Trời rạng sáng, bóng tối vẫn còn dày đặc, không sao không trăng, tràn ngập sự im lặng.
Nhưng ánh đèn bên trong biệt thự Hoàn Hồ lại sáng trưng.
Tần Mang mặc một bộ váy ngủ mỏng manh ngồi dưới thảm, cánh tay thon dài mềm mại đặt ở mép giường, nhìn người đàn ông trên giường đang tiêm thuốc hạ sốt, lông mày mỏng khẽ nhíu lại.
Hạ Linh Tễ giơ tay lên đặt dưới mắt, che đi ánh sáng rực rỡ.
Người đàn ông tuy đang bị bệnh nhưng làn da vẫn trắng như tuyết, cả người đang nóng bừng bừng nhưng mỗi tấc da thịt đều lộ ra vẻ trắng bệch, từng đường gân hằn nhẹ trên mu bàn tay, như vết mực uốn lượn kéo dài tới tận xương cổ tay.
Giống như một tác phẩm nghệ thuật bằng sứ trắng vừa quý giá vừa lạnh lẽo.
Nếu không phải là Tần Mang chạm vào tay anh thấy nó tỏa ra độ nóng kinh người, thì làm sao có thể biết được Hạ Linh Tễ đang bị sốt rất nghiêm trọng.
Sau khi bác sĩ gia đình bên cạnh rút cây kim trên mu bàn tay của Hạ Linh Tễ ra, anh ta cũng không nghĩ bộ phận đang hừng hực khí thế kia có vấn đề gì: “Hạ tổng tuổi còn trẻ khỏe, chịu đựng qua đêm nay, hạ sốt liền khỏi thôi.”
Hạ Linh Tễ rất ít khi bị bệnh, nhưng mỗi lần sốt thì đều rất nghiêm trọng, tuy đã tiêm thuốc hạ sốt nhưng tác dụng khá chậm, hầu như đều phải tự mình vượt qua.
Cuối cùng, bác sĩ còn nhắc nhở một câu: “Nhiệt độ của bộ phận nào đó trên cơ thể tăng lên do sốt cũng là tình huống bình thường thôi, yên tâm đi.”
Hạ Linh Tễ cũng đã quen rồi.
Giọng người đàn ông khàn khàn, lãnh đạm đáp lại.
Sau đó để bọn họ rời đi.
Trong không khí vốn tràn ngập mùi thơm, nhưng giờ đây lại có thêm chút mùi thuốc khử trùng.
Không khó ngửi.
Nhưng có chút kỳ lạ.
Vài phút sau.
Căn phòng lại khôi phục sự im lặng.
“Sốt gần 40 độ, anh chịu đựng cũng giỏi đấy nhỉ?”
“Nếu không phải nửa đêm em bị nóng đến tỉnh thì có lẽ ngày mai em có thể kế thừa tài sản của anh rồi.”
Hừ.
Phát sốt thành như vậy, vẫn còn không quên nghĩ ngợi linh tinh.
Tần Mang liếc nhìn bộ phận kia.
Lúc trước đồ đàn ông chó này còn trả đũa cô: Nói cô dục vọng mãnh liệt.
Cuối cùng thì ai mới là người mãnh liệt đây!!
Có lẽ bởi vì nóng, Hạ Linh Tễ xốc chăn lên, chậm rãi ngồi dậy, sắc mặt mệt mỏi mà tựa vào đầu giường, đôi môi vì sốt mà trở nên đỏ bừng.
Anh nói: “Đi in đơn thỏa thuận phân chia tài sản đi.”
“Làm gì?”
“Để bà Hạ được danh chính ngôn thuận kế thừa tài sản.”
Tần Mang nhìn chằm chằm vào đôi mắt sâu thẳm của anh: “…..”
Làn da của anh trắng hơn bình thường, trắng như tuyết, đôi mắt xanh xám bị sốt mà mờ ảo như đang bao phủ bởi sương mù, tạo nên một màu xanh thần bí, khi nhìn người khác dường như không có tiêu cự.
Rõ ràng đều là những tông màu rất lạnh nhưng khi ghép lại với nhau lại trở thành một chiếc cờ chiêu hồn hút đi hồn phách của người nhìn, vừa lạnh lùng lại vừa quyến rũ.
Chậc chậc —-
Bị bệnh cũng không quên quyến rũ người khác.
Thôi đi.
Nể mặt anh đang bị bệnh, cô tạm thời không thèm tức giận với anh.
Lúc Tần Mang trèo lên giường, không cẩn thận vấp phải đôi chân đang gập lên của anh.
Lòng bàn tay cách lớp áo ngủ lụa của đối phương—–
Nóng như thiêu như đốt.
Sợ tới mức đôi mắt đang liu diu buồn ngủ cũng mở to mắt ra, tràn đầy vẻ khó tin.
Cô vô thức chùi chùi tay lên làn váy.
“Xoạt xoạt—-”
Quá nóng!
Tần Mang phồng má, thổi thổi vào lòng bàn tay.
Cô nhìn làn da trong lòng bàn tay của mình hơi ửng đỏ lên.
“Anh có còn là con người không?”
Chuyện này không khoa học!
Hạ Linh Tễ bị một loạt động tác của cô khiến anh đau đầu dữ dội, đặt ngón tay dài lên bóp giữa mày, nói: “Đã 2 giờ rồi.”
Ý tứ rất rõ ràng.
Nhanh chóng đi ngủ thôi.
Hiếm khi người đàn ông luôn cao cao tại thượng, dù Thái Sơn có sập xuống thì vẫn bình tĩnh không chút xao động này đột nhiên lại đổ bệnh.
Lại cần ai đó chăm sóc.
Vậy mà còn triệu chứng phản khoa học như vậy.
Tần Mang lập tức nghĩ tới tính cách nhân vật của mình là một tiểu kiều thê xinh đẹp, đức hạnh, bây giờ mà thông thể hiện thì khi nào mới thể hiện chứ.
Lợi dụng tình thế này mà khiến anh cảm động! Sau này mình muốn cái gì anh cũng không thể xấu hổ mà từ chối cô.
Trong mắt Tần Mang lúc này, Hạ Linh Tễ không khác gì con hổ đã bị nhổ răng nanh, có thể để mặc cô thao túng.
Tiểu kiều thê tuyệt đối không thể nhận thua.
Cô dứt khoát đi ra ngoài lần nữa và chạy đi tìm dụng cụ hạ nhiệt.
Hạ Linh Tễ nhìn cô cầm một bọc đá còn đang tỏa ra hơi trắng đi tới, người đàn ông vốn đang bình thản ung dung đột nhiên đáy mặt gợi lên một làn sóng hiếm thấy.
Khoảnh khắc tiếp theo.
Lại nhìn thấy cô đang vươn móng vuốt về phía mình.
“Nhanh, nhân lúc còn chưa tan, chườm một chút.”
Nhưng cục đá lạnh buốt, lòng bàn tay vừa “nóng bỏng” của Tần Mang bây giờ đã cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Đôi chân dài của Hạ Linh Tễ một lần nữa lại gập lên, chặn tay cô lại: “Em lại dùng đá để đi chườm—-”
“Chỗ này?”
“Đúng nha.”
Tần Mang tự tin nói: “Nhiệt độ nơi này không bình thường.”
“Bị sốt không phải là cần phải chườm đá sao?”
Hạ Linh Tễ hiếm khi bị cô làm cho cạn lời.
Cuối cùng, cũng thốt ra một câu: “Anh sợ đá.”
Tần Mang thật sự cẩn thận suy nghĩ vài giây.
Cô đúng là cũng hơi nóng vội.
Liền cầm hai viên đá trong túi đá ra và ngậm hai viên.
Lại thấy tầm mắt của Hạ Linh Tễ rơi vào trên môi cô.
Tần – thấu hiểu lòng người – tiểu kiều thê chớp chớp mắt, ngập ngừng nói: “Hay là em làm tan nó ra một chút…..”
“Ngậm miệng.”
“Đi ngủ.”
Hạ Linh Tễ ném túi đá lên tủ đầu giường, duỗi tay kéo cô đến bên cạnh rồi nằm xuống, trùm chăn kín từ đầu đến chân cô.
Tần Mang sửng sốt một chút.
Nghĩ đến nhiệt độ nóng bỏng vừa rồi khi anh ôm cô.
Vài phút trôi qua.
Mới lặng lẽ thò đầu ra, nhìn sườn mặt của người đàn ông nhỏ giọng dò hỏi: “Anh cứ vậy mà ngủ sao?”
“Sẽ không khó chịu đấy chứ?”
Cho dùng Hạ Linh Tễ bị sốt đến 40 độ, nhưng vẫn không thể thay đổi được cái miệng hạ lưu của mình.
Đặc biệt lại còn bị Tần Mang tra tấn nửa ngày.
“Làm sao, sợ chọc đến em?”
Tần Mang nhìn chằm chằm anh vài giây.
Hiền thê lương mẫu cái mọe gì.
Tiểu kiều thê cái mọe gì.
Đồ chó này nên tự sinh tự diệt đi!!!!
Dám dùng việc mà cô muốn quên nhất lấy ra đá xéo cô.
Tần Mang trước khi ngủ còn không quên tự nhắc mình là không được để ý đến đồ chó không có lương tâm này nữa, nhưng sau khi ngủ say, thỉnh thoảng cô sẽ vô thức mà sờ lên trán anh xem anh còn sốt hay không.
Cơn sốt cao này khiến Hạ Linh Tễ gần như thức trắng suốt đêm.
Tất nhiên anh cũng biết được một loạt động tác quan tâm tới mình của Tần Mang, đôi mắt xanh xám không biết từ lúc nào mà dần dần khôi phục lại sự bình tĩnh và lý trí vốn có của mình.
Với ánh mắt bình tĩnh và như đã quen thuộc, anh lại một lần nữa túm lấy cái móng vuốt nhỏ sờ loạn của cô.
Mãi cho đến khi trời sáng, Hạ Linh Tễ mới cảm thấy có chút buồn ngủ.
Đêm qua rèm cửa chỉ đóng được một nửa.
Khi tia sáng vàng nhạt đầu tiên của buổi sáng tràn vào, Tần Mang mơ mơ màng màng mà ngồi dậy, đặt lòng bàn tay lên trán người bên cạnh, đã khôi phục lại độ mát mẻ như xưa.
Sau đó cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Như lại nghĩ tới điều gì đó, cô lại tiếp tục đưa tay xuống.
Không ngờ rằng.
Vẫn còn cứng như tối qua.
Tần Mang khoanh chân ngồi dậy, nhíu lông mày xinh đẹp lại, nhìn anh như đang quan sát sinh vật lạ nào đó vậy.
Giây tiếp theo.
Sau khi tắt điện thoại, cô vô tình ngước mắt lên, bắt gặp đôi mắt xanh xám quen thuộc đó.
Lãnh đạm lại thờ ơ.
Vẫn là bộ dáng cao cao tại thượng như trước.
Hàng mi cong vút của Tần Mang khẽ run.
Những gì cô vừa làm vừa rồi có vẻ có chút biến thái. (Chị chụp ảnh đó =))))))
Hạ Linh Tễ thong thả ung dung buộc lại dây áo ngủ mà sáng nay đã bung ra do lăn lộn của cô, sau đó quay lưng đi về phía phòng tắm.
Sau đó môi mỏng khẽ hé, nhẹ nhàng nói một câu: “Bà Hạ, hôm khác anh sẽ sắp xếp cho em học một lớp sinh lý học con người.”
Tần Mang vừa mới tỉnh dậy, đầu óc của chưa hoàn toàn minh mẫn.
Phải mất vài giây mới có thể phản ứng lại.
Mới hiểu ra ý tứ trong lời nói của anh.
Tần Mang rất không phục, không nghe thấy tiếng nước từ phòng tắm truyền tới, cô đi chân trần chạy tới gõ cửa, bắt chước thái độ âm dương quái khí thường ngày của anh: “Hạ tổng cũng cẩn thận chút nha, đừng làm bỏng tay mình như em.”
“Hay anh có cần em lấy thuốc bôi bỏng cho anh không?”
Trả thù xong cô liền bỏ chạy.
Còn lâu mới thèm quan tâm vẻ mặt của Hạ Linh Tễ là gì.
Cô mắng xong là được rồi!
Phí công cô quan tâm anh cả một đêm.
Hừ!
Cuối cùng còn nói xỉa xói cô.
……..
Phòng làm việc mới nằm đối diện với cao ốc Hạ thị ở trung tâm thành phố, nơi tấc đất tấc vàng ở Thâm Thành, chỉ có một tầng, chưa đến 1000 mét vuông nhưng cũng đủ dùng rồi.
Dù sao thì bọn họ cũng không có nhiều người lắm. Chỉ có một nghệ sĩ duy nhất là Tần Mang.
Cửa sổ kính trong suốt sát đất của phòng nghệ sĩ nằm ngay đối diện với văn phòng tổng giám đốc tòa bên kia.
Tiếc rằng.
Cửa kính đối diện được làm bằng chất liệu đặc biệt, chỉ có thể nhìn thấy từ trong ra, bên ngoài không thể nhìn thấy được.
Tần Mang lười biếng dựa vào ghế sofa, nghe Kỳ Nhung chia sẻ về tình hình trận chiến tối qua.
“Tối qua tôi ngủ được với một đại soái ca siêu cấp vũ trụ!”
“Anh ấy là người đàn ông có kỹ thuật giỏi nhất mà tôi đã từng ngủ!”
“Thể lực lại cực kỳ tuyệt vời, vừa hoang dã vừa quyến rũ, cô có biết cảm giác đó không?”
“Đây là lần đầu tiên tôi có cảm giác chưa đã thèm với một người đàn ông.”
“Aiza, nhưng chắc chắn cô sẽ không có hứng thú. Dù sao hàng cao cấp như Hạ tổng, thì cô mới miễn cưỡng ngủ một chút mà.”
Bla bla blo blo một hồi.
Tần Mang tổng kết lại được một vài từ khóa quan trọng.
Chính là cô ta đã có một đêm tuyệt vời sau bữa tiệc sang trọng ngày hôm qua.
“Thế còn tiểu chó săn của cô đâu? Không cần nữa rồi?”
Tần Mang nhấp một ngụm cafe đen mà Phó Diêu tự tay pha cho cô, mỗi một ngụm đều đắng đến mức cô có cảm giác như đã trải qua cả một đời vậy.
Uống cafe đen mang lại cảm giác no bụng.
Có thể hạn chế sự thèm ăn của cô.
Kỳ Nhung chẳng thèm để ý: “Cũng không phải bạn trai chính thức, không cần phụ trách.”
“Vậy nên cô cũng không cần chấp nhất với vị Hạ tổng kia, dù sao phương diện đó của anh ta thế nào cô cũng đâu có biết.”
“Đàn ông mà, thực ra tắt đèn rồi ai mà chả như nhau. Điều còn lại phải phụ thuộc vào kỹ năng và dáng người.”
“Đương nhiên, còn có….he he he”
“Vốn liếng.”
Nghe tiếng cười đầy ẩn ý của cô ta, cảng tượng sáng nay lại hiện lên trong đầu Tần Mang.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy của người đàn ông khác.
Nên cũng không biết của Hạ Linh Tễ có bình thường hay không.
“Làm thế nào để tính vốn liếng tốt?”
“Đầu tiên nhất định phải 20cm, cái này là điều cơ bản.”
“Thứ hai nhất định phải có….”
“Thôi quên đi, lát nữa tôi vẽ cho cô xem.”
“Cực kỳ nóng, có bình thường không?”
“Đm??”
“Còn có loại cao cấp như vậy sao?”
“Mau mau giới thiệu cho tôi đi!”
Kỳ Nhung kích động, cô ta nuôi cá nhiều năm như vậy, chưa từng thấy qua một tuyệt tác nào như thế, chỉ nghĩ đến thôi cũng đã thấy hưng phấn rồi.
Tần Mang hiểu rồi: “Cô đừng có mà suy nghĩ linh tinh.”
“Của tôi!!”
Kỳ Nhung chậc một tiếng: “Chả bù cho chị em đây có người đàn ông tốt nào cũng nghĩ tới cô.”
Thôi quên đi.
Người mới mà gần đây cô ta quen được cũng chưa có chơi đủ.
……..
Vốn là Tần Mang còn đang lo lắng bị đồ chó Hạ Linh Tễ này trả thù, đang suy nghĩ có nên quay về căn hộ ở trung tâm thành phố của cô ở vài ngày không.
Vừa hay cách phòng làm việc cũng gần.
Càng dễ dàng khiến cô giảm cân hơn.
Nào ngờ, Hạ Linh Tễ chiều đó vừa hạ sốt xong liền đi nước ngoài công tác rồi.
Là thư ký Tùng báo cáo với cô.
Còn người kia thì một chút tin tức cũng không có.
Việc này kéo dài cho đến khi cô gia nhập đoàn phim [Phù Hoa], cũng không có gặp được Hạ Linh Tễ.
Tần Mang cảm thấy chuyện này rất bình thường.
Vốn chính là vợ chồng plastic kết hôn thương nghiệp, mỗi người đều có sự nghiệp riêng, không chung đụng mới là chính xác.
Xây dựng sự nghiệp mới là điều tuyệt vời nhất!
Còn về đàn ông, đều là gia vị trong cuộc sống thôi.
Tần Mang tuy là nữ chính của [Phù Hoa], nhưng cảnh diễn không quá nhiều. Đầu tiên với tư cách bạch là nguyệt quang chết lúc trẻ xuất hiện trong ký ức của nam chính, được nam chính nhặt được chọn làm thế thân ở phần giữa và sau của phim. Sau đó nam chính phát hiện ra bạch nguyệt quang của mình đã chuyển thế. Cuối cùng bị nam chính dùng kiếm đâm một nhát, mới phát hiện thân phật thực sự của mình. Nam chính đau khổ sụp đổ, suýt chút nữa liền nhập ma, cuối cùng, dựa vào hy vọng hồi sinh nữ chính, anh ta lại một lần nữa dấn thân vào cuộc hành trình.
Tần Mang phải đóng một người hai vai, đây là một thử thách lớn về kỹ thuật diễn xuất của cô.
Địa điểm quay lần này không phải ở thành phố điện ảnh mà là ở vùng thâm sơn cùng cốc.
Tín hiệu cực kỳ kém.
Tần Mang rất ít khi liên lạc được với thế giới bên ngoài.
Thế giới bên ngoài cũng khó liên lạc được với cô.
Cô càng không hề hay biết, bên ngoài kia đã xảy ra chuyện lớn rồi.
————————-
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay là Tần – hiền lương thục đức – thấu tình đạt lý – khiêm tốn học hỏi – tiểu sư tử.