“Lễ nhi ngoan, phụ thân không có việc gì, tổ mẫu, ngài nếu tức giận cứ đánh tôn nhi là được, ngàn vạn lần đừng để tức giận làm hại sức khỏe của mình, Thiệu…. Người nọ không phải như người nghĩ, hắn thật sự rất tốt.”
Kiều Ứng Hiên ôm ấu tử sờ sờ đầu trấn an nó, thần tình lo lắng nhìn chằm chằm lão phu nhân, thật sự sợ lão nhân gia tức giận nguy hiểm đến tính mạng, cũng sợ nàng quyết tâm ngăn cản mình.
“Ngươi không muốn lại kết thân cùng Dương gia coi như xong, hiện tại chăm sóc tốt cháu dâu mới đúng, về phần những thứ khác….. về sau lại nói tiếp.”
Biết rõ tính tình quật cường của nhị tôn tử, lão phu nhân biết hiện tại mình nói cái gì hắn cũng sẽ không nghe, cũng sợ Kiều Ứng Hiên nói ra những lời không thể vãn hồi, liền đau đầu phất tay bảo hắn không cần nói thêm, mình thì nằm nghiêng trên đệm, chậm rãi bình ổn cơn tức trong lòng.
“Vâng……”
Thấy lão phu nhân không muốn nghe, Kiều Ứng Hiên cũng không dám tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa, chỉ đành ngoan ngoãn đáp ứng, sau đó hiếu thuận đấm chân cho lão phu nhân.
“Lão tổ mẫu, không tức giận.”
Kiều Mẫn Lễ ở trong lòng phụ thân ngừng khóc, liền cọ cọ đến ngồi trong lòng lão phu nhân, sau đó cũng bắt chước đấm ngực cho nàng thuận khí, làm cho lão phu nhân kêu một tiếng tiểu tâm can rồi kéo nó vào lòng.
Hai bà cháu bọn họ ở trong phòng nói chuyện, Kiều Mẫn Ngôn dẫn đệ đệ muội muội cộng thêm thúc thúc, cũng gom lại vào thiên thính nói chuyện, bởi vì bối phận khác biệt, Kiều Ứng Nhiên mới mười tuổi ngồi trên chủ vị ở đại sảnh, bên tay trái hắn lần lượt là Kiều Mẫn Ngôn, Cung Cẩn Hiền, Trương Lộ, bên tay phải còn lại là Kiều Y Nguyệt, Kiều Mẫn Nhân, Kiều Mẫn Nghĩa.
Vốn dĩ bọn nhỏ tụ lại cùng một chổ sẽ rất náo nhiệt, lúc này bởi vì bệnh tình của Dương Doanh Mạt, cũng không có tâm tình tốt đẹp gì, nhất là Kiều Y Nguyệt và Kiều Mẫn Nhân đã hiểu chuyện, lúc này đây vành mắt đều hồng ngồi ở trên ghế, mà ngay cả Kiều Mẫn Nghĩa ngày thường hoạt bát hiếu động cũng ngoan ngoãn ngồi ở đó chơi ngón tay của mình, tuy rằng năm ấy nó mới sáu tuổi không hiểu được cái gì là sinh lão bệnh tử, nhưng nó biết mẫu thân lúc này rất không khỏe, lão tổ mẫu, phụ thân cùng ca ca tỷ tỷ cũng không vui vẻ, mình cũng nên ngoan một chút mới được.
Kiều Ứng Nhiên vốn là một người trầm lặng thành thật, cảm thấy mọi thứ đề bình thường không có màu sắc gì khác, lại bởi vì bối phận khác biệt mà không thể tùy ý cùng các cháu của mình cùng một chỗ, cho nên bình thường cũng chỉ ở trước mặt tam ca Kiều Ứng Tử mới có bộ dang của một đứa nhỏ, ngồi cùng bọn Kiều Mẫn Ngôn một hồi, càng cảm thấy áp lực, liền tìm cớ chạy đi tìm tam ca của hắn đọc sách.
