Ý thức được mình hình như lỡ lời, Nguyễn Bích Phượng lập tức im miệng, hai mắt không ngừng đảo quanh, giống như đang nghĩ, mình nên sửa lời này này như nào.
Mặc kệ là Cố Trì hay Cố Hải, đều đã dặn bà ta rất kỹ, tuyệt đối không thể để Cố Chiêu Nghi biết thân thế thật sự của mình, nhất định phải giữ kín chuyện này.
Nguyễn Bích Phượng cũng coi như giữ kín bí mật này nhiều năm.
Không ngờ tới hôm nay... đã lỡ lời.
Đồng tử của Cố Chiêu Nghi, trong nháy mắt khi nghe thấy câu này, không khỏi co rút lại.
Thì ra là như vậy...
Thì ra, cô trước nay đều không thuộc về gia đình này, cho nên Nguyễn Bích Phượng từ lúc cô có ký ức đã tồn tại địch ý và sự bất mãn với cô.
Cô luôn cho rằng, là do trọng nam khinh nữ.
Không ngờ... ở đằng sau còn có một tầng nguyên nhân như này.
Cố Chiêu Nghi từ từ đứng dậy, không rời mắt khỏi Nguyễn Bích Phượng: “Mẹ vừa mới nói cái gì? Ngày ba mang con về... ba từ đâu đưa con về? Cho nên... con không phải là hai người sinh ra, đúng không?”
Khi Nguyễn Bích Phượng sợ đến lúc đó Cố Hải sẽ đến tìm bà ta tính sổ.
Tuy, bà ta bình thường ở nhà ngang ngược hống hách, nhưng bà ta thật ra là sợ Cố Hải nổi nóng.
Dù sao, ông ta mới là chủ gia đình, mà mọi nguồn kinh tế của bà ta, cũng đều dựa vào chồng của mình, bà ta thật sự không dám chọc giận Cố Hải.
Mà lúc này, bà ta nói ra bí mật mà Cố Hải để tâm nhất, trong lòng bà ta tự nhiên có chút chột dạ: “Tao không có nói như vậy... ý của tao là...”
Khi Cố Chiêu Nghi đang định truy cứu sâu vào, điện thoại của Cố Chiêu Nghi đột nhiên đổ chuông.
Cô chỉ đành nuốt vấn đề mình muốn hỏi trở lại, sau đó rút điện thoại từ trong túi ra.
Là một số lạ.
Cô trực tiếp ấn từ chối.
Vốn cho rằng đối phương sẽ không gọi lại nữa, nhưng cô còn chưa cất điện thoại vào lại trong túi thì đối phương lại gọi lại.
Cố Chiêu Nghi chỉ đành lựa chọn nghe điện thoại: “Alo?”
Cô nghe thấy, bên đối phương truyền tới âm thanh rất ầm ĩ, mà người nói chuyện với cô là một người đàn ông: “Cháu là Cố Chiêu Nghi nhỉ? Con gái của lão Cố?”
Nghe thấy đối phương dùng giọng nói lo lắng như vậy nhắc tới ba, trái tim của Cố Chiêu Nghi không khỏi thắt lại: “Ừm, là tôi...”
“Cháu nhanh chóng tới công trường một chuyến! Ba cháu xảy ra chuyện rồi!” Đối phương rất lo lắng nói.
“Cái gì?!” Tay Cố Chiêu Nghi cầm điện thoại, đều run rẩy theo.
“Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?” Cố Chiêu Nghi vừa hỏi, vừa đã nhấc chân cất bước đi ra ngoài phòng.
Mà Nguyễn Bích Phượng đứng ở bên cạnh Cố Chiêu Nghi, cũng nghe thấy lời đối phương nói.
Bà ta cũng vội vàng đi theo đằng sau Cố Chiêu Nghi, truy hỏi: “Chuyện gì xảy ra? Ba mày xảy ra chuyện rồi sao? Xảy ra chuyện gì rồi? Ông ấy đang yên đang lành đi làm ở công trường, có thể xảy ra chuyện gì chứ?”
Bản thân Cố Chiêu Nghi cũng còn chưa làm rõ tình hình sự việc, cho nên cô cũng không thể trả lời vấn đề của Nguyễn Bích Phượng.
“Khu vực nơi ba cháu phụ trách, do ông ấy bất cẩn, dẫn tới công trình xảy ra vấn đề, bây giờ mang tới tổn thất rất lớn cho công ty xây dựng. Bây giờ, người phụ trách của công ty xây dựng đang tới muốn ba cháu cho một lời giải thích! Cháu nói xem một người bình thường như ba cháu làm sao đền được khoản tiền lớn như này?” Đối phương là bạn nhiều năm của Cố Hải ở công trường.
Ông ta nhìn thấy Cố Hải bị người của công ty xây dựng gây khó dễ, ông ta liền vội vàng thông báo cho Cố Chiêu Nghi.
Lúc này, chắc chắn phải có người tới, giúp nghĩ cách mới được.
Cố Chiêu Nghi lúc này đã chạy ra khỏi tòa chung cư, mi tâm tràn ngập sự lo lắng: “Sao lại như vậy? Ba cháu làm việc ở công trường nhiều năm, trước giờ chưa từng xảy ra sai lầm! Ông ấy là một người rất cẩn thận, ông ấy luôn nói xây dựng là một nơi cần sự tỉ mỉ, ông ấy trước nay sẽ không cho phép công việc mình phụ trách xảy ra sai sót!”
“Nhưng bây giờ... sự việc đã xảy ra rồi. Chúng ta ai cũng nói không chuẩn được, rốt cuộc có phải là trách nhiệm của lão Cố hay không. Vấn đề là... người của công ty xây dựng đã nhận định là lỗi của ông ấy. Còn nói muốn làm theo trình tự pháp luật nữa... cái này một khi ra pháp luật, ba cháu sau này đừng nghĩ tới việc làm trong ngành này nữa.” Đối phương vô cùng lo lắng nói.
Cố Chiêu Nghi chỉ cảm thấy, chuyện này chắc không đơn giản như vậy.
Cô tuyệt đối không tin ba sẽ phạm lỗi lớn như vậy.
“Cháu biết rồi, cháu bây giờ sẽ qua ngay! Nhanh thôi, chú giúp cháu kéo dài một chút thời gian. Cảm ơn!” Nói rồi, Cố Chiêu Nghi liền cúp máy.
Cô lúc này đã chạy đến bên đường của tiểu khu, chuẩn bị đưa tay vẫy xe.
Nguyễn Bích Phượng cũng đi theo bên cạnh: “Tao sao càng nghe càng hồ đồ vậy? Ba mày... ba mày bị làm sao rồi?”
“Mẹ về đi, bên công trường rất loạn, đừng có tới.” Cố Chiêu Nghi là đi giải quyết vấn đề.
Cô không cho rằng, loại người nóng nảy như Nguyễn Bích Phượng tới, có thể kiểm soát tình hình được, không chừng còn đổ thêm dầu vào lửa.
Nguyễn Bích Phượng là một người không phân rõ tính nghiêm trọng của sự việc, càng không hiểu nhún nhường.
“Đó là chồng của tao! Ông ấy xảy ra chuyện rồi, tao có thể ngồi im không lo sao?” Nguyễn Bích Phượng hằn học lườm Cố Chiêu Nghi.
Cố Chiêu Nghi thấy bà ta kiên quyết, cũng không cản nữa, chỉ dặn một câu: “Đến công trường, mẹ đừng nói linh tinh. Những người đó đều không dễ chọc.”
“Được được được, tao không nói chuyện. Tao chỉ nhìn, mày có bản lĩnh thì xử lý tốt chuyện này cho tao.” Nguyễn Bích Phượng lại bất mãn ném cho cô một cái lườm nguýt.
Cố Chiêu Nghi bây giờ không có tâm tư đi đấu khẩu với Nguyễn Bích Phượng, cũng không có tâm tư đi truy hỏi chuyện Nguyễn Bích Phượng không cần thẩn lộ ra, bí mật có liên quan tới thân thế của cô.
Cô bây giờ trong lòng chỉ lo cho an nguy của ba cô.
Sau khi tới công trường, Cố Chiêu Nghi mới ý thức được, chuyện này thật sự nháo khá lớn rồi.
Cả công trường bị ép đình công, các nhân công đều vây bên ngoài khu nghỉ ngơi bàn luận rần rần: “Lão Cố là nhân công lâu năm của nơi này của chúng ta, sao lại bất cẩn như vậy chứ?”
“Phải đó, ông ấy bình thường không phải là một người cẩn thận tỉ mỉ nhất sao? Thật không ngờ... sẽ mang tới phiền phức lớn như vậy cho công ty.”
“Ai biết có phải là ở sau lưng đã đắc tội với ai không? Cái này cũng rất khó nói...”
Cố Chiêu Nghi vừa tới cửa công trường, liền có một chiếc xe khác, đỗ ở bên cạnh cô.
Chiếc xe này được rửa sạch bóng, dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng chói mắt, vừa nhìn là biết xe hạng giá trị không nhỏ.
Cố Chiêu Nghi vốn tưởng rằng, đây là xe của người không liên quan với mình.
Nhưng không ngờ, cửa sổ xe của chiếc xe này, sau đó từ từ hạ xuống.
Khoảnh khắc khi cô nhìn thấy gương mặt của người đàn ông trong xe, cô coi như đã hiểu...
Mọi chuyện, căn bản không phải là lỗi của ba
Mà là ba cô đang gánh hậu quả thay cho cô.
“Anh thật sự đủ bỉ ổi.” Đây là một câu Cố Chiêu Nghi hiện nay muốn nói nhất.
Nguyễn Bích Phượng ở một bên nhìn tới sững người, đầu óc mờ mịt nhìn vẻ mặt của Cố Chiêu Nghi: “Đây là ai?”