Công Giá

Chương 63: Sơ phong khởi…



Bình Tích vốn họ Khang tên Bình, đời tổ phụ từng là phú thương, phụ thân Bình Tích kế thừa gia nghiệp, đem thân muội duy nhất gả cho Thạch tú tài ở trong thành, cũng chiếu cố nhiều cho muội muội cùng muội phu, cho nên nói mẹ của Thạch Khang là thân bác của Bình Tích.

Bình Tích so với Thạch Khang lớn hơn ba tháng, năm nay đều là 23 tuổi, bọn họ khi còn bé là ngựa tre thành đôi, quan hệ so với thân huynh đệ còn tốt hơn, khi Bình Tích tám tuổi, phụ thân ra ngoài làm việc buôn bán gặp nạn trộm cướp trọng thương, về nhà không lâu liền qua đời, mẫu thân Bình Tích thể yếu nhiều bệnh, tự biết thời gian không còn nhiều, trước khi lâm chung đem gia sản cùng Bình Tích phó thác cho cho bác gái Khang thị, nhưng không ngờ Khang thị cùng trượng phu nổi lên lòng tham, để cho người hầu hống Bình Tích đi ngủ, sau đó đem cháu ruột còn đang mê mang, giao cho bọn người đem về phía nam bán vào gánh hát, nói với người ngoài là mình bị lạc đường, đợi quan phủ kiểm chứng đúng là bị người què bắt cóc, bọn họ ở bên ngoài phái người đi chung quanh tìm kiếm, kì thực là quang minh chính đại chiếm lấy gia sản của Bình Tích, cũng lấy đi hối lộ quan phủ, hiện giờ đã làm địa chủ của phương Bắc.

Năm đó có gia nhân trung tâm không tin chủ tử nhà mình đi lạc, từ miệng gia nhân phản bội Bình Tích biết được chân tướng, thân phận của hắn hèn mọn đương nhiên không đấu lại vợ chồng Khang thị, liền ôm mối hận bắt Thạch Khang đi, mà Thạch Khang sau khi đã biết chân tướng, cũng không trở về nhà, một lòng cùng người hầu kia tìm kiếm Bình Tích.

Hai người ấn theo manh mối một đường đuổi đến Giang Nam, khi tìm được gánh hát nơi Bình Tích ở, đã là một năm sau, một gia nhân một đứa trẻ căn bản cứu không được người, gia nhân kia vì bảo hộ Thạch Khang mà bị người của gánh hát đánh chết, sau đó Thạch Khang năm ấy chín tuổi giả thành ăn mài âm thầm đi theo gánh hát, thẳng đến khi Bình Tích tiến vào Quận vương phủ, Thạch Khang may mắn được một lão có tay nghề cùng thân phận tốt thu nhận làm đồ đệ, ngày hắn trôi qua mới tốt một chút.

Bình Tích từ miệng bọn buôn người biết được sự thật chính mình bị lừa gạt, liền hận bác cùng dượng của mình, thề nhất định phải báo thù, nhưng việc năm đó không có bằng chứng, cừu nhân lại đã là viên chức, việc báo thù của Bình Tích càng thêm vô vọng, hơn nữa người hầu trung tâm đã chết, hoàn toàn làm cho Bình Tích hiểu được sự tàn khốc của thế giới này, vì thế sau khi hắn vào vương phủ liền vẫn cố gắn tự bảo vệ mình, nhìn Thạch Khang như người xa lạ, mà Thạch Khang cũng là bất khuất, cũng không chịu rời khỏi hắn, hơn nữa ngoại trừ ngẫu nhiên liên lạc cùng tổ mẫu, thì đã hoàn toàn thoát ly khỏi gia tộc, cha mẹ hắn tự nhiên không bỏ qua đứa con cả này, còn nói là Bình Tích lợi dụng hắn để trả thù, Thạch Khang chính là không để ý tới, tiếp tục quấn quít lấy Bình Tích, thẳng đến khi Quận vương gia phải giữ đạo hiếu đem Bình Tích tới Kiều phủ, Thạch Khang liền rời khỏi vương phủ đuổi tới Kiều phủ làm thị vệ……

“Kia khế ước bán thân của Bình Tích hiện tại đang ở đâu? Nếu là ở bên cạnh, chúng ta mở miệng nhờ tổ mẫu, nhưng thật ra có vài phần nắm chắc  được. Nếu là ở bên Vương phủ, không biết chúng ta có thể bàn giá cả chuộc thân không?”

