Chu tuyết hít 1 hơi nói:
- Đây là truyền thống của Chu Tước đế quốc cũng như những đế quốc khác. 1 vị vua chỉ thượng vị khoảng 100 năm rồi sẽ nhường ngôi cho những người mới trong tộc. Rất kỳ quái phải không. Đây hoàn toàn là kế thừa đế khí.
- Đế khí?
- Ngươi cũng đã cảm nhận được đi, cái khí thế khiến người ta muốn quỳ xuống. Đây là đế khí, chỉ có bậc đế vương mới có được. Người có đế khí mới có thể chưởng khống đế tỷ, chưởng khống đế vận cả chu tước Đế quốc. Ta cũng không biết nên diễn tả như thế nào. Nhưng ngươi chỉ cần hiểu rằng ngươi lên làm vua thì dù cho có là luyện khí thì cũng có thể đối chọi với huyền tiên miễn là trên địa bàn của mình. Hơn nữa, cảm ngộ đế vận còn có thể thúc đẩy việc ngộ đạo. Thuận lợi để đột phá lên những cảnh giới cao hơn.
- Tất nhiên không phải là ai cũng có thể đi ra tranh bá. Phải có mầm mống đế khí trong người mới có thể đứng ra tranh đoạt. Cả thế hệ này đông đến cả ngàn người nhưng người có đế khí chỉ có gần 20 người. Trong số đó. Người được cho là có cơ hội bậc nhất là ta và Chu Vương.
- Chu Vương? Thiên kiêu tài tuấn đứng thứ 7 trên thiên tài bảng sao.
- Không sai. Ta với hắn có thể coi là những thiên tài hàng đầu của thế hệ này lại có đế mầm nên có thể nói rằng 2 chúng ta chính là những ngôi sao sáng nhất. Ngoài ra vẫn còn vài người đáng chú ý nhưng đều có chỗ thiếu hụt. Như vị tứ đệ kia, có dã vọng nhưng mà thực lực không đủ. Như ca ca của ta cũng là đại hoàng tử. Thực lực rất mạnh nhưng mà không tranh quyền thế chỉ thích đắm chìm vào cầm kỳ thư họa. Còn vài kẻ còn lại thì có lẽ có cơ hội nhưng quả thật không chút nào ổn định.
- Chỉ còn khoảng 50 năm nữa là 1 lần tuyển chọn nữa sẽ đến. Không ngờ bọn họ đã lo lắng mà hạ sát thủ rồi.
Cô vẫn biết mỗi lần tranh đoạt là 1 lần gió tanh mưa máu. Nếu như ngươi có ý định tham gia tranh đoạt thì 1 là lên làm vua, 2 là làm cái xác dưới chân vị đế vương mới. nhưng mà dùng thủ đọa ti tiện này để hại nhau thì cô không thể nào chấp nhận được.
- Chính xác là bọn họ cần làm vậy nếu như muốn bỏ xa cô. Cô quên mấy năm nữa sẽ là sự kiện gì sao. Ngộ Đạo Trì mở ra. Mà ngươi cùng Chu Vương cùng thời đại. Cả 2 thực lực có lẽ không thua kém nhau quá nhiều. Do đó ngộ đạo trì có lẽ chính là nơi đánh dấu sự khác biệt của 2 người. Chỉ cần cô hụt hơi thôi thì cô có lẽ không còn khả năng tranh đoạt nữa. Đồng thời có lẽ tôi cũng hiểu vì sao mà bọn họ không giết cô. Vì ca ca cô. Theo như cô nói thì ca ca cô rất mạnh, thiên phú rất cao nhưng không tranh quyền thế nên mới bị coi nhẹ. cô thử nghĩ nếu cô chết đi thì sẽ thế nào. Chỉ sợ vị ca ca và cha cô sẽ nổi giận mà lựa chọn trả thù trên con đường đua tranh này. Xem ra bọn họ rất là kiêng kỵ ca ca của cô a.
Chu tuyết gật đầu. Cô sao không biết sự đáng sợ của ca ca mình, top 5 thiên kiêu bảng sao không đáng sợ.Đấy là do ca ca của co không có hứng thú tranh tài nếu không chỉ sợ có cơ hội tranh đầu bảng cũng không chừng. So với ca ca của cô thì cô đích xác không sánh bằng.