Kiều Ứng Trạch hiện giờ là trung tú tài, nhưng giữa tháng tám thi Hương không tốt nên không đỗ, điều này làm cho lão tam mười sáu tuổi bị đã kích, dù sao hắn là lấy trạng nguyên ca ca của mình làm mục tiêu phấn đấu, cho nên lúc này càng ra sức dụng công học tập, thường thường học tập đến quên mất thời gian, nhờ đệ đệ nhắc nhở mới nhớ hôm nay là tiệc gì.
“Y Nguyệt, Mẫn Nhân, đây là hạ lễ các ca ca tặng cho các ngươi.”
Đợi Kiều Ứng Nhiên đi rồi, Kiều Mẫn Ngôn nhìn các đệ đệ muội muội đang ngồi, từ trong lòng móc ra hai cai hà bao chứa nguyên bảo tinh xảo, đứng dậy đi đến đối diện lần lượt đưa cho Kiều Y Nguyệt cùng Kiều Mẫn Nhân, sau đó lại lại lấy bố ngẫu từ tay nha hoàn, sờ sờ đầu Kiều Mẫn Nghĩa sau đó để cho nó tự mình đùa nghịch.
Kiều Mẫn Ngôn năm nay mười tuổi, bởi vì cơ thể lớn lên nhanh chóng cùng với yêu thích học võ, bây giờ đã mất đi bộ dáng búp bê khi còn nhỏ, trở thành một mỹ nam tử anh khí như ánh mặt trời, vốn là hắn muốn trở thành đại hiệp lưu manh như trong sách của phụ thân, nhưng bất đắc dĩ không được, cho nên chỉ có thể theo hai vị phụ thân học văn võ song toàn đi trên con đường đại hiệp nho nhã, cho nên đừng nhìn hiện tại hắn còn nhỏ tuổi, mỗi tiếng nói cử chỉ đều rất có phong phạm.
“Cảm ơn ca ca.”
Kiều Y Nguyệt chín tuổi xinh đẹp kiều mị, đã nhiều ngày vì lo lắng cho mẫu thân mà ăn không ngon ngủ không yên, mặt đã gầy đi, mặt mày pha lẫn giữa quật cường và anh khí, nhìn thật khiến người đau lòng.
Vài năm này bởi vì thân thể Dương Doanh Mạt không tốt, cho nên Kiều Y Nguyệt đã theo lão tổ mẫu học không ít thứ, tính tình của nàng vốn quật cường, hơn nữa trời sinh bản tính bảo hộ đệ đệ, lại quen theo lão phu nhân học tập bản lĩnh xử sự thẳng thắng quyết đoán, cho nên càng không lộ ra tư thái nhu ngược làm nũng, ngược lại so với Kiều Mẫn Nhân thì càng có khí khái nam tử hơn.
“Cảm ơn ca ca.”
Kiều Mẫn Nhân cũng đứng lên hai tay tiếp nhận hà bao, mím môi ngại ngùng cười cười, nếu nói là dung mạo kia gắn trên người nữ tử là sinh đẹp tuyệt trần lộ ra anh khí, nhưng ở trên người nam hài có thể nói là rất tuấn tú, mặc dù không tinh xảo như tranh so với Kiều Mẫn Ngôn, nhưng phối hợp trên người hắn lại là khí chất ôn nhu ngại ngùng, tại thời đại nam phong đang thịnh hành, như vậy có thể nhìn ra sau này nhất định bị rất nhiều người lang sói nhớ thương.
“Đây là ta cho các ngươi, nha đầu ngốc, ý tứ của ca ca và ta là muốn cùng nhau đi vào miếu cầu phúc cho nhị thẩm và mọi người, thuận tiện đi dạo trong thành, ngươi có muốn đi hay không?”
Thừa dịp Kiều Mẫn Ngôn chọc Kiều Mẫn Nghĩa chơi đùa, Cung Cẩn Hiền cùng Trương Lộ đi tới trước mặt Kiều Y Nguyệt, lấy hà bao đưa ra, lôi kéo tay áo của Kiều Y Nguyệt, nhẹ giọng hỏi nàng một câu.
Lớn lên không giống với Kiều Mẫn Ngôn, Cung Cẩn Hiền chín tuổi vẫn xinh đẹp như vậy, giống như cô nương vậy, vì thế trong lòng hắn cũng có chút rối rắm, nhưng phụ thân tự lấy thân mình làm ví dụ khuyên giải an ủi xong, còn có phụ thân lấy bức học ngày xưa của mình làm chứng, hắn cũng chỉ cố gắn tin tưởng, mình sau này cũng có thể cao lớn anh tuấn như phụ thân.
“Ngươi bình thường không phải chỉ mang theo Nhân nhi mà không mang theo ta sao, hôm nay làm sao vậy? Có điều kiện gì ngươi nói trước đi.”
Đã lười tranh cãi cùng Cung Cẩn Hiền, Kiều Y Nguyệt nghe vậy trong mắt sáng ngời, nhưng lập tức cảnh giác như phòng sói mà đánh giá Cung Cẩn Hiền, tựa như Cung Cẩn Hiền không quen nhìn đại tỷ Kiều Y Nguyệt giả vờ, Kiều Y Nguyệt cũng không quen nhìn hắn nam hài tử cả ngày dán lấy ca ca cùng các đại bá, bộ dáng vừa làm nũng vừa hoa ngôn xảo ngữ, cho nên nói hai người họ thật sự nhìn không vừa mắt nhau đã lâu, hiện giờ Cung Cẩn Hiền đột nhiên chủ động giao hảo, Kiều Y Nguyệt đương nhiên phải đề phòng một ít.
“Ngươi có cái gì đáng giá để ta nghĩ đến? Còn không phải xem phân thượng ngươi là thọ tinh, lại đi cầu phúc cho nhị thẩm, ai lại kêu ngươi đi cùng chứ?”
Bị Kiều Y Nguyệt nhìn khiêu khích như vậy, Cung Cẩn Hiền cũng giương mắt nhìn lại nàng, bình thường hay tới mang các đệ đệ ra ngoài chơi, nàng là một cô nương cũng muốn đi theo, nếu để cho lão tổ mẫu biết thì làm sao được, lúc này là hắn lấy danh nghĩa cầu phúc cho nhị thẩm nói với phụ thân, mới được chi phép, chính mình là thấy nàng đáng thương mới tốt bụng mang nàng theo chơi, nha đầu ngốc nghếch không phân biệt tốt xấu.
“Đại tỷ tỷ, theo nhị ca ca đi chơi.”
Trương Lộ nhìn Kiều Y Nguyệt lại nhìn Cung Cẩn Hiền, trên gương mặt búp bê lộ ra chiêu bài hai má lúm đồng, hắn cũng giống như Kiều Mẫn Ngôn rất nghe lời Cung Cẩn Hiền, trước tiên giúp nhị ca ca của hắn gạt người.
“Đi, đương nhiên đi!”
Kiều Y Nguyệt vừa rồi bất quá là thói quen tranh cãi cùng Cung Cẩn Hiền mà thôi, cơ hội này tất nhiên là vội vàng đáp ứng, trước không nói nàng bình thường căn bản là không có cơ hội đi ra ngoài, cho dù là đi thăm nhà ngoại tổ mẫu, cũng đều là ngồi trong xe ngựa che kín mít, chỉ có thể nghe được thanh âm náo nhiệt, xem cảnh vật nối tiếp vù vù xuyên thấu qua bức màn, lúc này theo các ca ca ra ngoài, có thể xem đến thực thực tại tại.
“Ta cũng phải đi!”
Kiều Mẫn Nghĩa đang ngồi chơi nghe được, cũng từ trên ghế nhảy xuống ôm thắt lưng Cung Cẩn Hiền, các ca ca thường đi chơi cũng luôn ngại không chịu mang nó theo, hiện giờ cả tỷ tỷ cũng được đi theo, sao lại không dẫn nó theo!
“Nghĩa nhi ngoan a, chúng ta không phải đã nói rồi sao, chờ ngươi lớn lên lúc cao bằng Lộ ca ca, các ca ca sẽ mang ngươi ra ngoài chơi.”
Thấy Cung Cẩn Hiền bị một khối thịt vù vù cọ cọ đứng không yên, Kiều Mẫn Ngôn vội ôm Cung Cẩn Hiền đỡ lấy Kiều Mẫn Nghĩa, sau đó chỉ vào Trương Lộ dỗ nó.
“Được rồi, phụ thân nói nam nhân phải giữ lời…… ta bao giờ mới cao bằng Lộ ca ca a?”
Kiều Mẫn Nghĩa nghe vậy bình tĩnh thở dài, sau đó lại quan sát Trương Lộ, bà vú rõ ràng nói ta lớn rất nhanh, sao lại kém Lộ ca ca nhiều như vậy chứ?
Kiều Mẫn Nghĩa cũng là xem nhẹ, lúc mình lớn lên thì Lộ ca ca cũng lớn lên, mà đối với điểm này, ca ca cùng các tỷ tỷ của nó ai cũng ăn ý không nhắc nhở nó……
“Vậy ngày mai ngươi nhớ đổi cách ăn mặc giống như đệ đệ, sáng sớm chúng ta đến đón ngươi.”
Thấy Kiều Mẫn Ngôn cùng Trương Lộ lừa gạt Kiều Mẫn Nghĩa, Cung Cẩn Hiền bên này cũng an bài cho Kiều Y Nguyệt, lúc đang nói chuyện, gia nhân báo lại đại lão gia bọn họ đã trở về, vì thế các oa nhi đều vội vàng đi vào phòng lão phu nhân.
Người một nhà chúc mừng đơn giản cho hai tiểu thọ tinh, đợi Kiều Ứng Trạch cùng với Cung Trác Lương đón hai huynh đệ Kiều Mẫn Ngôn về, chỉ thấy hai người bọn họ dọc đường đi mặt đều dán vào nhau không biết đang thì thầm cái gì, vì Cung Trác Lương kiên trì tố chất giáo dục của hai đứa nhỏ, đơn giản mà nói chính là theo nguyên tắc nuôi thả, để bọn hắn tự do lớn lên, cho nên phu phu bọn họ cũng không để ý cái gì.
Đêm đó, một nhà bốn miệng giống như thường ngày đợi ở trong phòng, xử lí công vụ thì xử lí công vụ, học tập thì học tập, mà khi hai nhi tử viết xong ‘nhật kí’ mà Cung Trác Lương yêu cầu sau đó đi ngủ, thay Kiều Ứng Trạch sửa sang lại công vụ Cung Trác Lương thả lỏng dựa vào trên ghế, cầm lấy nhật kí của bọn nhỏ nhìn nhìn, sau đó bị sặc nước miếng của mình……
“Trác Lương, ngươi làm sao vậy?”
Kiều Ứng Trạch ngồi sau bàn thấy thế vội đứng dậy đi tới bên cạnh hắn, ngồi xổm xuống vỗ lưng hắn, sau đó cầm lấy nhật kí lên vừa thấy, y xưa nay bình tĩnh cũng nhịn được trầm mặt.
“Ngôn nhi muốn làm đại hiệp như nhân vật ngươi viết, này ta còn có thể lí giải, nhưng vì sao Hiền nhi lại muốn làm đạo sĩ?”
Kiều Ứng Trạch thật là không, Kiều Ứng Trạch thật là không biết nói gì, đứa con cả Mẫn Ngôn mặc dù thích võ, nhưng học hành cũng thực sự khắc khổ, dù sao cũng là đứa nhỏ làm cho hai phu phu bọn họ đỡ lo, mà thứ tử Cung Cân Hiền rất thông minh nhạy bén, trời sinh có khiếu đọc sách, nhưng cố tình tư tưởng lại vặn vẹo, thường thường làm cho hi phu phu bọn họ vừa tức giận vừa buồn cười, rồi lại luyến tiếc trách hắn.
“Bởi vì đạo sĩ không cần thành thân, còn nói ghét bỏ hòa thường phải để đầu trọc, ha ha ha…… đứa nhỏ này rất đáng yêu!”
Cung Trác Lương ho khan vài tiếng thật sự là cười đến đau bụng, trực tiếp ôm thắt lưng Kiều Ứng Trạch để cho y nằm trong ngực mình, nghĩ thầm đứa nhỏ này cũng suy nghĩ quá nhiều, đi nghe bát quái biết được nhị thúc bị ‘bức hôn’, liền đi phòng ngừa chu đáo trước, trực tiếp viết vào nhật kí muốn đi làm đạo sĩ không thành thân, cũng không định viết cho hai phu phu bọn họ xem a.
“Đều là ngươi dung túng……..”
Lưng dán trước ngực Cung Trác Lương cùng hắn nằm trên ghế hoảng a hoảng, Kiều Ứng Trạch nhìn nhật kí trên tay, nhịn không được than nhẹ liếc Cung Trác Lương một cái, thật không biết người này nhiều tâm tư gian xảo như vậy, xem đem bọn nhỏ dạy thành như vậy, chỉ biết giả trang ngây thơ trước mặt người khác, vừa thấy hai phu phu bọn họ liền lộ nguyên hình, rất bốc đồng, này không, như vậy thì biết lấy nhà đến uy hiếp bọn họ.
“Chỉ có một mình ta dung túng sao?”
Để cho Kiều Ứng Trạch xoay người ghé vào trên người mình, Cung Trác Lương lấy tay khẽ xoa cái cằm trơn bóng non mịn, chồm qua ngậm lấy đôi môi đang mỉm cười kia, đồng thời trong lòng nhịn không được cảm thán, đều hai mươi chín sắp ba mươi tuổi, sao da mặt vẫn non mịn như vậy chứ, ngay cả nếp nhăn nhỏ cũng không có một cái, mình thật là có phúc.
XXXXXXXXXXXXXXXXXX
Mùa đông Kiền Võ năm thứ tám, Dương Doanh Mạt bệnh tình khi tốt khi xấu cuối cùng không thể sống qua một năm này, trước năm mới một tháng chết bệnh, thời gian cực nhanh, đảo mắt liền tới cuối năm Kiền Võ thứ chín……
Kiều Ứng Hiên trừ bỏ tang phục thuần trắng đứng trước cửa hông Thân vương phủ, mới vừa động thủ gõ cửa một cái, cánh cửa liền không tiếng động mở ra, lộ ra khuôn mặt u oán quen thuộc.
“Gia của ta cuối cùng cũng xuất hiện, được rồi, biết ngươi muốn nói gì, dẫn đường đi.”
Biết thái giám nhất định là sáng sớm đã bị phân phó đứng ở đây chờ mình, Kiều Ứng Hiên trước cười đáp lời của hắn, sau đó nhất chân rảo bước tiến lên cánh cửa.
Nửa tháng trước đã được Tư Thiệu thông báo, là hôm nay phải tới Thân vương phủ, người truyền tin nhắc đi nhắc lại nhiều lần, làm cho Kiều Ứng Hiên không thể không hoài nghi hôm nay là ngày đặc biệt gì, nhưng trái nghĩ phải nghĩ đều không có kết quả, trừ bỏ còn mười một ngày nữa là tới lễ mừng năm mới, đây là một ngày bình thường a.
“Chúc mừng gia.”
Bởi vì Kiều Ứng Hiên hiền hòa rộng rãi, thái giám ngày thường cũng dám cùng hắn đùa giỡn hai câu, hôm nay thấy Kiều Ứng Hiên thì cười không ngừng, sau khi đưa Kiều Ứng Hiên đến phòng ngủ của Tư Thiệu, liền để lại một câu làm cho Kiều Ứng Hiên chẳng biết tại sao lại chúc mừng, tự mình thối lui đến một bên không nói thêm gì nữa.
“Thần thần bí bí…..”
Cười oán giận thái giám kia một câu, nhưng Kiều Ứng Hiên cũng bị bọn họ thần thần thần bí bí làm cho âm thầm chờ mong, nhưng may là trong lòng đã chuẩn bị là sẽ có kinh hỉ, Kiều Ứng Hiên sau đẩy cửa phòng ra nhìn thấy cả phòng đỏ thẫm vẫn là ngây ngẩn cả người, đợi cho thái giám đẩy mạnh gian phòng, thanh âm cửa phòng nhẹ nhàng khép lại hắn mới tỉnh lại, sau đó chỉ thấy Tư Thiệu một thân hỉ phục đi ra từ bình phong, Kiều Ứng Hiên nhấy mắt chỉ cảm thấy trừ hắn ra mình không thể nhìn thấy người khác.
“Khụ……. Thế nào?”
Ho nhẹ một tiếng, Tư Thiệu kéo ống tay áo hỉ phục mình đang mặc, bước đi thong thả tới trước mặt Kiều Ứng Hiên, cố nén cười thấp giọng hỏi một câu.
“…….Đẹp.”
So với Tư Thiệu đang nhịn cười, Kiều Ứng Hiên cũng là không chút nào keo kiệt mà tươi cười ca ngợi, ánh mắt cơ hồ là dính trên mặt hắn không dời đi.
“Ta chính là chọn hôm này là ngày tốt, được rồi, mau cùng ta thay quần áo, một lát nữa mẫu phi sẽ đến.”
Rốt cục bị Kiều Ứng Hiên nhìn đến không nhịn được, Tư Thiệu dắt tay hắn đi vào phòng trong, nơi đó đã sớm chuẩn bị hỉ phục cho Kiều Ứng Hiên.
“Thái phi nàng……..”
Kiều Ứng Hiên thật sự là kinh ngạc, hắn vốn tưởng rằng chỉ có hắn với Tư Thiệu ‘tư định’, không nghĩ tới đúng là được trưởng bối thông qua, hơn nữa thái phi cư nhiên cũng đồng ý cho hắn làm như vậy!
“Mẫu phi nàng thấy khuyên ta không được, cũng chỉ đành đồng ý a.”
Đem Kiều Ứng Hiên mang vào buồng trong, Tư Thiệu tự mình mặc hỉ phục giống như của mình cho hắn, sau đó cưới tủm tỉm cầm khăn voan hồng quơ quơ trước mặt hắn.
“Ta mang a?”
Nhìn thấy khăn hồng kia, Kiều Ứng Hiên theo bản năng lùi về sau đưa tay che mũ phượng của mình, có chút ngây ngốc hỏi một câu.
“Này có cái gì thắc mắc sao?”
Tư Thiệu cầm khăn hồng bước tới gần, nụ cười trên mặt là mười phần không có ý tốt, chẳng qua hiện giờ Kiều Ứng Hiên không sợ hắn uy hiếp như trước kia, cho nên trong lúc nhất thời Tư Thiệu thật đúng là đợi không được ỷ vào thân thủ bắt lấy Kiều Ứng Hiên.
“Thiệu, này miễn đi.”
“Không được, ngươi đứng lại đó cho ta!”
“Không đứng lại!”
“Đứng lại!”