Công Đã Điên Từ Lâu

Chương 1



"Ngôn Phỉ, ba năm đã hết, cậu được tự do rồi."

Nói xong Giang Thầm bật dậy khỏi giường, miệng ngậm điếu thuốc, đứng cạnh giường mặc quần.

Ga giường lấm bẩn đêm qua nằm dưới sàn bị Giang Thầm đá văng.

Ngôn Phỉ quấn ga giường ngồi dậy, lúc xuống giường hai chân bủn rủn.

Giang Thầm liếc cậu một cái rồi ném quần ngủ cho cậu.

Ngôn Phỉ mặc quần, gắng gượng đi vào toilet rửa mặt.

Giang Thầm đứng dựa cửa, khoanh tay nhìn người mặc quần rộng kia chẳng chút e dè, ánh mắt lướt từ trên xuống dưới không sót chỗ nào.

Ngón tay khẽ nhúc nhích, đôi mắt Giang Thầm dần tối đi.

Cảm nhận được ánh mắt mãnh liệt kia, Ngôn Phỉ nhìn hắn trong gương, vẻ mặt hờ hững.

Ngoại hình Ngôn Phỉ rất đẹp, đôi mắt hẹp dài, nước da trắng ngần, đôi môi hơi mỏng, cộng thêm vẻ lạnh lùng bẩm sinh khiến người ta cảm thấy cậu vô cùng xa cách.

Giang Thầm cắn điếu thuốc cười hỏi: "Sao, không nỡ à?"

Trên mặt Ngôn Phỉ đọng nước lấm tấm, hai tay chống trên bồn rửa mặt, nhìn Giang Thầm qua gương.

Hai người nhìn nhau hồi lâu, Giang Thầm đứng thẳng lên, đi tới ôm cậu từ phía sau rồi đè cậu vào bồn rửa.

"Cậu điên rồi đúng không?" Ngôn Phỉ nhíu mày nói câu đầu tiên trong ngày hôm nay, cậu có thể cảm nhận rõ sự phấn khích của Giang Thầm.

Giang Thầm nhướng mày nhìn người trong gương: "Chịch lần cuối làm kỷ niệm nhé."

......

Ra khỏi toilet, Giang Thầm lại châm điếu thuốc, khói trắng lượn lờ mang đến cảm giác không chân thực cho gương mặt mấy năm nay càng thêm u ám của Giang Thầm.

Ngôn Phỉ cầm khăn lau tóc, lông mày nhíu lại, gần đây Giang Thầm hút thuốc liên tục.

Ngôn Phỉ mấp máy môi định nói gì đó, nhưng không đợi cậu mở miệng, Giang Thầm đã cầm chìa khóa xe rồi mở cửa nhà, đang định bước ra thì dừng lại, quay đầu nhìn Ngôn Phỉ đứng ở cửa phòng ngủ.

"Sau này tôi sẽ không về đây nữa, cậu muốn ở thì ở, không muốn ở thì bán đi."

Giang Thầm nhìn Ngôn Phỉ một lát rồi quay người đi.

"Giang Thầm." Ngôn Phỉ gọi hắn.

Giang Thầm dừng lại nhưng vẫn quay lưng về phía Ngôn Phỉ.

Ngôn Phỉ im lặng một giây, dường như đã hạ quyết tâm: "Tối nay cùng ăn bữa cơm đi, chúng ta cần nói chuyện."

Lưng Giang Thầm cứng đờ, một giây sau hắn quay đầu lại cười hỏi: "Ngôn Phỉ, đừng nói cậu không nỡ thật đấy nhé?"

Ngôn Phỉ chỉ lẳng lặng nhìn hắn chứ không nói gì.

Giang Thầm dựa vào khung cửa, ngón tay xoay xoay chìa khóa xe, cà lơ phất phơ nói: "Thôi khỏi, con người tôi vốn cả thèm chóng chán, luôn cảm thấy thứ không có được mới là tốt nhất, cậu nhớ lại xem, hồi còn đi học cậu chẳng thèm ngó ngàng gì đến tôi, lúc đó hấp dẫn biết bao, giờ có được lại thấy chẳng có gì đặc biệt, ba năm đủ rồi."

"Chán rồi." Giang Thầm vẫy tay với cậu, "Tạm biệt."

......

"Hôm nay chúng tôi vô cùng thương tiếc bà Trần Mỹ Lan......"

"Bà Trần Mỹ Lan xấu người xấu nết, tâm địa rắn rết, lòng lang dạ sói, mặt người dạ thú...... Sau khi chết xứng đáng xuống mười tám tầng địa ngục, bị chiên trong vạc dầu......"

Giọng nói đột ngột vang lên ngắt lời người chủ trì lễ truy điệu, mọi người nghe tiếng nhìn sang, trông thấy một người đàn ông mặc bộ vest đỏ thẫm mỉm cười đẩy xe lăn vào.

Mặc đồ đỏ đến lễ truy điệu, nói năng thô lỗ, rõ ràng là đến để quậy phá.

"Giang Thầm?" Có người nhận ra hắn.

Trong lễ truy điệu có nhiều người là bạn học thời cấp ba của Giang Tư Ninh nên tất nhiên biết rõ Giang Thầm.

Giang Thầm cười chào bọn họ: "Lâu lắm rồi không gặp các cậu nhỉ."

Vẻ mặt ai nấy đều gượng gạo, đám bạn học này không biết rõ ân oán mấy năm qua giữa Giang Thầm và Giang Tư Ninh nhưng cũng nghe nói Giang Thầm đối chọi với Giang Tư Ninh khắp nơi, chẳng những cướp mối làm ăn của Giang Tư Ninh mà còn đánh người, từng vào đồn cảnh sát mấy lần.

Mọi người đi họp lớp nhắc đến Giang Thầm đều nói mấy năm nay hắn hơi điên, nhưng không ngờ hắn lại điên đến mức đại náo cả lễ truy điệu.

Giang Tư Ninh đứng dậy khỏi hàng ghế đầu tiên, sa sầm mặt nhìn Giang Thầm.

Ánh mắt Giang Thầm hướng xuống nửa người dưới của hắn, nhíu mày một cái rồi tiếc rẻ nói: "Vẫn còn chân à? Tao tưởng mày bị đánh bán thân bất toại nên hôm nay chu đáo đem xe lăn tới đây, ai ngờ không cần dùng, tiếc thật." Giọng điệu cứ như chỉ sai một số mà vuột mất giải độc đắc năm mươi triệu vậy.

Đám người sửng sốt, chân Giang Tư Ninh bị Giang Thầm đánh gãy sao?

Giang Thầm đẩy xe lăn sang một bên rồi đi tới chỗ Giang Tư Ninh, vừa đi vừa nói: "Biết đâu lát nữa lại cần thì sao, cứ để đây trước đã."

"Mày tới đây làm gì?" Giang Tư Ninh nhìn Giang Thầm trừng trừng.

Giang Thầm đến trước mặt Giang Tư Ninh, ôn hòa cười nói: "Ngày vui sao có thể vắng mặt tao được chứ."

Sắc mặt Giang Tư Ninh hết sức khó coi, lùi lại một bước rồi nói: "Giang Thầm, mày đừng quá đáng."

"Tao quá đáng?" Giang Thầm cười to, "Tao làm vậy là quá đáng à? Thì ra đây gọi là quá đáng sao? Ngưỡng đo quá đáng của mày sao thấp quá vậy?"

Giang Thầm sửa sang áo vest, nhìn người phụ nữ trong ảnh rồi vui vẻ vẫy tay với mụ: "Bác Hai gặp cha mẹ và em trai con chưa? Vui vẻ ôn lại chuyện xưa đi nhé."

Nói xong Giang Thầm tươi cười vác chiếc ghế bên cạnh phang tới, Giang Tư Ninh biến sắc, không kịp ngăn cản mà lảo đảo lùi lại mấy bước rồi ngồi phịch xuống đất, ghế nện vào bức ảnh trên tường làm khung kính vỡ tan tành, người phụ nữ trong ảnh vẫn mỉm cười như không biết buồn phiền là gì.

Hành động đột ngột này khiến mọi người trở tay không kịp, cả phòng nháo nhào, có mấy người đỡ Giang Tư Ninh dậy, có người đứng chặn trước mặt Giang Thầm: "Giang Thầm, cậu bình tĩnh lại đi."

"Tránh ra." Giang Thầm sầm mặt.

Đám người do dự, trước kia bọn họ không thể động vào Giang Thầm, bây giờ vẫn vậy.

"Giang Thầm, thằng điên này." Một giọng nữ rít lên the thé, "Mày là đồ chó dại, hễ gặp người là cắn."

"Gặp người là cắn?" Giang Thầm không nhận họ hàng, chỉ cần có người cản đường hắn đều bị hắn đá văng, "Ngài quá khen rồi, không phải tôi gặp người là cắn mà chỉ gặp súc sinh mới cắn thôi."

Giang Thầm lại đi tới trước mặt Giang Tư Ninh.

Giang Tư Ninh hết sức chật vật, trước kia hắn đánh không lại Giang Thầm, giờ gãy chân đi đứng bất tiện càng không có sức chống cự.

Giang Thầm nheo mắt nhìn Giang Tư Ninh, trong mắt lộ ra vẻ hung ác nham hiểm.

"Giang Thầm." Mạnh Hi che chắn cho Giang Tư Ninh, "Có gì từ từ nói, người đã khuất là quan trọng nhất, đừng gây sự ở đây." Mạnh Hi là bạn thân từ nhỏ của Ngôn Phỉ, cũng là bạn Giang Tư Ninh.

Mặc dù y không ưa Giang Thầm nhưng vì quen biết Ngôn Phỉ nên mấy năm nay quan hệ giữa hai người cũng tạm ổn.

Giang Thầm nhìn Mạnh Hi rồi nhếch môi cười giễu: "Mày là ai?"

"Giang Thầm." Mạnh Hi nhíu mày nạt khẽ, "Mẹ kiếp mày đừng có điên nữa, nghĩ tới Ngôn Phỉ đi."

"Ngôn Phỉ?" Giang Thầm cười, "Chia tay rồi, sáng nay vừa chia xong."

Mạnh Hi sửng sốt, sau đó biểu cảm trên mặt rạn nứt, bàng hoàng nói: "Mày chia tay Ngôn Tử rồi sao? Mẹ kiếp mày đúng là thằng điên mà."

Mạnh Hi đấm vào mặt Giang Thầm, hồi đó kẻ thừa nước đục thả câu chính là tên cặn bã này, giờ đòi chia tay cũng là tên cặn bã này, y phải thay Ngôn Tử đánh chết tên khốn này mới được.

Giang Thầm liếm máu trên khóe môi, đầu lưỡi ấn vào má trong bị đánh sưng vù, nheo mắt nhìn Mạnh Hi.

Ngay khi Mạnh Hi tưởng Giang Thầm sắp đánh trả thì Giang Thầm đưa tay đẩy y sang một bên, sau đó xích lại gần Giang Tư Ninh rồi nói bằng giọng chỉ có hai người nghe được: "Giờ nhà họ Giang chỉ còn hai chúng ta thôi, vậy thì đừng ai sống nữa."

......

Ngôn Phỉ nhận được điện thoại của Mạnh Hi khi đang đứng lặng trong phòng đọc sách của Giang Thầm.

Trong nhà có hai phòng đọc sách, một phòng để mọi người dùng chung, Giang Thầm làm việc, cậu đọc sách, Giang Quả làm bài tập ở đây, còn phòng nhỏ hơn thì Giang Thầm không cho bất kỳ ai vào, kể cả em trai Giang Quả.

Lúc nãy Ngôn Phỉ đã phá khóa căn phòng này.

"Gì thế?" Ngôn Phỉ hỏi Mạnh Hi qua điện thoại.

"Mụ nội nó, Giang Thầm điên rồi, cậu ta quậy tanh bành lễ truy điệu của mẹ Giang Tư Ninh, còn bắt Giang Tư Ninh đi nữa, tớ sợ xảy ra chuyện quá."

Trong lòng Ngôn Phỉ chợt dâng lên một nỗi bất an, chạy vội ra cửa mang giày rồi hấp tấp nói: "Cậu đi theo cậu ấy rồi gửi định vị cho tớ nhé."

Ngôn Phỉ vừa lái xe vừa gọi điện cho Giang Thầm nhưng toàn bị tắt đi.

Ngôn Phỉ hết cách đành phải gửi tin nhắn thoại, cũng chẳng nhận được hồi âm.

Ngôn Phỉ lần theo định vị Mạnh Hi gửi chạy tới bờ biển, trông thấy du thuyền trên mặt biển phía xa đang cháy hừng hực.

Ngôn Phỉ nhìn đám cháy trên biển, hơi thở dồn dập, hai mắt đỏ ngầu.

Mạnh Hi vội vã chạy tới: "Tớ thấy Giang Thầm lôi Giang Tư Ninh lên thuyền, sau đó thuyền lập tức bốc cháy."

Ngôn Phỉ cảm thấy không khí xung quanh như đông lại, bên tai văng vẳng lời Giang Thầm nói trước kia: "Pháp luật chỉ chèn ép người tốt, còn kẻ xấu thực sự thì không bao giờ bị trừng phạt, sớm muộn gì tôi cũng phải tự tay giết chết Giang Tư Ninh."

Mẹ kiếp, Giang Thầm, cậu là đồ điên.

Ngôn Phỉ lội ra biển, Mạnh Hi sợ ngây người, sau đó chạy tới níu cậu lại: "Ngôn Tử, cậu bình tĩnh đi, chúng ta sẽ gọi điện tìm người cứu viện."

"Không kịp nữa rồi." Ngôn Phỉ hất tay Mạnh Hi ra, sau đó đâm đầu vào nước biển lạnh buốt, cắn răng nghiến lợi quát, "Giang Thầm, mẹ kiếp cậu cứ thử chết xem."

Ngôn Phỉ quên mất mình không biết bơi.

Trước kia Giang Thầm thường nói: "Hay là cậu học bơi đi, đàn ông con trai sợ nước không thấy mất mặt à."

Ngôn Phỉ từ chối: "Cả đời tớ không bước chân xuống nước đâu."

"Anh Tiểu Ngôn của em không chịu học, Giang Quả em học đi."

Giang Quả cười: "Em cũng không học đâu, em và anh Tiểu Ngôn sẽ không bao giờ bước chân xuống nước cả."

Nước biển mặn chát ồ ạt tràn vào mũi miệng, Ngôn Phỉ thở dài, mình chủ quan quá rồi.

*

Mùng bảy tháng Bảy âm lịch, lễ Thất Tịch.

Ngôn Phỉ dựa vào thành giường đọc sách, giờ là kỳ nghỉ hè lớp mười một, hết hè là lớp mười hai, cậu phải tranh thủ thời gian này để ôn lại kiến thức cấp ba, dù sao hai mươi tám tuổi trở lại trường cấp ba vẫn hơi khó.

Đúng vậy, sau khi Ngôn Phỉ nhảy xuống biển đêm đó thì quay lại kỳ nghỉ hè lớp mười một, hai ngày trước vừa đón sinh nhật tuổi mười bảy.

"Ngôn Tử, Ngôn Tử......" Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa rầm rầm, nghe giọng oang oang cậu biết ngay là Mạnh Hi.

Ngôn Phỉ xuống giường mang dép lê ra mở cửa, Mạnh Hi đầu đầy mồ hôi chui vào: "Nóng chết đi được, có kem không?"

Trong nhà không có kem, Ngôn Phỉ cắt dưa hấu rồi cắm muỗng vào nửa quả dưa bưng ra cho y.

Mạnh Hi vừa lau mồ hôi vừa ngồm ngoàm ăn dưa.

Ngôn Phỉ nhìn một lượt từ trên xuống dưới, đây là lần đầu tiên cậu gặp Mạnh Hi sau khi trở về.

Nhà họ ở đối diện nhau, cậu và Mạnh Hi quen biết từ nhỏ.

Lúc này Mạnh Hi còn rất ngây ngô, cả người dạt dào sức sống của thiếu niên mười bảy mười tám tuổi.

Mạnh Hi ăn một hơi gần hết dưa hấu, sau đó lau miệng rồi nhìn Ngôn Phỉ nói: "Ngôn Tử, lúc nãy tớ đi học thêm tiếng Anh thì thấy chiếc xe đạp leo núi bảnh tỏn của Giang Thầm ở cổng trường, thế là tớ đi mua hai ổ khóa về khóa xe hắn vào gốc cây luôn."

Ngôn Phỉ: "......"

Mạnh Hi lại múc một muỗng dưa lên ăn rồi lúng búng nói: "Tớ đoán thể nào tên Giang Thầm kia cũng hẹn đánh nhau cho xem, cậu chuẩn bị sẵn đi, đập chết cậu ta cho bõ tức."

Ngôn Phỉ: "......"

Sống chung với Giang Thầm ba năm, Ngôn Phỉ suýt quên mất mối thù giữa mình và Giang Thầm hồi trẻ.