Cầm chờ cô tiêu hóa đống thông tin rồi lên tiếng:
- Tất nhiên đây chỉ là đoán thôi, nhưng ta nghĩ sẽ đúng gần hết đó. Việc chúng ta cần làm là phải sinh tồn, chí ít đến khi Ngộ Đạo Trì mở ra. Và vị vua kia đã mở 1 con đường cho chúng ta rồi. Đó là gia đình, đó là xích mích. Đầu tiên là hạ thấp tôi xuống đến tận cùng, biến tôi thành 1 kẻ hèn yếu, thích lợi dụng và tự tư. Tất nhiên với những kẻ lõi đời thì điều đó là chưa đủ. Tiếp theo là đến phần của chúng ta.Cha cô bảo ta phải qua sự đồng ý của cô.Đây cũng tức là cô chính là mấu chốt cho bước tiếp theo của ta.
- Theo như ta đoán thì ý của vị này sẽ là cô chọn 1 trong 2 cách. Lựa chọn ẩn nhẫn, im lặng. Khi đó, tôi sẽ là người đẩy lên đầu sóng ngọn gió. Tỏ ra cao điệu, vênh váo như… 1 tên cặn bã. Và cô sẽ là 1 người vợ yếu đuối đằng sau lưng bị ta uy hiếp không làm gì được. Cái này có lẽ có chút gượng ép nhưng nó sẽ phân tán được sự chú ý 1 chút. Chỉ là cô có lẽ sẽ chịu rất nhiều ủy khuất đi.
- Tất nhiên, cô vẫn có thể tiếp tục cao điệu. Ta sẽ đóng vai 1 kẻ yếu đuối bị cô ăn hiếp, bị cô chán ghét nhưng do 1 vài lý do cô không bỏ ta. Chính nhờ thế mà ta có thể dễ dàng ẩn lui về phía sau hỗ trợ cô.
- Tất nhiên đây là những gì mà ta nghĩ. Còn chân chính lựa chọn vẫn là của cô. Dữ kiện ta đã đưa cho cô hết rồi, giờ là lúc cô phải lựa chọn. Cô muốn cuộc sống tiếp theo của ta và cô như thế nào.
……….
Trong 1 căn phòng sang trọng, Chu Lâm đang ngồi duyệt tấu sớ. đột nhiên ông lên tiếng:
- Xuất hiện đi.
Từ trong bóng đêm, 1 thân ảnh xuất hiện cung kính cúi đầu. Vẫn không ngẩng đầu lên, Chu Lâm
nói:
- Thuật lại cho ta xem những gì ngươi đã nghe thấy nào.
Kẻ này cung kính cúi đầu và thuật lại. Không ngờ hắn vẫn luôn ẩn thân trong bóng tối mà nghe hết cuộc nói chuyện của Cầm và Chu tuyết. Hiển nhiên, vị hoàng đế này vẫn chưa yên tâm mà âm thần cử người quan sát.
Mà xem ra biểu hiện của Cầm vẫn được khi mà vị vua này nở 1 nụ cười đầy nghiền ngẫm.
Chu Lâm ngẩng đầu lên nói:
- Ngươi nghĩ sao về hắn.
- Thật xấu hổ khi mà ta là cái bóng của ngài mà không nhận ra được hoàn toàn ý đồ của ngài qua từng cử chỉ mà tên này lại có thể nhìn ra. Hắn tiếp cận chúng ta hiển nhiên là có mục đích nhưng mà từ những gì hắn biểu hiện thì hắn có lẽ sẽ rất có ích đó. Chí ít thì sẽ kiềm chế lại tính cách bốc đồng của đại công chúa.
Chu Lâm mỉm cười trong khi trong lòng thì có chút phức tạp. Hắn cũng có chút bội phục sự suy đoán của kẻ này. Đoạn đầu mà tiểu tử này suy luận là đúng. Đích xác là cô có ý định khiến kẻ này trở nên xấu mặt để giảm đi sự kinh diễm mà hắn mang lại, để cho tiểu tử này không bị nhắm tới, khiến cho hắn có thể an tâm hỗ trợ.
Nhưng mà đoạn sau thì, khụ khụ. Hắn chỉ đơn thuần là muốn xem tiểu tử này sẽ đối phó với đứa con cứng đầu này của hắn như thế nào thôi. Chứ không có ẩn ý “cao siêu” là giao tất cả cho Chu tuyết lựa chọn.
Nhưng tất nhiên hắn cũng không có ý định giải thích. Chẳng lẽ bây giờ lại nói đây hoàn toàn là kẻ kia suy đoán ra sao. Nhục mặt lắm. Thà tỏ ra âm trầm thể hiện đã nghĩ đến điều này còn hơn a.
Mà sau khi nghe xông ông cũng có chút tò mò không biết đứa con này sẽ của ông sẽ chọn cách nào.
Có lẽ ngày mai sẽ biết a.