Thấy Bình Tích không muốn nói đến những ngày sống ở Quận vương phủ, Cung Trác Lương liền hỏi một tiếng, thầm nghĩ Bình Tích hiện tại đã trưởng thành, tuy nói dung mạo thật sự là tốt, nhưng thân thể rốt cuộc không thể so với ngày bé….. Cách nhiều năm như vậy, chắc chắn Vương gia hạ lưu kia cũng đã quên Bình Tích, nếu không sẽ không phải nhiều năm như vậy cũng không nghe gã hỏi tới, nếu là lấy danh nghĩa Kiều phủ đi chuộc thân, không biết có làm được hay không.

Tuy rằng Bình Tích chỉ dùng vài từ đơn giản để khái quát thân thế của mình, nhưng hai phu phu Cung Trác Lương cũng có thể tưởng tượng được gian khổ trong đó, nhất là cái Quận vương phủ danh tiếng cực kì kém kia.

“Kỳ thật, ta ở trong Vương phủ chưa từng trải qua cái gì mệt mỏi, hơn nữa khế ước bán thân khi rới đi Quận vương phủ cũng đã bị hủy, chỉ là vì tự bảo vệ mình, mới nói với Kiều lão gia là còn ở trong tay vương gia, vốn tưởng rằng kéo dài bất quá là ba năm, nhưng không ngờ quận vương gia thủ hiếu suốt hai năm, ngược lại bao dung ta được hai năm, vốn đang nghĩ thời gian tới làm sao thoát thân khỏi Kiều phủ, hiện giờ cũng là cảm tạ đại nhân cùng phu nhân.”

Bình Tích thấy ánh mắt Cung Trác Lương cùng Kiều Ứng Trạch nhìn mình mang theo thương tiếc, nghĩ sơ qua cũng biết họ muốn gì, không khỏi cười khẽ lắc lắc đầu, tuy nói Bình Tích xuất thân là thương nhân, nhưng hắn dù sao cũng là đại thiếu gia trong gia tộc, nếu không phải bị thân bác làm hại, hắn từ nhỏ thông minh không hẳn là không thể đi học thi đỗ một cái công danh, nếu không có thể dùng sinh ý đặt mua chút điền trang, bao nhiêu gia sản đó cũng đủ để hắn làm một đại lão gia nhà giàu cả đồi không lo áo cơm, tuyệt không giống như hiện tại làm con hát tiện tịch!

Nghĩ đến đây, đáy mắt Bình Tích không khỏi lướt qua một mạt thù hận….. Dựa theo luật đương triều, nam tử xếp vào tiện tịch làm con hát, tiểu quan, cả đời không được khoa cử, cả đời này của hắn đã hoàn toàn bị hủy.

“Vậy thì thật tốt! Chỉ là nếu đã sớm không còn bận tâm Quận vương phủ bên kia, kia Thạch đại ca như thế nào lại để ngươi……”

Đối với đáp án của Bình Tích, Cung Trác Lương thật sự kinh ngạc, dù sao lấy hiểu biết của hắn về Thạch Khang, đó là muốn bảo hộ Bình Tích an toàn, hẳn là cũng sẽ không để cho Bình Tích làm nam thiếp suốt năm năm trong Kiều phủ, bằng không cũng không đáng mặt làm nam nhân, cũng là vì thế, hai phu phu Cung Trác Lương mới nghĩ là hoàn cảnh của Bình Tích rất gian nan, thoát không được quận vương phủ.