Đầu dây mối nhợ của mối thù giữa cậu và Giang Thầm chính là Mạnh Hi.

Tính tình Mạnh Hi hồn nhiên tốt bụng, đặc biệt là có tinh thần trọng nghĩa, vì vậy khi bắt gặp một kẻ trấn lột tiền của học sinh lớp dưới trong hẻm nhỏ gần trường, y hiên ngang hùng dũng xông tới, bất chấp chiều cao chưa đầy mét rưỡi của mình.

Hậu quả của hăng hái làm việc nghĩa là y bị tên kia tụt quần tét đít hai cái.

Tên trấn lột kia tên Nam Thanh, là anh em xã hội đen của Giang Thầm.

Năm đó Mạnh Hi học lớp mười, đang ở thời kỳ mắc hội chứng tuổi teen nghiêm trọng nhất, bị người khác tụt quần khiến lòng tự trọng của y tổn thương nặng nề, trầm cảm suốt kỳ nghỉ hè, thậm chí còn định tự sát, nhưng vì nhảy lầu chết quá xấu, cắt cổ tay quá đau, nhảy sông dễ bị cảm nên lại thôi.

Ngôn Phỉ là bạn thân của Mạnh Hi tất nhiên không thể thấy y chịu nhục, thế là đi báo thù cho y.

Lúc đó Mạnh Hi không thấy rõ ai tụt quần mình mà chỉ nghe có người gọi tên "Giang Thầm".

Ngôn Phỉ canh me ở cổng trường mấy ngày, rốt cuộc cũng chặn được Giang Thầm.

Ngôn Phỉ không có ý gì khác, cậu cảm thấy mình là người có văn hóa nên luôn tuân thủ quy tắc xử sự "Người văn minh không động thủ", vì vậy không định đánh nhau mà chỉ muốn tụt quần Giang Thầm để Mạnh Hi lấy lại lòng tự trọng đã vỡ vụn của mình.

Giang Thầm mười lăm tuổi mắt cao hơn đầu, chẳng thèm coi ai ra gì, thấy Ngôn Phỉ trắng trẻo ẻo lả thì cảm thấy người này không có năng lực chiến đấu, vì một phút lơ là cảnh giác mà bị Ngôn Phỉ tụt quần, đã vậy tên ẻo lả kia còn nhanh nhẹn lấy máy ảnh ra chụp hắn.

Thế là kết thù với nhau.

Thật ra Giang Thầm và Nam Thanh "cướp tiền" là vì bọn nhóc kia trấn lột người khác bị hai anh hùng chính nghĩa này dạy cho một bài học, sau đó bị Mạnh Hi chính nghĩa hơn bắt gặp, nhưng sự thật này đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Mạnh Hi bị Nam Thanh tụt quần, Giang Thầm bị Ngôn Phỉ tụt quần, mối thù này cả đời cũng không hóa giải được.

Nhớ lại thời trẻ trâu đó, Ngôn Phỉ thở dài.

Hồi bé mấy ai chưa từng làm chuyện ngu ngốc, nhưng lúc này Ngôn Phỉ cảm thấy ngu ngốc, còn Mạnh Hi đang tuổi dậy thì hoàn toàn không nghĩ như vậy.

Mạnh Hi ném vỏ dưa hấu vào thùng rác: "Ngôn Tử, chắc giờ này Giang Thầm vẫn đang loay hoay với con xe báu bở của mình, dù sao cũng tốn năm sáu chục ngàn để cải tiến mà...... Cậu thấy Giang Thầm ngu chưa, tự dưng bỏ tiền ra cải tiến xe đạp leo núi, đúng là điển hình của kẻ ngốc lắm tiền mà...... Giờ tụi mình tới đó bắt cậu ta năn nỉ tớ đi."

Mạnh Hi lắc lắc chìa khóa trong tay rồi cười hì hì: "Nếu được thì bắt Nam Thanh cởi quần cho tớ xem luôn."

"......"

Ngôn Phỉ chán nản xua tay: "Tớ không đi đâu, đời này tớ không muốn thấy tên ngốc kia nữa."

Một tên ngốc tự châm lửa thiêu chết mình.

Mặc dù trở lại tuổi mười bảy nhưng nỗi sợ hãi của Ngôn Phỉ vẫn chưa tiêu tan, giờ cậu chẳng muốn gặp tên điên kia chút nào.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv