Mười mấy năm về trước, thành phố C thật sự hỗn loạn, một đô thị loại ba, dân cư chưa đến hai triệu người, nơi đây nổi tiếng với những băng nhóm lớn.
Các băng nhóm lớn nhỏ liên tục xuất hiện khiến cho ca thành phố chướng khí mù mịt, thương nhân bên ngoài vào buôn bán đều lần lượt bỏ chạy, đỡ cho kẻ ở lại khổ không nói nổi.
Băng nhóm lớn nhất ở thành phố C là Thanh Vũ bang của Tống lão đại, Tống lão đại khác với người những băng nhóm khác, hắn là người làm ăn, rất có tiền và có khả năng chi trả cho kẻ khác, nên rất được người trợ giúp.
Em trai hắn là Tống Vân Dương năm nay mới 18 tuổi, chưa tốt nghiệp trường dạy nghề.
Chính mình nhìn anh trai ngày ngày đều có thuộc hạ trước sau hầu hạ, đến đâu người người đều khiếp sợ, vì thế trong lòng sinh hâm mộ, anh trai hắn bắt đầu chiêu bài ở thành phố C, chủ yếu từ các trường cao đẳng, đại học mà chiêu binh mãi mã, một băng nhóm Thanh Vân nhỏ cũng được thành lập, một nhóm học sinh quậy phá, phần lớn là học sinh của sơ trung, trung học và trường dạy nghề, mà Tần Hưởng là một trong số đó.
Năm ấy, Tần Hưởng gia nhập băng nhóm khi mới mười buồn tuổi, học năm ba sơ trung.
Sau khi gia nhập băng nhóm, liền nhuộm tóc thành màu xanh xám, trên cổ tay đeo một chiếc chun màu đen, mỗi ngày sau khi tan học, hắn ngồi xổm trên sân thể dục chơi với một nhóm học sinh ăn mặc giống nhau để xem người đánh nhau, hoặc đi đánh người khác.
Những thành phần như vậy giáo viên sẽ không quản, ngoại trừ việc của những học sinh như vậy không còn có điểm để lãng phí miệng lưỡi cho việc vô nghĩa, nó cũng ảnh hưởng rất lớn đến quan hệ bên ngoài. Đừng cho là đó chỉ là một vài học sinh, giáo viên đứng đầu cũng không thể trêu vào được, dù sao giáo viên cũng chỉ là những người dân bình thương.
Cho nên tất cả đều mắt nhắm mắt mở, chỉ cần không ở khuôn viên trường náo loạn, ra khỏi cổng trường dù là chuyện gì cũng không phải vấn đề của trường học.
Thật ra, thành tích của Tần Hưởng không tồi, bộ dạng cũng rất anh tuấn, là loại mang khí thế anh hùng, điều kiện gia đình cũng tốt, lúc nhỏ ăn mặc là một thân hàng hiệu, trông sạch sẽ lại soái khí, nhìn thế nào cũng không giống sẽ làm bạn với những học sinh kia.
Các giáo viên đều lắc đầu thở dài, đáng tiếc, họ cho rằng nguyên nhân là do bố mẹ hắn mắt trong một vụ tai nạn xe cách đây hai năm.
Mọi người đều cho rằng hắn đi nhầm đường lạc lối vì bị đả kích quá lớn.
Về phần Tần Hướng tột cùng là vì cái gì lại gia nhập nhóm, vắn đề này, bạn thân hắn là Lý Nhiễm Tinh biết rõ nhất, đó là vì cậu.
Tần Hưởng và Lý Nhiễm Tinh từ nhỏ lớn lên trong một tiểu khu, hai nhà là hàng xóm, gia cảnh cũng không khác là bao, đây là tiêu chuẩn cơ bản của người bạn nối khố.
Mọi người đều biết gia đình Lý Nhiễm Tinh rất có tiền, vì vậy chuyện sau khi tan học bị nhóm Thanh Vân chặn lại chỉ là chuyện sớm muộn, Lý Nhiễm Tinh cũng không thể chống cự, ngoan ngoãn nộp lộ phí.
Ngoan ngoãn, hợp tác, không cáo trạng lại có tiền, cừu ngốc nghếch ngoan ngoãn lại béo tốt như vậy, làm sao đám người kia có thể dễ dàng buông tha cho, vì thế phân cảnh cứ vậy sẽ được tái diễn như mọi lần.
Lý Nhiễm Tinh vẻ mặt cầu xin đến nổi không dám thở mạnh, cuối cùng ngay các tiền mừng tuổi đều nộp hết, vẫn không lấp đầy được khẩu vị của đám thanh niên.
Lý Nhiễm Tinh sợ chết khiếp, cũng không dám nói với người nhà, sau khi tan học trốn trong phòng học rầu rĩ, Tần Hưởng đột nhiên từ lớp bên cạnh tìm đến cậu.
"Hôm nay tôi về nhà một chuyến, tiện đường với cậu, vừa vặn giúp tôi về lấy ít đồ."
Tần Hưởng mười hai tuổi không cha không mẹ, được người chú duy nhất nhận nuôi, chuyển đến nơi khác khá xa, mỗi ngày đi xe đạp mất bốn mười năm mươi phút.
"Nhà của cậu không phải bị chú cậu cho người thuê rồi sao? Cậu về làm gì? Vào được không?"
Tần Hưởng lắc lắc chiếc chìa khóa trong tay: "Hộ kia vừa mới dọn ra, hộ sau cũng chưa dọn đến, tôi vừa trộm được chìa khóa."
"Ồ, đồ của cậu còn ở đó sao? Cậu định lấy gì?"
"Chậc, sao lại lắm lời vô nghĩa thế, bảo cậu đi, cậu cứ đi, đi!"
Lí Nhiễm Tinh rất muốn nói với hắn, chính mình không dám ra khỏi cổng trường, không thể mở miệng được, một là nói ra thật mất mặt, hai là với cái tính nóng nảy của Tần Hưởng không biết sẽ gây chuyện phiền toái gì.
Bất quá không phải mỗi ngày nhóm người kia cũng tìm mình, nói không chừng hôm nay bọn chúng nghĩ ngơi.
Cầu gặp may, Lý Nhiễm Tinh cùng Tần hưởng ra khỏi cổng trường trong tâm trạng thấp thỏm bất an.
Nhà Lý Nhiễm Tinh khá gần trưởng, cách 20 phút đi bộ. Tần Hưởng và cậu mới ra khỏi cổng trường không xa đã bị một đám người chặn lại trên đường.
"Tụi bây làm sao?" Tần Hưởng không biết gì hỏi.
Lí Nhiễm Tinh vội vàng huých huých khuỷu vào tay hắn, xoay mặt khúm núm nói với tên cầm đầu: "Tôi, tôi hôm nay không mang tiền, ngày mai đưa được không?"
Tên dẫn đầu thoạt nhìn lớn tuổi hơn bọn hắn, cũng cao hơn, còn có một vết sẹo rõ ràng trên khóe miệng.
"Này, hôm qua mày cũng nói như vậy, bạn học Lý Nhiễm Tinh, mày bắt đầu không ngoan nha, thằng nhãi này là ai, là bạn sao? Mày không có, mà hẳn là có đi, chia đôi cũng được, để lại tiền tao sẽ để bọn mày đi."
Tần Hưởng lúc này hiểu được, đây khác gì ăn cướp đâu.
"Bọn nó uy hiếp cậu như vậy? Bao lâu rồi?"
Lý Nhiễm Tinh chột dạ gật gật đầu, nhỏ giọng trả lời: "Một, hơn một tháng."
"Cậu cũng thật là! Nghẹn lâu vậy cũng không nói với tôi."
Lý Nhiễm Tinh đỏ mặt có chút khẩn trương: "Tần Hưởng cậu đừng...Bọn họ..."
Tần Hưởng tức giận thấy bộ dạng lúng túng của cậu, bất đắt dĩ thở dài, ném cắp sách xuống đất, bắt đầu xoắn tay áo: "Không có tiền! Cậu ta không có tiền tôi càng không, theo quy tắc giang hồ của các người, có phải không có tiền sẽ bị đánh? Được, đến đây!"
"Ôi ôi---ghê gớm ha, lần đầu tiên gặp người dám trước mặt Thanh Vân chúng ta ngạo mạn như vậy, xem ra chưa biết mặt a, các anh em ahahaha---"
"Anh với chả em!" Tần Hưởng căn bản không đợi hắn nói hết lời liền nhất chân, một cước đá thẳng vào sóng mũi hắn, ngồi xổm xuống nhìn hắn ôm cái mũi đau đớn.
"Mẹ kiếp, còn ngẩn người ra đó, lên---" Hắn bụm mũi, nước mắt nước mũi chảy ròng, gào rú chửi bới: "Hôm nay để ông đây chỉnh đốn mày, mày chết chắc!"
Bảy tám tên cùng xông tới, một đám bay ra liền đập phải tường....
(Translated by Alicen)
Lý Nhiễm Tinh ôm cặp sách ở góc tường bưng kín mặt, nhắm mắt không dám nhìn, lớn tiếng hô: "Tần Hưởng cậu kiềm chế lại! Đừng đánh, bọn họ là người của Vân Thanh, không thể trêu vào---"
Câu trả lời cho cậu là tiếng nắm đấm nện vào xương và tiếng kêu rên thảm thiết, nghe ra rất đau đớn.
Mười phút sau, cặp sách trên mặt Lý Nhiễm Tinh bị kéo ra, Tần Hưởng nhìn xuống đá đá cậu: "Đi thôi."
Lý Nhiễm Tinh ngẫm lại những gì trải qua trước đó không dám quay đầu nhìn cảnh tưởng bi thảm kia, ôm cặp sách im lặng đi theo sau Tần Hưởng.
"Những người đó không thể chọc vào, bọn chúng không phải mấy kẻ lưu manh bình thường, họ có quan hệ với băng đảng xã hội đen, ngay cả giết người cũng dám làm, người lần này thật không nên động thủ, nếu là bắt nạt bình thường ở trường tôi đã sớm nói với cậu, chỉ sợ cậu gặp phiền toái..."
Lý Nhiễm Tinh phía sau cứ liên miên cằn nhằn một đường, càng nghĩ càng thấy sợ, nhưng Tần Hưởng lại giống người không có việc gì, chẳng buồn để ý tới.
Sau khi đến cửa nhà, Tần Hưởng cầm lấy chìa khóa mở cửa.
Lý Nhiễm Tinh cùng hắn đi vào nhà, nhìn đến cảnh tượng trong nhà cũng quên lải nhải, mở to mắt cảm thán: "Ai thuê nhà này thế, quá lãng phí, xem đã biến thành cái dạng gì rồi..."
Sắc mặt lúc này của Tần Hưởng không được tốt, bình tĩnh đi một vòng quanh nhà, hắn chỉ vào một cái lò nướng trong bếp nói với Lý Nhiễm Tinh: "Giúp tôi đem cái này đi, mang đến cửa hàng tái chế bên cạnh bán."
"Bán? Cậu bán thứ này làm gì?"
"Bán lấy tiền!"
"Bán lấy tiền? Bọn hộ không cho cậu tiền sinh hoạt? Cậu không có tiền phải không? Tôi có thể đưa cậu, tôi..."
"Sao, tôi đã nói rồi không cần tiền của cậu! Tiền sinh hoạt tôi có, chính là huấn luyện viên của tôi nằm viện, tôi muốn đến bệnh viện xem hắn...Đem tiền đó giữ lại đi! Tôi tự mình có biện pháp!"
"Ồ, vậy nếu không có nhất định phải nói với tôi đó." Lý Nhiễm Tinh gần đây cũng có chút khó khăn, tiền đều bị bọn kia đe dọa lấy hết.
"Rõ chưa, mau đến phụ!"
Lý Nhiễm Tinh mang cặp sách cùng hắn di chuyển lò nướng xuống lầu, lúc ở cửa ra bảo vệ nhìn chằm chằm vào hai người họ.
Nhìn cái lông, đây là đồ của nhà hắn, cũng không phải ăn trộm.
Chủ tiệm đồ tái chế thấy hai người bọn học tuổi còn nhỏ liền muốn ép giá, bị Lý Nhiễm Tinh uốn ba tất lưỡi làm phiền nửa ngày, rốt cục cũng đồng ý cho thêm một trăm, mua nó với bốn trăm tệ.
"Chậc chậc, làm ăn hỏng bét cái lò này là hàng nhập khẩu, lẻ ra phải vài ngàn chứ, đệt mẹ nó...ấy, thật xin lỗi..."
Tần Hưởng đem tiền bỏ vào túi, khoát tay nói: " Không sao, tôi đến bệnh viện thăm huấn luyện viên trước, cậu trở về đi, đừng sợ bọn kia, ngày mai tan học tôi đưa cậu về nhà."
"Được, vậy cậu trên đường cẩn thận chút." Lý Nhiễm Tinh bắc đắc dĩ nhìn Tần Hưởng phóng lên xe đạp rời đi.