đôi vợ chồng son.
Tần Mang càng nghĩ càng cảm thấy mức độ khả thi này cực cao.
Vốn dĩ nước phù sa không chảy ruộng ngoài, cô lập tức gọi điện cho chú nhỏ nhà mình.
“Chú nhỏ, chú cảm thấy sao nếu Tiểu dưa hấu trở thành thím nhỏ của cháu?”
Tần Mang trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Tần Diễm bị cô hỏi bất ngờ im lặng nửa giây, sau đó mới bình tĩnh nói: “Nếu cháu rảnh rỗi không có việc gì làm, thì về công ty làm, hửm?”
“À chú nhỏ, cháu rất bận, vẫn còn mấy cái kịch bản cần phải đọc, cháu cúp máy trước nhé, chú ngủ ngon. Chú cũng nên ngủ sớm đi, thức khuya sẽ mau già đấy, tuổi tác cũng vốn đã lớn rồi, nếu không còn đẹp trai nữa thì khó tìm vợ lắm nha.”
Miệng nhỏ của Tần Mang nói liến thoắng một hồi, hoàn toàn không cho Tần Diễm có cơ hội nói chen vào.
Nói xong.
Cụp.
Cúp máy.
Sau đó thở ra một hơi dài.
Dọa chết bảo bảo rồi.
Suýt chút nữa phải về nhà kế thừa gia nghiệp.
Cô tiêu tiền thì còn được, chứ còn để cô kiếm tiền thì khó lòng làm nổi.
Không được.
Vẫn phải tìm vợ cho chú nhỏ thôi.
Tránh cho việc lúc nào chú nhỏ cũng đặt sự tập trung lên người cô, bắt cô về kế thừa gia nghiệp.
Rõ ràng hỏi chú nhỏ cũng không có ích gì.
Trước nay cô chưa bao giờ trải qua việc làm bà mối, nên không có kinh nghiệm gì.
Thật sự muốn có sợi tơ hồng của Nguyệt Lão quá.
Trực tiếp buộc hai người đó với nhau.
Nhưng tình cảm là thứ……
Người ngoài thật sự không khống chế được.
Nhưng mà, phải ở chung, va chạm nhiều thì mới biết hợp hay không chưa?
Đúng lúc chú nhỏ chưa có vợ, đúng lúc Tiểu dưa hấu đang cần đi xem mắt.
Đây không phải là nhân duyên định mệnh sao?
Lúc này, Tần Mang đang vắt óc nghĩ cách giật dây kéo hai người này cột lại với nhau.
…
Tập đoàn Tần Thị, Bắc Thành.
Tần Diễm mặc một bộ vest cao cấp được cắt may tỉ mỉ đầy sang trọng, nhìn ra thế giới phồn hoa bên ngoài cửa sổ kính sát đất, dưới ánh đèn, nốt ruồi nhỏ màu đỏ ở giữa lông mày trông như một nốt chu sa đỏ thắm trong tuyết, bớt đi vài phần xa cách trần thế, nhiều thêm vài phần hoa mỹ diễm lệ.
Ngoài việc có khuôn mặt Bồ Tát, thì anh không có một chút quan hệ vào liên quan tới Bồ Tát.
Tiện tay ném chiếc điện thoại đã bị cúp máy lên bàn làm việc.
Tần Diễm dùng ngón tay xoa xoa lông mày.
Nghĩ tới người anh trai hiện đang tĩnh tâm tu hành trong chùa, đột nhiên cảm thấy có chút ghen tỵ.
Tần Hàn chắc không biết con gái mình rất khó nuôi sao?
Vậy nên mới ném sang cho anh?
Nhấp một ngụm cà phê.
Tần Diễm lại ngồi vào bàn làm việc.
Tiếp tục làm việc—
Nuôi cháu gái.
Dẫn tới sau này, có một tạp chí tài chính đã phỏng vấn nhân vật truyền kỳ này, và tổng kết cuộc đời của anh như thế này.
“Từ nhỏ anh đã học hành chăm chỉ, lên nắm quyền sớm, bằng những thủ đoạn cứng rắn để đứng đầu và cầm quyền Tần Thị, cuối cùng lại chăm chỉ cần cù cả đời để kiếm tiền nuôi đứa cháu gái “phá gia chi nữ”.”
*
Tần Mang không biết gì về việc này.
Đúng lúc nhàn rỗi không có việc gì, nên quyết định đến công ty để kiểm tra đột xuất.
Không tìm được tài xế.