‘Hắn cũng không biết, ta vẫn lừa hắn nói Vương gia đem khế ước bán thân giao cho Kiều lão gia, sau khi xong hiếu kì bên vương phủ sẽ qua đón ta, nếu không phải sợ ta gặp nguy hiểm, hắn đã sớm mạnh mẽ mang ta rời khỏi….. Hai vị cũng biết quan hệ của chúng ta phức tạp, cho nên về chuyện khế ước bán thân, xin hãy giữ bí mật trước.”

Tuy rằng Bình Tích cả ngày không cho Thạch Khang một cái sắc mặt tốt, cũng không muốn người khác hiểu lầm hắn, hơn nữa Cung Trác Lương cùng Kiều Ứng Trạch đều là người Thạch Khang coi trọng, chỉ là tuy rằng hắn hiện ại đối Thạch Khang có mềm lòng, nhưng là không thể buông ra hận ý đối với vợ chồng Khang thị, cho nên bây giờ không phải thời điểm nói ra tất cả…..

“Bình Tích, ta và ngươi mặc dù tương giao không lâu, nhưng làm bằng hữu, có một số lời muốn nói cùng nhau, cha mẹ Thạch Khang hại ngươi như thế, ngươi hận bọn họ là chuyện đương nhiên, nhưng Thạch Khang không nợ ngươi cái gì, hắn trải qua nhiều đau khổ vẫn muốn bảo hộ chu toàn cho ngươi, là xuất phát từ một mảnh chân tình, mà không phải hắn xứng đáng như thế, hắn nhận cái khổ sợ là so với ngươi cũng không ít hơn bao nhiêu, ngươi đối với hắn không phải là vô tình, thì quý trọng nhiều một chút đi.”

Nhìn bộ dáng Bình Tích bình tĩnh tự nhiên, Kiều Ứng Trạch không khỏi nhớ tới Thạch Khang ngẫn nhiên biểu hiện ra mờ mịt cô độc, nói là xuất phát từ đạo nghĩa bằng hữu cũng tốt, xuất phát từ quen biết đồng cảm với hai người bọn họ cũng tốt, Kiều Ứng Trạch khó có được chủ động mở miệng khuyên nhủ Bình Tích hai câu, không hy vọng hắn làm ra chuyện gì làm chính mình hối hận.

“Bình Tích hiểu được, tạ ơn đại nhân.”

Lời của Kiều Ứng Trạch làm cho trong lòng Bình Tích chấn động, lập tức đứng dậy cười khổ hướng hai người cúi người vái chào.

Đạo lí này hắn làm sao không hiểu? Chỉ là chung quy không cam lòng cùng sợ hãi thôi, không cam lòng vì hắn buông bỏ cừu hận của chính mình, còn sợ là vì sau khi hắn buông tha hết thảy, hắn lại có mệt mỏi chán ghét phần cảm tình ngày đó….

“Được rồi được rồi, cũng đừng nói cái gì cảm tạ với không cảm tạ, sự tình nếu đã ding95 như vậy rồi, chúng ta trước hãy đi bẩm báo với tổ mẫu, Bình Tích cũng dọn dẹp một chút, nếu chuyện thành công, chúng ta hôm nay liền dọn đến bên kia đi, để tránh buổi tối lão gia trở về lại có biến cố.”

Vội vàng giữ lại cánh tay Bình Tích ngăn hắn làm lễ, Cung Trác Lương sợ lời của Kiều Ứng Trạch làm trong lòng Bình Tích không thoải mái, dù sao đó cũng là việc riêng của hai người, cho nên liền nhân cơ hội cáo từ trước, hướng về chổ của lão phu nhân bàn chính sự.

Nhìn theo cho đến khi hai người ra khỏi viện, Bình Tích thhu hồi suy nghĩ lung tung của mình, xoay người chạy lên lầu, vừa mới tiến vào phòng, chỉ thấy Thạch Khang đã ăn mặc chỉnh tề ngồi cạnh bàn,chỉ là ửng đỏ trên mặt vẫn chưa tán đi, vừa thấy mình, ánh mắt đều giống như sáng lên toàn bộ.

“Để cho Tuyết Họa đi thu thập một chút, chúng ta cùng nhau đến Tây phủ bên kia.”

Trong lòng Bình Tích ấm áp, đi đến bên cạnh sờ sờ đầu Thạch Khang, cúi người hôn lên môi hắn…..

Kiều Ứng Trạch cùng Cung Trác Lương đến trong viện lão phu nhân ngay giờ cơm, lão phu nhân cao hứng giữ hai người ở lại dùng cơm, sau khi ăn xong Cung Trác Lương thấy tâm tình lão phu nhân rất tốt, liền đưa ra ý muốn mời Bình Tích qua bên kia dạy đàn, mà không ngoài dự liệu của hắn, lão phu nhân rất là sảng khoái đáp ứng, còn cẩn thận dặn dò bọn họ đừng để người ngoài nhìn thấy Bình Tích, chính là đối người ở trong phủ, cũng chỉ cần hắn học được tài đánh đàn là được.

Lão phu nhân ngược lại cũng cùng ý tưởng với hai người bọn họ, việc bày liền được định như vậy, Cung Trác Lương bọn họ trực tiếp tới đón Bình Tích cùng nhau rời đi, đương nhiên, đi theo trừ bỏ Tuyết Họa, còn có Thạch đại hiệp vừa mới ‘rời nhà trốn đi’.

Thạch Khang nhưng thật ra nhận sai vô cùng thoải mái, hơn nữa có Bình Tích giúp đỡ cầu xin tha thứ, Cung Trác Lương cũng không thật sự muốn làm khó hắn, để cho Bình Tích lấy thân phận Khang Bình biểu ca của Thạch Khang, vào Tây phủ làm ‘thầy dạy đàn’ cho Cung Trác Lương…..

XXXXXXXXXXXXXXXXX

Tám tháng mười hai, Kiều Ứng Hiên đưa muội muội Kiều Viện Âm vào kinh, vì có nữ quyến cùng nhiều đồ cưới, cho nên đi chậm đến mười hai ngày, đến hai mươi bốn tháng tám mới đến kinh.

Kiều phu nhân đã sớm mời ca ca cùng tẩu tẩu nhà mẹ đẻ của mình đến lo liệu việc kết hôn, trái lại khiến Kiều Ứng Hiên thoải mái hơn, hắn ấn theo danh sách thân thích của mẫu thân và tổ mẫu, lần lượt đến thăm hỏi giao thiệp, cũng may hơn một năm nay Kiều Ứng Hiên đã thành thục không ít, tuy rằng không cam tâm tình nguyện trèo cao nhà quyền quý, nhưng vì mặt mũi nên cũng ngầm chịu đựng.

Chẳng qua đối mặt với kinh thành phồn hoa náo nhiệt, Kiều Ứng Hiên thật có chút vui đến quên cả đất trời, lại có Lư sư huynh cùng muội phu tương lai làm bạn du ngoạn, cho nên thẳng đến hết tháng mười, hắn mới luyến tiếc trở về Bạc thành, chuẩn bị hôn sự của chính mình.

“Nghe nói a, hiện giờ thánh thể bệ hạ không tốt, tính cách cũng trở nên dễ giận nghiêm khắc, khiển trách rất nhiều quan viên, khi ta ở kinh thành, chợt nghe đại cữu cữu nói có một viên qua ở đâu đó bị biếm, hiện giờ mỗi người trong triều đều cảm thấy bất an.”

