Câu lạc bộ tư nhân.
Ổ Uyên vẫn là bộ dáng như thường lệ, nằm trên võ đài giả làm “người chết”, thậm chí còn nhờ người đưa điện thoại tới cho anh ta, thảnh thơi nhàn nhã thiếu điều vắt chéo chân rung đùi.
Không một ai có thể tưởng tượng ra được.
Cái vị mà bị đánh tới mức khóe môi nứt toác chảy máu kia chính là vua của thế giới ngầm ở Thâm Thành.
Trước mặt Hạ Linh Tễ, anh ta hoàn toàn không có chút tôn nghiêm nào.
Lần nào cũng thua thảm hại.
Ổ Uyên lúc đầu còn không phục, thường xuyên hẹn đi đấm nhau, sau đó—
Hạ Linh Tễ hẹn anh ta, anh ta liền “giả chết”.
Mặt mũi gì đó.
Không quan trọng.
Mồ hôi trên trán Hạ Linh Tễ theo xương quai hàm chảy xuống từng giọt, tùy ý lắc lắc, từ trên cao nhìn xuống anh ta: “Đứng lên.”
Ổ Uyên vẫn cầm điện thoại xoay người, tựa như lấy võ đài làm giường: “Mình đã gọi người tới đánh với cậu rồi.”
“Chờ thêm tý nữa.”
Hạ Linh Tễ cười, thản nhiên cởi găng tay đấm bốc xuống, dùng băng vải quấn tay tùy tiện lau mồ hôi bên dưới tóc mái, hoàn hảo lộ ra một khuôn mặt lạnh lùng cấm dục: “Cũng là người chỉ biết chịu đòn như cậu sao?”
Ổ – bao cát – Uyên: Anh ta biết ngay đồ chó này không có ý tốt gì mà.
Lần nào cũng hẹn anh ta, hóa ra là muốn nhìn anh ta bị đánh bầm dập!
Nghĩ tới người kia sắp tới, mọi phiền muộn của Ổ Uyên đều tan biến, anh ta tinh thần sảng khoái xoay người đứng dậy, đầy hàm ý nói: “Yên tâm, tuyệt đối có thể xử lý được cậu.”
“Vì tý nữa phải dốc toàn lực để chiến đấu, sao cậu không đi nghỉ ngơi xíu đi?”
Đã đấm nhau liên tục mấy tiếng đồng hồ rồi.
Dù là người sắt cũng không chịu được.
Người đàn ông mặt mày lấm tấm mồ hôi này lại không có chút dấu hiệu mệt mỏi nào, người lại càng đánh càng hăng.
Ổ Uyên liếc mắt nhìn, nhịn không hỏi làu bàu: “Không biết cậu đi công tác 2 3 tháng về thì lấy đâu ra mà nhiều tinh lực như vậy.”
Hạ Linh Tễ nhẹ nhàng nhảy khỏi võ đài, đôi mắt xanh xám bình tĩnh, không chút gợn sóng.
Chỉ là rơi vào trong mắt người khác, nó tràn đầy sự gợi cảm, dã tính cuồng vọng không gì kiếm chế.
Nhiều năm rồi, anh đã quen với việc che giấu cảm xúc, mặt không đổi sắc, kiềm chế sở thích của mình. Đây là năng lực quản lý mà một người thừa kế một tập đoàn nên có. Nhưng anh thực sự không phải là thần, anh cũng là con người, cũng sẽ có lúc thô bạo, cũng sẽ có lúc có cảm xúc.
Cho nên, mỗi khi Hạ Linh Tễ hoàn thành công việc cường độ cao, anh đều có thói quen tham gia vào một số hoạt động tiêu hao tinh lực như lái trực thăng, đua xe hoặc quyền anh.
Sau cùng, anh sẽ trở lại là một người đứng đầu tập đoàn Hạ thị cao quý, bình tĩnh, ung dung, đoan chính.
Nửa tiếng sau.
Tần Mang theo vị trí mà Ổ Uyên gửi tới đi đến thẳng câu lạc bộ.
Không ngờ không nhìn thấy Hạ Linh Tễ.
Thay vào đó lại nhìn thấy người quen nào đó đang nằm ườn ra trên đài quyền anh.
Ổ Uyên chỉ tay vào phòng thay đồ bên cạnh: “Vừa vào.”
Tần Mang không vội, đi tới bên cạnh võ đài, đôi mắt quyến rũ hơi híp lại, mang theo một tia nguy hiểm: “Nửa đêm nửa hôm, sao hai người lại ở cùng với nhau?”
Ổ Uyên chỉ vào vết bầm tím trên mặt: “Chồng em thiếu cái bao cát.”
Tần Mang có chút không tin: “Thật sao?”
Ánh mắt cô nhìn anh ta như thể đang nhìn tiểu yêu tinh dụ dỗ chồng cô ngoại tình vậy.
Ổ Uyên: Mọe nó quá oan uổng.
Tần Mang cuối cùng cũng buông tha anh ta, giẫm giày cao gót lên mặt sàn đá cẩm thạch nhẵn bóng, nhìn thì uyển chuyển sinh động, nhưng thực chất là đang bừng bừng sát khí đi thẳng vào phòng thay đồ.
Cánh cửa hé mở.
Cô trực tiếp đẩy cửa bước vào: “Hạ Linh Tễ, sao anh không về nhà—”
Tông giọng đầy giận dữ của cô gái còn chưa nói hết câu, bỗng nhiên dừng lại.
Từ góc độ của cô, có thể nhìn thấy rõ ràng thân hình khỏe khoắn cân đối đang ngồi trên chiếc ghế da, thân trên trần trụi đang thay băng quấn tay.
Nghe thấy tiếng mở cửa, người đàn ông đang cắn miếng băng quấn tay khẽ dừng lại, nghiêng mắt nhìn sang.
Có lẽ do không được quấn kỹ, miếng vải rời rạc, phần còn thừa lỏng lẻo rơi xuống cơ đùi săn sắc của người đàn ông.
Anh xưa nay đều mặc những bộ vest lịch lãm đầy cấm dục, che chắn kín mít cơ thể, rất ít người biết rằng người đàn ông cổ hủ cấm dục này dưới vẻ bề ngoài lạnh lùng lại có cơ bụng tám múi đầy gợi cảm và hoang dã chết người.
Làn da của anh trắng lạnh, nhìn từ phía sau, lướt qua đóa hoa bỉ ngạn đầy thần bí, trên ngoài anh là những vết bầm tím, khiến cho khí chất cả người càng trở nên lạnh lùng, hoang dã, thần bí đầy khó lường.
Mái tóc đen ẩm ướt, tùy ý chải ngược ra sau, vẻ mặt lạnh lẽo, lúc này do vận động quá độ nên dường như cả người đang tỏa ra nhiệt độ cực nóng, đôi mắt xanh xám sâu không thấy đáy, ngay cả đuôi mắt cũng ửng hồng.
Trọng điểm là.
Đáy mắt Hạ Linh Tễ lóe lên một tia kinh ngạc.
Anh nhanh chóng nhận ra ý nghĩa trong lời nói của Ổ Uyên.
Ánh mắt anh rơi vào vòng eo thon, thân hình mảnh khảnh của Tần Mang.
Cô?
Chịu đòn?
Bình thường khi trên giường, anh chỉ hơi mạnh mẽ một chút là cô liền tức giận kêu đau.
Người đàn ông bỏ miếng vải quấn xuống, băng vải lại lỏng ra rơi xuống, giọng nói của người đàn ông trầm khàn: “Lại đây.”
Tần mang đứng ở cửa ngây ra vài giây, vừa bị sắc đẹp mê hoặc đến ngơ ngẩn lúc này mới phản ứng lại.
Trước đây cô chưa bao giờ nhìn thấy khía cạnh này của Hạ Linh Tễ.
Sự hoang dã nguyên thủy cùng dáng vẻ không kiềm chế.
Ở trên giường anh cũng chưa bao giờ như vậy, càng khắc chế và lạnh lùng hơn.
Dựa vào đâu mà anh nói cô lại đây là cô phải qua đó, tiên nữ không cần mặt mũi sao?
Tần Mang khoanh tay lại, từ trên cao nhìn xuống dưới, đôi môi đỏ cong lên: “Cầu xin em đi.”
Vẻ mặt Hạ Linh Tễ lười biếng, buông xuống cuộn băng vải, mái tóc ngắn ẩm ướt khiến khuôn mặt anh có chút buông lỏng không thể giải thích được, anh hơi hếch cằm lên, không chút do dự nói: “Cầu xin em.”
Tần Mang cũng không ngờ được, Hạ Linh Tễ vậy mà lại co được giãn được, bảo xin liền xin.
Thấy cô không nhúc nhích.
Hạ Linh Tễ thúc giục: “Xin cũng xin rồi, lại đây….”
Tần Mang cuối cùng cũng nhấc chân lên, đi về phía anh.
“Đừng tưởng vì anh xin em rồi, mà em…..”
Vừa bước tới chỗ bên cạnh anh.
Người đàn ông đang lười biếng dựa lưng vào ghế đột nhiên đưa tay kéo cô ngồi lên đầu gối.
Tần Mang còn chưa kịp phản ứng lại, bàn tay đang quấn băng vải lỏng lẻo của Hạ Linh Tễ đã nắm cằm cô.
Anh tới gần, tháo chiếc khẩu trang có hình sư tử nhỏ trên má cô ra.
Cằm cô gái lộ ra, làn da mềm mại, cách lớp băng vải thô ráp bị anh vuốt ve, Tần Mang không khỏi cau mày: “Đau cằm….”
Vừa dứt lời.
Hơi thở của người đàn ông phảng phất như dòng dung nham bùng nổ mà ập tới.
Báo đạo chiếm giữ lại tùy ý xâm nhập toàn bộ hơi thở của cô.
“Ưm…..”
Tần Mang đột nhiên bị bất ngờ, nức nở kêu một tiếng.
Rồi sau đó không còn bất cứ âm thanh nào nữa.
Anh hôn như muốn ăn thịt cô.
Là cái loại ăn đến xương cốt cũng không còn ấy.
Mơ hồ nghe được thanh âm khàn khàn của người đàn ông: “Ai bảo em đến đây?”
Mọe?
Anh còn chấp vấn cô?
Phòng thay đồ của câu lạc bộ trống trải lạnh lẽo, giờ phút này đã nóng bừng lên.
Chiếc váy đen của cô gái xoay tròn giữa không trung, cuối cùng rơi xuống xương mắt cá chân thanh tú, tinh xảo như ngọc của người đàn ông.
Trên đường về nhà.
Hạ Linh Tễ đang lái xe.
Tần Mang đá đôi giày cao gót cô cố ý đi chỉ vì muốn tăng khí thế sang một bên, nghiêng đầu sang là có thể nhìn thấy góc mặt tuấn tú cùng cần cổ thon dài của người đàn ông.
Cô mím môi, lúc này đôi môi đỏ mọng bắt đầu hé ra tính toán nợ cũ:
“Sao khi đi công tác về rồi mà anh không về nhà?”
“Lại còn chấp vấn em sao lại đến đó?”
“Làm sao, sợ em tới bắt gian sao?”
“Chột dạ rồi?”
“Không nói lời nào?”
Cái miệng nhỏ của bà Hạ bắt đầu líu la líu lo, càng nói càng thái quá.
“Vì tốt cho em.”
Hạ Linh Tễ trầm mặc một lúc mới thốt ra bốn chữ ngắn gọn.
Tần Mang cuối cùng cũng dừng lại.
Vì tốt cho cô?
Giây sau, tức giận tới bật cười: “Anh đi chơi bời lêu lổng, còn vì muốn tốt cho em?”
Hạ Linh Tễ không dỗ cô.
Ngược lại, khuôn mặt tuấn tú của anh càng trở nên thâm trầm, sâu thẳm hơn.
Đặc biệt là đôi mắt xanh xám cực kỳ phong tình, lúc này cũng nhìn chăm chăm về con đường phía trước, không hề nói gì.
Tần Mang thấy vậy càng tức giận.
Cô quay đầu nhìn ra cảnh đêm bên ngoài, cũng không nhìn anh nữa.
Sau đó cô rút chiếc quạt nhỏ mang theo trong túi ra, thổi vào mặt mình.
Hạ nhiệt độ, nguôi giận.
Vô ý nhìn thấy chiếc súng đồ chơi cô tiện tay nhét vào trong túi xách.
Qua cửa kính ô tô, cô nhìn thấy người đàn ông đang nghiêm túc lái xe trên ghế lái—
Vì mạng nhỏ của mình, tạm thời buông tha cho anh.
Tránh dọa tới người ta.
Rồi gây ra tai nạn ô tô.
Một đường về nhà này.
Hạ Linh Tễ thậm chí không nói một lời nào.
Tần Mang đã tức giận đến mức muốn bùng nổ.
Chiếc quạt nhỏ thổi hết cỡ, càng thổi lửa giận càng lớn.
Tần Mang từ trước đến nay không nhịn được cảm xúc, vì để lái xe an toàn, đoạn đường này cô liền nhịn xuống. Về đến nhà, cô ném túi xách của mình lên mép ghế sofa, chuẩn bị muốn tính sổ.
Cửa phòng ngủ chính đột nhiên đóng sầm lại.
Giây tiếp theo.
Cô liền bị một bàn tay quen thuộc áp vào tường.
Làn váy bị vén lên cao.
Đôi mắt quyến rũ của Tần Mang đột nhiên mờ mịt.
Sau đó nghe được giọng nói trầm thấp đầy kìm nén của người đàn ông: “Đây là nguyên nhân.”
“Nếu không đi tiêu hao tinh lực trước.”
“Chẳng lẽ em lại muốn vào bệnh viện sao?”
“Hửm?”
Vừa nói, anh vừa dễ dàng bế xốc cô lên, thậm chí còn chưa kịp đi đến mép giường, đã đặt cô xuống ghế sofa.
Tần Mang mím môi: “Em còn lâu mới muốn đi bệnh viện.”
Ai muốn đi thì đi mà đi, cái cảnh xấu hổ bị bác sĩ biết sinh hoạt vợ chồng đến mức phải vào bệnh viện ấy, cô tuyệt đối không muốn trải qua lần thứ hai!!!
Trong phòng chỉ còn ánh đèn tường đang sáng.
Ánh sáng mờ ảo.
Hạ Linh Tễ nửa quỳ ở bên ghế sofa, ngón tay thon dài từ từ cởi từng cúc áo sơ mi.
Đôi mắt xanh xám không rời khỏi người cô.
Tần Mang bị anh nhìn đến mức tim đập thình thịch.
Cảnh tượng trong phòng thay đồ vừa rồi lại hiện lên trong đầu cô.
Cuộn băng vải trắng.
Mái tóc đen ẩm ướt.
Và những vết bầm tím trên cơ thể người đàn ông đầy hoang dã, không kiềm chế sau khi đấm bốc xong.
Cùng với đóa hoa bỉ ngạn đầy thần bí và bí ẩn sau lưng, phảng phất như thấm đẫm vào linh hồn cô.
Tần Mang theo bản năng mà che trái tim đang đập thình thịch của mình lại.
Không được để sắc đẹp mê hoặc.
Phải lý trí, phải tỉnh táo!
Trên khớp xương của Hạ Linh Tễ cũng có chút vết thương nhỏ, nhưng anh không để ý, đầu ngón tay vuốt ve khóe môi của Tần Mang, giọng nói lạnh lùng thường ngày lúc này đã khàn đặc: “Vậy thì ngoan một chút.”
Nói xong.
Anh nhắm mắt lại, như đang nhẫn nại cái gì đó.
Một lúc lâu sau, mới nhấc mi lên, vươn cánh tay thon dài, mở ngăn kéo trên tủ cạnh bàn, chuẩn bị lấy gel bôi trơn ở bên trong đó.
Nào ngờ.
Anh vô tình đụng phải chiếc túi nhỏ mà Tần Mang vừa ném qua đó.
Chiếc túi bất ngờ rơi xuống thảm.
Một khẩu súng nhỏ được chế tạo tinh xảo bỗng nhiên rơi ra.
Hạ Linh Tễ dừng một giây, sau đó hơi nghiêng người về phía trước, cầm thứ rơi trên thảm lên, thuận tay ước lượng trọng lượng, cười như không cười mà rũ mắt nhìn cô: “Thế nào? Định chuẩn bị mưu sát chồng à?”
Tạm dừng khoảng thời gian này.
Tần Mang mới bình tĩnh lại một chút.
Đặc biệt khi nhìn thấy món đồ chơi mà mình đã chuẩn bị từ trước.
Cô chợt nhớ ra.
Tác dụng của đồ chơi này.
Lúc đầu cô định dùng nó để trả thù cho việc 7 ngày 7 đêm trên du thuyền kia.
Nào ngờ Hạ Linh Tễ không nói tiếng nào liền chạy đi công tác, thiếu chút nữa khiến cô quên mất tác dụng của nó.
Mặc dù lần này đột ngột.
Nhưng lại vô cùng hợp tình hợp lý.
Tránh cho việc cô luôn là người bị anh chèn ép!
Hai tay Tần Mang chống vào ghế sofa, chậm rãi ngồi dậy, làn váy màu đen lúc này đang vén lên cao lộn xộn vắt lên cánh tay trắng nõn của cô gái, theo động tác của cô, mái tóc dài xõa trên vai, mỗi cử động đều tỏa ra dáng vẻ kiều diễm phong tình, đầu ngón tay chậm rãi dọc theo cánh tay của người đàn ông, từng chút, từng chút, cuối cùng chạm đến chiếc súng đồ chơi lạnh lẽo.
Đôi môi đỏ mọng mỉm cười, đột nhiên cướp lấy rồi chĩa súng vào giữa mày của người đàn ông.
Trên tường hiện lên bóng dáng mơ hồ đầy nguy hiểm.
Giọng nói nũng nịu quyến rũ kéo dài: “Cái gì mà chồng? Rõ ràng là tình nhân nha.”
Nhìn nhau vài giây.
Hạ Linh Tễ rất phối hợp mà “Ồ” một tiếng: “Vậy sao lại muốn mưu sát tình nhân?”
Tần Mang rất vừa lòng với sự phối hợp của anh.
Cô hơi nghiêng người lại gần, khẽ thổi một hơi, đôi mắt quyến rũ lại tràn đầy vẻ đẹp câu dẫn người khác: “Chồng em rất tàn bạo.”
“Nếu để anh ấy phát hiện ra chuyện của chúng ta, anh chắc chắn sẽ sống không bằng chết.”
“Vậy nên, không bằng anh chết trong tay em còn hơn.”
“Được.”
“Chết dưới súng của mỹ nhân, cũng không hối tiếc.”
Người đàn ông chậm rãi nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô gái.
Anh di chuyển họng súng từ giữa mày đến vị trí trái tim, chậm rãi nói: “Có điều, trước khi chết, Hạ mỗ vẫn còn một cái di nguyện, sau khi hoàn thành, liền để em tùy ý xử lý.”
Tần Mang cảm nhận được hơi ẩm và sức mạnh của lòng bàn tay người đàn ông trên cổ tay mình.
Hoàn toàn không thể cử động được.
Đây là đang hỏi sao?
Chứ không phải là đe dọa ép buộc?
Tần Mang cười lạnh, bất đắc dĩ tiến người lên phía trước đỡ họng súng, nhìn vào đôi mắt anh: “Em nghĩ đời người vẫn nên phải còn chút tiếc nuối, vậy nên, anh yên nghỉ….” đi.
Giây tiếp theo.
Cả người cô ngã xuống tay vịn của ghế sofa.
Thanh âm cuối cùng lượn lờ chìm trong hơi thở lạnh lẽo của sông băng.
Cộp.
Khẩu súng đồ chơi màu đen theo xương ngón tay yếu ớt của cô gái lại rơi xuống thảm, phát ra một tiếng “cộp” nhẹ nhàng.
——————————-
Tác giả có lời muốn nói:
Hạ nghèo nghèo: Chắc chắn không thể an nghỉ được rồi, đã tích lũy 3 tháng rồi cơ mà.