Cô ít khi tự mình lái xe.
Chọn một chiếc xe thể thao màu xanh bạc hà cao cấp cực cool ngầu.
Phi nhanh trên đường.
Trong biệt thự của trang viên Hoàn Hồ, phải có hàng trăm chiếc xe thể thao đang đỗ trong đó, chưa kể những mẫu xe khác, theo lời nói của quản gia thì biết đây chỉ là một phần nhỏ trong bộ sưu tập xe thể thao của Hạ Linh Tễ thôi.
Tần Mang cảm thấy cô cùng Hạ Linh Tễ ngày càng hợp nhau rồi đấy.
Đều có những sở thích xa xỉ như vậy.
Nhưng, quản gia lại bí mật tiết lộ cho cô: “Tiên sinh đã rất lâu không đặt mua thêm cái mới rồi.”
Lông mi cong vút của Tần Mang khẽ chớp chớp, có chút ngoài ý muốn.
Thực ra, cô không có quá nhiều sự hiểu biết về những bộ sưu tập của Hạ Linh Tễ.
Quản gia do dự nửa giây, nhưng vẫn không nói ra việc gần đây tiên sinh không những không đặt mua thêm cái mới, mà còn đem hết đa số những phi cơ, du thuyền mà anh đã hao hết tâm tư, vất vả cực nhọc mới sưu tầm được mang ra bán đấu giá rồi.
Tần Mang nghi ngờ hỏi: “Vì sao?”
Quản gia lắc đầu: “Tốt hơn hết là ngài vẫn nên tự hỏi tiên sinh ạ.”
Được rồi.
Tần Mang cũng không hỏi thêm nữa.
Cô biết nếu quản gia có thể nói thì nhất định đã nói rồi, còn nếu không được nói ra, vậy thì là Hạ Linh Tễ đã ra lệnh cấm.
Nếu đã lâu rồi mà anh không đặt mua thêm đồ cho bộ sưu tập của mình—
Vậy sinh nhật năm nay của Hạ Linh Tễ, Tần Mang quyết định sẽ tặng Hạ Linh Tễ 3 món quà một lượt gồm một chiếc phi cơ, một chiếc du thuyền và một chiếc xe thể thao.
Tần Mang cũng không rõ lắm về tình hình tài chính hiện tại của mình.
Nhưng kể từ khi [Kinh Hoa Cựu Mộng] trở nên nổi tiếng, mức catse khi đóng phim cùng các khoản quay quảng cáo và chương trình thực tế khác đều dựa trên tiêu chuyển của nữ minh tinh tuyến một.
Hai năm nay cô không có động tới, thậm chí còn không thèm đầu tư vì nghĩ mình kiếm được quá ít, nên đã trực tiếp giao cho Phó Diên quản lý thay.
Nếu tính ra, chắc cũng tiết kiệm được kha khá.
5 giờ chiều.
Chiếc xe thể thao màu xanh bạc hà cool ngầu đã đến mục tiêu.
Chiếc xe thể thao mang lại cảm giác đầy hơi hướng hiện đại tương lai này không hề lạc lõng khi đứng ngay lối ra vào của tập đoàn Hạ thị, không hề có chút xung đột nào, ngược lại còn bổ sung tăng vẻ đẹp lên cho nhau.
Bây giờ Tần Mang đã sớm quen thuộc đường đi.
Đi thẳng lên tầng cao nhất từ thang máy của tổng giám đốc.
Thậm chí còn không cần thư ký Tùng ra đón.
Người phụ nữ mặc một chiếc váy chiết eo màu xanh bạc hà, mang lại cảm giác tươi mát mùa hè, khiến làn da trắng nõn của cô trông trong trẻo như bạch ngọc, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều toát ra phong thái dáng vẻ tao nhã khắc sâu trong xương cốt.
Màu sắc của chiếc xe thể thao được lựa chọn chính là để phù hợp với chiếc váy nhỏ xinh đẹp hôm nay của cô.
Những người khác đều là ăn mặc để phù hợp với kiểu dáng xe.
Còn Tần Mang là chọn xe phù hợp với tạo hình của mình.
Không hề có bất cứ cảm giác không ổn gì.
Lúc này, cô đang đeo tai nghe bluetooth nói chuyện điện thoại với Phó Diên.
Muốn hỏi thăm xem sau khi trở thành nữ minh tinh tuyến một rồi, cô đã kiếm được bao nhiêu tiền.
Sau khi Phó Diên ước tính một con số, tiểu sư tử xưa nay tiêu tiền như nước, phá gia chi nữ vẫn có chút không thể tin được: “Ít vậy sao?”
“Vậy mà còn ít?”
Phó Diên tính, Tần Mang mới nổi tiếng được bao lâu, mà mức thù lao đã 8 chữ sỗ, hơn nữa bắt đầu từ con số 8 đấy, nhìn toàn bộ giới giải trí này xem, ai còn có thể cao hơn cô với địa vị bây giờ.
Đương nhiên.
Đóng thuế cũng đều đóng rồi.
Nhưng.
Mới có 8000 vạn (~280 tỷ), còn chưa mua nổi một chiếc du thuyền sang trọng.
Tần Mang lặng lẽ thở dài.
Phó Diên kỳ quái hỏi: “Em sao thế?”
Tần Mang thở dài: “Em thật sự quá nghèo.”
Phó Diên: “….”
Nghĩ về thói quen chi tiêu hàng ngày của vị này, chị mới nhận ra, kiếm được 8000 vạn đúng là khá nghèo, còn chưa đủ tiên mua một viên đá quý cao cấp của cô nữa.
Chủ yếu là.
Tần Mang nghĩ, chỉ với chút tiền này, không thể đủ để mua quà sinh nhật cho Hạ Linh Tễ.
Còn nửa năm nữa là tới sinh nhật anh.
Tần Mang vốn định cho mình nghỉ ngơi nửa năm, cô trầm ngâm mấy giây, đột nhiên nghiêm túc gọi một câu: “Chị Phó.”
“Lần trước chị có nhắc đến bộ phim truyền hình cấp S+ ấy, nhận bộ đấy đi.”
Phó Diên: “Không phải em thấy thời gian vào đoàn phim quá lâu, không nỡ rời xa “tuần trăng mật” với chồng sao?”
Khi nói đến ba chữ “tuần trăng mật”, Phó Diên còn đặc biệt nhấn mạnh giọng điệu của mình.
Tuần trăng mật sau mấy năm kết hôn.
Vậy mà cũng có thể nói ra được.
Tần Mang vẫn bình tĩnh, không hề đỏ mặt:
“Ồ, bây giờ em nghĩ thông rồi.”
“Sự nghiệp vẫn quan trọng hơn nha.”
“Đợi sau khi chương trình thực tế này quay xong, sẽ vào đoàn phim.”
Tránh cho việc cô sẽ hối hận.
Tần Mang quyết đoán bảo Phó Diên liên lạc với đoàn làm phim ngay.
A a a a a a.
Vì bộ phim truyền hình này là chế tác lớn, nên thù lao cũng diễn viên chính đương nhiên cũng không nhỏ.
Trước đó Tần Mang không muốn nhận, vì bộ phim này có rất nhiều cảnh phải đeo dây thép bay qua bay lại, cô…..kể từ khi quay cảnh ngã từ trên tầng thượng xuống trong bộ phim [Bệnh trầm cảm] xong, cô đã có chút ám ảnh tâm lý với những cảnh phải đeo dây thép.
Thỉnh thoảng đeo thì còn tạm được.
Chứ đeo nhiều—
Khá khó chịu.
Nhưng tất cả đều là vì có thể mua quà sinh nhật cho Hạ Linh Tễ!
Tính ra.
Từ trước đến nay cô thực sự chưa tiêu bất cứ đồng nào cho Hạ Linh Tễ.
So với sự trả giá của Hạ Linh Tễ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mang đột nhiên hiện lên một tia chột dạ.
Vậy mà trước đây cô còn muốn tỏ tình với người ta đấy.
Đến quà tặng còn không chuẩn bị, làm gì có người đàn ông tử tế nhà ai lại chấp nhận lời tỏ tình như vậy cơ chứ.
Vài phút sau.
Lối vào văn phòng tổng giám đốc ở tầng trên cùng.
Thư ký Tùng đột nhiên nhìn thấy dáng người mảnh khảnh uyển chuyển của Tần Mang, suýt chút nữa bị dọa đến mức quăng hết tập tài liệu quan trọng trong tay đi.
“Phu….phu….phu nhân?”
“Sao ngài đột nhiên lại đến đây?”
Cánh cửa đôi màu trắng bạc của văn phòng lúc này đang đóng chặt, Tần Mang liếc nhìn.
Sau đó khoanh tay lên trước ngực, lại nhìn thấy vẻ mặt hoảng loạn sợ hãi của anh ta, đôi mắt xinh đẹp quyến rũ hơi nheo lại: “Làm sao?”
“Boss nhà anh kim ốc tàng kiều à?”
“Sợ tôi tới?”
“Sao có thể chứ!” Thư ký Tùng lập tức phủ nhận.
“Hạ tổng thường ngày thủ thân chặt chẽ như ngọc, chưa nói đến việc kim ốc tàng kiều, ngay cả khách hàng nữ ngài ấy cũng sẽ không một mình gặp mặt, cực kỳ tuân thủ nam đức! Hơn nữa, muốn tàng kiều thì cũng chỉ tàng mỗi ngài thôi.”
Thời thời khắc khắc ghi nhớ việc bảo vệ hôn nhân của sếp nhà mình.
Quả nhiên.
Những lời này vừa nói ra.
Đôi môi đỏ mọng của Tần Mang cong lên: “Vậy thì còn tạm được.”
Nói xong, đang định đẩy cửa bước vào.
Thư ký Tùng không dám ngăn cản, chỉ thấp giọng nhắc nhở: “Hạ tổng đang có một cuộc họp cao cấp ở bên trong.”
Bàn tay thon dài mềm mại vừa đặt lên tay nắm cửa của Tần Mang chợt khựng lại: “Vậy tôi sẽ đợi.”
Tần Mang cũng không phải là người không phân biệt được bên nhẹ bên nặng.
Nhìn thấy thư ký Tùng vẫn đang ôm một chồng tài liệu dày cộp trong tay, cô hơi nâng chiếc cằm thanh tú nên nói: “Được rồi, vậy tôi đợi cuộc họp của anh ấy kết thúc rồi mới vào.”
“Tôi đi dạo quanh quanh trước.”
Tập đoàn Hạ thị lớn như vậy.
Đúng lúc trước đây cô cũng chưa từng đi khám phá, tham quan quá nhiều nơi.
Thư ký Tùng thở nhẹ một hơi: “Ngài đợi chút.”
“Sau khi đưa xong đống đồ này, tôi sẽ đi dạo cùng ngài.”
“Tôi cũng không phải đứa trẻ lên ba.”
“Anh cứ làm công việc của mình đi.”
Vốn dĩ Tần Mang định đi dạo một vòng ở khu vực giải trí ở dưới tầng.
Bây giờ mọi người trong công ty đều biết thân phận của cô rồi, căn bản không cần phải che giấu nữa.
Tuy nhiên.
Lúc đang định đi vào thang máy, chợt nhìn thấy cuối hàng lang có một căn phòng tràn đầy hơi hướng công nghệ dường như được ngăn cách bởi một tấm bình phong hoa lệ.
Cô thuận miệng hỏi một trợ lý thư ký đi ngang qua.
“Chỗ kia cũng là khu văn phòng à?”
Khi bà chủ hỏi, trợ lý thư ký không dám không trả lời: “Chỗ đó là khoảng thời gian trước mới lập ra, là khu vực thuộc lĩnh vực riêng tư của Hạ tổng.”
“Cũng là phòng nghỉ ngơi thứ hai.”
“Ngoại trừ Hạ tổng, không ai khác có thể vào.”
Được nha.
Hạ Linh Tễ vậy mà dám có bí mật nhỏ sau lưng cô!!!
Tần Mang xoay người lại.
Vốn dĩ không định đi đâu, nhưng trợ lý thư ký đã nói như vậy, thì cô nhất định phải đi xem mới được!
Trợ lý thư ký nhìn bóng lưng của cô, cũng không dám ngăn cản.
Nghĩ đến tầm quan trọng của Hạ phu nhân đối với Hạ tổng.
Người ngoài không được vài, nhưng Hạ phu nhân thì chắc là có thể nhỉ?
Hơn thế nữa.
Chỗ kia có ba lớp bảo mật gồm nhận dạng khuôn mặt, nhận dạng vân tay và nhận dạng mật khẩu.
Phu nhân chắc cũng không vào được đâu.
Nhưng.
Trợ ký thư ký do dự vài giây, nhưng vẫn quyết định đi hỏi cấp trên trực tiếp của mình, Tùng Trăn.
Tùng Trăn biết phu nhân đang đi tới phòng vẽ tranh.
Hai mắt trợn to.
Đờ mờ!
Áo giáp nhỏ của Hạ tổng chẳng phải sắp bị lột ra rồi sao!!!
Anh ta biết rõ toàn bộ quá trình Hạ tổng tự sản xuất cẩu lương trong siêu thoại Cực Quang.
Trọng điểm là—
Các bản vẽ gốc đều được lưu trữ trong phòng vẽ tranh đó.
Đúng lúc cuộc họp cao cấp cũng đến hồi kết thúc.
Thư ký Tùng không dám chậm trễ, nhanh chóng nhỏ giọng nói vào tai Hạ Linh Tễ vài câu.
“Phu nhân phát hiện ra phòng vẽ tranh của ngài rồi.”
“Áo giáp của ngài dường như sắp bị lột ra rồi.”
Hạ Linh Tễ đang cầm chiếc bút mực màu đen vàng chợt khựng lại một chút, sau đó ký một chữ ký trôi chảy ở góc phải hợp đồng.
Sau đó mới chậm rãi đứng người dậy.
Lúc này, Tần Mang nhìn vào cánh cửa với kết cấu kính và kim loại cùng với những đường nét lạnh băng.
Mật khẩu 8 chữ số.
Tần Mang suy nghĩ vài giây.
Nhập từ từ từng số 03061118.
Một lần liền thành công.
Ngay cả vị trí trước sau cũng có thể đoán được rõ ràng.
Vì….
Anh từ đầu đến cuối đều đặt cô lên vị trí đầu tiên.
Trong lòng Tần Mang hiểu rất rõ.
Niềm vui đoán được mật khẩu này biến thành sự kinh ngạc sau khi cánh cửa mở ra, hai mắt cô dán chặt vào bức tường—
Những đường nét lạnh lùng kết hợp với phong cách trang trí hiện đại.
Bây giờ đang treo đầy những bức tranh sơn dầu màu sắc sặc sỡ bên trên.
Tần Mang có trí nhớ tốt.
Vừa nhìn liền có thể nhận ra được những bức tranh treo trên tường, chính là những bức tranh cô từng vô tình nhìn thấy trong siêu thoại Cực Quang trước đây—
Trong chiếc bình hoa cổ lộng lẫy, có một bông hoa bỉ ngạn màu đen chậm rãi nở ra.
Vì màu sắc quá sặc sỡ nên cô có ấn tượng cực kỳ sâu đậm.
Chính là cái tài khoản Loạn Mã trong siêu thoại kia!
Cô luôn muốn biết tài khoản Loạn Mã này là thần thánh phương nào!!!
Bây giờ tất cả đều có đáp án rồi.
Trước đó, Tần Mang không có đặc biệt đi lướt weibo của tài khoản Loạn Mã này, bây giờ mới mở điện thoại ra.
So sánh từng bức tranh treo trên tường.
Dòng thời gian cực kỳ rõ ràng.
Trước khi bọn họ công khai.
Hạ Linh Tễ đã sử dụng tài khoản này, để đăng những bức tranh cẩu lương lên siêu thoại.
Hơn nữa còn thu hút được một lượng lớn fans??
Ngày ngày tag anh đòi tranh.
Nếu như trước khi bước vào cánh cửa này, Tần Mang nghe được suy đoán tài khoản Loạn Mã kia chính là Hạ Linh Tễ, có lẽ cô sẽ cười thành tiếng.
Làm sao có thể được chứ.
Hạ Linh Tễ lấy đâu ra thời gian mà lên siêu thoại sản xuất lương thực.
Đừng nói là Hạ Linh Tễ, cô cũng chưa từng thấy chính nhủ nhà nào lại đi tự sản xuất cẩu lương cho fans CP của mình.
Một bóng dáng cao ráo, đĩnh đạc xuất hiện ở trước cửa.
Tần Mang không quay đầu lại, cũng biết là anh đến rồi.
Ai cũng không nói lời nào.
Cùng nhau ngắm nhìn những bức tranh trên tường.
Sau một khoảng thời gian dài.
Giọng nói nhẹ nhàng của cô gái chợt vang lên:
“Szgmlwx nghĩa là gì?”
Đây là tên tài khoản clone của Hạ Linh Tễ.
Thật sự là gõ loạn mà ra sao?
Hạ Linh Tễ cuối cùng cũng di chuyển.
Anh bình tĩnh nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay đang buông thõng xuống của cô, đôi môi mỏng thong thả nói ra từng chữ: “Không phải em đã đoán trúng mật khẩu rồi sao?”
“Tiếp tục đoán.”
——————————
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu sư tử: “Đoán trúng có thưởng không?”
Hạ nghèo nghèo: “Đoán sai cũng có thưởng.”