Uống một ngụm rượu trái cây mới ở quý phủ ca ca, Kiều Ứng Hiên mím mím môi dư vị còn một chút mùi thơm ngát, liền hạ giọng thần thần bí bí tiến đến trước mặt Cung Trác Lương cùng Kiều Ứng Trạch, nói lên hiểu biết của mình ở kinh thành.

Tuy rằng lúc trước vì phụ thân của bọn họ cùng đại cữu cữu bất hòa, nhưng bọn họ xem phân thượng của Kiều phu nhân, đối đãi người cháu Kiều Ứng Hiên cũng coi như thân cận, thêm việc Kiều Ứng Hiên quả thật là người dễ làm người ta yêu thích, cho nên lúc vào kinh, ngược lại mới nối lại nhân mạch.

“Bệ hạ thánh minh, sẽ không vô cớ phát tác, biết nguyên nhân gì không?”

Hôm nay Kiều Ứng Trạch mời rượu ở trong phủ đón gió tẩy trần cho Kiều Ứng Hiên, Cung Trác Lương là mặc nam trang đến tham gia, cho nên mọi người cũng không có nhiều cố kỵ, lời nói và việc làm đều tùy ý hơn.

Đương kim thánh thượng đã hơn năm mươi tuổi, nửa năm qua lời đồn đãi thân thể hắn không khỏe truyền ra ngoài, hiện giờ xem ra lại chưa chắc là đồn đãi vô căn cứ.

“Cụ thể cũng không rõ ràng, chính là nghe ý tứ của đại cữu cữu bọn họ, bị phạt nặng đều là người thân cận với nhị hoàng tử cùng tam hoàng tử.”

Kiều Ứng Hiên thấy Cung Trác Lương cảm thấy thực hứng thú, cũng có chút đắc ý tiếp tục bát quái cùng hắn.

“Thái tử năm nay mới hai mươi hai đi? Bệ hạ thân thể có bệnh nhẹ, khó trách ca ca hắn không an phận.”

Cung Trác Lương nhớ rõ đương kim thái tử bằng tuổi với Cung Trác Tường, đứng hàng thứ năm, đại hoàng tử chết non, nhị, tam, tứ hoàng tử đều do phi tần sinh ra, ngũ hoàng tử là con vợ cả, thuở nhỏ lại thông minh, cho nên sớm được phong làm thái tử, chẳng qua mẫu tộc của nhị hoàng tử cùng tam hoàng tử thế lực cũng không kém, chỉ có tứ hoàng tử xuất thân không cao, bên ngoài đối hắn không có đồn đãi gì, về phần lục hoàng tử cùng thất hoàng tử, vẫn đều là con rối không làm nên trò trống gì.

“Cũng không phải, trong kinh thành thật náo nhiệt a, mỗi ngày đều có trò để xem.”

Kiều Ứng Hiên thật là hoài niệm thời gian tự tại trong kinh, cũng càng kiên định quyết tâm muốn thi võ trạng nguyên, không ra khỏi cửa không biết kiến thức nông cạn, hắn cũng không muốn tiếp tục dốt nát mỗi ngày không có việc gì làm.

“Được rồi, chuyện này không phải chúng ta có thể nói bừa, về sau đừng nói nữa, còn có gần đây nghe tổ mẫu nói, một người bằng hữu của phụ thân bị phán tội tham ô ngân lượng giúp nạn thiên tai mà bị chém, tâm tình phụ thân không tốt, ngươi lần này về nhà cũng thu liễm chút, ngày vui chớ để tranh chấp cùng ông.”

Kiều Ứng Trạch thấy hai người chụm đầu nói nhỏ bát quái, lời nói lại không có tôn kính, liền lạnh mặt giáo huấn Kiều Ứng Hiên vài câu.

Kỳ thật lời này của Kiều Ứng Trạch cũng coi như là uyển chuyển, tình huống hiện tại của Kiều lão gia không đơn giản là tâm tình không tốt như vậy, mà nên là thập phần hoảng sợ mới đúng, chỉ là lão còn biết cẩn thận không tham gia tham ô khoản tiền này, cho nên có phạt như thế nào cũng không phạt tới trên đầu của lão, hiện giờ là sợ bị liên lụy thôi.

“Ca ca đừng lo, đệ đệ biết được, chúng ta là thân phận gì, làm sao được bàn chuyện lớn như vậy, về phần trong nhà, ta mới mặc kệ loại người này.”

Kiều Ứng Hiên cười hì hì thừa nhận giáo huấn của ca ca, nhưng khi nhắc tới Kiều lão gia, trên nét mặt cũng là khó nén vẻ khinh thường. Ngẫm lại hắn năm đó bạc tình bạc nghĩa đối với ngoại tổ cùng cữu cữu, ngoại tổ mất cũng không đưa mẫu thân về kinh, còn có những năm gần đây đi theo nịnh nọt, nịnh bợ người trên mà đạp lên kẻ thấp, người khác cũng thật sự rất khó có kính ý với lão, lại nói hắn lần này quen một bằng hữu mắc trọng tội, trong ngày thường lấy nhiều ưu đãi của người ta, đảo mắt lại đem con cháu người ta đến xin giúp đỡ nhốt ngoài cửa, đúng là ngay cả gặp mặt cũng không chịu gặp mặt một lần.

“Rốt cuộc là phụ thân….”

Kiều Ứng Trạch nói tới đây cũng chỉ có thể bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, bọn họ cũng đều biết thanh danh của phụ thân ở quan trường, người khác mặc dù nể mặt trong nhà không phát tác hắn, nhưng là không ai để lão vào mắt, nếu không cũng sẽ không nhậm chức tri phủ suốt mười năm, lại không thể thăng tiến.

Kiều Ứng Trạch nói xong lời này, không khí có chút nặng nề xuống, Kiều Ứng Hiên cũng không có hứng thú bát quái, ngồi một hồi liền cáo từ rời khỏi.

Hắn là vừa mới từ nhà qua đây một chút, hiện nay trong nhà còn một đống sự tình chờ hắn đây.

“Đã biết chuyện này, Cung huynh bên kia cũng nên ân cần thăm hỏi một tiếng, khác không cần nói, chỉ cần hắn có thể cẩn thận an toàn khi xuất nhập.”

Nhớ tới Cung Trác Tường hai ngày trước vừa mới cho người tặng một chút đặc sản khi đi du ngoạn qua, Kiều Ứng Trạch liền nghĩ nên viết cho hắn phong thư, hắn từng là thư đồng của thái tử, nghe nói cực thân cận cùng thái tử, hiện giờ một mình bên ngoài như vậy, khó bảo toàn thế lực khác không nhớ thương hắn, tóm lại là có chuẩn bị trước thì tốt hơn.

“Ta hiểu được.”

Cung Trác Lương biết Kiều Ứng Trạch băn khoăn cái gì, tranh đoạt hoàng thất a, hắn đã sớm xem qua trong sách, lập tức cũng không nói nhiều, viết thư cho đường ca nhà mình.

Đảo mắt qua tháng mười một, cuộc chiến trong kinh bắt đầu khí thế mười phần, nhưng từ khi thân thể thánh thượng chuyển biến tốt, hiện tại đã có chút không biết giải quyết thế nào, mà Kiều gia bên này vẫn không có bị trách mắng qua, mọi người cũng đều an tâm.

Từ lúc tân nương được đưa đến Bạc thành, lực chú ý của mọi liền tập trung vào hôn sự của Kiều Ứng Hiên, người đã ra ở riêng, cho nên trước giai đoạn chuẩn bị, Cung Trác Lương bọn họ cũng không có tham dự nhiều lắm, chỉ là ngày thành thân mười tám tháng mười hai, không lay chuyển được Kiều Ứng Hiên cố ý giữ lại, bọn họ liền ngủ lại trong viện của lão phu nhân, chờ sáng hôm sau tân nương kính trà.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv